Lúc Lục Lâm ba tuổi hai tháng, trải qua một trận bệnh nặng.

Bệnh tình của thằng bé đến rất hung hiểm, đầu tiên là lên cơn sốt, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng vọt, giữa mùa hè chói chang hun thành một cục than lửa, cho dù dùng nước giếng dội lên người hay dùng khăn lạnh đắp cũng đều vô dụng. Kế đó vừa khóc lóc vừa than đau, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại một chỗ, nước mắt tí tách rơi.

“Bà nội, bà nội,… Người Duẩn Nhi đau…”

Nó rúc trong lòng Lục mẫu, đáng thương khóc thút thít. Lục mẫu hỏi nó đau chỗ nào, nó nói, đầu đau, ngực đau, tay chân đau, xương cốt đau… tóm lại nơi nào cũng đau, đau sắp không chịu đựng nổi.

Lục Lâm vốn là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, từ trước đến nay dù ngã rách da rách thịt cũng không kêu một tiếng, lúc này lại khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, tấm thân bé bỏng run chằm chặp. Tinh thần thì ủ rũ, hơi thở thì thoi thóp, thỉnh thoảng còn bất tỉnh co giật, cuối cùng cánh môi còn sùi lên bọt mép. Lục mẫu bị dọa sợ mà che ngực thở dài, suýt chút nữa thì nối gót tổ tiên.

Trình đại phu ở Thái An Đường đích thân tới chẩn bệnh, khép hai ngón tay, nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của đứa trẻ mà bắt mạch, lại kiểm tra qua tai mắt mũi lưỡi, lát sau liền than nhẹ một tiếng, chỉ nói ý trời khó tránh. Đứa bé mới ba tuổi, đột ngột sinh bệnh nặng lại tra không ra căn nguyên, hơn phân nửa là do ông trời không chịu lưu nó, muốn sớm ngày đón về.

Lục mẫu vừa nghe, tựa như miếng thịt quý giá nhất đầu quả tim bị người ta cắt lìa, miệng thê lương thét một tiếng Duẩn Nhi, lúc này liền mắt trợn trắng, ngất xỉu trên đất.

Thế mà lại tốt, cả nhà một già một trẻ, toàn bộ đều bệnh liệt giường. Trình đại phu đành phải tạm hoãn trở về, lão cùng tiểu đồ đệ xách theo hòm thuốc quý đều ở lại đây để tiện chữa trị.

Ngày thứ hai sau khi Lục Lâm bị bệnh, toàn bộ phủ đệ đã lâm vào hỗn loạn.

Lúc này ai cũng có thể loạn, duy chỉ có Lục Hoàn Thành là phải giữ được tỉnh táo. Y gác lại mối làm ăn tơ lụa quan trọng, giao cho quản sự xử lý, mình thì trắng đêm không ngủ canh ở trước giường Lục mẫu. Đứa nhỏ kêu một tiếng đau, y liền ôm ấp dịu dàng an ủi, kêu một tiếng đói, y liền bưng tới cháo mặn hầm nhừ, từng muỗng từng muỗng đút cho nó. Lo lắng chịu đựng như vậy đến tận khi trời sáng, mắt y đã đỏ ngàu tia máu, tinh thần uể oải, cơ thể mệt nhọc.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, dù cho y chăm sóc hết lòng đến thế nào, Lục Lâm cũng không thấy khá lên, ngược lại bệnh càng ngày càng nặng.

Tới gần trưa, rõ ràng là lúc dương khí thịnh nhất, thế mà quanh thân Lục Lâm lại bao phủ khí âm hàn, tay nhỏ vừa nhấc lên một cái liền rơi mất mấy tấm lá trúc. Nó suy yếu cuộn tròn trong nệm, khóe mắt dính lệ, lẩm bẩm gọi cha Trúc Tử, tựa như muốn cùng đi theo Yến Sâm.

Lục Hoàn Thành canh giữ ở mép giường, đỡ trán nhắm mắt, xoa xoa ấn đường, ngực đau như sắp nứt ra.

Duẩn Nhi là huyết mạch duy nhất mà Yến Sâm liều chết mới giữ lại được, y từng chính miệng đáp ứng phải chăm sóc cho con bình an trưởng thành.

Ai ngờ mới ba năm ngắn ngủi trôi đi, liền phải trơ mắt nhìn huyết mạch quý báu ấy bị phá hủy trong tay mình, bảo y làm sao mà chịu thấu, làm sao mà cam tâm!

Trong tình thế cấp bách, đột nhiên Lục Hoàn Thành nghĩ tới một người: “Còn có… còn có Huyền Thanh đạo trưởng!”

Vị Huyền Thanh đạo trưởng trên đỉnh núi Hạc Vân, pháp lực cao thâm, đã từng cứu vớt tính mạng cây thanh trúc. Lục Lâm cũng là một tiểu trúc tinh, nếu như có thể mời lão đến xem, giúp đỡ một phen, nhỡ đâu còn có một đường sống!

Y lập tức đành liều sai người tới Kim Đỉnh Sơn (đỉnh núi vàng) một chuyến, còn chưa kịp lên tiếng, bên cửa sổ đã thoáng hiện lên một bóng đen, theo sau đó là một cái đuôi dài rũ từ trên cửa sổ xuống.

Một con báo lặng yên không tiếng động nhảy cửa sổ mà vào, lúc đáp xuống đất liền hóa thành hình dáng thiếu niên, tai lông chân trần, trong miệng còn tha một túm dây thừng, trên dây thừng treo một túi trữ nước màu đỏ thẫm, nghiêng trái nghiêng phải, nặng tầm mười cân.

A Huyền nhả ra, túi trữ nước liền rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Đừng có hy vọng vào lão già kia, lão bận thăng tiên rồi, mấy ngày trước bắt đầu bế quan tu hành, có khi im ắng quá nửa năm mới ra ngoài, hiện giờ cả cái đạo quán ấy chính là một đám vứt đi.”

Cho nên gần đây hắn mới có nhiều thú vui như vậy, lấy nước không thèm đi đường vòng sau núi, trực tiếp vẫy đuôi nghênh ngang dạo qua cửa đạo quán. Một đám tiểu đạo sĩ thấy hắn, rối rít tức giận đuổi theo, vừa hô to “Yêu nghiệt chạy đâu cho thoát”, vừa phất trần, quét qua phẩy lại, lá bùa vẽ nguệch ngoạc, mấy cái loại não bé như hạt đào gặm dở liền xông hết lên.

Thật là cả núi toàn phế vật, lớn lên từ trong trận đồ bát quái chỉ được cái to xác.

A Huyền quơ quơ túi trữ nước, giao cho Lục Hoàn Thành: “Này, mới tới thác lấy nước, hãy còn lạnh đấy. Hôm nay ta lấy nhiều hơn một bầu, ngươi đút cho nó mấy hớp, có thể dễ chịu hơn chút.”

Nói xong liền tới chỗ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy một cái, chễm chệ ngồi trên ghế.

Trong mắt Lục Hoàn Thành, lòng tin đối với hắn cơ bản là một con số không, cho nên lúc ở cùng Lục Hoàn Thành, từ trước tới nay hắn vô cùng tự biết thân biết phận, chưa bao giờ cách quá gần Lục Lâm. Mặc dù lúc riêng tư thì Lục Lâm đều tựa như keo hồ dính chặt lên người hắn, túm đuôi ôm chân, kéo ra cũng không chịu xuống.

Hơn nữa, thực ra từ đầu tiên mà Lục Lâm học được cũng không phải là “cha Trúc Tử”, mà là “Mèo”.

Dĩ nhiên chuyện này, A Huyền đánh chết cũng không dám nói ra miệng.

Lão đạo kia quả không lừa người, nước ở thác đích thực có hiệu quả. Lục Lâm mang bệnh vừa uống được mấy hớp, liếm liếm môi, đại để một chun trà sau, chân mày nó liền giãn ra, hô hấp đều đặn, sắc mặt cũng có vẻ hồng hào, còn mở miệng gọi cha. Lục Hoàn Thành vui mừng khôn siết, dụ nó ngủ an ổn trong lòng.

Lục  Hoàn Thành lấy tay kiểm tra – trán đứa trẻ âm ấm, cũng không còn nóng rẫy, nhiệt độ đã lui đi phân nửa.

Trắng đêm bận rộn, cuối cùng vào lúc này cũng có thể thoáng an tâm.

A Huyền nhìn hồi lâu, cảm thấy tình hình coi như không tệ, liền ngẩng đầu lên ngắm trần nhà, cân nhắc chốc nữa phải nói về chuyện kia như thế nào, bỗng nhiên nghe Lục Hoàn Thành nói: “… Phiền ngươi rồi.”

Con báo ngẩn ngơ, thân thể nghiêng về trước, hai tay chống lưng ghế, cả báo lẫn ghế đều “ầm” một tiếng cùng chỏng chơ đổ trên nền đất.

Hắn nghe được cái gì cơ? Lục Hoàn Thành lại nói với hắn câu “phiền ngươi rồi” á?

A Huyền chật vật bò dậy, chỉ thấy Lục Hoàn Thành nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chuyện Yến Sâm, nói chung đời này ta không cách nào tha thứ cho ngươi được, thế nhưng Lục Lâm là tính mạng của ta, nếu ngươi cứu được nó, sau này ngươi muốn lưu lại bên cạnh Hoàn Khang, ta sẽ không ngăn trở.”

Trên mặt A Huyền tựa như viết đầy chữ “Ta đang nằm mơ sao”, thế nhưng cái đuôi đã không tự kìm chế được mà ve vẩy, có thể so vai với đám chó được rồi, biểu hiện hết sức thân thiện, một hồi sau kịp phản ứng lại, mới lắp bắp nói: “Thật ra thì, sáng nay ta tới trúc đình coi trộm, Tiểu Thí* .. à, Tiểu Mao*, à, Tiểu Lục Lâm lúc này bị bệnh, đại khái chắc là bởi thứ đồ chơi này.”

*Tiểu thí: Quả rắm nhỏ; Tiểu Mao: Cục Lông Nhỏ

Hắn xòe bàn tay ra, ói ra lòng bàn tay, trừ nước miếng thì cái gì cũng không nôn ra được, lại ói một lần nữa, vẫn là không nôn được ra thứ gì.

A Huyền nhìn chằm chặp Lục Hoàn Thành, có chút lúng túng: “A, hình như bị ta ăn rồi.”

Lục Hoàn Thành với hắn mắt to trừng mắt nhỏ, trán nổi gân xanh, thiếu điều muốn đập bàn. A Huyền vội vàng điên cuồng ngoe nguẩy đuôi, đến chó cũng phải chịu lép vế: “Đúng vậy, trong rừng trúc… đang có nạn sâu bệnh.”

“Nạn sâu bệnh?!” Lục Hoàn Thành tái mét kinh ngạc, cả giận nói: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Nói rồi mà.” A Huyền ngồi chồm hổm dưới đất, mặt đầy buồn rầu, hai cái tai tiu nghỉu, biến thành một cái tai mèo, “Lần trước ta nói có sâu bệnh, ngươi để cho ta tới diệt sạch, ta cũng đã bới sạch sẽ, một con cũng không lưu lại. Kết quả hôm nay tới nhìn lượt nữa, trên người Tiểu Trúc Tử lại bò lổm ngổm cả đống sâu, lúc nha lúc nhúc. Trên thân cây trúc còn có mấy tổ sâu, phỏng chừng không chỉ bên ngoài có sâu làm loạn, mà bên trong cũng có.”

Hắn vừa nói như vậy, Lục Hoàn Thành mới hiểu rõ ngọn nguồn.

Lục Lâm kêu đau liên tục, là do thân trúc bị trùng cắn thủng nhiều lỗ! Đứa nhỏ này còn bé, vách trúc còn mềm mỏng, so với những cây trúc trưởng thành yếu hơn rất nhiều, vừa tươi non vừa nhiều nhựa, rất dễ hấp dẫn sâu trùng. Y làm cha mà cứ hết lần này tới lần khác đều tâm tình nhiễu loạn, chỉ lo cuống cuồng cái trước mắt, lại quên tới rừng trúc kiểm tra tình hình!

A Huyền thấy y khủng hoảng lại tự trách, vội vàng khóa miệng, nhanh nhanh nuốt lại cái câu “trên người Yến Sâm còn nhiều sâu hơn” đã ra đến mép, mặt nghiêm nghị đầy cảm thông ngồi xổm ở nơi đó.

Trúc đình u ám, ánh sáng mờ ảo. Lục Hoàn Thành đứng ở cửa sổ phía Tây, ngẩng đầu nhìn về phía cành trúc lá trúc, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Quả thật là trong một đêm, nạn sâu bệnh đã lan tràn.

Vách trúc, cành nhỏ, lá non… Chỗ nào cũng bò lúc nhúc sâu con mềm nhũn, không ngừng nghỉ gặm cắn tựa như tằm ăn lá. Lục Hoàn Thành buôn bán tơ lụa, trồng nương dâu và trang ấp nuôi tằm trên quy mô lớn, đã sớm biết đám sâu trắng có tập tính ăn lá, thế nhưng giờ phút này cũng phải khiếp sợ, tựa như lũ côn trùng kia đang bò trên người Lục Lâm, gặm cắn cái mạng yếu ớt của đứa nhỏ.

Mà sự tàn phá của nạn sâu bệnh, không chỉ dừng lại ở đó.

Khi tầm mắt y rơi xuống cây trúc xanh đứng bên cạnh, Lục Hoàn Thành liền cả kinh ngã lùi ba bước.

Lục Lâm mặc dù là một khóm trúc non, móng tay bấm một cái đã chảy nhựa, thế nhưng dù sao vẫn còn linh tức, dẫu gì cũng coi như là trúc đã có chủ, sâu bệnh không dám quá mức phách lối. Thế nhưng khóm trúc Yến Sâm bên cạnh, linh khí tan sạch, không còn chút tự vệ nào, tựa như một cô nhi không nơi nương tựa. Đám sâu bệnh bắt nạt kẻ yếu, đồng loạt tụ lại trên người Yến Sâm ăn ngấu ăn nghiến, bất chấp mọi thứ, lỗ cắn bị rách ra nhìn rất rõ ràng, lá bị gặm nham nhở. Cả cây trúc tiều tụy khô cằn, ngay cả màu xanh biếc cũng lộ ra u ám, từ trên xuống dưới, không có một chút sức sống.

Nếu như Yến Sâm đã tỉnh lại, bị bao vây ở trong thân trúc, sống sờ sờ nhìn bản thân bị cắn chết, sẽ có bao nhiêu thống khổ?

Nếu như không có nước từ ngọn tháp bồi bổ hàng ngày, trúc thân của Yến Sâm…hẳn là đã sớm bị phá hủy?

Lục Hoàn Thành nện một đấm lên tường, cực kì hận bản thân mình sơ suất.

A Huyền sợ quyền kế tiếp sẽ là rơi trên người hắn, cái đuôi nháy mắt dựng đứng, thề thốt nói: “Hôm trước lúc ta tới tưới nước, còn chưa bị như vậy! Thật sự!”

Nói đến mức nhảy nhót khắp nơi, động tác cực nhanh, chà chà mấy cái liền rũ sạch đám trùng ăn trúc ném vào trong giỏ, lòng bàn tay phẩy một cái hóa ra một ngọn lửa, thiêu rụi sạch sẽ.

Lục Hoàn Thành thâý hắn lấy lửa đốt sâu, liền hỏi: “Ngươi hiểu rõ pháp thuật, có thể làm cái gì đó che chở hai cây trúc, không để cho sâu đi vào?”

A Huyền uể oải nói: “Ta là báo yêu, chỉ biết đùa bỡn chút yêu thuật. Yêu thuật có tính tà, nhiều lắm là dùng để giết sâu, chứ không thể làm hộ chướng* được. Có thể tạo ra hộ chướng, phải có linh khí tinh khiết giống như Yến Sâm vậy, còn phải mang thiện ý mới được. Yêu khí của ta mà làm hộ chướng, không chỉ sâu bệnh, mà cả rừng trúc này cũng chết theo.”

*Hộ chướng: bình phong bảo hộ

Mặc dù hắn hại chết được Yến Sâm, thế nhưng không đồng nghĩa với việc pháp thuật của Yến Sâm làm được cái gì thì pháp thuật của hắn cũng sẽ làm được cái nấy.

Hộ chướng thuật, thích hợp nhất phải xem phẩm chất của linh khí, linh khí càng thuần khiết, càng dễ dàng tạo thành chướng. Yến Sâm chỉ cần đơn giản vẽ ra hai vệt, mộngchướng, hộ bình* tiện tay tạo, lại hòa trộn cùng máu tươi, còn bền chắc hơn cả lá chắn bằng thép kiên cố. Mà A Huyền hắn… dù cho có tạo ra được bùa chú, rót yêu khí vào, màn chắn chưa dựng lên đã sụp đổ, làm sao có thể trông cậy vào hắn?

*Mộng chướng: màn ngăn cách tạo ra từ những giấc mơ

*Hộ bình: bình phong bảo hộ.

Thân rỗng dài trăm đốt, cành lá cao hơn nóc nhà, ngay cả con báo yêu cũng đành nhìn trúc than thở, bó tay chịu trận.

Người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có lão đạo sĩ trên Kim Đỉnh Sơn, đáng tiếc lão lại dốc sức bế quan tu luyện, chờ lão đi ra, cả cây trúc đã bị gặm tàn gặm lụi.

Bên này A Huyền còn đang cố gắng suy tư, bên kia Lục Hoàn Thành dựa vào lời nói của hắn, lại lờ mờ nghĩ đến một khả năng.

Rừng trúc trong Lục trạch, cho tới bây giờ đều chưa từng chết một cây nào, ít nhất trong dòng đời hai mươi tám năm của y chưa từng xuất hiện nạn sâu bệnh. Bất kể xuân hạ thu đông, cho dù toàn bộ Lãng Châu bị sâu bệnh phá hoại, trúc xanh bên ngoài vừa nở hoa đã tàn khô héo úa, thì rừng trúc này vẫn luôn luôn an ổn, không chịu một chút tổn hại nào.

Tại sao?

Là nhờ có Yến Sâm sao?

Yến Sâm dùng linh khí tinh khiết của hắn phù hộ cho khắp cả rừng trúc, cho nên ba trăm năm qua đều không tai ương không bệnh tật, xanh um tươi tốt. Thế mà nay sâu ăn trúc lại hoành hành, một đêm liền tràn lan, phải chăng có nghĩa là … Yến Sâm đang ngưng tụ linh khí, còn lâu mới tới mức độ có thể chống đỡ được nạn sâu bệnh?

Thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được.

Yến Sâm của y, thật sự còn có thể trở lại ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện