Bạch Nhất Trần nghe được câu quan tâm mình của Thời Diệc Nam, ngón tay cầm điếu thuốc khẽ khựng lại, cuối cùng anh vẫn dụi tắt nó, không tiếp tục hút nữa —— bởi vì Thời Diệc Nam ghét mùi thuốc lá, bất kể là người của bây giờ hay là người của bốn năm trước.

"Dạ dày thật sự không đau à?" Bạch Nhất Trần không nhìn Thời Diệc Nam, mà vươn tay ấn ấn lên giữa bụng hắn.

"Thật sự không đau." Thời Diệc Nam thành thật đáp, sức khỏe hắn rất tốt, có lẽ hôm nay đau dạ dày chỉ là việc ngoài ý muốn.

"Không đau nhưng vẫn uống thuốc thêm lần nữa đi." Bạch Nhất Trần đi tới chỗ tủ đầu giường, đưa cho Thời Diệc Nam thuốc dạ dày đã chuẩn bị sẵn, rồi lại giơ tay sờ dấu ngón tay anh in trên mặt hắn, vẻ mặt đầy dịu dàng giống như ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả, "Vậy...mặt đau không?"

Thời Diệc Nam không nói gì mà uống thuốc luôn, sau đó đặt tay lên mu bàn tay của Bạch Nhất Trần, cong môi nói: "Không đau."

"Lại không đau, không đau mới là lạ, chảy máu rồi này." Bạch Nhất Trần nhíu mày, "Em đi lấy cồn tới tiêu độc cho anh, dù sao cũng là vết thương móng tay cào, có thể sẽ lưu sẹo đấy."

Nói đoạn, Bạch Nhất Trần quay người muốn đi.

Thời Diệc Nam vô thức kéo cổ tay anh để giữ anh lại: "Nhất Trần..."

Bạch Nhất Trần dừng chân, xoay người nhìn Thời Diệc Nam. Trong mắt người đàn ông này tràn ngập hoảng loạn, luống cuống và sợ hãi rõ ràng, hiển nhiên hắn vẫn lo lắng liệu anh có nói chia tay hay không. Bạch Nhất Trần đành an ủi hắn: "Được rồi, em chỉ đi lấy cồn thôi, em sẽ không chia tay với anh."

"Không cần, Nhất Trần, anh thật sự không đau." Thời Diệc Nam gượng cười, dẫu nghe thấy Bạch Nhất Trần nói họ sẽ không chia tay, trái tim hắn vẫn nặng trĩu như cũ, không còn sức đập nữa.

Bạch Nhất Trần im lặng nhìn hắn chăm chút hồi lâu, rồi thở dài bảo: "Em thật sự sẽ không chia tay với anh, cho dù anh..."

Bạch Nhất Trần không nói hết nửa câu còn lại, nhưng Thời Diệc Nam có thể hiểu ý anh muốn thể hiện. Con ngươi của hắn co lại, khóe môi cứng ngắc, run giọng nói: "Anh sẽ thay đổi... Về sau anh sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi... Chỉ cần chúng ta không xa nhau là được rồi..."

"Em tin anh sẽ thay đổi nên em đã sớm tha thứ cho anh." Bạch Nhất Trần cong môi, vươn tay vỗ về gương mặt Thời Diệc Nam, ánh mắt lưu luyến và dịu dàng. Anh thì thầm như mê hoặc, "Anh nói anh sẽ thay đổi, vậy sau này chúng ta không được nói chia tay. Anh cũng đừng xin lỗi em, anh biết đấy, nhắc đến việc kia sẽ chỉ làm em khó chịu thôi. Chúng ta vĩnh viễn chỉ có lần chia tay đó, tương lai sẽ không còn nữa, đúng không?"

Không muốn hắn xin lỗi ư?

Nhịp tim Thời Diệc Nam loạn cả lên, hắn cảm thấy không đúng lắm. Hắn cần phải xin lỗi, dù là quỳ gối xin lỗi trước mặt Bạch Nhất Trần cũng không quá đáng, song Bạch Nhất Trần lại nói là không muốn hắn xin lỗi.

Nhưng Bạch Nhất Trần vẫn đang chờ câu trả lời của hắn, Thời Diệc Nam tạm thời nghĩ không ra đáp án của vấn đề này, chỉ vô thức bảo Bạch Nhất Trần: "Đúng..."

Bạch Nhất Trần nhận được câu trả lời của hắn xong là chủ động ôm lấy hắn, nỉ non bên tai hắn: "Sau này anh phải yên ổn ở cạnh em đấy nhé, không cho phép rời khỏi em, phải yêu em giống bốn năm trước, chúng ta mãi mãi bên nhau."

Thời Diệc Nam cũng đồng ý: "Được."

Tối nay vốn nên lăn lộn khó ngủ, song bất luận là Thời Diệc Nam hay Bạch Nhất Trần đều ngủ rất sâu. Bọn họ ôm chặt lẫn nhau như lúc còn yêu thắm thiết bốn năm trước vậy.

Sáng hôm sau, Thời Diệc Nam dậy sớm nấu cháo cho Bạch Nhất Trần, hai người cùng nhau ăn sáng xong liền hôn tạm biệt —— Bạch Nhất Trần đến phòng tranh, hắn tới công ty.

Hôm nay, thời tiết vẫn đẹp như trước, ánh nắng rực rỡ, gió xuân ấm áp, nhưng Thời Diệc Nam lại như bị đặt trong trời đông giá rét, trái tim lơ lửng nặng nề như dội đầy chì, rơi mãi chẳng chạm đất.

Chính Thời Diệc Nam cũng không biết nguyên nhân. Rõ ràng tối qua Bạch Nhất Trần đã nói anh tha thứ cho hắn, bọn họ sẽ không chia tay, sẽ vĩnh viễn bên nhau, vậy tại sao hắn chưa thể buông được? Không có cách nào yên lòng nổi?

Có lẽ là Bạch Nhất Trần quá yêu hắn, nên mới có thể tha thứ chẳng oán hận.

Thời Diệc Nam nhiều lần tự nhủ trong lòng: Đừng tiếp tục nghĩ chuyện này nữa, hôm qua bọn mày đã nói rất rõ ràng rồi, mày chỉ yêu em ấy giống bốn năm trước thôi, mãi mãi không rời khỏi em ấy là được, bọn mày vĩnh viễn cũng sẽ không chia tay.

Tự thuyết phục bản thân mình suốt dọc đường, cuối cùng Thời Diệc Nam có thể mang sắc mặt bình thường chào hỏi nhân viên khi tiến vào công ty. Hắn mặc âu phục giày da, giữa hàng lông mày nhuốm vẻ lạnh lùng mà chỉ mỗi kẻ ở vị trí cao mới có. Ánh mắt hắn sâu thẳm, lúc nhìn người khác sẽ cảm nhận được cảm giác nặng nề ngột ngạt —— dường như đã biến về tên Thời Diệc Nam tung hoành ngang dọc người người khiếp sợ trên thương trường.

Trong khoảng thời gian này hắn đã suy sụp về việc liên quan đến Bạch Nhất Trần quá lâu, mà ánh mắt tôn sùng của các nhân viên hiện tại lại khiến Thời Diệc Nam cảm thấy rốt cuộc mọi thứ đã qua, cuộc sống sẽ tiếp tục chuyển động theo quỹ đạo cũ, giữa hắn và Bạch Nhất Trần đã không còn bất kỳ khúc mắc gì, thậm chí sau một thời gian ngắn hắn cần đi mua nhẫn, để quan hệ của hắn và anh tiến thêm một bước.

Thời Diệc Nam mỉm cười đi vào văn phòng, nhưng cửa vừa mở ra, hắn đã thấy Bạch Duy Hoan ôm một xấp tài liệu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Sếp..." Bạch Duy Hoan ậm à ậm ừ gọi hắn một tiếng.

Thời Diệc Nam nhìn giấy trắng trong ngực Bạch Duy Hoan, nụ cười trên mặt dần đọng lại —— hắn nhớ tới, hôm qua hắn gọi Bạch Duy Hoan đi điều tra, hắn vẫn chưa xem tư liệu liên quan tới bốn năm hắn và Bạch Nhất Trần chia tay.

Nhưng Thời Diệc Nam thay đổi suy nghĩ, cảm thấy có xem hay không cũng chẳng hề khác biệt, hắn đã biết Bạch Nhất Trần tự sát vì hắn ba lần, còn có chuyện gì càng khó chịu đựng hơn việc này ư? E rằng không đâu.

"Cậu đã đọc xong rồi à?" Thời Diệc Nam sải bước đi tới bàn làm việc rồi ngồi xuống, hỏi Bạch Duy Hoan.

Bạch Duy Hoan trả lời: "...Dạ."

Thời Diệc Nam nói: "Đưa tư liệu cho tôi."

Bạch Duy Hoan nghe vậy thì hơi do dự. Quả thật gã đã đọc xong những tư liệu kia, tư liệu luôn khách quan nhất, gã không thể phán xét bất cứ ai trong này. Bạch Nhất Trần tự sát là lựa chọn của anh, dù sao thì trên thế giới này sẽ có người nguyện ý vì tình yêu vượt lửa băng sông, chết cũng không đổi. Điều gã lo lắng là một việc khác được đề cập trong tư liệu, hơn nữa, nhìn sắc mặt Thời Diệc Nam, có lẽ hắn cũng không biết —— không rõ sau khi hắn rời đi, Diệp Uyển Hương đã làm khó dễ Bạch Nhất Trần, khiến anh khó xử thế nào.

Tuy nhiên, mấy thứ này không liên quan gì tới gã, đây là việc của Thời Diệc Nam và Bạch Nhất Trần.

Nhưng kết quả cũng như Bạch Duy Hoan đã dự đoán, sau khi lật hết tập tư liệu, Thời Diệc Nam hoàn toàn trầm mặc.

Hắn cụp mắt không nói một lời, chỉ nhìn đám giấy trắng mực đen miêu tả ba lần tự sát của Bạch Nhất Trần đầy khách quan và lạnh lẽo. Nó lý trí trình bày sự thật này, song những hành động khắc sâu tình cảm là những thứ mà câu chữ không thể biểu đạt.

Đây cũng không phải là nguyên nhân hắn im lặng.

Điều thật sự làm Thời Diệc Nam triệt để tuyệt vọng là việc Diệp Uyển Hương lật lọng, là việc bà làm với Bạch Nhất Trần sau khi hắn rời đi.

Hóa ra trước lúc họ chia tay, Diệp Uyển Hương từng gặp Bạch Nhất Trần một lần. Diệp Uyển Hương nói chuyện khó nghe nhường nào, hắn biết rõ, vậy bà sẽ bảo Bạch Nhất Trần gì đây? Ý tứ chủ yếu hẳn là "chia tay vui vẻ".

Thời Diệc Nam đặt hai tay lên bàn, chống cằm, bỗng nhiên cười trầm thấp.

Bạch Duy Hoan thấy nụ cười khác thường của hắn, chần chừ hỏi: "... Sếp?"

"Cậu giúp tôi tra một chút, bây giờ Diệp Uyển Hương ở đâu —— thôi." Thời Diệc Nam dừng lại rồi lấy điện thoại ra, nói, "Vẫn để tôi trực tiếp nói đi."

Số lần Thời Diệc Nam chủ động gọi cho Diệp Uyển Hương có thể đếm trên đầu ngón tay, giờ hắn muốn gọi cho bà còn cần kéo số điện thoại từ sổ đen ra. Hoặc có lẽ vì hắn đã từ chối không nhận cuộc gọi của bà quá nhiều, lúc này hắn gọi thì lại mãi không thấy ai nghe.

Vì thế Thời Diệc Nam liếc Bạch Duy Hoan một cái, gã đọc hiểu ánh mắt của hắn, lập tức đi tra địa chỉ của Diệp Uyển Hương.

Còn Thời Diệc Nam không đổi sắc mặt ngồi ở chỗ cũ, không nề hà mà gọi Diệp Uyển Hương hết lần này đến lần khác, nhưng Diệp Uyển Hương vẫn chưa tiếp, dường như muốn ra oai với hắn.

"Sếp, đã tra được địa chỉ của bà Diệp, sau khi bà ấy đến Nam Thành thì tạm thời ở khách sạn Hoa Đô." Có điều Bạch Duy Hoan làm việc rất nhanh, gã đã tìm ra Diệp Uyển Hương đang ở đâu.

Thời Diệc Nam lạnh nhạt hỏi gã: "Bây giờ bà ta cũng ở đấy à?"

Bạch Duy Hoan trả lời: "Tiếp tân nói là... Bà Diệp vừa gọi một suất ăn sáng."

Thời Diệc Nam nghe vậy bèn nhếch môi: "Khách sạn Hoa Đô... Ăn sáng... Xem ra tâm trạng bà ta rất tốt."

Bạch Duy Hoan không dám tiếp lời, song trong lòng lại đang nói: Có thể không vui chắc? Khách sạn Hoa Đô là khách sạn tốt nhất Nam Thành, giá một đêm còn vượt nửa tháng tiền lương của gã. Nghĩ đến đây, Bạch Duy Hoan lại nhớ đến những bí mật được đề cập trong tư liệu —— Thời Diệc Nam hứa hẹn với Diệp Uyển Hương, hai người phối hợp, sau khi hắn hoàn toàn nắm giữ Thời gia, mỗi tháng sẽ chuyển cho bà mấy phần tiền tiêu vặt. Tuy rằng ở mỗi lần gặp mặt, bọn họ đều cãi nhau nhưng Thời Diệc Nam vẫn gửi bà không ít tiền hàng tháng.

Hôm nay Diệp Uyển Hương có tiền để ở loại địa phương đó, không phải là dựa vào số tiền ấy sao?

Thời Diệc Nam tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy đi ra ngoài, nỏ nụ cười nói: "Được, vậy thì thừa dịp bà Diệp có tâm trạng tốt, chúng ta đi gặp bà ta."

Bạch Duy Hoan theo sau, vừa nghe xong lời của Thời Diệc Nam là cảm thấy tâm trạng tốt của Diệp Uyển Hương đã sắp biến mất không còn rồi.

Trên đường đến khách sạn Hoa Đô, Diệp Uyển Hương trả lời cuộc gọi của Thời Diệc Nam. Có lẽ bà nghĩ đã phớt lờ hắn đủ rồi, bớt được ít tức giận khi bị kéo vào danh sách đen, nên mới hạ mình gọi lại.

"Alo —— "

Thời Diệc Nam nhận, giọng nói kiêu căng lười biếng của Diệp Uyển Hương truyền qua loa: "Mới sáng sớm, gọi cho mẹ làm gì?"

Bạch Duy Hoan và Thời Diệc Nam đều ngồi phía sau, vì thế gã có thể láng máng nghe thấy một ít thanh âm của Diệp Uyển Hương, gã cũng nghe ra, tâm trạng của Diệp Uyển Hương thật sự rất tốt.

"Cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi giờ bà ở đâu, định ghé thăm bà một lát." Mà gọng nói của Thời Diệc Nam cũng bình tĩnh hiếm thấy, gần như không thấy cảm xúc lên xuống.

Bạch Duy Hoan đã ở cạnh Thời Diệc Nam vài năm nay, số lần gã nghe hai mẹ con nhà này ôn hòa trò chuyện giống bạn bè bình thường lác đác không có mấy, nếu gã chưa từng đọc số tài liệu kia, khi thấy tình cảnh này có lẽ gã có thể kinh ngạc một chút.

Nhưng gã đã đọc nó.

Thế nên gã biết, e rằng đây là lần cuối cùng gã nghe thấy Thời Diệc Nam bình tĩnh nói chuyện với Diệp Uyển Hương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện