Vách tường in bóng hai người chập thành một, không ngừng dao động, bàn trang điểm đóng vào tường, dường như có bụi rơi xuống. Bàn tay bám mép bàn ửng đỏ vằn lên mạch máu, gồng sức bấu chặt mép, rung chấn không dứt kéo theo cả cái bàn lắc lư lắc lư, chai chai lọ lọ nghiêng ngả, lăn rổn rảng ra mòi chuẩn bị rớt xuống đất.

Đến khi tiếng vỡ vụn chát chúa vang lên, toàn thân Yến Vũ bị kéo ra sau, anh không bám nổi thân bàn nữa, chỉ cuống cuồng pha lẫn vụng về chuồi tay ra sau, ôm cổ Văn Diên. Chân anh đạp lên ghế da trước mặt, rướn ngực ra trước, mông bị khống chế liên tục khoan vào. Âm thanh rên rỉ hoan lạc dai dẳng, hồ như đã tẽ ra đến cực hạn, eo tê dại vì kích thích mãnh liệt, hết thảy hỗn độn, sắp không phân biệt nổi là đau hay là sướng, anh há miệng rên la lung tung, trong tầm nhìn lắc lư, chiếc gương đã cách xa nguồn nhiệt, dần dần sáng rõ lên.

Đường nhân ngư hõm sâu, dương v*t ve vẩy, đầu v* trên hai khối cơ ngực nhô thẳng đứng, cánh tay cường tráng luồn dưới nách anh quặp lấy vai, tạo ra mảng tương phản với làn da của anh. Mông anh lắc lư một cách dâm loạn, trái phải trước sau, như là né tránh nhưng lại càng như nghênh đón, sức lực dập vào đằng sau dữ dội đáng sợ, không ngừng nhồi vào cọ sát cửa động ẩn trong khe đùi, thậm chí anh có thể nhìn thấy thân dưới sướng văng ra nước, bắn lên mặt gương đang phô bày hình ảnh dâm loạn của bọn họ một cách trắng trợn.

Đôi mày Yến Vũ chau khít lại, anh nhắm mắt ngưỡng cổ lên, gáy tựa vào vai Văn Diên, tư thế đứng làm tình vào không được sâu, mỗi lần Văn Diên ưỡn hông dập mạnh vào liên hồi, đều khiến gò mông tròn trĩnh rung lên từng chập, bị ép đến biến dạng dẹp bép rồi rút ra, liên tục lút vào khe hở, dùi thịt khuếch rộng khe hẹp, quy đầu đi vào tận cùng nhạy cảm, kéo theo rút ra, đoạn lại bơm vào thật sâu.

Anh cũng sắp giữ không nổi chân mình trên ghế nữa, lòng bàn chân vừa đáp xuống thì eo lại bị nâng hổng lên, Yến Vũ rên một tiếng dài ngâm nga, âm thanh mềm nhũn dâm đãng đến mức anh thấy xấu hổ vô cùng, cơ thể còn chưa thoát khỏi cơn run rẩy, Văn Diên đã kéo anh đi, gạt bừa đống giấy tờ trên bàn bay xuống đất. Trong cơn lộn xộn làm ngã một cái đèn bàn, không ai bận tâm, chỉ đợi chân dạng ra là dương v*t xông tuốt luốt vào trong, Văn Diên hừ mũi một tiếng gợi cảm vô hạn, một tay chống bên sườn mặt anh, tay còn lại rảnh rang kéo chân trái anh ra, xoay eo tiếp tục thúc vào sâu hơn nữa.

Túi tinh trĩu nặng vùi vào nơi đã sưng đỏ, ép ra bọt trắng đọng ướt bụi lông mu, dương v*t hùng dũng tráng kiện rút ra ngoài một chút, rồi lại khoan sâu vào trong, mạnh mẽ hệt như đóng đinh người nằm bên dưới mình, tạo ra âm thanh ma sát nhớp nháp dâm dục chẳng thể lấp liếm nổi. Yến Vũ co hai chân lên, quấn quanh eo Văn Diên. Hai người họ nhễ nhại mồ hôi, lấy thịt đâm thịt ở trên bàn không ngừng va chạm.

Bàn tay thô ráp của Văn Diên ve vuốt bừa bãi bụng dưới anh, nắm lấy túm lông mao rồi xoa xát, không đụng vào dương v*t của anh, mà chỉ vòng qua phần cán dựng thẳng đứng, xoa bụng dưới, đoạn ụp lòng bàn tay lên vú phải, anh cảm nhận lòng bàn tay ram ráp chà qua quầng vú rồi đầu v*. Anh hừ hừ bóp vai Văn Diên, cánh tay, cuối cùng áp lên mu bàn tay đang nghịch vú mình, bao bọc lấy, tạo áp lực đè xuống mu bàn tay Văn Diên, hệt như cách một bàn tay ép đối phương ra sức nghịch mình hơn, đồng thời ưỡn ngực lên hứng lấy cọ quẹt.

Trong cơn mê loạn anh nghe hơi thở Văn Diên nóng hổi cất lên, “Cắm bắn luôn được không?” Yến Vũ mở mắt ra, dường như loang loáng ánh nước, lại như một cặp hồ thu đen láy sáng bóng, một luồng suy nghĩ nhè nhẹ len lỏi giữa lúc say cơn váng tình, giọng anh khàn đi, nhưng lại ngậm tiếng cười, “Có thể làm được sao?”, tuy chưa nói ra đáp án, nhưng Văn Diên ngầm hiểu là anh đồng ý rồi, bèn khóa miệng Yến Vũ lại, cơ bắp toàn thân gồng lên, hông háng tiếp tục thúc vào vừa mạnh lại vừa chắc nẩy.

Nghiền ép khắp chốn, mở toang hết thảy, dập đến tuyến tiền liệt liên tục. Lực đạo khốc liệt cơ hồ sắp chơi hỏng nơi ấy, thốc đã sâu lại còn mạnh, Yến Vũ cắn môi Văn Diên, răng tước ra vị máu, lưng anh dường như sắp bốc hỏa, cả mặt bàn lạnh lẽo cũng bị nung nóng theo. Đôi chân kẹp quanh hông Văn Diên cứng ngắc, bắp đùi va chạm đánh bộp bộp, động thịt mềm rụm hết cả, eo cũng nhũn như con chi chi, vẫn bị đối phương túm lấy không buông, chọc, rồi lại chọc.

Khoái cảm liên hồi cuồn cuộn tích tụ ở bụng, anh nhìn Văn Diên trên người mình nặng nề thở hồng hộc, khuôn mặt nam tính cực độ và đẹp trai điên đảo, tham lam đòi hỏi môi anh, hoan ái mãnh liệt khiến cho máu huyết toàn thân sôi sục. Hình như hơi thở trong thảng thốt đều ẩn chứa một đốm lửa nhỏ, rơi rớt xuống da liền loang thành một mảng đỏ ửng.

Văn Diên dán chặt lấy anh, khuôn ngực cọ sát vú anh, đầu v* vốn nhô lên sưng to bị ép bẹp xuống, cơ bụng rắn chắc đè lên dương v*t anh, cặp mông rung chấn bị thúc loạn xạ thần tốc được tay gã giữ lấy, hông ngựa đực chiến vừa nhanh lại vừa mạnh, cơ hồ sắp giữ không nổi nữa. Mông cũng đã tê dại, nước bọt chảy ra không ngừng, anh há miệng, nhắm nghiền mắt lại trong cơn vùi dập khốc liệt.

Đầu óc gần như ứ máu, khoái cảm không dứt cuốn phăng thần chí, khoái cảm cuộn trào không ngừng dâng cao, anh gào khẽ những muốn đẩy Văn Diên ra, nhưng lại càng bị cứng rắn trấn áp, muốn tránh cũng tránh không thoát, cửa huyệt đỏ tươi mở toang hứng những đợt xô vào vô tận. Chỗ giao hợp be bét đầm đìa d*m thủy, chảy từ bắp đùi ửng hồng xuống đầu gối. Tiếng rên bị chặn lại nơi đầu lưỡi quấn quýt, đá đưa cuốn lấy không dứt.

Khoái cảm tột cùng hủy hoại đầu óc toàn diện, eo nhũn ra thành một vũng, dương v*t cương cứng ngắc, bụng trướng ê ẩm, tựa như chỉ cần dùng một cây kim chọc nhẹ là sẽ rỉ ra nước. Nơi ấy của anh càng ẩm ướt càng khít chặt lại, “cắn” Văn Diên đổ ra thật nhiều mồ hôi, chỉ có thể nghiến răng cắn vai anh, không cho anh nhúc nhích thêm một chút nào nữa, điên cuồng đâm vào cửa huyệt anh.

Khoái cảm càng dồn nén càng dữ dội kia như đã phá vỡ giới hạn, xông lên não bộ tan tác hết cả, cơn tê tái như dòng nước xiết xô đến từng ngóc ngách châu thân, thậm chí cả ngón chân cũng đang run rẩy, Yến Vũ a a mấy tiếng, tắc nghẽn trong cổ họng, anh ưỡn ưỡn eo, cả người run lẩy bẩy, tinh dịch không bắn ra, mà chỉ men theo quy đầu mở khép, chầm chậm chảy trượt xuống phần thân dương v*t.

Thân thể giật giật, trước khi khoái cảm qua đi, Văn Diên liếm mặt anh, thỏa mãn cực điểm nói rằng, “Là mặn.” Yến Vũ ngơ ngác lau mặt, mới hay rằng anh vậy mà đã chảy nước mắt. Cơ thể còn chưa thoát ra khỏi cơn cực cảm, lúc Văn Diên rút ra ngoài thì thậm chí đùi phải của anh còn không chế ngự được run lên mấy cái. Toàn thân tê liệt, tinh dịch chảy ra đầy bụng.

Anh thở hổn hển, tim đập vào ngực như trống gõ, cho đến khi Văn Diên bắn tinh lên bụng anh, thậm chí còn bắn một chút lên mặt, Yến Vũ mới rã rượi chống người, ngồi dậy. Anh tìm khăn giấy trên bàn làm việc tan hoang, lau thứ trên mặt đi rồi, vẫn còn có phần thất thần chưa tỉnh táo hẳn.

Văn Diên kiếm đâu ra một bịch khăn giấy ướt, lau dọn đống hỗn độn giữa hai chân anh. Nghe Yến Vũ ngất ngư ngắc ngoải bảo, “Kinh khủng quá sức mà.” Văn Diên vội ngấc mắt lên nhìn anh, thoáng lo lắng hỏi, “Sao thế, thấy khó chịu à?” Yến Vũ lắc đầu, “Không phải, là sướng quá, sướng đến mức phát nghiện.” Văn Diên phá ra cười, bế anh trên bàn xuống. Yến Vũ đặt chân xuống đất rồi, mới thấy hồn vía trôi nổi lưng chừng giờ mới đáp đất, sau đó nhìn đống đồ ngổn ngang dưới đất, “Tiêu rồi, thế này thì không chỉ cô em trang điểm muốn khóc, mà trợ lý cũng muốn khóc luôn rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện