Nhưng không quá mấy giây, điện thoại di động lại rung lần nữa, Thời Diệc Nam vẫn không nhận. Hắn cúp điện thoại rồi ném nó lên tủ đầu giường.

Lúc này Bạch Nhất Trần lên tiếng, anh nói: "Nhận đi chứ."

Bạch Nhất Trần vẫn nhắm mắt như cũ, lẳng lặng nằm nhoài trước ngực Thời Diệc Nam. Lông mi của anh vừa dài vừa dày, tựa hai chiếc quạt làm bằng lông quạ đen. Lúc rung động, lông chim cào ngứa ngáy lòng người; lúc nhắm lại thì tôn lên vẻ yên tĩnh đáng thương của anh, khiến người khác không nhịn được muốn ôm anh thật chặt vào lòng để bảo vệ.

Thời khắc này Thời Diệc Nam ôm anh vào trong ngực, nhưng hắn lại không dám dùng sức chút nào, vì lời nói mềm nhẹ của Bạch Nhất Trần làm hắn chột dạ.

"Sao không nhận đây."

Bạch Nhất Trần hỏi hắn, tuy rằng nói ra khỏi miệng là câu hỏi, nhưng lại dùng ngữ điệu tường thuật.

Hầu kết Thời Diệc Nam hơi nhúc nhích một chút. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì, không phải là cuộc gọi quan trọng."

Song Bạch Nhất Trần nghe thấy lời này của hắn thì lại bật cười. Anh mở mắt ra, nhìn hắn cười khanh khách.

Dưới ánh đèn ngủ tối tăm, con ngươi của Bạch Nhất Trần đen kịt như ngâm trong bóng đêm, phản chiếu bóng hình hắn, phản chiếu cả sự lạnh nhạt hờ hững như mặt nước.

Thời Diệc Nam nhìn vào đôi mắt anh, chỉ cảm thấy trong cổ họng như mắc nghẹn một hạt cát thô ráp khiến hắn không thốt thành lời. Hắn hơi mở môi muốn thử phát ra tiếng, nhưng một giây sau môi của hắn lại bị người chặn lại.

Dung nhan đẹp đẽ của Bạch Nhất Trần phóng đại trước mặt hắn, cảm xúc mềm mại ấm áp trên môi khiến Thời Diệc Nam cảm nhận rõ —— Bạch Nhất Trần đang hôn hắn.

Có lẽ là không vừa lòng với động tác cứng ngắc như gỗ của Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần chống giường đứng dậy, vươn tay quàng qua cổ Thời Diệc Nam. Anh hé môi duỗi lưỡi liếm đôi môi của Thời Diệc Nam, mắt hơi nhắm, hôn hắn cực độ triền miên.

Chiếc điện thoại đen ở đầu giường lại rung lên, màn hình sáng trưng, nhưng chẳng có ai quan tâm đến động tĩnh của nó.

Âm thanh ái muội dần vang lên trong gian phòng yên tĩnh, đan xen tiếng thở dốc gấp gáp nặng nề. Thời Diệc Nam do dự một hồi, cuối cùng vẫn ôm chặt vòng eo Bạch Nhất Trần, kéo anh sát về phía mình, làm sâu thêm nụ hôn triền miên này.

Mãi đến khi điện thoại di động ngừng rung, Bạch Nhất Trần mới thả Thời Diệc Nam.

Anh liếm liếm bờ môi bị Thời Diệc Nam hôn đỏ bừng, trong đôi mắt có lớp hơi nước mỏng manh, khóe mắt cũng đỏ nhàn nhạt bởi nụ hôn kịch liệt. Anh cong môi, nhấc tay vỗ vỗ gương mặt Thời Diệc Nam, thấp giọng nói bên tai hắn như cách hắn vừa dỗ anh lên giường ngủ: "Gọi điện thoại cho cô đi. Dù sao bà cũng là mẹ anh, còn em đi vẽ đây."

Nói xong, Bạch Nhất Trần gỡ cánh tay Thời Diệc Nam vòng trên eo mình ra rồi vươn mình xuống giường.

Lần này, Thời Diệc Nam không ngăn cản anh nữa. Nhưng trong khoảnh khắc Bạch Nhất Trần kéo cửa ra, hắn vội đuổi theo, khoác áo mình lên người Bạch Nhất Trần: "Mặc thêm áo vào đi."

"Ừm." Bạch Nhất Trần rũ mi đồng ý.

Tuy nhiên, sau khi ra khỏi cửa phòng anh lại không lập tức xuống tầng dưới uống thuốc, cũng không chuyển hướng tới phòng vẽ tranh mà chỉ đứng ở cửa, cách khe cửa nghe Thời Diệc Nam nhận điện thoại.

"Alo."

Thời Diệc Nam gọi thông, thậm chí lười gọi người phụ nữ đầu kia điện thoại một tiếng mẹ.

Bởi vậy có thể dự đoán được, người phụ nữ đầu kia lập tức bị ngữ khí của hắn chọc giận. Bà gào thét trong điện thoại, dẫu không mở loa ngoài cũng có thể nghe thấy: "Thời Diệc Nam! Đây chính là giọng điệu con nói chuyện với mẹ mình hả?!"

Thời Diệc Nam đã sớm nghe chán những lời mắng chửi của bà, không nhịn được nói: "Đúng rồi, có chuyện gì bà nhanh nói đi."

"Ban nãy sao lại cúp điện thoại của mẹ?"

Thời Diệc Nam hỏi ngược lại: "Tôi cũng đã chuẩn bị đi ngủ thì còn nhận điện thoại gì nữa?"

Cho dù bà có lẽ cũng ý thức được rằng, nói chuyện cương quyết với Thời Diệc Nam là vô dụng, nên bà đã nỗ lực thả mềm âm thanh lúc nói câu thứ hai. Song khi nghe thấy cái cớ vụng về qua loa của Thời Diệc Nam, bà vẫn không nhịn được tức giận nói: "Con lừa ai thế? Bây giờ mới mấy giờ? Hả? Con thì ngủ cái gì?"

"Vậy bà rốt cuộc muốn nói gì?" Thời Diệc Nam nghe mấy lời chất vấn của bà thì càng thiếu kiên nhẫn, "Có phải là lại không có tiền không? Muốn tôi chuyển tiền cho bà? Ngày mai tôi sẽ để Bạch Duy Hoan chuyển tiền, không có việc gì khác thì tôi cúp đây."

"Sao con lại đột nhiên về Nam Thành?"

"Đột nhiên là cái gì?" Thời Diệc Nam lạnh lùng cười một tiếng, "Trung tâm kinh tế của công ty sẽ hoàn toàn chuyển đến Nam Thành vào nửa cuối năm nay, tất nhiên tôi phải tới đây. Hơn nữa từ giờ về sau, tôi sẽ không đi nữa."

"Ha ha ha! Con nói rất êm tai, đừng cho rằng mẹ không biết rốt cuộc tại sao con về Nam Thành. Còn chẳng phải là vì Bạch Nhất Trần cái đồ tiện —— "

"Bà Diệp Uyển Hương! Làm con trai của bà, tôi hi vọng bà có thể tích đức, đỡ phải ngày nào đó báo ứng rơi xuống đầu tôi!"

"Thời Diệc Nam!" Diệp Uyển Hương cao giọng hét lên, "Con điên rồi à?! Dám nói với mẹ lời như vậy hả? Rốt cuộc là Bạch Nhất Trần đập phải đầu con hay là hạ sâu độc? Con đường mẹ sắp xếp ổn thỏa thì con không đi, nhất định phải đi làm đồng tính luyến ái! Con có ghê tởm không hả?! Không thích phụ nữ lại muốn làm mông của đàn ông!"

"Đó là con đường xây cho tôi?! Đó là con đường phát tài chính bà muốn thì có! Bà..."

Bạch Nhất Trần cắn mu bàn tay mình, đề phòng tiếng cười của mình quá lớn bị Thời Diệc Nam phát hiện. Nhưng anh cảm thấy dù bây giờ anh cười thành tiếng, Thời Diệc Nam đang cãi cọ kịch liệt với bà Diệp Uyển Hương có lẽ cũng không nghe thấy.

Anh từng nghe qua quá nhiều lần cãi vã giống vậy. Từ khi anh và Thời Diệc Nam bên nhau là thường xuyên nghe thấy Thời Diệc Nam và mẹ hắn điên cuồng cãi nhau.

Chỉ bốn năm không gặp Thời Diệc Nam mà hắn đã trở nên văn minh hơn, hiện tại cũng không chửi bậy nữa.

Bạch Nhất Trần không tiếp tục nghe trộm bọn họ ồn ào về điều gì. Nói tới nói lui cũng chỉ là lời lẽ mắng người thôi. Một đôi mẹ con có thể ầm ĩ thành như vậy cũng thật hài hước, do đó anh cười đến mức nước mắt chảy hết ra, bước đi cũng nghiêng trái ngã phải. Vì quá mức mà thở dốc, anh không thể không vỗ ngực để bản thân đứng thẳng. Anh loạng choà loạng choạng xuống tầng một lấy thuốc, nhưng lúc đang uống nước anh cũng đang cười, nên anh bị sặc.

Đợi đến khi tiếng ho khụ kịch liệt dừng lại, nước mắt đã rơi đầy mặt Bạch Nhất Trần.

Anh kéo kín chiếc áo thuộc về Thời Diệc Nam trên người mình, cẩn thận giữ chặt chút ấm áp hiếm hoi quanh thân thể. Sau đó anh mở tủ, móc ra một điếu Vân Yên rồi nhen lửa, kẹp giữa hai ngón tay và hít một hơi thật sâu.

Nước mắt rời khỏi mắt là nhanh chóng lạnh ngắt, chảy dọc theo cằm, rơi xuống thảm trải sàn đậm màu, chẳng mang chút tiếng động nào.

Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ càng mùi thuốc lá nồng đậm cay độc nổ tung nơi cổ họng, hòa tan cảm giác chua xót trong mắt lúc rơi lệ. Khóe môi anh vẫn cứ giương cao, trên mặt là nụ cười cực kỳ xán lạn.

Anh đang cười bà Diệp Uyển Hương, cũng đang cười chính mình.

Bà Diệp Uyển Hương nói anh đập phải đầu Thời Diệc Nam hoặc hạ sâu độc, trời mới biết anh thật sự muốn cho Thời Diệc Nam loại sâu độc đấy, như vậy Thời Diệc Nam sẽ không rời bỏ anh nữa.

Bà thật đúng là ngu xuẩn, còn chẳng biết tính cách của con trai ruột. Nếu Thời Diệc Nam thật sự yêu anh tha thiết không thể nào chia lìa, thì tại sao sẽ dễ dàng rời đi vào bốn năm trước như vậy?

Trong lòng Thời Diệc Nam, tình cảm có sâu đậm hơn cũng không sánh bằng quyền lợi và tiền tài. Tình thân hay tình yêu đều đồ bỏ rẻ mạt không quan trọng.

Người xưa nói: Vô độ bất trượng phu.

(1) Độ: độ lượng, khí độ. Người không độ lượng không thể xưng là trượng phu. (Baidu)

Về sau câu nói này bị mọi người dùng linh tinh thành "Vô độc bất trượng phu", ý là, kẻ muốn thành công đạt được sự nghiệp lớn thì nhất định phải có thủ đoạn độc ác, bản lĩnh cao một bậc, cần quyết tâm tàn nhẫn, lục thân không nhận.

(2) Lục thân bao gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ, con. Ở câu sau, "độc" là ý ngoan độc. Người ngoan độc mới là trượng phu. (Baidu)

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần đã biết người này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Anh biết Thời Diệc Nam có hoài bão của mình, vẫn luôn không cam chịu phận xoàng xĩnh. Anh cũng biết một khi người như vậy có cơ hội thì sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để trèo lên, dùng hết khả năng bò đến đỉnh quyền thế.

Thành ra, yêu một người như thế là rất nguy hiểm.

Nhưng anh vẫn yêu phải Thời Diệc Nam, không hề lùi bước. Anh không trách Thời Diệc Nam vì tranh đoạt quyền thừa kế tài sản mà từ bỏ anh. Ai không muốn phú quý chồng chất và quyền thế ngập trời chứ?

Anh không trách không giận không hận, đều vì Thời Diệc Nam chỉ là người bình thường, là kẻ phàm tục. Giữa giang sơn và mỹ nhân, chẳng qua là hắn lựa chọn giang sơn mà thôi.

Từ xưa đến nay, nơi đâu cũng có người như vậy, không chỉ mỗi mình Thời Diệc Nam, sao trách hắn được?

Mà anh thua thảm đến thế, chỉ bởi trên chiếu bạc ái tình, anh thế chấp toàn bộ bản thân mình, thua là táng gia bại sản.

Thế nên, rơi vào kết cục hôm nay, đều là anh gieo gió gặt bão.

Gieo nhân nào gặp quả đó, người xưa không lừa được anh.

Bạch Nhất Trần ngẩng đầu, kinh ngạc ngắm nhìn chiếc đèn treo cao trên đầu.

Có lẽ là đèn thủy tinh dây tóc sáng ngời chói mắt, chói đến mức làm đôi mắt đau đớn, nên đương nhiên nước mắt anh chảy xuống.

Trong căn biệt thự hoàn toàn do anh thiết kế, mỗi chiếc đèn đều là bóng đèn sợi đốt, loại đèn sợi đốt mờ ảo anh yêu thích. Thế màu đèn mới giống ánh sáng mặt trời, không khỏi khiến anh cảm giác trông thật ấm áp, là nhiệt độ anh cảm thấy nhà của anh cần phải cho anh.

Nhưng tới nay, lý trí và hiện thực đều đang bảo anh, đó chỉ là màu sắc của đèn sợi đốt, không phải là ánh nắng, không thể đem đến cho anh bất kỳ ấm áp gì.

Không phải đã biết từ sớm rồi ư?

Hồi còn rất nhỏ, ở nhà chỉ có đèn huỳnh quang trắng bệch lạnh giá, anh bị cha nuôi đánh đập máu đầy đầu, khóc lóc tránh né dưới đáy bàn, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Vào lúc ấy anh đã cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng gọi là đèn huỳnh quang, tia sáng lại thoạt trông lạnh như vậy. Cho nên sau đó nhìn thấy đèn sợi đốt mờ ảo bên nhà hàng xóm, anh mới cảm thấy thật hâm mộ, nghĩ rằng nếu tất cả đèn trong nhà đều đổi thành đèn sợi đốt thì có lẽ sẽ trở nên ấm áp hơn.

Lúc anh và Thời Diệc Nam chen chúc trong phòng thuê chật hẹp, anh cũng từng oán giận đèn phòng là đèn huỳnh quang, nhìn quá lạnh. Nhưng Thời Diệc Nam lừa gạt anh, nói rằng chờ sau này hắn kiếm tiền là sẽ mua cho anh một căn nhà lớn, toàn bộ đèn là đèn sợi đốt, nhất định sẽ rất ấm áp.

Có thể là bất kể khi đó hay hiện tại, ánh sáng rơi xuống mặt anh tựa hoa tuyết mùa đông hòa tan trong khoảnh khắc, vĩnh viễn không mang độ ấm.

Bạch Nhất Trần mở to hai mắt, cố bắt giữ những tia sáng màu vàng. Một lát sau trước mắt anh lại đột nhiên tối sầm.

"... Nhất Trần?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện