12 giờ đêm, Kiều Khả Nam về nhà.
Hắn đóng cửa lại, bước đi ngất ngư, Lục Hành Chi mang ra một ly nước từ trong phòng bếp, hỏi: “Em say à?”
“Một xíu.” Kiều Khả Nam cởi giày, cướp ly nước trên tay Lục Hành Chi cạn sạch, uống như hôm nay thì nhằm nhò gì ── thôi được rồi, là chiếu theo tiêu chuẩn của hắn. Nhưng thú thực, đã lâu rồi mới có một lần xỉn thế này. Hắn ôm Lục Hành Chi hôn một hơi, như một chú chó con, liếm đến khi gương mặt của anh toàn là nước bọt.
Lục Hành Chi im lặng, tha người vào phòng, đặt cậu lên giường rồi vào rửa mặt, lúc trở ra, liền được chiêm ngưỡng cảnh Kiều Khả Nam vừa lầm bầm vừa tháo caravat, uốn éo thắt lưng, nồng nặc mùi dụ dỗ. Anh tiến tới, nhéo thằng cu bên dưới tức giận nói: “Rốt cuộc em đi uống rượu hay uống xuân dược hả?”
“Rượu! Chỉ là hứng chí quá, uống nhiều thôi.”
Em bình thường đã uống rất nhiều, còn người kia … “Bạn em thì sao?”
“Đưa hắn về trước rồi về nhà.” Kiều Khả Nam cuối cùng cũng dứt caravat thành công, thở phào một cái.
Bọn họ ăn tối ở Red House, hàn huyên cuộc sống mấy năm qua, đến lúc rời khỏi nhà hàng, vốn tưởng kết thúc, đối phương bỗng nhiên hỏi: “Joke, đi uống cùng tôi không?”
Tửu lượng Kiều Khả Nam cao siêu. Đây là chuyện bạn học trong ngoài chuyên ngành đều biết. Vì vậy, hắn liền trở thành bạn nhậu rất được yêu thích, người nào thất tình thi rớt có chuyện buồn đều réo tên hắn, mời hắn một chầu, vừa uống tận hứng lại vừa được đưa về.
Cũng biết ma men khó hầu hạ, bọn họ thường dúi cho Kiều Khả Nam ít “phí bắt ma”, đó là lí do sau khi ra trường, Kiều Khả Nam gặp ma men đều khiếu – miễn nhận, dù sao Kiều đạo trưởng hồi đại học đã thu quá nhiều, tâm mệt.
Nhưng thực ra, cái chuyện thốn nhất không phải gặp em Huệ uệ uệ, mà là mấy thằng trai thẳng không thèm giữ ý giữ tứ.
Giống như mấy em big-boobs uống say cố ý dán lên người mình … Thử hỏi thằng nào chịu nổi? Cũng may bây giờ hắn chẳng còn cảm giác với Trần Dụ, không phải vì vẻ ngoài, mà là tình cảm đã phai theo năm tháng, như một làn khói mỏng, chỉ còn mùi ám lại.
Có vẻ cậu ta đang có chuyện buồn, ban đầu uống rất nhiều, sau mới dần hãm lại, lầm bầm: “Cậu nói xem, vì sao con người kết hôn?”
Kiều Khả Nam liếc ngón nhẫn của hắn, không giống mình, khá nhiều hoa văn, có lẽ chọn theo ý vợ. “Thì vì thích một người, không muốn vuột mất cô ấy, khao khát cùng đối phương về một nhà, kết hôn xong sinh con trai con gái, đặt tên thật đẹp, cả nhà chung sống hòa thuận vui vẻ … Đó là lý tưởng cuộc sống chung mà, không phải sao?”
Chính là đoạn văn này, hoàn toàn đẩy lui Kiều Khả Nam.
Hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn không nằm trong vòng tròn “cuộc sống lý tưởng” của người này.
Dù thích, dù yêu, cũng không thể.
Không ngờ, Trần Dụ xì một tiếng.
“Lý tưởng … lý tưởng … Hức!” Hắn rót đầy chén rượu: “Tôi cãi nhau với Tinh Bình …”
Kiều Khả Nam do dự, nếu là ngày trước hắn sẽ hỏi trực tiếp, nhưng bây giờ thì khác. Hắn không dám hỏi nhiều, cẩn thận nói: “Tôi nhớ vợ cậu là khoa khôi trường mình, cậu theo đuổi rất lâu…”
“A. cậu hỏi cô ấy hả? Đúng a, cô ấy là vợ tôi.” Giọng nói Trần Dụ không mang theo tình cảm, không như ngày trước, mai phục trước cổng trường, lén lút ngắm giai nhân, thậm chí còn lăn lộn năn nỉ Kiều Khả Nam: “Xin cậu đó, giúp anh viết thư tình đi, coi như anh cầu xin cậu đó ~~”
Kiều Khả Nam không muốn viết cho tình địch, tàn nhẫn đáp: “Không!”
“Anh tặng cậu một nụ hun nha ~ được hem ~~” Trần Dụ cười tà, ghì hắn hôn một cái, ánh mắt hung ác: “Nếu cậu không chịu giúp, anh sẽ hôn tiếp đó, hôn, thẳng!”
Kiều Khả Nam: “…”
Ước còn không kịp. Vì vậy, mỗi lần như vậy hắn đều làm bộ không muốn, gom được vài lần hôn môi, cho đến khi suýt cứng mới đồng ý: “Được rồi!” Ai, thẳng nam, đúng thật là
…
Không biết mấy lá thư có còn không?
Nhớ lại chuyện cũ, Kiều Khả Nam chỉ thấy buồn cười: “Lục Hành Chi, em chưa viết thư tình cho anh đúng không?”
Lục Hành Chi: “Chưa.”
Kiều Khả Nam ôm cổ anh. “Em bảo nè, trong cuộc đời lần đầu tiên em viết thư tình, đối tượng lại là một cô gái …” Còn là tình địch.
“Viết hộ hả?”
Kiều Khả Nam nhìn anh: “Anh làm rồi?”
Lục Hành Chi: “Anh chỉ nhận sao chép.”
Kiều Khả Nam phì cười, hắn quả thực không thể tưởng tượng cảnh Lục Hành Chi ngồi viết mấy lời tâm tình sến súa. Cái gì mà em là trái táo nhỏ của anh, sao yêu em mãi không chán nhỉ (*)~ hắn đánh đu trên người Lục Hành Chi, tưởng tượng nét bút xinh đẹp của anh viết ra mấy lời chảy nước nổi da gà. “Lần sau viết cho em một lá đi … Uh?”
(*) Lời bài hát “Trái táo nhỏ
Lục Hành Chi cúi người hôn hắn, nói như đinh đóng cột: “Không làm được.”
“Gì?” Kiều Khả Nam ngạc nhiên, không ngờ trong từ điển của anh lại có ba chữ này.
Lục Hành Chi dời nụ hôn, mút cần cổ hắn: “Từ ngữ quá ít, không đủ diễn tả …”
Cho dù có đi khắp thế gian, cũng không thể tìm ra một từ, đủ để diễn tả tình cảm của mình với người trong lòng.
Quá hạn hẹp, chi bằng không viết.
Anh luồn tay vào áo cậu thanh niên, vừa mới rửa tay, khí trời lại lạnh, Lục Hành Chi nhiệt độ thấp, mà Kiều Khả Nam dù đông hay hè đều rất ấm, mặc dù sợ lạnh, nhưng Kiều Khả Nam không ngăn cản người yêu đụng vào, ngược lại còn nắm chặt tay anh, dán vào ngực mình: “Tay anh luôn lạnh như thế à?”
Lục Hành Chi cười: “Em nóng là được, anh sẽ ấm.”
“Coi em là túi nước nóng sao…” Oán giận thì oán giận, nhưng vẫn ôm anh vào lòng. Hơi thở của cậu có mùi cồn nhàn nhạt, Lục Hành Chi không ghét, cậu say thế lại hay, nửa tỉnh nửa mê, vừa được làm tận hứng vừa không bị ép khô. ( =)))))
Anh nhéo đầu v* của cậu, thắt lưng Kiều Khả Nam run rẩy, hai chân co quắp không thể che giấu phản ứng. Đũng quần tây phồng lên một khối, Lục Hành Chi không chạm vào, chuyên chú chơi đùa hai đầu v*, khi ngắt khi thả, Kiều Khả Nam hừ nhẹ: “Không được, sáng mai còn phải lên tòa …”
“Dân sự hay hình sự?”
“Hình sự.”
Lục Hành Chi trừng phạt kéo ti hắn: “Sáng mai lên tòa, còn uống rượu nửa đêm mới về, tự tin vậy?”
Kiều Khả Nam: “Không sợ, em chắc chắn.”
Lục Hành Chi nhướn mi: “Cũng phách lối như chồng em rồi.”
Dứt lời, anh luồn tay vào trong quần cậu, nhẹ nhàng lướt qua bộ lông, vói vào quần lót, xoa bóp cây gậy đang thức giấc và hai hòn bi phía dưới. “Nếu đã tự tin thế, không bằng bỏ thêm ít đồ đi.” Anh đâm một ngón vào phía sau, ấn nếp nhăn phần miệng, ác ý mở rộng.
Kiều Khả Nam: “A … Anh nói Chi Chi hả?”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam vừa thở gấp vừa nói: “Cái vụ ngày mai … Ư … Ông chồng nuôi tình nhân bên ngoài … Đến con cũng đã sinh. Hừ hừ, xem em cầm bảo kiếm chiến thắng, tới một đứa chém một đứa … Tới hai đứa chém một đôi … Loại ngoại tình, phải chết!”
Mắt hắn lòe lòe sáng, hùng hổ tuyên bố, đáng sợ đến mức Lục Hành Chi cũng phải giật mình, yên lặng cảm thán năm đó bản thân may mắn chưa sa đà, cộng thêm hai người chưa xác định quan hệ. Bằng không, đừng nói năm trăm cái, đến năm nghìn cái dập đầu đến tàn phế cũng không nói chuyện được.
Kiều Khả Nam nói lầm bầm: “Sáng mai 7 giờ … Gọi em…”
Cậu thanh niên hào khí vạn trượng tuyên bố xong, ngủ vù vù, Lục Hành Chi chấm chấm chấm, đành rút tay ra, nhận mệnh thay quần áo, chà lau người cho cậu, tận tâm như ô sin. Kiều Khả Nam ngủ như chết, mặc anh lật tới lật lui cũng không phản ứng, Lục Hành Chi thấy vậy, ý nghĩ dâm tà nổi lên.
Anh lột sạch quần áo của cậu, mở ngăn kéo, lấy ra món đồ chơi mới mua, ngẫm nghĩ. Để ông xã của em ở nhà ra ngoài uống rượu, về nhà khiêu khích xong còn lăn ra ngủ tì tì … Tại em thôi. Anh hôn môi Kiều Khả Nam, tách ra hai chân ── Hậu huyệt nằm im giữa khe hở giữa hai mông, thỉnh thoảng mấp máy hô hấp. Lục Hành Chi cúi người liếm nếp nhăn, Kiều Khả Nam “Ư” một tiếng, nhưng không tỉnh.
Ngón tay anh để trước miệng huyệt nhẹ nhàng gảy, chưa bôi trơn, tiến vào có chút khó khăn. Lục Hành Chi lấy gel, nhẹ nhàng vẽ loạn, chỗ đó mềm mại mở ra, nhanh chóng nuốt vào một ngón tay, nhiệt tình hút.
Cậu thanh niên vẫn ngủ li bì, kể cả thằng con của cậu, nghẹo đầu sang một bên.
“Lóc bóc”. Ngón tay bị nuốt hoàn toàn, hơi thở của cậu cũng ngày càng dồn dập, ngâm nga khe khẽ.
Thật đáng yêu.
Đã như vậy, cũng đừng trách anh …
_Hoàn_
Hắn đóng cửa lại, bước đi ngất ngư, Lục Hành Chi mang ra một ly nước từ trong phòng bếp, hỏi: “Em say à?”
“Một xíu.” Kiều Khả Nam cởi giày, cướp ly nước trên tay Lục Hành Chi cạn sạch, uống như hôm nay thì nhằm nhò gì ── thôi được rồi, là chiếu theo tiêu chuẩn của hắn. Nhưng thú thực, đã lâu rồi mới có một lần xỉn thế này. Hắn ôm Lục Hành Chi hôn một hơi, như một chú chó con, liếm đến khi gương mặt của anh toàn là nước bọt.
Lục Hành Chi im lặng, tha người vào phòng, đặt cậu lên giường rồi vào rửa mặt, lúc trở ra, liền được chiêm ngưỡng cảnh Kiều Khả Nam vừa lầm bầm vừa tháo caravat, uốn éo thắt lưng, nồng nặc mùi dụ dỗ. Anh tiến tới, nhéo thằng cu bên dưới tức giận nói: “Rốt cuộc em đi uống rượu hay uống xuân dược hả?”
“Rượu! Chỉ là hứng chí quá, uống nhiều thôi.”
Em bình thường đã uống rất nhiều, còn người kia … “Bạn em thì sao?”
“Đưa hắn về trước rồi về nhà.” Kiều Khả Nam cuối cùng cũng dứt caravat thành công, thở phào một cái.
Bọn họ ăn tối ở Red House, hàn huyên cuộc sống mấy năm qua, đến lúc rời khỏi nhà hàng, vốn tưởng kết thúc, đối phương bỗng nhiên hỏi: “Joke, đi uống cùng tôi không?”
Tửu lượng Kiều Khả Nam cao siêu. Đây là chuyện bạn học trong ngoài chuyên ngành đều biết. Vì vậy, hắn liền trở thành bạn nhậu rất được yêu thích, người nào thất tình thi rớt có chuyện buồn đều réo tên hắn, mời hắn một chầu, vừa uống tận hứng lại vừa được đưa về.
Cũng biết ma men khó hầu hạ, bọn họ thường dúi cho Kiều Khả Nam ít “phí bắt ma”, đó là lí do sau khi ra trường, Kiều Khả Nam gặp ma men đều khiếu – miễn nhận, dù sao Kiều đạo trưởng hồi đại học đã thu quá nhiều, tâm mệt.
Nhưng thực ra, cái chuyện thốn nhất không phải gặp em Huệ uệ uệ, mà là mấy thằng trai thẳng không thèm giữ ý giữ tứ.
Giống như mấy em big-boobs uống say cố ý dán lên người mình … Thử hỏi thằng nào chịu nổi? Cũng may bây giờ hắn chẳng còn cảm giác với Trần Dụ, không phải vì vẻ ngoài, mà là tình cảm đã phai theo năm tháng, như một làn khói mỏng, chỉ còn mùi ám lại.
Có vẻ cậu ta đang có chuyện buồn, ban đầu uống rất nhiều, sau mới dần hãm lại, lầm bầm: “Cậu nói xem, vì sao con người kết hôn?”
Kiều Khả Nam liếc ngón nhẫn của hắn, không giống mình, khá nhiều hoa văn, có lẽ chọn theo ý vợ. “Thì vì thích một người, không muốn vuột mất cô ấy, khao khát cùng đối phương về một nhà, kết hôn xong sinh con trai con gái, đặt tên thật đẹp, cả nhà chung sống hòa thuận vui vẻ … Đó là lý tưởng cuộc sống chung mà, không phải sao?”
Chính là đoạn văn này, hoàn toàn đẩy lui Kiều Khả Nam.
Hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn không nằm trong vòng tròn “cuộc sống lý tưởng” của người này.
Dù thích, dù yêu, cũng không thể.
Không ngờ, Trần Dụ xì một tiếng.
“Lý tưởng … lý tưởng … Hức!” Hắn rót đầy chén rượu: “Tôi cãi nhau với Tinh Bình …”
Kiều Khả Nam do dự, nếu là ngày trước hắn sẽ hỏi trực tiếp, nhưng bây giờ thì khác. Hắn không dám hỏi nhiều, cẩn thận nói: “Tôi nhớ vợ cậu là khoa khôi trường mình, cậu theo đuổi rất lâu…”
“A. cậu hỏi cô ấy hả? Đúng a, cô ấy là vợ tôi.” Giọng nói Trần Dụ không mang theo tình cảm, không như ngày trước, mai phục trước cổng trường, lén lút ngắm giai nhân, thậm chí còn lăn lộn năn nỉ Kiều Khả Nam: “Xin cậu đó, giúp anh viết thư tình đi, coi như anh cầu xin cậu đó ~~”
Kiều Khả Nam không muốn viết cho tình địch, tàn nhẫn đáp: “Không!”
“Anh tặng cậu một nụ hun nha ~ được hem ~~” Trần Dụ cười tà, ghì hắn hôn một cái, ánh mắt hung ác: “Nếu cậu không chịu giúp, anh sẽ hôn tiếp đó, hôn, thẳng!”
Kiều Khả Nam: “…”
Ước còn không kịp. Vì vậy, mỗi lần như vậy hắn đều làm bộ không muốn, gom được vài lần hôn môi, cho đến khi suýt cứng mới đồng ý: “Được rồi!” Ai, thẳng nam, đúng thật là
…
Không biết mấy lá thư có còn không?
Nhớ lại chuyện cũ, Kiều Khả Nam chỉ thấy buồn cười: “Lục Hành Chi, em chưa viết thư tình cho anh đúng không?”
Lục Hành Chi: “Chưa.”
Kiều Khả Nam ôm cổ anh. “Em bảo nè, trong cuộc đời lần đầu tiên em viết thư tình, đối tượng lại là một cô gái …” Còn là tình địch.
“Viết hộ hả?”
Kiều Khả Nam nhìn anh: “Anh làm rồi?”
Lục Hành Chi: “Anh chỉ nhận sao chép.”
Kiều Khả Nam phì cười, hắn quả thực không thể tưởng tượng cảnh Lục Hành Chi ngồi viết mấy lời tâm tình sến súa. Cái gì mà em là trái táo nhỏ của anh, sao yêu em mãi không chán nhỉ (*)~ hắn đánh đu trên người Lục Hành Chi, tưởng tượng nét bút xinh đẹp của anh viết ra mấy lời chảy nước nổi da gà. “Lần sau viết cho em một lá đi … Uh?”
(*) Lời bài hát “Trái táo nhỏ
Lục Hành Chi cúi người hôn hắn, nói như đinh đóng cột: “Không làm được.”
“Gì?” Kiều Khả Nam ngạc nhiên, không ngờ trong từ điển của anh lại có ba chữ này.
Lục Hành Chi dời nụ hôn, mút cần cổ hắn: “Từ ngữ quá ít, không đủ diễn tả …”
Cho dù có đi khắp thế gian, cũng không thể tìm ra một từ, đủ để diễn tả tình cảm của mình với người trong lòng.
Quá hạn hẹp, chi bằng không viết.
Anh luồn tay vào áo cậu thanh niên, vừa mới rửa tay, khí trời lại lạnh, Lục Hành Chi nhiệt độ thấp, mà Kiều Khả Nam dù đông hay hè đều rất ấm, mặc dù sợ lạnh, nhưng Kiều Khả Nam không ngăn cản người yêu đụng vào, ngược lại còn nắm chặt tay anh, dán vào ngực mình: “Tay anh luôn lạnh như thế à?”
Lục Hành Chi cười: “Em nóng là được, anh sẽ ấm.”
“Coi em là túi nước nóng sao…” Oán giận thì oán giận, nhưng vẫn ôm anh vào lòng. Hơi thở của cậu có mùi cồn nhàn nhạt, Lục Hành Chi không ghét, cậu say thế lại hay, nửa tỉnh nửa mê, vừa được làm tận hứng vừa không bị ép khô. ( =)))))
Anh nhéo đầu v* của cậu, thắt lưng Kiều Khả Nam run rẩy, hai chân co quắp không thể che giấu phản ứng. Đũng quần tây phồng lên một khối, Lục Hành Chi không chạm vào, chuyên chú chơi đùa hai đầu v*, khi ngắt khi thả, Kiều Khả Nam hừ nhẹ: “Không được, sáng mai còn phải lên tòa …”
“Dân sự hay hình sự?”
“Hình sự.”
Lục Hành Chi trừng phạt kéo ti hắn: “Sáng mai lên tòa, còn uống rượu nửa đêm mới về, tự tin vậy?”
Kiều Khả Nam: “Không sợ, em chắc chắn.”
Lục Hành Chi nhướn mi: “Cũng phách lối như chồng em rồi.”
Dứt lời, anh luồn tay vào trong quần cậu, nhẹ nhàng lướt qua bộ lông, vói vào quần lót, xoa bóp cây gậy đang thức giấc và hai hòn bi phía dưới. “Nếu đã tự tin thế, không bằng bỏ thêm ít đồ đi.” Anh đâm một ngón vào phía sau, ấn nếp nhăn phần miệng, ác ý mở rộng.
Kiều Khả Nam: “A … Anh nói Chi Chi hả?”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam vừa thở gấp vừa nói: “Cái vụ ngày mai … Ư … Ông chồng nuôi tình nhân bên ngoài … Đến con cũng đã sinh. Hừ hừ, xem em cầm bảo kiếm chiến thắng, tới một đứa chém một đứa … Tới hai đứa chém một đôi … Loại ngoại tình, phải chết!”
Mắt hắn lòe lòe sáng, hùng hổ tuyên bố, đáng sợ đến mức Lục Hành Chi cũng phải giật mình, yên lặng cảm thán năm đó bản thân may mắn chưa sa đà, cộng thêm hai người chưa xác định quan hệ. Bằng không, đừng nói năm trăm cái, đến năm nghìn cái dập đầu đến tàn phế cũng không nói chuyện được.
Kiều Khả Nam nói lầm bầm: “Sáng mai 7 giờ … Gọi em…”
Cậu thanh niên hào khí vạn trượng tuyên bố xong, ngủ vù vù, Lục Hành Chi chấm chấm chấm, đành rút tay ra, nhận mệnh thay quần áo, chà lau người cho cậu, tận tâm như ô sin. Kiều Khả Nam ngủ như chết, mặc anh lật tới lật lui cũng không phản ứng, Lục Hành Chi thấy vậy, ý nghĩ dâm tà nổi lên.
Anh lột sạch quần áo của cậu, mở ngăn kéo, lấy ra món đồ chơi mới mua, ngẫm nghĩ. Để ông xã của em ở nhà ra ngoài uống rượu, về nhà khiêu khích xong còn lăn ra ngủ tì tì … Tại em thôi. Anh hôn môi Kiều Khả Nam, tách ra hai chân ── Hậu huyệt nằm im giữa khe hở giữa hai mông, thỉnh thoảng mấp máy hô hấp. Lục Hành Chi cúi người liếm nếp nhăn, Kiều Khả Nam “Ư” một tiếng, nhưng không tỉnh.
Ngón tay anh để trước miệng huyệt nhẹ nhàng gảy, chưa bôi trơn, tiến vào có chút khó khăn. Lục Hành Chi lấy gel, nhẹ nhàng vẽ loạn, chỗ đó mềm mại mở ra, nhanh chóng nuốt vào một ngón tay, nhiệt tình hút.
Cậu thanh niên vẫn ngủ li bì, kể cả thằng con của cậu, nghẹo đầu sang một bên.
“Lóc bóc”. Ngón tay bị nuốt hoàn toàn, hơi thở của cậu cũng ngày càng dồn dập, ngâm nga khe khẽ.
Thật đáng yêu.
Đã như vậy, cũng đừng trách anh …
_Hoàn_
Danh sách chương