Lục Hành Chi ngồi trên ghế làm việc, tách hai đùi, bộ phận trung tâm giữa háng gồ lên một khối rất nổi bật, anh dùng ngón tay niết môi Kiều Khả Nam, nhếch mày dương dương tự đắc, như đang nói “Em nhìn no chưa?”

Kiều Khả Nam tất nhiên hiểu rõ, trong tình huống này, hẳn là phải lấy ra sờ nhìn nếm ngửi: “Anh nói lời thoại đi.”

Lục Hành Chi: “Gì?”

Kiều Khả Nam: “Hầu hạ tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc bỏ qua tập đoàn Kiều thị của cậu!”

“…” Lục Hành Chi đỡ trán: “Gần đây em đọc cái gì vậy?”

Kiều Khả Nam: “Anh nói đi, hơn nữa phải diễn sao cho tàn bạo đẹp trai điên cuồng bá duệ, giống tổng tài ấy, duy ngã độc tôn…”

(Duy ngã độc tôn: Tự cao tự đại, cho mình là nhất)

Lục Hành Chi: “… Đầu tiên, tổng tài không phải đều duy ngã độc tôn, chí ít là những người anh từng gặp, có khi còn rất đáng thương.”

Nói thừa, mấy ông tổng tài anh nói, công việc ngập đầu, đâu rảnh thời gian phô diễn khí phách? Kiều Khả Nam: “Cứ làm đi, phải hùng hồn! Quyền lực! Nghiêm túc! Cương trực!”

Thấy cậu hăng hái đáp lại … Lục Hành Chi: “Được rồi, cho anh một phút … Nói lại lời kịch của em vừa nãy.”

Kiều Khả Nam lặp lại.

Lục Hành Chi nhắm mắt nhập vai ── phải diễn cho thật.

Một phút trôi qua, anh mở mắt ra, cái nhìn bỡn cợt tàn nhẫn bên trong cũng không thể nào che đi tình dục. Anh thô lỗ nhéo cằm Kiều Khả Nam, ấn chặt đầu hắn xuống háng mình: “Hầu hạ tôi hài lòng … Tôi sẽ cân nhắc bỏ qua tập đoàn Kiều thị của cậu.”

Dứt lời, tay còn không giảm lực, thậm chí còn nhập vai hơn: “Chỉ là một tập đoàn tép riu, mà cũng muốn gây sự với tôi? Thật là muốn thấy cảnh cái miệng này bị khúc thịt của tôi nhồi đầy, chỉ có thể ư ư a a… Ngày thường bẻm mép thế, chắc kĩ năng hầu hạ người khác không kém đâu nhỉ?”

Đệt đệt đệt đệt! Nếu được nhật xét về tình huống này, Kiều Khả Nam thực sự muốn giơ ngón cái: Lục ca, giải thưởng ảnh đế năm nay, xin trao cho anh!

Vì lo lắng vết thương sau đầu Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi tự thân vận động hơn phân nửa.

Anh kéo mép quần, móc ra con quái thú bấy lâu ngủ đông, lỗ tinh trên đầu dùi rỉ nước, mùi tanh nhàn nhạt đặc trưng của đàn ông xông lên mũi Kiều Khả Nam.

Lục Hành Chi kiềm chế không nhét thẳng thằng con vào miệng cậu, mà cầm mũi dùi nhẹ nhàng cà mặt hắn, khiến cho chất nhầy lại chảy càng nhiều, để lại một vệt dài trên mặt. Lần nghỉ ốm này cậu được chăm khá tốt, khuôn mặt có da có thịt, gò má mềm mềm phính phính, vài vệt nước khả nghi dính bên trên, càng thêm vẻ tục tĩu.

Hắn đỏ mặt càu nhàu: “Đừng mà, biến thái quá …”

Lục Hành Chi cười: “Ngoài miệng nói không cần, cơ thể lại rất thành thực.” Anh dùng chân cọ vào đũng quần Kiều Khả Nam, giống như mỗi lần xoa bóp, vân vê miêu tả dương v*t, chiếc vớ mỏng bị tinh dịch hưng phấn thấm vào, ướt nhẹp.

Anh nhấc chân: “Cởi tất ra … Dùng miệng.”

Kiều Khả Nam bên ngoài diễn vai bị làm nhục, bên trong lại hưng phấn cắn ngón chân Lục Hành Chi. Hắn dùng răng giữ miếng vải, từ ngón cái bắt đầu lột tất ra, trong lúc nếm phải mùi vị của mình … thứ đồ chơi nằm sâu trong cơ thể hơi hơi chuyển động. Hắn rùng mình, công tắc chưa bật, mới thử thế thôi đã sung sướng vậy. Hắn mất một ít thời gian để cởi chiếc tất đen của Lục Hành Chi, thậm chí còn liếm ngón chân anh, hơi thở càng thêm nặng.

Lục Hành Chi bấm một phát, mở công tắc.

“A!” Kiều Khả Nam chớp mắt, toàn thân giật bắn. Thứ rung động bị chôn sâu kia mạnh mẽ xâm chiếm hắn, hắn không chịu đựng nổi, túm chặt áo của anh, lớp vải phẳng phiu trở thành nhăm nhúm.

Lục Hành Chi nhân cơ hội, cầm khúc thịt nhắm vào đôi môi khẽ nhếch của Kiều Khả Nam, anh không bỏ vào, mà chỉ miết bên ngoài, chất dịch đầu linh khẩu tiết ra chảy vào miệng cậu, hòa lẫn cùng nước bọt, còn tràn ra một ít, sinh động, thơm ngát.

Kiều Khả Nam bị hành hạ làm mắt đỏ bừng, ư ư a a không nói ra lời, nhưng dương v*t bên dưới đang dựng thẳng tưng, xem ra chẳng bất mãn chút nào.

“Ư … ư … a …” Hắn mấp máy mũi, ngửi thấy mùi đàn ông, liền chủ động vươn lưỡi, liếm cây gậy. Hắn nhìn nó cực kì – yêu thương, đây là thứ sẽ khiến mình sung sướng như tiên, hắn hết lòng hầu hạ nó thật kĩ, đặc biệt là phần sống lưng đầy gân guốc, lại càng thêm dốc lòng.

“A ô … hô … Ùng ục …” Những âm thanh liếm nuốt gấp gáp vang lên, hắn ngậm lấy cây chùy, di chuyển đầu, cố gắng nuốt vào thật sâu.

Đáng tiếc thằng con Lục Hành Chi quá to, cuống họng hắn xoắn chặt, chỉ ngậm được hơn nửa, còn lại nuốt không vào, đành phải bù đắp bằng cách liếm láp rãnh lưng, quy đầu, lưỡi hắn lượn vòng, đẩy ra lớp da ra, liếm từng tấc quanh cây thịt chắc mẩy, mùi vị trong miệng càng thêm đậm đặc, nhưng không gay mũi, cũng không khó ăn.

Mùi tinh dịch càng dầy, hắn giống như bị phun nước hoa kích dục, nửa thân dưới hắn xụi lơ, đặc biệt là món đồ chơi trong cơ thể, đang tới tới lui lui chèn giữa những thớ thịt o ép bên trong.

Miệng ngậm dương v*t của anh, mông nhét món đồ chơi không biết rõ tên, Kiều Khả Nam bị vây giữa khốn cảnh này, quy đầu không ngừng phun dịch, rơi đầy đất.

“Ô …” Kiều Khả Nam nhổ khúc thịt ra, cố sức thở. Hắn giương mắt nhìn Lục Hành Chi, khuôn mặt của anh vừa dịu dàng vừa yêu thương, hoàn toàn không giống cái gì tổng tài đe dọa phá hoại công ty người khác, nhưng mà … bất kể là người nào, Kiều Khả Nam đều thích.

Tập đoàn Kiều thị gì chứ, phá sản thì thôi đi, trở thành nam nô, biến mình thành công cụ thỏa mãn sinh lý cho anh, được chủ nhân đặt dưới thân, chịch chết.

Suy nghĩ như vậy phải chăng rất không có tiền đồ? Hắn không biết. Giống như trúng số độc đặc, sung sướng mang tiền về hiếu thuận cha mẹ là điều hiển nhiên, Thực tế làm không được, hắn đành tự sướng trong đầu vậy.

Hắn hít sâu, hơi đứng thẳng, há miệng nhắm vào khúc thịt, do đang nuốt từ trên xuống, trong lúc làm phải liên tục hút, hai gò má phập phồng. Bộ dạng này, nói thật … hơi giống con ếch, tóc mái buông xuống che lấp khuôn mặt hắn, không cho Lục Hành Chi nhìn, đến lúc mút đủ rồi, hắn lại từ từ rút ra, rồi tiếp tục lặp lại, cho đến khi khoang miệng bắt đầu thả lỏng, đụng vào cuống họng, còn môi hắn chạm vào bộ lông của anh, Kiều Khả Nam mới cảm thấy đã chính thức chinh phục nhiệm vụ bất khả thi.

“Cục cưng …” Cơ bụng Lục Hành Chi căng chặt, việc gọi giường không phải độc quyền của phụ nữ và số 0, đàn ông hoặc số 1 mà rên, quả là một sự khác biệt thặc thú dzị.

Kiều Khả Nam được cổ vũ, cố gắng như máy hút chân không, suýt chút nữa đem toàn bộ chất lỏng trong túi tinh của Lục Hành Chi hút sạch.

Mà đồng thời, dương v*t phía dưới còn lắc la lắc lư, vui vẻ không ngừng.

“Ư … Ư …” Vật kia hoàn toàn nằm trong tuyến tiền liệt, vừa đâm vừa ma sát, ngứa như cọ vào miếng mút. Kiều Khả Nam chỉ nhìn được phần dây diện màu xanh, hình như là … một viên hình nón. Niêm mạc tham lam sít chặt thứ đó, làm phía trước hắn giàn giụa nước, hắn khao khát bắn tinh, nhưng vẫn xui xẻo sút trật khung thành.

Lục Hành Chi cũng thấy hắn khó chịu, anh dùng ngón chân kích thích quy đầu Kiều Khả Nam, tay xoa xoa đầu hắn: “Cục cưng, để anh bắn trước, đợi lát nữa sẽ ở chỗ em thích nhất, tỉ mỉ … liếm toàn thân, liếm cho em bắn ra.”

Cơ thể Kiều Khả Nam đã tê rần. Hắn không thể nói, nhưng bắt đầu tăng tốc, biểu thị hắn cực kì mong đợi lời hứa này.

Hắn mút quy đầu, bàn tay âu yếm mỗi đường gân trên dương v*t anh, hơn nữa còn vò bộ lông, xoa nắn phần gốc rễ, kéo dài thời gian bắn tinh, giúp anh lên đỉnh vui vẻ. Vài lần như vậy, Lục Hành Chi không tránh khỏi sốt ruột, nhấc hông, thúc dương v*t vào sâu.

“Ô ư …” Kiều Khả Nam ăn không tiêu, rừ rừ kháng nghị, hàm dưới hắn mỏi nhừ, chỗ yết hầu có thể nhìn thấy hình dạng quy đầu, nước bọt không nuốt kịp rơi đầy đất, dính chung một chỗ với tinh dịch, không thể kiểm soát.

“Ô ư …” Hắn nhổ dương v*t ra, hổn hển thở, hai mắt phủ sương, cầm khúc thịt dính đầy nước bọt của mình, tủi thân nói: “Anh, em không làm được … Em dùng tay tuốt cho anh được không …”

“Được.” Lục Hành Chi sảng khoái đồng ý, nhưng không quên đòi thêm hậu mãi: “Anh muốn bắn trên mặt.”

Kiều Khả Nam: “…”

Kệ đi, tùy anh thích bắn đâu thì bắn, bắn ra được đã cám ơn trời đất rồi.

Kiều Khả Nam tuốt ống, Lục Hành Chi sắp bắn, anh thở gấp nhắc nhở: “Nhắm mắt lại.”

Cậu thanh niên làm theo, tinh dịch phun trên mặt nhớp nhúa rất khó chịu. Nếu không may bị nghiện … Hắn tuyệt đối không muốn lúc làm tình còn phải diễn mấy tiết mục phòng cấp cứu này nọ đâu.

Đương nhiên, trại giam (ngoại trừ nguyên nhân công việc) cũng tuyệt đối không muốn…

Lục Hành Chi dời quy đầu xuống, phun trên cằm và vạt áo của hắn.

Nói chung nhịn lâu, tích trữ hơi nặng, có chút dính bên mép, Kiều Khả Nam không nhịn được liếm đi, hơi tanh đắng, là mùi vị quen thuộc của anh, lúc tinh dịch bắt đầu khô, Lục Hành Chi rút khăn tay lau mặt cho hắn, lau sạch sẽ, sau đó ôm người vào ngực, đặt trên bàn, vén áo hắn lên, bắt đầu dịu dàng liếm vú.

“Ư!” Kiều Khả Nam cong lưng, ngửa dưới hoàn toàn bại lộ, dương v*t đang rũ xuống một ít, Lục Hành Chi liếm cho nó dựng thẳng. Ngón tay anh đâm vào hậu đình, gảy gảy đồ vật bên trong, hai đùi cậu thanh niên run rẩy, quy đầu để trần, một tay Lục Hành Chi bóp hai túi tinh, liếm hết toàn bộ những chất lỏng kia.

Giống như anh nói, liếm hết những nơi Kiều Khả Nam thích, nhìn vợ nằm dưới thân mình run rẩy, vừa đáng thương vừa cực đáng yêu.

Lần yêu này, mặc dù không đâm vào hay va chạm, nhưng ngọt đến chảy mật, cuối cùng, Kiều Khả Nam lên đạn, run rẩy bắn tinh. Lục Hành Chi chỉ cần dùng lưỡi và ngón tay đã khiến hắn cao trào, tuy rằng sướng, nhưng vẫn chưa cam lòng …

Hắn thẫn thờ nằm trên bàn, đầu v*, lồng ngực phập phồng lên xuống. Lục Hành Chi vệ sinh cho hai người, “Bách” một tiếng, miệng huyệt co rút lại, cuối cùng Kiều Khả Nam cũng được thấy đồ chơi trong mông mình nãy giờ … “Tại sao lại là hình dâu tây?!”

Lục Hành Chi: “Hồi trước không phải em nói muốn hái dâu tây sao?”

Kiều Khả Nam: “…”

Cuối năm ngoái, mấy case dân sự ồ ập dồn đến, người thảnh hơi như hắn hiếm khi bận rộn hơn cả Lục Hành Chi, hầu như không ra khỏi cái ghế. Tỷ muội tri kỉ Hoa Cúc Đen bụng dạ hiểm ác gửi rất nhiều ảnh chụp dâu tây, khiến hắn rất ngứa ngáy muốn đi hái, thực muốn ra ngoài chơi một chút. Nhưng … tuyệt đối không phải loại trái pháp luật này được không? (Dâu tây = Dấu hôn)

Những chấm đỏ lấm tấm xinh đẹp trên quả dâu đều được gắn vào. Phát điên mất, ác độc, tàn nhẫn đến cực điểm, hỏi hắn từ nay về sau biết đối mặt với dâu tây thế nào …

Hắn chỉ vào trái dâu: “Quyết định rồi, sau này gọi mày là Chi Chi.”

Kiều Khả Nam mở công tắc, dâu tây “È ~” đong đưa, hân hoan nhảy nhót, có vẻ cực hài lòng với tên mới.

Kiều Khả Nam: “Hoan nghênh đến “my” hậu cung.”

Lục Hành Chi lần thứ hai trầm mặc, anh quyết định sau này nếu mua đồ chơi, phải ngắm kĩ 3 tiếng, giảm bớt khả năng ngoại tình của vợ mình …

_Hoàn_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện