Thời Diệc Nam mím đôi môi trắng bệch, hầu kết trượt lên xuống, bàn tay buông thõng bên người run khẽ. Cơ thể hắn như mất đi sự khống chế của tư duy, dần trở nên tê liệt cứng ngắc. Nhưng khi Bạch Nhất Trần nhìn sang, hắn chợt xoay người, tốc độ nhanh nhẹn cực kỳ.

Hắn lo lắng Bạch Nhất Trần nhận ra mình. May là tuy tầm mắt của Bạch Nhất Trần dừng trên người hắn vài giây, song anh nhanh chóng quay đi, rồi lại liếc hắn vài lần mới rời khỏi nơi này.

Thời Diệc Nam nhìn bóng dáng Bạch Nhất Trần phản chiếu trên kính văn phòng, đối diện với ánh mắt anh.

Lớp kính màu lam xám, hình ảnh phản chiếu bên trên cũng u ám quái dị, mang cảm giác không chân thật. Thời Diệc Nam không thể hình dung cảm giác của mình vào thời khắc ấy. Hắn chỉ cảm thấy có một loại bi ai khó dùng lời diễn tả bao phủ mình, giống như hắn và Bạch Nhất Trần bị tấm kính này cắt lìa, đứng ở hai thế giới khác nhau, dù bọn họ đối diện nhau, thì cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh hư ảo.

Đây có lẽ chính là báo ứng, Thời Diệc Nam nghĩ thầm.

Cặn bã với người khác nhiều năm như vậy, cuối cùng nhận được báo ứng.

Lời trào phúng chửi bới hắn dùng cho người khác, trong nháy mắt lại rơi xuống trên người hắn quý trọng nhất. Không, e rằng hắn cũng không xứng dùng từ "quý trọng" này. Nguyên nhân Bạch Nhất Trần đi phòng tư vấn tâm lý, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?

Bây giờ hồi tưởng lại, Thời Diệc Nam cảm thấy, qua nhiều năm, Diệp Uyển Hương rốt cuộc nói đúng được một câu, con người hắn rất buồn nôn.

Giả một bộ dáng tình thánh, là thật sự làm người buồn nôn.

Cuối cùng Thời Diệc Nam cũng chẳng biết mình vào phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên từ lúc nào. Đầu óc hắn trống rỗng, đợi đến khi có thể suy nghĩ rõ ràng thì y tá ở quầy tiếp tân hỏi hắn: "Tiên sinh, anh đến tìm bác sĩ Hạ ạ?"

Thời Diệc Nam "Ừ" một tiếng theo bản năng.

Y tá lại hỏi hắn: "Vậy anh có hẹn trước không?"

"Không có."

"Giờ sắp đến mười hai giờ rồi. Bác sĩ Hạ chuẩn bị đi ăn trưa. Nếu tiên sinh muốn tìm bác sĩ thì để tôi đăng ký cho anh ở đây nhé?" Y tá cười nói.

Thời Diệc Nam nhìn cô đưa bản đăng ký và bút tới, trầm mặc vài giây mới nhận lấy viết tên và phương thức liên lạc của mình.

"Được rồi, số bệnh nhân của bác sĩ Hạ hôm nay đã đầy. Thời tiên sinh, anh có thể về trước. Chúng tôi sẽ sớm liên lạc với anh về thời gian khám bệnh."

Thế nên hôm nay Bạch Nhất Trần tới đây cũng là do đã hẹn trước sao?

Thời Diệc Nam gật đầu, thẫn thời rời khỏi Hạ Thiên. Trong khoảnh khắc bước vào ánh nắng, hắn gần như bị ánh sáng chói lóa đâm nhói hai mắt, nên Thời Diệc Nam cảm thấy mắt mình vừa nhức vừa mỏi, nước mắt sôi trào trong tuyến lệ, chực chờ giây phút tuôn trào.

Hắn chớp chớp mắt, để tầm mắt mơ hồ trở nên rõ ràng thêm một chút. Sau đó hắn bước nhanh tới xe, trốn chạy tia sáng đó.

Một lát sau, hắn lấy điện thoại gọi cho Bạch Nhất Trần.

"Alo, Diệc Nam?"

Điện thoại đổ hai hồi chuông thì đã được bắt máy, giọng nói êm dịu của Bạch Nhất Trần từ loa truyền đến, khiến tầm mắt Thời Diệc Nam mờ đi lần nữa.

"Diệc Nam?"

Hắn không nói gì, vì vậy Bạch Nhất Trần gọi hắn một tiếng.

"Ừ, anh đây." Thời Diệc Nam vội vã điều chỉnh cảm xúc, cố hết sức dùng ngữ khí bình thường để trả lời Bạch Nhất Trần, "Em và Nhạc Đống chuẩn bị ăn cơm chưa?"

"Dạ rồi. Chúng em vừa từ phòng tranh tới, giờ đang chuẩn bị ăn cơm... À tôi không muốn trà, có nước không? Phiền cậu đưa tôi một cốc nước, uống trà thì tối tôi ngủ không yên, cảm ơn." Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần đang trò chuyện với nhân viên phục vụ ở đầu kia, cũng nghe thấy lời nói dối thuận miệng của anh.

Hắn và Bạch Nhất Trần thật sự đã chia cách quá lâu, lâu đến mức người thanh niên không dính rượu thuốc sẽ chuẩn bị gạt tàn cho mình ở nhà, lâu đến mức người thanh niên nói dối cũng sẽ đỏ mặt nay lại lừa gạt đầy trôi chảy, giống như hít thở, giống như hạ bút thành văn, kín kẽ không lỗ hổng.

Nếu không phải hắn đúng lúc trông thấy Bạch Nhất Trần rời đi phòng tư vấn Hạ Thiên, hắn sẽ tin lời của Bạch Nhất Trần, tin anh quả thực vừa ra khỏi phòng tranh cùng Nhạc Đống, hiện đang chuẩn bị đi ăn trưa.

"Giọng anh không ổn lắm, sao thế?" Bạch Nhất Trần cười hỏi hắn, lặng lẽ hạ giọng, "Có phải là việc em và Nhạc Đống ăn cơm khiến anh hận nghiến răng không, hay là...anh nhớ em rồi?"

"Ừ, anh nhớ em, nên anh mới gọi cho em." Thời Diệc Nam cong môi hồi đáp, nhưng hắn không thể không nhắm mắt để đè xuống sự nóng rực bốc lên trong hốc mắt.

"Em cũng nhớ anh. À, Nhạc Đống trở lại, em phải cúp đây. Anh nhanh đi ăn đi, lát nữa em gọi cho anh sau."

"Được, anh...yêu em, bảo bối. Ăn ngon nhé." Thời Diệc Nam hít sâu rồi cắn chặt răng, như thế mới có thể nhẹ nhàng nói ra câu yêu thương mà bình thường hắn thốt lên dễ dàng như ăn cơm uống nước.

Kỳ thực hắn không muốn nói —— không có mặt mũi nói. Những câu này làm hắn bị vây quanh bởi cảm giác chịu tội nặng nề, giống như lời âu yếm hắn nói ra khỏi miệng không phải xuất phát từ trái tim, chỉ là qua loa bâng quơ bật ra, thậm chí còn chẳng thèm suy nghĩ gì.

Mà hiện tại hắn nhớ đến, hình như cũng là thế này —— sự có lệ của hắn được Bạch Nhất Trần coi là thật lòng, đặt trên đầu quả tim một cách trân trọng.

Dễ dàng nói ra thì sao có thể là yêu chứ?

Nhưng nếu không nói, Bạch Nhất Trần sẽ phát hiện sự khác thường của hắn.

Nên hắn phải nói, rút lời nói như lưỡi dao sắc này ra khỏi cuống họng.

"Em cũng thế, em cũng yêu anh." Bạch Nhất Trần cười đáp lại hắn.

Điện thoại cúp, trong loa truyền đến tiếng tút tút.

Thời Diệc Nam kinh ngạc đặt điện thoại xuống. Hắn nhìn về gương chiếu hậu, phát hiện má phải của mình có một vệt nước. Hắn ngơ ngác chớp mắt, vì vậy má trái cũng có thêm một vệt nước.

Hắn nâng tay chạm lên vệt nước này, cảm thấy kẻ trong gương rất xa lạ, xa lạ hệt như vệt nước trên mặt.

Thời Diệc Nam sẽ không rơi lệ, cho dù giọt máu cuối cùng trong thân thể hắn chảy khô, hắn cũng sẽ không rơi lệ.

Người này không phải Thời Diệc Nam.

Thời Diệc Nam nhìn bản thân trong gương, chống trán nở nụ cười.

"Thời Diệc Nam gọi à?" Lúc mang nước sôi Bạch Nhất Trần muốn về chỗ, Nhạc Đống thấy hình ảnh anh đang lén lút giấu điện thoại.

Nét cười trên mặt anh vẫn chưa biến mất, ánh mắt rạng rỡ. Trừ phi Nhạc Đống là đồ ngốc, làm sao y sẽ không đoán được anh mới gọi cho ai? Thành ra y nhướng mày hỏi Bạch Nhất Trần.

Bạch Nhất Trần đành phải thừa nhận: "Ừ, anh ấy gọi để chúc tớ ăn ngon."

Nhạc Đống xì một tiếng, trợn trắng mắt nói: "Là đến "bắt gian" đi?"

"Thật sự không phải đâu." Bạch Nhất Trần mỉm cười, nhét một miếng cơm to vào miệng, "Hôm qua chúng tớ nói hết rồi, anh ấy không ghen."

"Ồ? Vậy à? Việc này thật không giống anh ta." Nhạc Đống cũng cười theo, nói một câu theo phản xạ, nhưng vừa nói xong y đã lập tức ý thức không ổn, vội nhìn vẻ mặt của Bạch Nhất Trần.

Cũng may Bạch Nhất Trần có vẻ không quá để ý, còn cười phụ họa: "Xác thực không giống lắm, có lẽ trong lòng đang lén mắng cậu đấy."

Lúc này Nhạc Đống mới thở phào nhẹ nhõm: "Mắng cứ mắng chửi cứ chửi. Dù sao cũng không phải lần đầu, tớ quen rồi. Anh ta thầm châm chích tớ là tiểu nhân thì tớ cũng không thấy kỳ quái."

Nói đoạn, Nhạc Đống hơi ngừng rồi lại tiếp tục hỏi: "Sáng nay cậu gặp bác sĩ Hạ hả, bác sĩ Hạ nói thế nào?"

"Bác sĩ Hạ cũng cảm thấy tình trạng của tớ dạo này không tệ lắm." Bạch Nhất Trần trả lời, đôi mắt sáng rực như ẩn giấu hy vọng, "Bác sĩ nói sẽ từ từ giảm lượng thuốc cho tớ, có lẽ không bao lâu nữa là tớ sẽ khỏe lại."

"Mấy hôm nữa tớ định đi tìm việc. Chỉ trông coi phòng tranh và làm phiên dịch cũng không tốt. Công sức phiên dịch có thể dùng để vẽ xong vài bức liền."

"Tớ sẽ không còn sa sút như trước đây nữa."

Đã lâu rồi Bạch Nhất Trần chưa gặp Nhạc Đống, không chú ý nên nhiều lời chút.

Nhạc Đống nghe anh nói, rất muốn tiếp một câu "không phải là do Thời Diệc Nam trở lại nên cậu mới như vậy à", nhưng cuối cùng y cũng chỉ gật đầu cười, "Cậu có thể nghĩ thông là tốt rồi. Tớ cũng không muốn nửa đêm gọi cứu thương chở cậu đi bệnh viện đâu."

"Tớ thiếu nợ cậu rất nhiều..." Bạch Nhất Trần cụp mắt thở dài, cười khổ nói.

Nhạc Đống thật sự đã giúp anh quá nhiều. Nếu không có Nhạc Đống, e rằng anh đã sớm chết rồi, song thứ Nhạc Đống muốn thì anh không cho được.

Thế nhưng lần này, Nhạc Đống lại nói: "Không sao, chúng ta là bạn bè mà."

Bạch Nhất Trần nghe vậy liền ngẩng đầu lên.

Nhạc Đống nhìn thẳng mắt anh, nghiêm túc nói từng chữ từng câu: "Chúng ta sẽ là bạn tốt, tớ...cũng sẽ không bao giờ thích cậu nữa."

Bạch Nhất Trần không tiếp lời, vì anh nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Nhạc Đống cong môi, lắc đầu nói: "Cậu đừng cả nghĩ quá. Chúng ta vốn chỉ nên là bạn tốt, tới nay cậu cũng luôn từ chối tớ...tớ biết."

"Quả thật tớ thích bề ngoài và tài hoa của cậu. Nhưng nếu chúng ta thực sự bên nhau, có lẽ không được vài ngày đã chán." Nhạc Đống thả tay, nói, "Hứng thú và yêu thích cũng khác nhau. Có lẽ tớ vẫn không thể vì cậu mà come out với gia đình, nên cậu xem, chúng ta thích hợp làm bạn thôi."

Bạch Nhất Trần vẫm im lặng như cũ. Anh ngẩng đầu nhìn Nhạc Đống, nhìn gương mặt giống hệt Thời Diệc Nam của y. Gương mặt anh yêu vô cùng, giờ khắc này anh lại chẳng muốn thấy nó chút nào. Anh cật lực nhớ lại dáng vẻ trước đây của Nhạc Đống, hồi lâu sau Bạch Nhất Trần mới nói: "Đúng, chúng ta là bạn tốt. Tớ nhớ, đầu mũi của cậu hơi tròn, cằm cũng hơi vuông."

Nhạc Đống cười nói: "Cậu nhớ ra tớ."

Bạch Nhất Trần ngạc nhiên nhìn Nhạc Đống, nhìn nụ cười trên mặt y. Dẫu từng đường nét trên mặt y, từng độ cong đều phác họa ra bộ dáng của Thời Diệc Nam, anh vẫn có thể biết rõ —— người này là Nhạc Đống, không phải Thời Diệc Nam.

Bây giờ nghĩ lại, anh và Thời Diệc Nam thật sự đã lâu chưa gặp, nhưng anh và Nhạc Đống cũng thế.

Ngày tỉnh dậy ở bệnh viện, anh rốt cuộc trông thấy người mình yêu sâu đậm, song anh lại không thể gặp được bạn tốt của mình.

Nhạc Đống thấy Bạch Nhất Trần ngẩn ra, sợ anh suy nghĩ nhiều bèn vỗ tay anh, khuyên nhủ: "Được rồi. Người cậu luôn chờ đợi đã trở về. Sau này phải sống vui vẻ chút."

"Cậu phải sống vui vẻ, mới không uổng công tớ quan tâm cậu suốt nhiều năm nay." Nhạc Đống cụp mắt nhìn mép cốc, cười nói, "Thật ra, ngẫm lại thì tớ cũng không khát vọng mãnh liệt ở bên cậu như thế. Tớ chỉ muốn được ngắm nụ cười không kiêng dè của cậu lúc chúng ta còn học đại học."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện