Dịch: VoMenh
Nếu Sinh Tử Lục không thèm trả lời, Dương Húc Minh cũng méo thèm chờ đợi.
Hắn bỏ quyển nhật ký màu hồng vào trong túi xách, cất quyển Sinh Tử Lục vào, sau đó xoay người đi thẳng về nhà.
Lang thang bên ngoài hơn nửa đêm, Dương Húc Minh khá buồn ngủ.
Cứ như thế nữa thì đồng hồ sinh học của hắn chắc cũng bị sai lệch trầm trọng mất. Dương Húc Minh vừa than thở vừa hì hục đi lên cầu thang tối om, leo lên tầng năm, cẩn thận mở cửa phòng mình.
Sau khi mở cửa, Dương Húc Minh ưu tiên lấy cây nến đỏ trong tủ chứa giày ra.
Hắn chỉ có thể thấy mình an toàn khi có cây nến trong tay.
Có thể ví von độ dài của cây nến cũng tương đồng với độ dài sinh mệnh của hắn.
Nến đỏ cháy hết, mạng hắn cũng tàn.
Dương Húc Minh đóng cửa cẩn thận, sau đó đi vào nhà. Hiện tại là gần sáng, hắn sợ có khả năng Trành quỷ vẫn chưa đi.
Do đó hắn không dám trì hoãn, đi thẳng tới phòng ngủ, tối thiểu thì đó có lẽ là một nơi an toàn.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của Lý Tử, hắn chần chờ vài giây.
Sau đó, hắn gõ nhẹ phòng ngủ của "cô ấy".
- Cục cưng ơi! Em ngủ chưa? Căn phòng yên tĩnh, không một lời hồi âm.
Dương Húc Minh cũng chẳng chờ mong có tiếng người đáp lại.
Hắn đứng bên ngoài cửa, nói:
- Anh sẽ sớm tìm ra cách giúp em. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em, cho dù nguyên nhân gây ra tai nạn cho em ở Cửu Giang có khủng bố thế nào đi nữa. Trước đây khi em quay trở về, anh đã rất sợ. Hiện tại thì anh đã bình tĩnh lại rồi, anh không còn thấy sợ nữa mà thay vào đó là phẫn nộ.
- Anh muốn đến Cửu Giang, muốn vì em mà điều tra ra tất cả mọi chuyện. Do đó, xin em hãy cho anh thời gian. Không lâu nữa đâu, anh sẽ tìm được cách giúp em mà.
Dương Húc Minh rất muốn sẻ chia tâm sự cùng cô bạn gái.. Hắn muốn nói cho Lý Tử biết rằng hắn đang cố gắng từng ngày. Có lẽ, những từ sáo rỗng này khó có thể an ủi được một vong linh chết thảm, nhưng dù gì thì hắn cũng là bạn trai của cô ấy, đây là chuyện hắn nên làm. Sau khi nói xong, Dương Húc Minh hít sâu, không chần chừ nữa mà đi tiếp vào phòng ngủ.
Nhưng mà...
Dương Húc Minh vừa cất bước thì nhận ra cả người mình cứng ngắc, khó mà động đậy.
Thân thể hắn tựa như bị mất khống chế, lại giống như bị đóng băng hoàn toàn.
Dù cho não hắn có truyền đạt mệnh lệnh gì đi nữa, thì thân thể lại không chịu nghe theo.
Một cái bóng đen kịt xuất hiện - chẳng biết từ lúc nào chui qua dưới khe cửa phòng Lý Tử. Bóng đen ấy chồng lên cái bóng của Dương Húc Minh, hòa thành một thể. Dương Húc Minh chỉ biết đứng chịu trận giữa hành lang đen tối. Hắn đã mất hoàn toàn quyền khống chế bản thân mình, cả người tê cứng lạnh dần, hô hấp càng lúc càng khó khăn hơn.
Thế giới trước mắt dần dần mơ hồ.
Ta sắp "lên dĩa" sao?
Hắn cảm giác cơ thể suy yếu rõ rệt giống như sợi tơ sinh mạng đang rút ngắn dần.
Mọi chuyện đã quá rõ - Lý Tử muốn giết hắn!!!
Giết lúc này, ngay và luôn!!!!!
Thế nhưng, không hiểu sao ngọn nến đỏ trong tay vẫn vô thanh vô tức không bùng cháy lên?
Cặp mắt của Dương Húc Minh trợn trừng trong phút giây hấp hối.
Hắn nhớ rõ, khi Lý Tử nổi giận thì nến đỏ bốc cháy điên cuồng cơ mà. Thế sau bây giờ Lý Tử muốn giết hắn thiệt thì nến đỏ lại giả điên làm ngơ?
Đang rối trí, Dương Húc Minh sực nhớ một câu mà Sinh Tử Lúc từng nhắc đến.
Cô ta thích chú em càng nhiều, càng muốn giết chú em sớm hơn
Giữa những tia sáng chập choạng trong hành lang u ám, Dương Húc Minh cắn răng, nổi giận quát to:
- Em muốn giết anh cũng được, nhưng không phải là lúc này!!!!!
Tiếng gào vừa rồi hình như lại có tác dụng. Áp lực làm hắn đông cứng khó thở có vẻ giảm đi một chút.
Ánh mắt của hắn đã có tầm nhìn trở lại.
Sắt mặt Dương Húc Minh tái mét, hắn cắn răng hô to:
- Anh biết mình chắc chắn phải chết, nhưng em cũng phải chờ ngọn nến cháy hết thì mới được giết anh chứ! Em đã tặng anh cây nến này, thì xin em hãy làm đúng giao ước! Nếu như đến lúc ngọn nến lụi tàn, anh vẫn chưa đòi được công bằng cho em thì lúc đó muốn chém muốn giết mặc kệ em, anh sẽ không phản kháng!
Không có bất cứ hồi đáp nào gửi đến Dương Húc Minh.
Trong bóng tối, hắn cứng nhắc đứng yên một chỗ, chờ đợi...
Cuối cùng cảm giác lạnh lẽo rợn người kia dần dần tan biến. Bóng đen dưới chân hắn cũng lặng lẽ lui về phòng ngủ của Lý Tử.
Đến lúc này, Dương Húc Minh đã có thể cảm giác được quyền sở hữu của mình đối với từng khối cơ bắp trên người.
Hắn che ngực, ho khan, thở hổn hển. Cảm giác thống khổ bị ép ngạt đến chết làm phổi hắn như muốn nổ tung.
Vịn vào bức tường đứng thở dốc một lúc thật lâu, Dương Húc Minh gắng gượng tỉnh táo lại.
Hắn đứng im một lúc khá lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Lý Tử ngốc ngếch, em đúng là một Con heo ngốc mà!
Nói xong, hắn xoay lưng đi vào phòng ngủ, chốt cửa lại.
Lần này, hắn không đặt đôi giày thêu bên cạnh gối nằm, mà là treo ngay phía sau cánh cửa, như vậy có lẽ sẽ dằn mặt được bọn Trành quỷ trong phòng kia?
Dù không biết có hữu dụng hay không nhưng Dương Húc Minh chẳng muốn để đôi giày thêu bên cạnh gối ngủ của hắn nữa.
Một lần suýt chết khi chạm mặt với chủ nhân trước đó của đôi giày đỏ làm hắn sợ tới già.
Sau khi xong việc, hắn cũng lười tắm rửa, vội vàng cởi quần áo rồi nhảy thẳng lên giường đánh một giấc.
Hắn chẳng ngờ Lý Tử lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Con heo ngốc - đây chính là biệt danh mà Dương Húc Minh đã đặt cho cô ấy. Lúc hai người nô đùa nhau, Dương Húc Minh hay chọc cô ấy như vậy.
Cái tên vừa quen thuộc, lại xa lạ được Dương Húc Minh gọi lên, tạo cảm giác như hai người đã xa nhau từ rất lâu rồi.
Hắn chưa từng nghĩ rằng lúc hắn nhắc đến cái tên này lần nữa, lại là trong tình cảnh giữa một không gian tối tăm như thế này.
Dương Húc Minh thở dài, sau đó nhắm mắt lại. Chiếc laptop xa xa đang tự động hiện lên logo của diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Ngủ thôi.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở của Dương Húc Minh vang lên đều đặn.
Không lâu sau khi Dương Húc Minh chìm vào giấc ngủ, một âm thanh kỳ dị vang lên từ bên trong toilet yên tĩnh.
Két... két...kẹt...
Âm thanh mở cửa phát ra từ hướng phòng vệ sinh.
Dù tiếng mở cửa đó rất khẽ nhưng nó vẫn rít lên giữa màn đêm.
Sau đó, có tiếng bước chân chậm chạp tiến gần đến phòng ngủ Dương Húc Minh.
Cùng lúc đó, trên mặt kính cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, nhìn xuyên qua bức rèm loáng thoáng có bóng ai lấp ló...
Dương Húc Minh tựa như đang trong cơn mộng mị, vô thức trở mình, nhíu mày lại tỏ vẻ đăm chiêu.
Hắn không hề phát hiện những chuyện dị thường đang diễn ra.
Nhiệt độ trong phòng có vẻ như càng lúc càng thấp. Dường như bóng đen bên ngoài cửa sổ đang giơ tay lên, muốn phá cửa sổ mà vào.
Ngay lúc này, có tiếng hừ lạnh của một cô gái vang lên từ bên trong căn phòng.
Có thể cảm nhận được một cơn giận dữ khủng khiếp lẫn vào sự oán hận tột cùng chất chứa trong thanh âm kia.
Trong thoáng chốc, bóng đen bên ngoài cửa sổ kia tựa như bị đóng băng, sau đó biến mất không thấy tung tích. Trong khi đó, tiếng bước chân hướng về phòng Dương Húc Minh nhanh chóng bị thay thế bằng âm thanh vội vàng bò trở về phía ngược lại
Tựa như, có đồ vật gì đó hốt hoảng chạy bừa vào phòng vệ sinh để lẩn trốn.
Hai gian phòng tại khu nhà trọ nhanh chóng yên tĩnh lại.
Trong mơ, Dương Húc Minh lại trở mình. Có lẽ do nhiệt độ phòng đã trở lại mức bình thường nên đôi chân mày của Dương Húc Minh tự động giãn ra.
Đêm này, hắn ngủ rất say.
Nếu Sinh Tử Lục không thèm trả lời, Dương Húc Minh cũng méo thèm chờ đợi.
Hắn bỏ quyển nhật ký màu hồng vào trong túi xách, cất quyển Sinh Tử Lục vào, sau đó xoay người đi thẳng về nhà.
Lang thang bên ngoài hơn nửa đêm, Dương Húc Minh khá buồn ngủ.
Cứ như thế nữa thì đồng hồ sinh học của hắn chắc cũng bị sai lệch trầm trọng mất. Dương Húc Minh vừa than thở vừa hì hục đi lên cầu thang tối om, leo lên tầng năm, cẩn thận mở cửa phòng mình.
Sau khi mở cửa, Dương Húc Minh ưu tiên lấy cây nến đỏ trong tủ chứa giày ra.
Hắn chỉ có thể thấy mình an toàn khi có cây nến trong tay.
Có thể ví von độ dài của cây nến cũng tương đồng với độ dài sinh mệnh của hắn.
Nến đỏ cháy hết, mạng hắn cũng tàn.
Dương Húc Minh đóng cửa cẩn thận, sau đó đi vào nhà. Hiện tại là gần sáng, hắn sợ có khả năng Trành quỷ vẫn chưa đi.
Do đó hắn không dám trì hoãn, đi thẳng tới phòng ngủ, tối thiểu thì đó có lẽ là một nơi an toàn.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của Lý Tử, hắn chần chờ vài giây.
Sau đó, hắn gõ nhẹ phòng ngủ của "cô ấy".
- Cục cưng ơi! Em ngủ chưa? Căn phòng yên tĩnh, không một lời hồi âm.
Dương Húc Minh cũng chẳng chờ mong có tiếng người đáp lại.
Hắn đứng bên ngoài cửa, nói:
- Anh sẽ sớm tìm ra cách giúp em. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em, cho dù nguyên nhân gây ra tai nạn cho em ở Cửu Giang có khủng bố thế nào đi nữa. Trước đây khi em quay trở về, anh đã rất sợ. Hiện tại thì anh đã bình tĩnh lại rồi, anh không còn thấy sợ nữa mà thay vào đó là phẫn nộ.
- Anh muốn đến Cửu Giang, muốn vì em mà điều tra ra tất cả mọi chuyện. Do đó, xin em hãy cho anh thời gian. Không lâu nữa đâu, anh sẽ tìm được cách giúp em mà.
Dương Húc Minh rất muốn sẻ chia tâm sự cùng cô bạn gái.. Hắn muốn nói cho Lý Tử biết rằng hắn đang cố gắng từng ngày. Có lẽ, những từ sáo rỗng này khó có thể an ủi được một vong linh chết thảm, nhưng dù gì thì hắn cũng là bạn trai của cô ấy, đây là chuyện hắn nên làm. Sau khi nói xong, Dương Húc Minh hít sâu, không chần chừ nữa mà đi tiếp vào phòng ngủ.
Nhưng mà...
Dương Húc Minh vừa cất bước thì nhận ra cả người mình cứng ngắc, khó mà động đậy.
Thân thể hắn tựa như bị mất khống chế, lại giống như bị đóng băng hoàn toàn.
Dù cho não hắn có truyền đạt mệnh lệnh gì đi nữa, thì thân thể lại không chịu nghe theo.
Một cái bóng đen kịt xuất hiện - chẳng biết từ lúc nào chui qua dưới khe cửa phòng Lý Tử. Bóng đen ấy chồng lên cái bóng của Dương Húc Minh, hòa thành một thể. Dương Húc Minh chỉ biết đứng chịu trận giữa hành lang đen tối. Hắn đã mất hoàn toàn quyền khống chế bản thân mình, cả người tê cứng lạnh dần, hô hấp càng lúc càng khó khăn hơn.
Thế giới trước mắt dần dần mơ hồ.
Ta sắp "lên dĩa" sao?
Hắn cảm giác cơ thể suy yếu rõ rệt giống như sợi tơ sinh mạng đang rút ngắn dần.
Mọi chuyện đã quá rõ - Lý Tử muốn giết hắn!!!
Giết lúc này, ngay và luôn!!!!!
Thế nhưng, không hiểu sao ngọn nến đỏ trong tay vẫn vô thanh vô tức không bùng cháy lên?
Cặp mắt của Dương Húc Minh trợn trừng trong phút giây hấp hối.
Hắn nhớ rõ, khi Lý Tử nổi giận thì nến đỏ bốc cháy điên cuồng cơ mà. Thế sau bây giờ Lý Tử muốn giết hắn thiệt thì nến đỏ lại giả điên làm ngơ?
Đang rối trí, Dương Húc Minh sực nhớ một câu mà Sinh Tử Lúc từng nhắc đến.
Cô ta thích chú em càng nhiều, càng muốn giết chú em sớm hơn
Giữa những tia sáng chập choạng trong hành lang u ám, Dương Húc Minh cắn răng, nổi giận quát to:
- Em muốn giết anh cũng được, nhưng không phải là lúc này!!!!!
Tiếng gào vừa rồi hình như lại có tác dụng. Áp lực làm hắn đông cứng khó thở có vẻ giảm đi một chút.
Ánh mắt của hắn đã có tầm nhìn trở lại.
Sắt mặt Dương Húc Minh tái mét, hắn cắn răng hô to:
- Anh biết mình chắc chắn phải chết, nhưng em cũng phải chờ ngọn nến cháy hết thì mới được giết anh chứ! Em đã tặng anh cây nến này, thì xin em hãy làm đúng giao ước! Nếu như đến lúc ngọn nến lụi tàn, anh vẫn chưa đòi được công bằng cho em thì lúc đó muốn chém muốn giết mặc kệ em, anh sẽ không phản kháng!
Không có bất cứ hồi đáp nào gửi đến Dương Húc Minh.
Trong bóng tối, hắn cứng nhắc đứng yên một chỗ, chờ đợi...
Cuối cùng cảm giác lạnh lẽo rợn người kia dần dần tan biến. Bóng đen dưới chân hắn cũng lặng lẽ lui về phòng ngủ của Lý Tử.
Đến lúc này, Dương Húc Minh đã có thể cảm giác được quyền sở hữu của mình đối với từng khối cơ bắp trên người.
Hắn che ngực, ho khan, thở hổn hển. Cảm giác thống khổ bị ép ngạt đến chết làm phổi hắn như muốn nổ tung.
Vịn vào bức tường đứng thở dốc một lúc thật lâu, Dương Húc Minh gắng gượng tỉnh táo lại.
Hắn đứng im một lúc khá lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Lý Tử ngốc ngếch, em đúng là một Con heo ngốc mà!
Nói xong, hắn xoay lưng đi vào phòng ngủ, chốt cửa lại.
Lần này, hắn không đặt đôi giày thêu bên cạnh gối nằm, mà là treo ngay phía sau cánh cửa, như vậy có lẽ sẽ dằn mặt được bọn Trành quỷ trong phòng kia?
Dù không biết có hữu dụng hay không nhưng Dương Húc Minh chẳng muốn để đôi giày thêu bên cạnh gối ngủ của hắn nữa.
Một lần suýt chết khi chạm mặt với chủ nhân trước đó của đôi giày đỏ làm hắn sợ tới già.
Sau khi xong việc, hắn cũng lười tắm rửa, vội vàng cởi quần áo rồi nhảy thẳng lên giường đánh một giấc.
Hắn chẳng ngờ Lý Tử lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Con heo ngốc - đây chính là biệt danh mà Dương Húc Minh đã đặt cho cô ấy. Lúc hai người nô đùa nhau, Dương Húc Minh hay chọc cô ấy như vậy.
Cái tên vừa quen thuộc, lại xa lạ được Dương Húc Minh gọi lên, tạo cảm giác như hai người đã xa nhau từ rất lâu rồi.
Hắn chưa từng nghĩ rằng lúc hắn nhắc đến cái tên này lần nữa, lại là trong tình cảnh giữa một không gian tối tăm như thế này.
Dương Húc Minh thở dài, sau đó nhắm mắt lại. Chiếc laptop xa xa đang tự động hiện lên logo của diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Ngủ thôi.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở của Dương Húc Minh vang lên đều đặn.
Không lâu sau khi Dương Húc Minh chìm vào giấc ngủ, một âm thanh kỳ dị vang lên từ bên trong toilet yên tĩnh.
Két... két...kẹt...
Âm thanh mở cửa phát ra từ hướng phòng vệ sinh.
Dù tiếng mở cửa đó rất khẽ nhưng nó vẫn rít lên giữa màn đêm.
Sau đó, có tiếng bước chân chậm chạp tiến gần đến phòng ngủ Dương Húc Minh.
Cùng lúc đó, trên mặt kính cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, nhìn xuyên qua bức rèm loáng thoáng có bóng ai lấp ló...
Dương Húc Minh tựa như đang trong cơn mộng mị, vô thức trở mình, nhíu mày lại tỏ vẻ đăm chiêu.
Hắn không hề phát hiện những chuyện dị thường đang diễn ra.
Nhiệt độ trong phòng có vẻ như càng lúc càng thấp. Dường như bóng đen bên ngoài cửa sổ đang giơ tay lên, muốn phá cửa sổ mà vào.
Ngay lúc này, có tiếng hừ lạnh của một cô gái vang lên từ bên trong căn phòng.
Có thể cảm nhận được một cơn giận dữ khủng khiếp lẫn vào sự oán hận tột cùng chất chứa trong thanh âm kia.
Trong thoáng chốc, bóng đen bên ngoài cửa sổ kia tựa như bị đóng băng, sau đó biến mất không thấy tung tích. Trong khi đó, tiếng bước chân hướng về phòng Dương Húc Minh nhanh chóng bị thay thế bằng âm thanh vội vàng bò trở về phía ngược lại
Tựa như, có đồ vật gì đó hốt hoảng chạy bừa vào phòng vệ sinh để lẩn trốn.
Hai gian phòng tại khu nhà trọ nhanh chóng yên tĩnh lại.
Trong mơ, Dương Húc Minh lại trở mình. Có lẽ do nhiệt độ phòng đã trở lại mức bình thường nên đôi chân mày của Dương Húc Minh tự động giãn ra.
Đêm này, hắn ngủ rất say.
Danh sách chương