Dịch: Doãn Đại Hiệp
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Hai anh em họ Hồng cười vừa dữ tợn vừa quỷ dị.
Không hiểu sao khi Dương Húc Minh bị họ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy lạnh hết cả người.
Hắn tái mặt lùi lại nửa bước, rồi cho tay vào trong túi nắm lấy nến đỏ.
Hiện tại là lúc chạng vạng, còn chưa tối hẳn, bầu trời bị nhuốm một màu đỏ rực như máu.
Dương Húc Minh nhìn hai anh em họ Hồng hỏi: -Hai anh cười cái gì? Dương Húc Minh vừa mở miệng nói chuyện, hai anh em đồng thời im thin thít.
Bọn họ lại ngớ ngẩn như lúc trước.
Dương Húc Minh liếc bọn họ, không nói lời nào. Bởi vì thời điểm hai anh em quay ra cười với hắn, « Sinh Tử Lục » trong túi áo rung nhẹ, có vẻ có thông tin mới? Dương Húc Minh nhìn chằm chằm hai anh em một chút, sau đó quay về phía bà mẹ.
- Dì à, trước đây bọn họ có cười như vậy không? Dương Húc Minh hỏi
Bà ta một mặt khó hiểu lắc đầu, hiển nhiên cũng bị phản ứng của hai đứa con trai làm giật mình.
Bà ta nhìn liếc quyển nhật ký trong tay Dương Húc Minh một chút, hỏi: -Bác sĩ, quyển sổ nhỏ của cậu.... Là cái gì vậy?"
Sau khi nhìn Dương Húc Minh có thể làm hai thằng con trai ngớ ngẩn của mình bật cười, bà mẹ đã có chút tin hắn là bác sĩ thật chứ không giống như bschien của bachngocsach. com ^^
Dương Húc Minh lắc đầu cười: -Không có gì, chỉ là quyển sổ ghi chép y học của cháu thôi.
Nói xong, hắn cất quyển nhật ký đi. Sau đó, Dương Húc Minh rút ra cành liễu bự chảng ở trên lưng xuống.
Dưới ánh hoàng hôn, bên ngoài cành liễu ngưng kết một lớp máu khô màu đen đặc nhìn khá ghê rợn.
Dương Húc Minh cầm cây gậy nói: -Dì à, nếu có người muốn đánh bọn họ, bọn họ có sợ không?"
Bà ta lắc đầu: -Đôi lúc tôi tức khí lên muốn đánh bọn chúng, nhưng bất kể đánh thế nào, bọn chúng cứ ngồi im ở chỗ này, hoàn toàn không có phản ứng. Nhất định phải đến lúc bình minh bọn chúng mới vào nhà.
Bà ta nghi ngờ nhìn cây gậy trong tay Dương Húc Minh: -Bác sĩ, cậu cầm cây gậy trừ ma đấy à?
Dương Húc Minh đi đến trước mặt hai anh em, nhìn qua hai người ngớ ngẩn này một chút, sau đó giơ cành liễu trong tay lên, dùng sức đánh xuống!
Tưởng như cành liễu trong tay Dương Húc Minh đã thất bại.
Hai anh em đang ngơ ngác ngồi im tại cửa ra vào, vừa nhìn thấy Dương Húc Minh giơ cành liễu lên, bỗng nhiên bật dậy, lộn nhào vào trong phòng bằng một tư thế vô cùng kỳ quái. Bọn họ đóng cửa phòng lại, sau đó trong phòng vang lên tiếng cười quái dị điên rồ của hai anh em.
- Hú u u u u u ha ha ha ha ha...
- Hú u u u u u ha ha ha ha ha
Tiếng cười giống như tiếng ma kêu quỷ khóc ban đêm khiến người ta không rét mà run.
Đứng bên ngoài, Dương Húc Minh bình tĩnh cất cành liễu đi.
Hắn quay đầu, nhìn về phía bà mẹ đang tròn xoe mắt nhìn hắn nói: -Dì à, nhìn hai anh nhà dì cũng không thật sự ngớ ngẩn đâu.
Bà mẹ với vẻ mặt kích động chạy tới nắm tay Dương Húc Minh.
- Bác sĩ à! Cậu có thể chữa cho con tôi chứ? Chúng tôi đã đi rất nhiều bệnh viện, nhưng chưa từng có bác sĩ nào có thể làm bọn chúng phản ứng giống cậu! Cậu biết cách cứu bọn chúng sao?
Bà mẹ đã hoàn toàn tin chuyện hắn bốc phét, nghĩ hắn là bác sĩ thật. Đối với hành động quan tâm quá hóa loạn của bà ta, Dương Húc Minh không hề thấy ngạc nhiên. Hắn rất bình tĩnh gỡ tay bà ta ra, tiếp tục giả vờ rất hòa nhã mà cười nói:
- Dì có thể nói rõ chuyện của bọn họ cho cháu nghe không? Cháu nghĩ cần biết rõ chuyện đã xảy ra thì mới có thể chữa đúng thuốc đúng bệnh. Bà ta vội vàng gật đầu, muốn mời Dương Húc Minh vào nhà ngồi, nhưng Dương Húc Minh nhẹ nhàng từ chối.
- Không sao đâu dì, chúng ta nói ở đây là được, trước khi biết rõ nguyên nhân của bệnh, tốt nhất không nên kích thích bọn họ. Đương nhiên, Dương Húc Minh không muốn mình chưa rõ ràng mọi chuyện đã xông bậy bạ vào nhà.
Trước đó ông bác kia kể chuyện, quỷ trong biệt thự giống như đã vào phòng này rồi? Mà hai anh em kỳ quái kia cũng ở trong nhà, tạm thời Dương Húc Minh không muốn đi vào trêu chọc bọn họ.
Ngồi tại cửa ra vào, Dương Húc Minh nghe bà mẹ kể chuyện năm đó một lượt. Nhưng chuyện này với chuyện hắn nghe được tại bãi đỗ xe cơ bản giống nhau, chẳng có gì khác.
Chỉ có một điều, bác gái nói cho Dương Húc Minh cả nhà họ đã tìm tới rất nhiều bệnh viện lớn, thậm chí đi tới cả Vân Nam Côn Minh các bác sĩ vẫn không có cách nào. Dưới tình huống bình thường, hai anh em đều ngơ ngác ngây ngốc không để ý người khác.
Hành động vừa cười vừa nhảy như vừa rồi là lần đầu tiên xảy ra từ khi bị bệnh. Theo lời bà ta, buổi chiều chạng vạng hàng ngày hai anh em sẽ ngồi tại cửa ra vào. Mặc cho nắng mưa giông bão cũng sẽ không về nhà, ai kêu cũng vô ích.
Nghe xong câu chuyện, Dương Húc Minh thoáng suy tư rồi hỏi:
- Dì à, cháu có một chuyện rất quan trọng, hi vọng dì có thể nói thật nói cho cháu.
Dương Húc Minh nhìn thẳng vào mắt bà ta, nghiêm túc hỏi:
- Lúc trước hai anh từ trong biệt thự đi ra, bọn họ có cầm theo thứ gì không?
Dương Húc Minh hỏi vấn đề này làm bà ta có chút chần chờ.
Lát sau bà ta mới trả lời:
- Nếu như cậu thực tâm muốn biết thì tôi sẵn sàng trả lời. Hai đứa chúng nó có mang ra một cái hộp.
Dương Húc Minh trong lòng hơi động, liền vội vàng hỏi: - Cái hộp trông như thế nào hả dì?
- Một cái hộp gỗ hình chữ nhật, vừa dài vừa rộng, bên trong có thứ gì đó rất nặng.
Bà ta tiếp tục: -Cái hộp gỗ đó nếu dựng lên có khi cao bằng người lớn.
- Vậy bên trong chứa cái gì hả bác? Dương Húc Minh hỏi. Vấn đề này, bà ta không cách nào giải đáp.
- Không có cách nào mở cái hộp gỗ này ra, dường như bị kẹp chặt từ bên trong. Hai anh em bọn chúng định để hôm sau tìm người mở, cuối cùng xảy ra sự việc kia, tôi cũng không dám sờ vào nữa.
- Thế cái hộp gỗ kia đang ở trong nhà hả dì?
- Không có. Bà ta lắc đầu nói: -Sau sự việc đáng sợ kia, bác trai đã đem ngay cái hộp đó trả về biệt thự. Ông ấy không dám đi vào, chỉ đặt ở cái sân bên ngoài biệt thự. Về sau hộp gỗ biến đi đâu. Chúng tôi cũng không biết.
Nghe được câu trả lời này, Dương Húc Minh có chút thất vọng. Hắn còn tưởng rằng cái hộp gỗ kia vẫn ở đây chứ. Đen thật.
Một cái hộp gỗ vừa to vừa nặng lại cao bằng đầu người, chẳng lẽ bên trong đựng thanh Sát Phụ kiếm chứa đựng oán hận của Lệ quỷ? Vì anh em nhà họ Hồng mang thanh kiếm này từ trong biệt thự ra ngoài nên mới trêu chọc đến lệ quỷ? Dương Húc Minh đứng dậy nói:
- Trời không còn sớm nữa, dì à, cháu hôm nay phải làm ca đêm nên cháu về trước. Cháu sẽ tìm hiểu chuyện này rồi mai cháu quay lại.
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Hai anh em họ Hồng cười vừa dữ tợn vừa quỷ dị.
Không hiểu sao khi Dương Húc Minh bị họ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy lạnh hết cả người.
Hắn tái mặt lùi lại nửa bước, rồi cho tay vào trong túi nắm lấy nến đỏ.
Hiện tại là lúc chạng vạng, còn chưa tối hẳn, bầu trời bị nhuốm một màu đỏ rực như máu.
Dương Húc Minh nhìn hai anh em họ Hồng hỏi: -Hai anh cười cái gì? Dương Húc Minh vừa mở miệng nói chuyện, hai anh em đồng thời im thin thít.
Bọn họ lại ngớ ngẩn như lúc trước.
Dương Húc Minh liếc bọn họ, không nói lời nào. Bởi vì thời điểm hai anh em quay ra cười với hắn, « Sinh Tử Lục » trong túi áo rung nhẹ, có vẻ có thông tin mới? Dương Húc Minh nhìn chằm chằm hai anh em một chút, sau đó quay về phía bà mẹ.
- Dì à, trước đây bọn họ có cười như vậy không? Dương Húc Minh hỏi
Bà ta một mặt khó hiểu lắc đầu, hiển nhiên cũng bị phản ứng của hai đứa con trai làm giật mình.
Bà ta nhìn liếc quyển nhật ký trong tay Dương Húc Minh một chút, hỏi: -Bác sĩ, quyển sổ nhỏ của cậu.... Là cái gì vậy?"
Sau khi nhìn Dương Húc Minh có thể làm hai thằng con trai ngớ ngẩn của mình bật cười, bà mẹ đã có chút tin hắn là bác sĩ thật chứ không giống như bschien của bachngocsach. com ^^
Dương Húc Minh lắc đầu cười: -Không có gì, chỉ là quyển sổ ghi chép y học của cháu thôi.
Nói xong, hắn cất quyển nhật ký đi. Sau đó, Dương Húc Minh rút ra cành liễu bự chảng ở trên lưng xuống.
Dưới ánh hoàng hôn, bên ngoài cành liễu ngưng kết một lớp máu khô màu đen đặc nhìn khá ghê rợn.
Dương Húc Minh cầm cây gậy nói: -Dì à, nếu có người muốn đánh bọn họ, bọn họ có sợ không?"
Bà ta lắc đầu: -Đôi lúc tôi tức khí lên muốn đánh bọn chúng, nhưng bất kể đánh thế nào, bọn chúng cứ ngồi im ở chỗ này, hoàn toàn không có phản ứng. Nhất định phải đến lúc bình minh bọn chúng mới vào nhà.
Bà ta nghi ngờ nhìn cây gậy trong tay Dương Húc Minh: -Bác sĩ, cậu cầm cây gậy trừ ma đấy à?
Dương Húc Minh đi đến trước mặt hai anh em, nhìn qua hai người ngớ ngẩn này một chút, sau đó giơ cành liễu trong tay lên, dùng sức đánh xuống!
Tưởng như cành liễu trong tay Dương Húc Minh đã thất bại.
Hai anh em đang ngơ ngác ngồi im tại cửa ra vào, vừa nhìn thấy Dương Húc Minh giơ cành liễu lên, bỗng nhiên bật dậy, lộn nhào vào trong phòng bằng một tư thế vô cùng kỳ quái. Bọn họ đóng cửa phòng lại, sau đó trong phòng vang lên tiếng cười quái dị điên rồ của hai anh em.
- Hú u u u u u ha ha ha ha ha...
- Hú u u u u u ha ha ha ha ha
Tiếng cười giống như tiếng ma kêu quỷ khóc ban đêm khiến người ta không rét mà run.
Đứng bên ngoài, Dương Húc Minh bình tĩnh cất cành liễu đi.
Hắn quay đầu, nhìn về phía bà mẹ đang tròn xoe mắt nhìn hắn nói: -Dì à, nhìn hai anh nhà dì cũng không thật sự ngớ ngẩn đâu.
Bà mẹ với vẻ mặt kích động chạy tới nắm tay Dương Húc Minh.
- Bác sĩ à! Cậu có thể chữa cho con tôi chứ? Chúng tôi đã đi rất nhiều bệnh viện, nhưng chưa từng có bác sĩ nào có thể làm bọn chúng phản ứng giống cậu! Cậu biết cách cứu bọn chúng sao?
Bà mẹ đã hoàn toàn tin chuyện hắn bốc phét, nghĩ hắn là bác sĩ thật. Đối với hành động quan tâm quá hóa loạn của bà ta, Dương Húc Minh không hề thấy ngạc nhiên. Hắn rất bình tĩnh gỡ tay bà ta ra, tiếp tục giả vờ rất hòa nhã mà cười nói:
- Dì có thể nói rõ chuyện của bọn họ cho cháu nghe không? Cháu nghĩ cần biết rõ chuyện đã xảy ra thì mới có thể chữa đúng thuốc đúng bệnh. Bà ta vội vàng gật đầu, muốn mời Dương Húc Minh vào nhà ngồi, nhưng Dương Húc Minh nhẹ nhàng từ chối.
- Không sao đâu dì, chúng ta nói ở đây là được, trước khi biết rõ nguyên nhân của bệnh, tốt nhất không nên kích thích bọn họ. Đương nhiên, Dương Húc Minh không muốn mình chưa rõ ràng mọi chuyện đã xông bậy bạ vào nhà.
Trước đó ông bác kia kể chuyện, quỷ trong biệt thự giống như đã vào phòng này rồi? Mà hai anh em kỳ quái kia cũng ở trong nhà, tạm thời Dương Húc Minh không muốn đi vào trêu chọc bọn họ.
Ngồi tại cửa ra vào, Dương Húc Minh nghe bà mẹ kể chuyện năm đó một lượt. Nhưng chuyện này với chuyện hắn nghe được tại bãi đỗ xe cơ bản giống nhau, chẳng có gì khác.
Chỉ có một điều, bác gái nói cho Dương Húc Minh cả nhà họ đã tìm tới rất nhiều bệnh viện lớn, thậm chí đi tới cả Vân Nam Côn Minh các bác sĩ vẫn không có cách nào. Dưới tình huống bình thường, hai anh em đều ngơ ngác ngây ngốc không để ý người khác.
Hành động vừa cười vừa nhảy như vừa rồi là lần đầu tiên xảy ra từ khi bị bệnh. Theo lời bà ta, buổi chiều chạng vạng hàng ngày hai anh em sẽ ngồi tại cửa ra vào. Mặc cho nắng mưa giông bão cũng sẽ không về nhà, ai kêu cũng vô ích.
Nghe xong câu chuyện, Dương Húc Minh thoáng suy tư rồi hỏi:
- Dì à, cháu có một chuyện rất quan trọng, hi vọng dì có thể nói thật nói cho cháu.
Dương Húc Minh nhìn thẳng vào mắt bà ta, nghiêm túc hỏi:
- Lúc trước hai anh từ trong biệt thự đi ra, bọn họ có cầm theo thứ gì không?
Dương Húc Minh hỏi vấn đề này làm bà ta có chút chần chờ.
Lát sau bà ta mới trả lời:
- Nếu như cậu thực tâm muốn biết thì tôi sẵn sàng trả lời. Hai đứa chúng nó có mang ra một cái hộp.
Dương Húc Minh trong lòng hơi động, liền vội vàng hỏi: - Cái hộp trông như thế nào hả dì?
- Một cái hộp gỗ hình chữ nhật, vừa dài vừa rộng, bên trong có thứ gì đó rất nặng.
Bà ta tiếp tục: -Cái hộp gỗ đó nếu dựng lên có khi cao bằng người lớn.
- Vậy bên trong chứa cái gì hả bác? Dương Húc Minh hỏi. Vấn đề này, bà ta không cách nào giải đáp.
- Không có cách nào mở cái hộp gỗ này ra, dường như bị kẹp chặt từ bên trong. Hai anh em bọn chúng định để hôm sau tìm người mở, cuối cùng xảy ra sự việc kia, tôi cũng không dám sờ vào nữa.
- Thế cái hộp gỗ kia đang ở trong nhà hả dì?
- Không có. Bà ta lắc đầu nói: -Sau sự việc đáng sợ kia, bác trai đã đem ngay cái hộp đó trả về biệt thự. Ông ấy không dám đi vào, chỉ đặt ở cái sân bên ngoài biệt thự. Về sau hộp gỗ biến đi đâu. Chúng tôi cũng không biết.
Nghe được câu trả lời này, Dương Húc Minh có chút thất vọng. Hắn còn tưởng rằng cái hộp gỗ kia vẫn ở đây chứ. Đen thật.
Một cái hộp gỗ vừa to vừa nặng lại cao bằng đầu người, chẳng lẽ bên trong đựng thanh Sát Phụ kiếm chứa đựng oán hận của Lệ quỷ? Vì anh em nhà họ Hồng mang thanh kiếm này từ trong biệt thự ra ngoài nên mới trêu chọc đến lệ quỷ? Dương Húc Minh đứng dậy nói:
- Trời không còn sớm nữa, dì à, cháu hôm nay phải làm ca đêm nên cháu về trước. Cháu sẽ tìm hiểu chuyện này rồi mai cháu quay lại.
Danh sách chương