"Nhất Trần, anh..." Thời Diệc Nam mở miệng, âm thanh tắc nghẹn khàn khàn phát ra từ cuống họng, như con thú bị nhốt trong lồng đang vô lực giãy giụa.

"Không phải là em thật sự muốn chết đâu." Bạch Nhất Trần ngắt lời hắn. Anh ngửa đầu nhìn Thời Diệc Nam, trên gương mặt chỉ có nụ cười dịu dàng, "Chẳng qua là đoạn thời gian đó tâm trạng em không quá tốt, đầu óc hơi hỗn loạn."

"Em biết nhất định anh sẽ trở về. Em còn muốn ở bên anh thật lâu...sao sẽ cam lòng chết đi chứ?"

Đến câu sau, giọng nói của Bạch Nhất Trần càng lúc càng nhẹ, giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Thời Diệc Nam ghìm vòng eo của anh, dùng sức mạnh đến nỗi khiến Bạch Nhất Trần hơi đau, nhưng anh vô cùng hưởng thụ cảm giác được hắn ôm chặt trong ngực như vậy.

Bạch Nhất Trần vốc một ít nước ấm hắt lên mặt, cảm khái nói: "Nước nóng thật thoải mái... Nếu về sau chúng ta cũng có thể thường xuyên đi chơi thế này thì tốt."

"Sẽ." Thời Diệc Nam cầm tay anh, cầm rất chặt, "Chúng ta sẽ luôn bên nhau."

Lời ngon tiếng ngọt của Thời Diệc Nam giống như là mua không cần tiền, không hề quý giá. Bạch Nhất Trần lắng nghe, chỉ nhếch môi. Anh không muốn nghe mấy thứ này, điều anh muốn chính là cam kết của Thời Diệc Nam.

Vì Thời Diệc Nam không phải là kẻ dễ dàng đưa ra cam kết, nhưng nếu hắn có hứa hẹn thì sẽ nhất định làm được.

Khi còn trẻ, Bạch Nhất Trần không hiểu, cảm thấy hai người đàn ông bên nhau cũng không cần hứa hẹn gì. Tuy rằng bản thân anh là một người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng anh nguyện ý tin tưởng tất cả mọi lời Thời Diệc Nam nói. Mãi đến khi bọn họ chia tay, Bạch Nhất Trần mới bỗng phát hiện, từ đầu tới cuối Thời Diệc Nam đều chưa từng hứa là hắn sẽ không rời đi.

Anh rũ mi nhìn mặt nước bốc hơi, nhẹ giọng hỏi: "Ngộ nhỡ có người ngăn cản chúng ta bên nhau thì sao?"

"Ai sẽ ngăn cản chứ?" Thời Diệc Nam nói, "Không ai có thể tách chúng ta ra."

Bạch Nhất Trần nói: "Lúc sáng anh còn nhắc tới cô đấy. Cô vẫn luôn không thích em. Anh về tìm em, chắc bà ấy sẽ không vui lắm nhỉ?"

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhất Trần "mách lẻo". Trước kia, bất luận Diệp Uyển Hương đối xử với anh thế nào, anh cũng vẫn sẽ nói đỡ cho bà —— vì anh tôn trọng bà.

Tôn trọng một người mẹ.

Nhưng những câu nói kia của Diệp Uyển Hương đâm vào tim anh, Bạch Nhất Trần khổ sở vô cùng. Anh nhất thời nhớ tới một kẻ thù như Diệp Uyển Hương, Diệp Uyển Hương không để anh dễ chịu, anh cũng sẽ không để bà thoải mái.

Song Thời Diệc Nam lại cảm thấy khá vui vẻ, nói: "Không cần chú ý đến bà. Bà nghĩ thế nào là chuyện của bà, không liên quan đến chúng ta."

"Không ai có thể tách chúng ta ra." Người đàn ông luôn lạnh lẽo cứng rắn lại đang dùng giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng nhất thì thầm bên tai Bạch Nhất Trần, "Anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em..."

Đêm nay bọn họ ở lại khách sạn này. Có lẽ vì buổi tối làm tình sảng khoái tràn trề, nên dù Bạch Nhất Trần chưa uống thuốc, anh vẫn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp. Sáng hôm sau, anh tỉnh lại trong nụ hôn triền miên dịu dàng của Thời Diệc Nam.

Anh cảm thấy Thời Diệc Nam hứng thú bừng bừng, nhưng việc lăn giường vào hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn. Bây giờ anh vẫn giống lúc thường —— không cứng lên nổi.

Không thể nào lại đi ngồi tháp rơi tự do chứ hả?

Bạch Nhất Trần hơi đau đầu, đang suy tư nên làm sao uyển chuyển từ chối Thời Diệc Nam. Nhưng một giây sau, điện thoại của anh vang lên.

Cuộc gọi là của Đường Ất, nói rằng có người muốn mua tranh của anh, xin gặp anh để thương lượng về nội dung và ít chi tiết nhỏ trong tranh.

Đây thực sự là một cái cớ hoàn mỹ. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Nhất Trần bày ra bộ dáng áy náy khó xử, nói với Thời Diệc Nam: "Diệc Nam, có người muốn mua tranh vẽ của em. Em phải tới phòng tranh một chuyến".

"Được thôi". Thời Diệc Nam không nghĩ ngợi gì mà xuống giường. Hắn tìm kiếm quần áo ném loạn trên đất, giũ thẳng chúng nó rồi đưa cho Bạch Nhất Trần.

Bạch Nhất Trần thấy kỳ quái tại sao Thời Diệc Nam lại dễ nói chuyện như vậy. Mà kỳ thực Thời Diệc Nam vốn không có ý định lại làm gì anh, hắn vẫn nhớ tới sức khỏe của Bạch Nhất Trần. Chẳng qua là sáng sớm tỉnh dậy thấy bộ dáng Bạch Nhất Trần ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, hắn nhất thời động tình không nhịn được, những cũng chỉ muốn hôn anh mà thôi.

Trải qua một buổi tối lắng đọng lại, tâm trạng của Thời Diệc Nam bình phục chút. Hắn muốn ở bên Bạch Nhất Trần nhiều thêm: "Hôm nay anh cũng không đi làm. Để anh đưa em tới phòng tranh nhé?"

Bạch Nhất Trần vừa định đồng ý, lại bỗng nhớ hôm nay là cuối tuần, người em trai Thời Diệc Minh của Thời Diệc Nam rất có khả năng cũng sẽ tới phòng tranh tìm anh. Nếu hai người gặp nhau...

Anh và Thời Diệc Nam vừa trải qua một buổi đêm tình nồng ý mật, nếu vào hôm sau bị Thời Diệc Nam phát hiện anh quen con riêng mà hắn ghét nhất, e rằng hắn sẽ ghen tỵ đến mức giết chết anh trên giường mất.

"Em..." Bạch Nhất Trần mới há mồm, điện thoại của Thời Diệc Nam đã đúng lúc vang lên.

Bạch Nhất Trần tinh mắt, màn hình sáng giúp anh thấy rõ tên người gọi —— là Bạch Duy Hoan.

Thời Diệc Nam nhíu mày, đang muốn từ chối không nhận thì Bạch Nhất Trần đã giành điện thoại tới trước, ấn nhận rồi đưa cho Thời Diệc Nam.

Thời Diệc Nam bất đắc dĩ nhìn anh. Bạch Nhất Trần nhướng môi, đến gần hôn cằm hắn một cái. Lúc này Thời Diệc Nam mới cầm điện thoại, lười biếng nói với đầu kia: "Alo, sao vậy? Không phải tôi đã bảo cậu hôm nay tôi không —— "

"Thời Diệc Nam! Con còn biết nhận điện thoại cơ đấy! Có phải con định sẽ cứ để mẹ trong danh sách đen không hả?!"

Truyền đến từ điện thoại không phải giọng của Bạch Duy Hoan mà là tiếng mắng chửi sắc bén của Diệp Uyển Hương, khiến Bạch Nhất Trần có cảm giác Thời Diệc Nam đang mở loa ngoài. Nhưng lời của bà cũng thức tỉnh Bạch Nhất Trần, chẳng trách hôm qua anh mắng Diệp Uyển Hương như vậy mà bà không tố cáo với Thời Diệc Nam, hóa ra là hôm qua Thời Diệc Nam dứt khoát kéo số bà vào danh sách đen.

"Hôm qua con đã không ở công ty, sao hôm nay cũng không tới?! Rốt cuộc con đang ở đâu?!"

"Lịch trình của tôi đều cần phải báo cho bà à?" Vừa nghe đến thanh âm của Diệp Uyển Hương, giọng nói của Thời Diệc Nam nhất thời trở nên lạnh lẽo như trộn lẫn băng sương.

Diệp Uyển Hương thở dốc. Bà trầm mặc, sau đó oán giận nói: "Có phải là con đang ở cạnh tên tiện nhân họ Bạch kia không?"

"Mẹ, đừng không có tố chất như thế." Thời Diệc Nam cười lạnh, "Tôi không ở cạnh người yêu tôi thì còn có thể ở đâu? Nếu bà biết thì cần gì phải hỏi chứ?"

Thời Diệc Nam rất hiếm khi gọi Diệp Uyển Hương là mẹ, đa số là trực tiếp gọi tên bà. Song Bạch Nhất Trần cảm thấy hắn vẫn nên không gọi thì hơn, gọi ra còn làm Diệp Uyển Hương tức nổ phổi đấy.

Đúng như dự đoán, sau khi nghe xong, Diệp Uyển Hương cắn răng uy hiếp: "Tốt nhất trong vòng một tiếng tới con nên về công ty gặp mẹ, nếu không con cứ thử xem."

"Tùy bà."

Thời Diệc Nam vứt cho bà hai chữ rồi cúp điện thoại. Nhưng sắc mặt hắn cũng chưa tốt lên bao nhiêu, lông mày cau lại, hàm dưới cứng đờ, rõ ràng là đang kiềm chế cơn giận.

Tuy nhiên, nhìn thấy tình cảnh này, Bạch Nhất Trần rất không lương tâm mà cảm thấy muốn cười.

Hết cách rồi, mỗi lần Thời Diệc Nam và Diệp Uyển Hương nói chuyện điện thoại, anh đều cảm thấy quá khôi hài. Bạch Nhất Trần nhịn cười làm bụng hơi đau, còn cần tựa lên vai Thời Diệc Nam giả bộ hiểu ý nói: "Cô giận như vậy, anh cứ đến công ty gặp bà ấy đi. Bà tới từ Hoa Thành cách đây rất xa, cũng không dễ dàng gì."

"Đi gặp bà ta?"

Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần nói, âm lượng đột nhiên tăng cao. Hắn cau chặt mày hỏi ngược lại.

Bạch Nhất Trần thản nhiên nhìn hắn. Anh thật tâm thật lòng khuyên bảo Thời Diệc Nam đi gặp Diệp Uyển Hương, không hề sợ Diệp Uyển Hương liệu có nói xấu anh trước mặt Thời Diệc Nam hay không, dù sao nhất định cũng đã nói không ít lần.

Đời này, người Thời Diệc Nam đặt trong lòng và để tâm không nhiều, người hắn ghét cũng không nhiều, Diệp Uyển Hương vừa đúng là một trong số đó. Nếu là kẻ khác khuyên hắn gặp Diệp Uyển Hương, có lẽ Thời Diệc Nam sẽ mắng mỏ.

Nhưng người nói lời này là Bạch Nhất Trần.

Hắn cúi đầu nhìn thanh niên, thấy anh hếch chiếc cằm trắng nõn, trong đôi mắt đen láy tràn đầy bóng dáng của mình, lửa giận trong lòng hắn như bị dội một chậu nước lạnh, đột ngột tắt ngúm. Hắn thở dài, hỏi Bạch Nhất Trần: "Em thật sự muốn anh đi gặp bà à?"

Bạch Nhất Trần nhìn hắn cười cười, không nói gì.

Thời Diệc Nam lại hỏi: "Em không lo lắng anh đi gặp bà là bà sẽ nói xấu em, giục giã anh chia tay em sao?"

"Không lo." Bạch Nhất Trần nói. Anh vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Thời Diệc Nam, ung dung nói, "Anh sẽ không chia tay em."

Thời Diệc Nam thấy Bạch Nhất Trần như vậy, bỗng thay đổi ngữ khí. Hắn ôm Bạch Nhất Trần, kề sát tai anh và oán hận nói: "Vậy em cũng không lo là sau khi gặp bà, anh lại cãi nhau với bà rồi giận đến hư người à?"

"Anh còn chưa tới ba mươi đâu." Bạch Nhất Trần bị sự oan ức trong lời nói của hắn chọc cười, "Nếu nổi giận thì cũng phải là cô giận chứ?"

Dù sao, mỗi lần Thời Diệc Nam và Diệp Uyển Hương gọi điện thoại, anh sẽ không thấy Thời Diệc Nam chịu chút oan ức nào, đều là Diệp Uyển Hương bị tức gần chết. Thậm chí nhiều lần bọn họ cãi nhau kịch liệt, Bạch Nhất Trần còn lo lắng liệu Diệp Uyển Hương có thể bị tức đến mức trúng gió không.

Từ trước đến giờ Thời Diệc Nam luôn không có cách nào từ chối yêu cầu của Bạch Nhất Trần. Huống chi bây giờ hắn vừa yêu vừa thẹn với Bạch Nhất Trần, chỉ cần anh mở miệng, bất kể thế nào ắn cũng sẽ không từ chối. Cuối cùng hắn chỉ có thể để Bạch Nhất Trần đưa hắn tới bãi đỗ xe Chu An lấy xe. Sau đó, một người đi phòng tranh, một người tới công ty.

Chẳng qua, công viên Chu An cách trụ sở công ty mới ở Nam Thành của Thời Diệc Nam coi như gần, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, đường cũng không tắc, Thời Diệc Nam mất chưa tới một tiếng đã đến công ty.

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, hắn đã thấy dáng vẻ Diệp Uyển Hương vắt chéo chân ngồi cao cao tại thượng trên sofa. Trên mặt bà là lớp trang điểm tinh xảo, rất ít dấu vết của năm tháng, mà bề ngoài cũng không tồi. Nếu bà không nói lời nào, còn cho người khác ấn tượng về một vị phu nhân dịu dàng.

Đáng tiếc, Thời Diệc Nam biết người này ích kỷ lạnh lùng biết bao. Dù hắn không muốn quen biết, song hắn không thừa nhận cũng không được, hắn chính là con ruột của Diệp Uyển Hương —— dòng máu chảy trong người bọn họ, sinh ra từ nơi sâu xa nhất, là vô tình và ích kỷ như nhau.

Diệp Uyển Hương thấy hắn xuất hiện, lúc đến cũng chưa tới một tiếng, cho rằng rốt cuộc Thời Diệc Nam chịu nghe mình một lần. Bà nói chậm lại, định nói chuyện tử tế với hắn: "Con..."

Kết quả Thời Diệc Nam mang gương mặt không đổi sắc đi tới trước mặt bà. Hắn đoạt lấy thuốc lá kẹp giữa ngón tay bà rồi ném vào thùng rác, lạnh giọng nói: "Tôi ghét nhất người khác hút thuốc lá trước mặt tôi."

"Tới tìm tôi làm gì?" Thời Diệc Nam ngồi xuống trước bàn làm việc. Hắn rót cho mình cốc nước ấm, giọng nói ẩn chứa sự khinh bỉ và xem thường rõ rệt, "Đã xài hết tiền tôi gửi cho bà tháng trước rồi à?"

"Con ——!"

Giọng điệu của Thời Diệc Nam cứ như thể bà là ăn mày xin cơm vậy. Diệp Uyển Hương tức giận, đập bàn và nói: "Không phải tên họ Bạch kia cũng —— "

Diệp Uyển Hương vừa định nói không phải Bạch Nhất Trần cũng hút thuốc à? Bộ dáng anh hút thuốc ngay trước mặt bà chẳng tốt hơn bà chỗ nào. Không lẽ bà hút thuốc lá còn anh hút tiên khí chắc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện