Dịch giả: BsChien
Biên: VoMenh

Xoạt xoạt xoạt… Xoạt xoạt xoạt… Trong bóng đêm, âm thanh kia tựa hồ càng lúc càng gần.

Dương Húc Minh ngồi cứng ngắc tại chỗ, ánh nến phản chiếu lên mặt hắn một sắc vàng nhợt nhạt. Ngón tay vẫn nắm chặt đũa, hắn liên tục gõ vào cái chén không

Keng... Keng... Keng... Keng...

Từng tiếng gõ thanh thúy vang lên, lan xa trong bóng đêm rồi tựa hồ có tiếng vọng đáp lại. Từ trong bụi cỏ dại vẫn phát ra âm thanh xoàn xoạt như là có thứ gì đó đang bò ra.

Càng lúc càng bò lại gần Dương Húc Minh.

Trên trán hắn chậm rãi lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh ngắt. Chắc không phải là rắn độc bò ra chứ? Hoặc là một thứ gì đó đáng sợ đang tới?

Dương Húc Minh liếc mắt nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Trống rỗng chẳng có thứ gì.

Ngoại trừ cỏ dại ra thì chỉ có một màu đen như mực, không hề có thứ quỷ dị gì xuất hiện.

Cùng lúc với Dương Húc Minh nhìn qua, âm thanh xoàn xoạt đột nhiên biến mất y như chưa từng xuất hiện.

…Xoẹt..

Một âm thanh kỳ dị vang lên ở hướng khác khiến Dương Húc Minh cứng người lại. Hắn liếc nhanh về hướng đó thì thấy thoáng như có một bóng đen vừa chạy vụt qua.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn kỹ hơn thì chỗ ngã ba vừa nãy vẫn đen ngòm quạnh quẽ, không có thấy bất kỳ cái bóng nào.

Chẳng lẽ mình hoa mắt nhìn lầm?

Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, quyết định không nhìn ngang ngó dọc nữa, hắn tiếp tục gõ vào cái chén trước mặt.

Đương đương đương - đương đương đương đương đương

Chính bản thân Dương Húc Minh cũng không nhận ra, trong vô thức, động tác gõ chén của hắn trở nên gấp rút, tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Tiếng gõ chén vang lên dồn dập như đang hối thúc thứ gì đó xuất hiện.

Trong bóng tối, âm thanh xoàn xoạt lại vang lên, nhưng lần này, âm thanh quỷ dị đó không chỉ vang đến từ một hướng mà khắp ở xung quanh Dương Húc Minh, bên trái, bên phải, sau lưng hắn, thậm chí là ở phía trước nơi xa xa đều vang lên từng tiếng xoàn xoạt xoàn xoạt.

Tựa hồ như đang có rất nhiều con rắn độc đang hướng phía này tập trung bò lại. Nguyên bản ngã ba đường quạnh vắng tối om đột nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt.

Những âm thanh quỷ dị lạnh người kia càng lúc càng vang lên rõ ràng. Dương Húc Minh có thể cảm nhận được nhiệt độ trong không khí trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Trên người hắn, những chỗ da lộ ra ngoài đã phủ lên một lớp băng mịn lạnh giá.

Dưới ánh nến vàng vọt ảm đạm, Dương Húc Minh vừa lạnh vừa toát mồ hôi đầy đầu. Hắn vẫn giơ đũa tiếp tục gõ.

Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng...

Tiếng gõ chén càng ngày càng dồn dập. Trước người Dương Húc Minh, ba cây nến đang cháy leo lắt, ngọn lửa chập chờn như muốn vụt tắt. Mà ở phía sau, âm thanh xoàn xoạt đã dừng lại ở sát lưng hắn. Dương Húc Minh cả người như rơi vào hầm băng, lạnh ngắt cứng đờ, cảm giác rõ ràng có ai đó đang nhìn hắn từ phía sau lưng nhưng lại không dám quay đầu lại.

Thứ kia tựa hồ đã phả hơi thở vào gáy Dương Húc Minh.

.

Một cánh tay trắng bệch, chậm rãi thò ra từ phía sau lưng Dương Húc Minh…

Ánh nến vàng vọt phản chiếu lên cánh tay tái nhợt tạo nên một thứ màu sắc vô cùng kinh khủng.

Thứ phía sau Dương Húc Minh đang định làm gì đây? Từ tế bào thần kinh của hắn đều căng ra, thậm chí hô hấp cũng vô thức ngừng lại.

Hắn trợn mắt nhìn cánh tay trắng bệch kia chậm rãi thò tới, chạm đến chén cơm trước người hắn, từ từ bốc lấy một nắm cơm trắng rồi cũng từ từ rút trở về.

Trong bóng tối, Dương Húc Minh nghe sau lưng vang lên tiếng nhai nuốt nhóp nhép đầy quỷ dị. Âm thanh nhai nuốt rất gần, chỉ ngay sau đầu hắn, cảm tưởng chỉ cần hắn quay mặt lại là chạm mũi vào thứ đó luôn.

Nhịp tim của hắn đập mãnh liệt như đang chạy nước rút, cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Một cỗ hàn ý lan tràn khắp toàn thân Dương Húc Minh, hắn cả người căng cứng nhưng vẫn cố gắng giữ cho tay liên tục gõ đũa lên cái chén không bên cạnh.

Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng...

Ánh sáng ngọn nến vốn dĩ có thể chiếu sáng trong phạm vi một mét xung quanh, vậy mà bây giờ vùng sáng này tựa hồ như bị nén lại, chỉ chiếu sáng được cơ thể Dương Húc Minh, còn xung quanh hắn bóng tối đen đặc như mực không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Đột nhiên từ bóng tối phía trước chậm rãi vươn ra một cánh tay trắng bệch khác, cánh tay này gầy guộc khô héo giống như tay của một ông già. Dưới ánh nến, nó cũng từ từ bốc đi một nắm cơm.

Ngay sau đó, phía trước Dương Húc Minh vang lên âm thanh nhai nuốt.

Bẹp bẹp -- bẹp bẹp

Bẹp bẹp

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào chén cơm trước mặt, căn bản không dám tùy tiện liếc nhìn lung tung. Bởi vì trong tối càng lúc càng có nhiều cánh tay thò ra.

Hắn đã không còn cách nào đếm được xung quanh hắn đến cùng là có bao nhiêu cái tay đã xuất hiện. Mỗi một cánh tay đều từ trong chén bốc đi một nắm cơm trắng. Sau đó trong bóng tối, khắp bốn phương tám hướng vang lên tiếng nhai nuốt bèm bẹp…

Dương Húc Minh tựa hồ ngồi giữa một bàn tiệc lớn, bốn phía là khách đang ăn cơm. Ngã ba đường nguyên bản tĩnh mịch im ắng bỗng nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.

Ngọn lửa nến chập chờn đang điên cuồng nhảy múa, thân nến bị thiêu đốt rút ngắn nhanh chóng đến độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Dương Húc Minh toàn thân cứng đờ, tay vẫn liều mạng gõ vào chén không trước mặt. Tiếng gõ dồn dập chói tai vang lên như tiếng Lệ Quỷ gào rú đòi mạng.

Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng... Keng...

Tiếng gõ chén đã nhanh tới tốc độ như một chuỗi âm thanh liền mạch, phối hợp cùng tiếng bèm bẹp nhai nuốt xung quanh, tạo thành một dàn nhạc hợp xướng kinh khủng.

Dương Húc Minh trong vô thức tốc độ gõ chén càng lúc càng mạnh.

Xoảng!

Một tiếng xoảng giòn vang, cái chén không trước người bị hắn đập vỡ.

Hắn suýt nữa bật ra câu chửi thề, trợn mắt nhìn cái chén đã bị hắn đập vỡ thành hai nửa, bàn tay cầm đũa vẫn còn giơ lên trong không trung chưa kịp gõ xuống.

Âm thanh gõ chén đang dồn dập đột nhiên tắt lịm trong bóng đêm.

Những tiếng bèm bẹp nhai nuốt xung quanh Dương Húc Minh cũng đồng thời biến mất một cách quỷ dị.

Trong ánh nến heo hắt, Dương Húc Minh ngồi cứng ngắc như tượng, cảm giác xung quanh bị vô số ánh mắt ma quái nhìn chằm chằm. Hắn chỉ dám ngồi im không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào hai nửa chén đã vỡ nằm lăn lóc như hai cái miệng méo xệch đang cười nhạo hắn.

Vài giây sau, trong bóng tối vang lên những âm thanh xoèn xoẹt…

Những âm thanh này, tựa hồ đang chậm rãi rời đi.

Dưới ánh nến lắt lay, Dương Húc Minh lúc này mới phát hiện cai chén đựng cơm đã rỗng tuếch, cơm trắng bên trong đã bị bốc hết sạch.

Thấy cảnh này, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra.

Suýt chút nữa thì không chịu nổi rồi!

Dương Húc Minh thở dài một hơi, toàn thân như thoát lực ngồi bệt trên mặt đất.

Đột nhiên, từ trong cái chén đã trống rỗng một cánh tay phụ nữ trắng bệch quỷ dị nhanh như chớp thò ra.

…Tóm lấy hắn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện