Sau bữa tối Thanh Tú đi tắm rồi sửa soạn công việc ở Hoàng Hải để bàn giao lại cho chị trưởng bộ phận. Cô mới vào làm nên cũng không có nhiều điều cần bàn giao.
Nghe tiếng sập cửa phía ngoài, Thanh Tú có chút trống trải bước ra. Vương Khải không còn ở nhà. Còn lại một mình, Thanh Tú bần thần nhớ lại những gì vừa xảy ra. Có trong mơ cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Cứ ngỡ anh luôn muốn xa lánh cô, cũng cứ ngỡ cô và anh không có cách nào ở chung một chỗ, vậy mà hiện tại cô đang ở cùng anh, được anh bảo vệ, được anh chăm sóc và đặc biệt là… cách anh đối xử với cô quá sức ngoài tưởng tượng của cô. Anh thế mà theo đuổi cô? Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu không thể tin vào sự thật nhưng sâu trong lòng, trái tim cô ấm áp như có dòng suối nóng uốn quanh, làm từng mạch máu trong cơ thể cũng như được sưởi ấm. Cô và anh… có thể, phải không?
Một đêm ngon giấc trôi qua, khi Thanh Tú tỉnh dậy, cô ngạc nhiên trước mùi phở thơm lừng, bụng cũng nhanh chóng sôi réo lên. Lúc này là gần bảy giờ, có phải Mai đã đến rồi?
Thanh Tú làm vệ sinh cá nhân rồi bước về bếp, không ngờ Vương Khải đã mặc trên người một thân âu phục đen, nhàn nhã lướt Ipad ở bàn ăn chờ cô.
Thấy cô bước lại, đôi mắt anh tràn ấm áp. Anh mím nhẹ môi, thần sắc tươi tỉnh làm khuôn mặt đẹp trai càng thêm thuận mắt:
– Ăn sáng thôi!
Anh chan nước dùng phở thơm mùi quế hồi từ nồi ninh vào hai bát. Cô hiểu bác giúp việc đến sớm chuẩn bị, nhìn về bồn rửa đã thấy sẵn đồ bác mua chuẩn bị cho bữa tối.
Thanh Tú gật đầu, vừa ăn bát phở bò ngon ngọt vừa nghe anh nói.
– Sáng nay tôi sẽ đưa em đến một nơi.
Lòng có chút hồi hộp xen lẫn tò mò, cô thầm đoán nơi anh đưa cô đến chính là con đường anh muốn đi.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này rất lạnh, cô nghe dự báo thời tiết là khoảng mười độ C. Chải lại mái tóc xoăn nhẹ ngang lưng, cô mặc lên người một chiếc váy len cổ tròn xanh đậm, khoác bên ngoài là áo dạ đen dáng dài. Trang điểm nhẹ nhàng, cô thoa chút son đỏ rượu lên môi tôn thêm làn da trắng ngọc.
Chuẩn bị xong xuôi, cô bước ra gặp Vương Khải. Dừng chân ở cửa chờ cô, bất chợt… anh quàng lên cổ cô một chiếc khăn cashmere màu xám nhạt vừa ấm áp lại vừa có gì đó… giống như con người anh vậy. Anh khoác ngoài bộ âu phục là chiếc áo măng tô đen dài, xoay lưng đi trước. Cô tủm tỉm kéo lại chiếc khăn, cong mắt cười nhìn con người cao lớn thâm trầm nhưng ấm áp đến mức làm trái tim cô tan chảy. Có điều nhớ về Minh Ngọc rồi Phương Dung, trong cô lại có gì đó như ái ngại.
Vương Khải lái xe đưa Thanh Tú đến một khu vực khai thác than đá rộng lớn nằm cách thành phố S năm mươi cây số. Cô kinh ngạc tròn mắt nhìn công trường khai thác tuyền một màu đen, ngổn ngang trong công trường là các bãi than to nhỏ nhấp nhô, các ô tô tải rầm rập qua lại. Những chiếc cần cẩu khổng lồ vươn vòi xúc than hoạt động hiệu quả, mạnh mẽ. Chẳng lẽ… con đường anh muốn đi chính là…
– Quyền khai thác khu vực này hiện tại thuộc về Thiên Uy, với một cái tên mới. Em có nghĩ ra cái tên nào không?
– Anh… ông chủ công ty than đá?
Anh hơi cười trước vẻ ngạc nhiên lại hào hứng đến lấp lánh hai mắt ở cô. Cô cười cười, nét mặt có chút lém lỉnh nói tiếp:
– Em nghĩ ra tên gì thì sao, anh sẽ dùng luôn à?
– Ừ. Sẽ dùng.
Anh nhẹ nhàng khẳng định, đôi mắt tràn đầy âu yếm làm cô gái trước mặt vội quay đi. Không ngờ chỉ một câu nói lại thành rơi vào tình cảnh ngượng ngùng này. Anh đưa cô đến đây, nói với cô những điều này là muốn cho cô thấy anh đang có gì, phải không?
– Vậy… tính sau được không anh?
Anh không thay đổi thái độ, chỉ gật đầu, khóe miệng vẫn có chút cong. Cô cần thời gian, anh cũng chẳng có gì vội vàng.
– Chúng ta xuống xe gặp mọi người một chút.
Anh nói một câu, mở cửa bước ra. Cô cũng đẩy cửa bên cạnh, đi theo anh về hướng chiếc cần cẩu ở vách đá. Lúc đi anh không nói rõ đi đâu nên cô đi đôi bốt da ngắn cổ này có chút khó khăn, cả người cứ chao đảo. Bất chợt, anh ngồi xuống, vỗ tay lên bờ vai rộng lớn:
– Đường khó đi, em lên đây!
Trái tim Thanh Tú như vọt lên tận họng. Anh muốn cõng cô qua đoạn đường gập ghềnh này? Cô không thể nào thấy được nụ cười mỉm hình cánh cung sáng lóa của anh khi cô ậm ừ bước đến, e ngại áp người lên lưng anh. Đang ban ngày đó, chẳng lẽ anh không ngại hay sao? Nhưng… xung quanh cô và anh cũng chỉ có đất trời, có than đá, xa xa là những chiếc xe tải chở than, những chiếc cần cẩu tập trung làm việc, chắc không ai rảnh rỗi quan tâm hai người ở đây đâu nhỉ?
Cô nong nóng mặt chấp nhận suy nghĩ này, áp má lên tai anh, cảm nhận mùi hương của anh quấn quýt. Cả cơ thể nóng ran, cô đang hết sức ngượng ngùng, còn anh thì chẳng có tâm tư như cô. Cô đang ở trên lưng anh, đoạn đường trước mặt quả thực khó đi, những viên đá đủ kích cỡ dưới chân vừa gồ ghề vừa trơn trượt, dù tấm lưng anh nóng rẫy nhưng anh nhất định không thể để cô ngã được. Bao năm qua, giấc mơ này anh đã mơ đi mơ lại nhiều lần, sự thật đã xảy đến rồi mà anh vẫn cứ ngỡ mình đang ở trong giấc mộng ngọt ngào nhất.
Nghe tiếng sập cửa phía ngoài, Thanh Tú có chút trống trải bước ra. Vương Khải không còn ở nhà. Còn lại một mình, Thanh Tú bần thần nhớ lại những gì vừa xảy ra. Có trong mơ cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Cứ ngỡ anh luôn muốn xa lánh cô, cũng cứ ngỡ cô và anh không có cách nào ở chung một chỗ, vậy mà hiện tại cô đang ở cùng anh, được anh bảo vệ, được anh chăm sóc và đặc biệt là… cách anh đối xử với cô quá sức ngoài tưởng tượng của cô. Anh thế mà theo đuổi cô? Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu không thể tin vào sự thật nhưng sâu trong lòng, trái tim cô ấm áp như có dòng suối nóng uốn quanh, làm từng mạch máu trong cơ thể cũng như được sưởi ấm. Cô và anh… có thể, phải không?
Một đêm ngon giấc trôi qua, khi Thanh Tú tỉnh dậy, cô ngạc nhiên trước mùi phở thơm lừng, bụng cũng nhanh chóng sôi réo lên. Lúc này là gần bảy giờ, có phải Mai đã đến rồi?
Thanh Tú làm vệ sinh cá nhân rồi bước về bếp, không ngờ Vương Khải đã mặc trên người một thân âu phục đen, nhàn nhã lướt Ipad ở bàn ăn chờ cô.
Thấy cô bước lại, đôi mắt anh tràn ấm áp. Anh mím nhẹ môi, thần sắc tươi tỉnh làm khuôn mặt đẹp trai càng thêm thuận mắt:
– Ăn sáng thôi!
Anh chan nước dùng phở thơm mùi quế hồi từ nồi ninh vào hai bát. Cô hiểu bác giúp việc đến sớm chuẩn bị, nhìn về bồn rửa đã thấy sẵn đồ bác mua chuẩn bị cho bữa tối.
Thanh Tú gật đầu, vừa ăn bát phở bò ngon ngọt vừa nghe anh nói.
– Sáng nay tôi sẽ đưa em đến một nơi.
Lòng có chút hồi hộp xen lẫn tò mò, cô thầm đoán nơi anh đưa cô đến chính là con đường anh muốn đi.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này rất lạnh, cô nghe dự báo thời tiết là khoảng mười độ C. Chải lại mái tóc xoăn nhẹ ngang lưng, cô mặc lên người một chiếc váy len cổ tròn xanh đậm, khoác bên ngoài là áo dạ đen dáng dài. Trang điểm nhẹ nhàng, cô thoa chút son đỏ rượu lên môi tôn thêm làn da trắng ngọc.
Chuẩn bị xong xuôi, cô bước ra gặp Vương Khải. Dừng chân ở cửa chờ cô, bất chợt… anh quàng lên cổ cô một chiếc khăn cashmere màu xám nhạt vừa ấm áp lại vừa có gì đó… giống như con người anh vậy. Anh khoác ngoài bộ âu phục là chiếc áo măng tô đen dài, xoay lưng đi trước. Cô tủm tỉm kéo lại chiếc khăn, cong mắt cười nhìn con người cao lớn thâm trầm nhưng ấm áp đến mức làm trái tim cô tan chảy. Có điều nhớ về Minh Ngọc rồi Phương Dung, trong cô lại có gì đó như ái ngại.
Vương Khải lái xe đưa Thanh Tú đến một khu vực khai thác than đá rộng lớn nằm cách thành phố S năm mươi cây số. Cô kinh ngạc tròn mắt nhìn công trường khai thác tuyền một màu đen, ngổn ngang trong công trường là các bãi than to nhỏ nhấp nhô, các ô tô tải rầm rập qua lại. Những chiếc cần cẩu khổng lồ vươn vòi xúc than hoạt động hiệu quả, mạnh mẽ. Chẳng lẽ… con đường anh muốn đi chính là…
– Quyền khai thác khu vực này hiện tại thuộc về Thiên Uy, với một cái tên mới. Em có nghĩ ra cái tên nào không?
– Anh… ông chủ công ty than đá?
Anh hơi cười trước vẻ ngạc nhiên lại hào hứng đến lấp lánh hai mắt ở cô. Cô cười cười, nét mặt có chút lém lỉnh nói tiếp:
– Em nghĩ ra tên gì thì sao, anh sẽ dùng luôn à?
– Ừ. Sẽ dùng.
Anh nhẹ nhàng khẳng định, đôi mắt tràn đầy âu yếm làm cô gái trước mặt vội quay đi. Không ngờ chỉ một câu nói lại thành rơi vào tình cảnh ngượng ngùng này. Anh đưa cô đến đây, nói với cô những điều này là muốn cho cô thấy anh đang có gì, phải không?
– Vậy… tính sau được không anh?
Anh không thay đổi thái độ, chỉ gật đầu, khóe miệng vẫn có chút cong. Cô cần thời gian, anh cũng chẳng có gì vội vàng.
– Chúng ta xuống xe gặp mọi người một chút.
Anh nói một câu, mở cửa bước ra. Cô cũng đẩy cửa bên cạnh, đi theo anh về hướng chiếc cần cẩu ở vách đá. Lúc đi anh không nói rõ đi đâu nên cô đi đôi bốt da ngắn cổ này có chút khó khăn, cả người cứ chao đảo. Bất chợt, anh ngồi xuống, vỗ tay lên bờ vai rộng lớn:
– Đường khó đi, em lên đây!
Trái tim Thanh Tú như vọt lên tận họng. Anh muốn cõng cô qua đoạn đường gập ghềnh này? Cô không thể nào thấy được nụ cười mỉm hình cánh cung sáng lóa của anh khi cô ậm ừ bước đến, e ngại áp người lên lưng anh. Đang ban ngày đó, chẳng lẽ anh không ngại hay sao? Nhưng… xung quanh cô và anh cũng chỉ có đất trời, có than đá, xa xa là những chiếc xe tải chở than, những chiếc cần cẩu tập trung làm việc, chắc không ai rảnh rỗi quan tâm hai người ở đây đâu nhỉ?
Cô nong nóng mặt chấp nhận suy nghĩ này, áp má lên tai anh, cảm nhận mùi hương của anh quấn quýt. Cả cơ thể nóng ran, cô đang hết sức ngượng ngùng, còn anh thì chẳng có tâm tư như cô. Cô đang ở trên lưng anh, đoạn đường trước mặt quả thực khó đi, những viên đá đủ kích cỡ dưới chân vừa gồ ghề vừa trơn trượt, dù tấm lưng anh nóng rẫy nhưng anh nhất định không thể để cô ngã được. Bao năm qua, giấc mơ này anh đã mơ đi mơ lại nhiều lần, sự thật đã xảy đến rồi mà anh vẫn cứ ngỡ mình đang ở trong giấc mộng ngọt ngào nhất.
Danh sách chương