Thời Diệc Nam cho rằng, Bạch Nhất Thần cảm thấy thân phận của hắn bây giờ đã khác quá khứ, trong tương lai có thể sẽ kết hôn rồi có con với người phụ nữ khác để có người thừa kế công ty.

Nhưng Thời Diệc Nam biết, đây là chuyện vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Thân hắn đeo nợ nần, thua thiệt Bạch Nhất Trần quá nhiều. Ngoại trừ chuộc tội, hắn sẽ không làm những việc khác.

Hắn khẽ cầm lấy bàn tay Bạch Nhất Trần đang đặt trên bàn, giọng nói khàn khàn nghiêm túc: "Nhất Trần, anh sẽ chỉ ở bên em, anh tuyệt đối sẽ không kết hôn với người khác. Em không cần lo lắng."

Nghe được câu trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi này, Bạch Nhất Trần hơi sửng sốt. Anh buồn cười nói: "Anh cả nghĩ quá rồi, tất nhiên em biết anh sẽ không kết hôn với ai khác. Ý em là, chúng ta tìm người mang thai hộ."

Thời Diệc Nam nghe vậy bèn run lên, hỏi anh: "Nhất Trần, em rất muốn có một đứa con à?"

Thức ăn bọn họ gọi đã được bưng lên một ít. Bạch Nhất Trần thích ăn đồ ngọt, trong bữa cơm không có đồ ngọt thì sẽ ăn không trôi. Thời Diệc Nam thấy trong những món nhân viên bưng lên có tô chè đặc biệt đặt vì Bạch Nhất Trần, hắn lập tức cầm muôi múc một bát cho anh.

Bạch Nhất Trần cụp mắt nhìn động tác của hắn. Anh không trả lời thẳng, chỉ bảo: "Chẳng qua là em cảm thấy trẻ con rất đáng yêu."

Đặc biệt là đứa bé có vẻ ngoài giống anh.

Bạch Nhất Trần không nói nốt nửa vế phía sau. Anh vừa quấy chè vừa nói: "Lại nói, anh cũng cần có người thừa kế, không phải sao?"

Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần nói vậy, động tác xới cơm cho anh khẽ khựng lại. Lông mày hắn bỗng nhíu chặt, hắn đặt chiếc muôi xuống và hỏi Bạch Nhất Trần: "Nhất Trần, có phải là mẹ anh đi tìm em không?"

Ban đầu hắn còn tưởng rằng Bạch Nhất Trần muốn có một đứa bé mang dòng máu của anh. Tuy Thời Diệc Nam không vui khi có người phụ nữ khác dùng t*ng trùng của Bạch nhất Trần để sinh con, dẫu là mang thai hộ, nhưng nếu Bạch Nhất Trần thật sự quá muốn trẻ con, hắn nhất định sẽ đồng ý. Song hắn nghe ý tứ của câu nói tiếp theo, rõ ràng là muốn chính hắn đi tìm mang thai hộ

Thời Diệc Nam khác Bạch Nhất Trần. Từ ngày hắn biết xu hướng tình dục của mình không giống người thường, hắn đã không bao giờ nghĩ bản thân sẽ có đời sau. Dưới cái nhìn của hắn, hy sinh thời gian và sức lực đi dưỡng dục một đứa bé thật sự là đang lãng phí tính mạng của hắn. Cho dù sau đó hắn trở lại Thời gia đoạt được quyền thế, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm người thừa kế sau khi chết.

Kẻ nào ở Thời gia có bản lĩnh thì cứ lấy đi. Khi còn sống, hắn để mình sảng khoái, lúc chết rồi thì sao còn quan quan tâm nước lũ ngập trời phía sau nữa chứ, đều là việc chẳng liên quan gì đến hắn.

Nhưng hắn muốn thế, mà Diệp Uyển Hương lại không nghĩ vậy. Thời Diệc Nam không kể cho Bạch Nhất Trần rằmg, từ ngày đầu tiên hắn trở lại Thời gia, Diệp Uyển Hương đã muốn hắn kết hôn. Bà nói nó có thể tiết kiệm không ít sức lực của hắn, song Thời Diệc Nam không đồng ý. Chưa nói đến việc hắn vốn không thích phụ nữ, không biết có cứng nổi với phụ nữ hay không, Diệp Uyển Hương muốn hắn làm giàu nhờ phụ nữ, đây quả thực là kéo mặt hắn xuống đất để giẫm. Vì việc này, hắn đã cãi nhau với Diệp Uyển Hương không ít lần.

Huống chi Thời Diệc Nam mới hợp lại với Bạch Nhất Trần chưa được bao lâu, còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người tình nồng ý mật. Thậm chí hắn cũng còn chưa kết hôn với Bạch Nhất Trần, dù không có hiệu lực pháp luật mà chỉ là bày tiệc rượu. Sao Bạch Nhất Trần lại bắt đầu cân nhắc chuyện đời sau cơ chứ?

Liên tưởng đến việc Diệp Uyển Hương gọi cho hắn rồi cãi lớn một trận vào mấy ngày trước, Thời Diệc Nam lập tức nghĩ tới, Diệp Uyển Hương lén lút tìm Bạch Nhất Trần sau lưng hắn.

"Không có." Bạch Nhất Trần nhìn Thời Diệc Nam, suy nghĩ chốc lát vẫn chưa kể cho hắn về cuộc gặp mặt giữa anh và Diệp Uyển Hương sáng nay. Dù sao thì anh không chịu thiệt khi giằng co với Diệp Uyển Hương, trái lại, e rằng bà còn bị anh chọc tức chết. Bạch Nhất Trần cười cười hỏi hắn: "Em chưa gặp cô. Sao anh lại nghĩ thế chứ?"

"Đây không phải là tính cách của em." Nghe lời giải thích của Bạch Nhất Trần, Thời Diệc Nam vẫn bán tín bán nghi, nhưng nếu anh đã nói vậy, hắn cũng không tiếp tục phản bác nữa. Hắn đặt bát cơm đã xới đầy đến trước mặt anh rồi trấn an: "Không tìm thì thôi. Nếu bà tìm em, em cũng đừng sợ. Bất kể bà nói gì thì em cũng đừng nghe."

"Con cái của cha anh đông như thế. Thời gia cần người thừa kế, bọn họ không tự sinh được chắc? Anh để con trai của bọn họ kế thừa Thời gia, còn không biết bọn họ sẽ vui vẻ biết bao đấy." Thời Diệc Nam cười lạnh một tiếng, "Anh không thích trẻ con, cho nên vĩnh viễn cũng... Anh sẽ không cần một đứa trẻ."

Thời Diệc Nam tạm dừng ở câu cuối cùng. Hắn vốn muốn nói mình vĩnh viễn cũng sẽ không muốn trẻ con, song hắn sợ Bạch Nhất Trần cho rằng hắn đang nhấn mạnh việc bọn họ không thể có con. Thành ra hắn lập tức sửa miệng, bảo Bạch Nhất Trần là hắn sẽ không cần trẻ con mà thôi.

Tuy nhiên, Bạch Nhất Trần lại không đọc hiểu được ý ngầm của hắn. Vốn dĩ việc anh để bụng luôn có liên quan tới Thời Diệc Nam, nghe thấy Thời Diệc Nam nói vậy, trong lòng anh cũng có chút buồn cười, anh cười chính là Diệp Uyển Hương.

Mặc dù số lượng con cái của cha Thời Diệc Nam khá đông, nhưng đứa con Diệp Uyển Hương sinh ra cũng chỉ có mỗi Thời Diệc Nam, những kẻ khác đều là con riêng. Nếu muốn con trai của bọn họ đến kế thừa Thời gia, Diệp Uyển Hương biết được thì sợ là sẽ tức giận hộc máu.

Thời Diệc Nam quyết định như vậy, xem ra mối quan hệ giữa hắn và Diệp Uyển Hương thật sự không tốt. Họ rõ ràng là mẹ con ruột, sao lại càng giống một đôi kẻ thù chứ?

Mà đối với việc Thời Diệc Nam nói hắn không thích trẻ con, Bạch Nhất Trần tin tưởng không nghi ngờ. Thời Diệc Nam ích kỷ lạnh lùng, dù thật sự có con thì cũng chưa chắc sẽ để trong lòng.

Nhưng Thời Diệc Nam nói hắn không muốn trẻ con, tức là đối nghịch với Diệp Uyển Hương. Diệp Uyển Hương càng không vui, anh lại càng vui vẻ.

Tâm trạng của Bạch Nhất Trần rất tốt. Anh cười híp mắt gắp rau cho Thời Diệc Nam: "Anh ăn nhiều một chút. Đợi lát nữa cơm nước xong, em dẫn anh đi chơi tháp rơi tự do."

Thời Diệc Nam ăn món Bạch Nhất Trần gắp tới, nghe vậy bèn hơi nghi hoặc: "Tháp rơi tự do? Sao bỗng nhiên muốn chơi cái này?" Tính cách Bạch Nhất Trần luôn hướng nội yên tĩnh, Thời Diệc Nam vẫn cảm thấy anh sẽ không thích loại kích thích này.

Bạch Nhất Trần cong môi, nói: "Muốn chơi từ lâu rồi, nhưng một mình em chơi thì không có gì hay hết. Chơi cùng anh mới vui." Một mình anh đã chờ trong căn phòng kia đủ lâu, không cần ngồi tháp rơi tự do đi cảm nhận cảm giác cô độc lẻ loi nữa.

Thời Diệc Nam không biết những điều này, hắn chỉ cho rằng Bạch Nhất Trần đơn thuần muốn chơi trò chơi, nên đồng ý nói: "Được, đợi lát nữa ăn xong thì chúng ta đi mua vé luôn. Em còn trò nào muốn chơi không? Dù sao hôm nay chúng ta cũng đã đến đây, em muốn chơi cái gì cũng được. Muốn ngồi đu quay không?"

"Được nha." Bạch Nhất Trần nói, "Chờ chơi tháp rơi tự do xong, chúng ta đi ngồi đu quay đi. Bên nhà ma hình như cũng rất vui, lát nữa chúng ta cũng qua đó nhé."

"Được." Thời Diệc Nam hỏi anh, "Bây giờ em thích mấy trò chơi kích thích à?"

"Cũng không thích lắm..." Bạch Nhất Trần trầm ngâm, sau đó ngước mắt nhìn Thời Diệc Nam và cười nói: "Em chỉ muốn ở bên anh."

Dứt lời, gương mặt Bạch Nhất Trần cong cong, anh rũ mi mắt nói tiếp: "Trước đây chúng ta không hẹn hò gì thì phải?"

"Rõ ràng thời đại học có nhiều thời gian đến thế, kết quả chúng ta lại không ra ngoài chơi mấy."

"Sau đó anh đi rồi... Em càng nhớ anh hơn."

Giọng nói của Bạch Nhất Trần mềm nhẹ, ngữ điệu chậm rãi, lải nhải lẩm bẩm một mình. Trong lời anh nói không hề chứa chút oán trách nào, cũng chẳng có thù hận. Giữa những câu chữ dường như giấu đầy oan ức và khổ sở, tựa cát đá nghẹn khô khốc cổ họng của Thời Diệc Nam. Hắn hé môi nhưng không nói thành lời.

Quá trình hắn và Bạch Nhất Trần ở bên nhau cũng không dữ dội ào ạt, e rằng dùng từ "vừa gặp đã thương, tái kiến chung tình" để hình dung thì sẽ khá thích hợp.

Bạch Nhất Trần thích hắn, hắn cũng có cảm tình với anh. Hai bên trao đổi phương thức liên lạc, sau đó tán gẫu nhiều thêm, họ đều kinh ngạc phát hiện đối phương lại phù hợp mình đến thế, lại như hai mảnh linh hồn ghép kín vào chỗ trống của đối phương, hoàn chỉnh nguyên vẹn.

Nên bọn họ hợp tình hợp lý thành đôi. Bọn họ phù hợp nhau, sau khi sống chung cũng chưa bao giờ cãi vã. Bọn họ không kiêng kỵ quá nhiều như tình nhân khác phái, mấy tuần sau đã lăn lên giường.

Nhưng niềm vui thân thể cũng không thể bù đắp chỗ trống trong linh hồn.

Hôm nay Bạch Nhất Trần nhắc tới, Thời Diệc Nam mưới bỗng phát hiện, thời gian gặp nhau của hắn và Bạch Nhất Trần thời đại học chính là phòng trọ hoặc thư viện, vì hai người bọn họ học khác ngành, không thể đi học chung. Mà sau đó, hắn bắt đầu tự tay sáng lập công ty của mình, càng không có thời gian hẹn hò với Bạch Nhất Trần. Thành ra dù hắn và Bạch Nhất Trần làm tình vô số lần, hiểu rõ thân thể đối phương, nhưng những lúc hai người có thể thân thiết trao đổi trò chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hắn cúi đầu nhìn Bạch Nhất Trần, thanh niên đang cụp mắt nhìn một điểm nào đó trên mặt bàn. Hàng mi buông xuống rất dài, như một chiếc quạt lông quạ, che đi toàn bộ cảm xúc trong mắt. Thời Diệc Nam chỉ có thể trông thấy ánh sáng tạo ra một mảng tối nhỏ nơi đáy mắt anh, không nhìn thấy liệu trong mắt anh còn bóng dáng hắn hay không —— bóng dáng của hắn đã từng là toàn bộ trong đó.

Cơn đau mỏng manh nơi trái tim điên cuồng sinh trưởng như dây leo rậm rạp trong lồng ngực, xoắn chặt đến mức Thời Diệc Nam gần như nghẹt thở. Hắn đột nhiên sợ hãi —— sợ Bạch Nhất Trần hận hắn, sợ Bạch Nhất Trần rời bỏ hắn.

"Nhất Trần..." Thời Diệc Nam cầm tay Bạch Nhất Trần lần nữa. Hắn cầm rất chặt, hầu kết chuyển động, thanh âm lại hơi run rẩy: "Mai là thứ sáu, anh không đi làm. Sau này anh sẽ đều để trống một ngày trong tuần để ở bên em. Em muốn tới nơi nào chơi, anh cũng sẽ đi cùng em".

Bạch Nhất Trần nghe vậy thì có chút sững sờ, tiếp theo cười nói: "Chuyện của công ty không sao à?"

Thời Diệc Nam nói: "Không có gì quan trọng hơn em."

Bạch Nhất Trần cười cười, nói thẳng: "Em yêu anh." Cho nên anh nói gì em cũng tin, trước kia như vậy, hiện tại cũng thế.

Thời Diệc Nam trả lời anh, trong lòng lại đang hoảng sợ: "Anh cũng yêu em."

Sau bữa cơm, mặt trời đã thu hồi tia sáng chói mắt, chỉ buông xuống nắng chiều đỏ vàng, như sợi tơ bện ra một chiếc trường bào hoa lệ cuối chân trời.

Thời Diệc Nam và Bạch Nhất Trần cùng đi mua vé vào cửa của tháp rơi tự do và các trò khác. Vì là tầm chạng vạng nên người ở tháp rơi tự do đã ít hơn ban ngày rất nhiều.

Dọc đường đi, Thời Diệc Nam vẫn luôn nắm chặt tay anh, như là đang sợ anh sẽ rời khỏi hắn, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người qua đường. Mãi tận khi hắn và Bạch Nhất Trần đã ngồi lên tháp rơi tự do, thắt chặt dây an toàn xong, mà hắn vẫn chưa buông ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện