Dịch: Niệm Di

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Lễ hội đèn lồng ở vùng ngoại ô phía Tây là một sự kiện rất náo nhiệt. Nơi đó không chỉ có rất nhiều đèn lồng rực rỡ, mà còn có các quán xá bán fastfood và các trò giải trí khác nhau, vô cùng sôi động.

Ngay trong khu biệt thự ở đây, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng vui cười nô nức âm vang từ khu ấy.

Nhưng có một chuyện khó xử nếu đi dạo phố lồng đèn, đó là chiếc thùng gỗ chứa Lý Tử. Về vấn đề này, Nhạc Chấn Đào bất lực lắc đầu, "Chỉ có thể tạm thời đặt thùng gỗ vào trong thế giới ác mộng. Dù thế giới ấy có đầy rẫy quái vật, nhưng những con quái vật đó sẽ không chạy lung tung. Vị trí của quái vật trong thế giới ác mộng nói chung tương ứng với vị trí của người sống trong thế giới thực. Ngôi biệt thự này kín như bưng, lại vắng vẻ, chẳng có ai đến đâu, thế là chẳng có con quái vật nào tìm được cái thùng gỗ chứ Lý Tử cả.

Hơn nữa, dù chúng có tìm được thùng gỗ này, thì cũng chưa biết chắc ai chết vào tay ai nha.

Mặc dù lúc này Lú tử vẫn yên lặng bên trong trong thùng, nhưng mọi người cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của cô ấy tỏa ra mà.

Dù đã cách một lớp thùng gỗ, nhưng cô ấy vẫn mang đến một cảm giác vô cùng nguy hiểm cho người xung quanh."

Dường như ngày Lý Tử hoàn toàn khôi phục đã gần đến rồi; đây là một trong những nguyên nhân thúc đẩy Dương Húc Minh dám đồng ý đi cùng Ứng Tư tuyết dạo chơi tại lễ hội đèn lồng.

Loại bỏ rủi ro Quỷ Diện giết đến, lúc này, Lý Tử đã khôi phục đầy đủ khả năng tự bảo vệ mình.

Dù gì đi nữa, sau 6 giờ chiều, ba người ăn gọn một bữa tối rồi cùng nhau ra ngoài.

"À quên nữa.. Chúng ta tách nhau ra nhé. Anh phải đến khách sạn để đón San San và tiểu Trúc. Em Ứng, hai người cứ đi trước đi. Chúng ta hẹn gặp tại lễ hội sau nha." Nhạc Chấn Đào nói xong thì chuồn nhanh một cách vô cùng dứt khoát.

Lúc này, trong xe chỉ có mỗi Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Nhạc Chấn Đào, khóe miệng Dương Húc Minh giật nhẹ.

Thầy Nhạc à... Thầy nỡ lòng nào bỏ đồng đội lại vậy...

Nhìn sang Ứng Tư Tuyết đang ngồi tại ghế lái, Dương Húc Minh ngập ngừng nói, “Thầy Nhạc đúng là một người đàn ông tốt.... Thảo nào mà em dâu lại thích...

Đại tiểu thư, em có nghĩ là thầy Nhạc phát hiện cô em dâu kia cũng thích anh ấy không?"

Nói lén sau lưng người khác, đó chính là một trong những cách hay nhất để bắt đầu câu chuyện. Nếu là bình thường, ắt hẳn Ứng Tư Tuyết sẽ vừa cười vừa tám chuyện quyên cả trời đất với Dương Húc Minh.

Nhưng lúc này, Ứng Tư Tuyết chỉ lắc đầu với vẻ bình thản

"Ai mà biết được..." Cô khởi động xe, lái đi khỏi đây.

Thái độ mập mờ nước đôi và chiếu lệ ấy bỗng chốc khiến không khí trong xe trở nên tẻ nhạt. Dương Húc Minh hơi xấu hổ.

Toi mạng rồi! Hắn bàn nhớ đến những câu nói của thầy Nhạc lúc ban trưa.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, chắc chắn thầy Nhạc đã đoán trước được tình huống hiện tại nên không chịu lên xe, co giò ba chấn bốn cẳng mà chạy mất. Anh ấy thà bắt taxi đến khách sạn một mình hơn là đi nhờ xe của Ứng Tư Tuyết. Giả vờ ho nhẹ một tiếng, Dương Húc Minh nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ, chẳng biết phải nói gì.

"Nói mới nhớ, Cửu Giang là một nơi tốt. Ngoài nhiệt độ hơi nóng xíu, phong cảnh khá đẹp nhỉ?"

Ứng Tư Tuyết lạnh lùng gật đầu, "Ừm!"

Dương Húc Minh lại cạn lời.

Hắn cảm giác da mặt mình đang co giật nhẹ.

... Sao khó xử quá vậy nè! Có ai đó cứu hắn thoát khỏi bầu không khí nhạt nhẽo này không? Dương Húc Minh bắt đầu vắt óc suy nghĩ, có gắng dùng não để phỏng đoán.

Đột nhiên, hắn lại nhận ra một chi tiết khác. Vì vậy, Dương Húc Minh ổn định lại cảm xúc của mình rồi nói: “Gần đây không thấy Tiểu Tư xuất hiện, chẳng biết có phải cô ấy thật sự biến mất hay chưa nữa? Em đoán xem, nếu Tiểu Tư thật sự đến giết anh, chắc mọi chuyện sẽ vô cùng phiền phức nhỉ?"

Sau khi Dương Húc Minh nói xong, hắn chờ một hồi lây nhưng Ứng Tư Tuyết vẫn không trả lời. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm phía trước, nắm chặt vô lăng. Chờ thêm một lát nữa, do dự vài giây, Dương Húc Minh bèn cẩn thận gọi.

“Đại tiểu thư ơi!” Đang lái xe, Ứng Tư Tuyết đột nhiên giật mình, vô thức đạp phanh. Chiếc Porsche đang bon bon chạy bỗng dừng lại đột ngột ở giữa đường.

Cơ thể của Dương Húc Minh bất ngờ chấn động mạnh, gần như bay thẳng ra ngoài.

Vừa bị choáng trong một giây, hắn chưa kịp phản ứng thì cơ thể lại rung lên lần nữa.

Đùng!!!

Một âm thanh trầm lắng vang lên từ một cú tông nơi đuôi xe.

Ứng Tư Tuyết ngơ ngác nhìn Dương Húc Minh, “Anh vừa nói gì?”

Dương Húc Minh cạn lời, chỉ vào chiếc xe, nói: “Giờ mình nên tập trung vào vụ tông xe thì hơn."

Ứng Tư Tuyết tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe cùng Dương Húc Minh.

Trên đường này không có quá nhiều xe cộ. Sự va chạm ở phần đuôi hai chiếc xe không gây tắc đường trong lúc này. Trong khi đó, có 4 người khác vừa bước xuống khỏi chiếc xe ở đằng sau.

Tất cả đều là những người đàn ông cao to khỏe mạnh, trong đó có hai người đàn ông có hình xăm trên tay.

Bốn tên ấy hùng hổ tiến đến với vẻ mặt dữ tợn.

“Mày biết lái xe không?”

“Đâu ra thứ khốn kiếp này vậy? Nghĩ mình lái Porsche là hay lắm à?"

"Ai dạy cô dừng xe đột ngột trên đường? Mẹ cô chết rồi?" Bốn người đàn ông vây quanh, tỏ vẻ hung hăng; đúng là cái bệnh giận dữ của đám đông ven đường.

Nhìn cả đám miệng ngậm đầy phân thế này, Dương Húc Minh khẽ cau mày. Đâu ra bốn tên khốn kiếp thế này, tông vào xe người khác còn kiêu ngạo như vậy? Thế là, ngọn lửa quỷ màu đỏ lượn lờ dần bên ngoài cơ thể của hắn.

Hắn vừa định bước tới, đứng ra nói chuyện thì Ứng Tư Tuyết trực tiếp tung chân, đá thẳng vào giữa hai chân của gã đàn ông đứng đầu. Sau đó, một bóng ma nhợt nhạt xuất hiện, phỏng theo hành động của Ứng Tư Tuyết, lao thẳng vào bốn tên này. Trước khi Dương Húc Minh kịp phản ứng, xung quanh đã bao trùm bởi những tiếng gào thét đau đớn.

Trong vòng chưa đầy nửa phút, bốn người đàn ông cường tráng nằm lăn quay trên mặt đất, mặt mũi đầm đìa máu me

Ứng Tư Tuyết thờ ơ đứng trước mặt người đàn ông có hình xăm trên cánh tay, dùng chân giẫm mạnh vào đầu ngón tay gã..

"A a a a a a a a....."

Giữa tiếng thét thê lương của bốn tên này, Ứng Tư Tuyết lạnh lùng nhìn xuống, nói: "Mắng mạnh miệng lắm mà? Mắng tiếp đi."

Bốn người đàn ông nằm trên mặt đất, mặt đầy máu, đau đớn, run rẩy, không dám trả lời.

Dương Húc Minh bên cạnh nhìn một hồi lâu mới dám lên tiếng: "... Được... được rồi em... Tha cho bọn nó đi... Chúng ta còn phải đi..."

Ứng Tư Tuyết nhìn hắn, sau đó bèn lấy điện thoại ra bấm gọi cho Ứng Lỗi.

"Chị, xe của chị bị người khác tông vào đuôi xe nè. Bốn tên đó còn xăm mình nữa, đòi giết chết em nữa... Dạ. Giờ em đang ở đường Duyên Giang."

Mười phút sau, bốn chiếc ô tô dừng lại bên đường. Một nhóm người xuống xe, vây quanh bốn người đàn ông với vẻ mặt kinh hoàng kia. Ứng Tư Tuyết nhìn lướt qua rồi trực tiếp lên xe. Cả hai đi rất xa rồi nhưng vẫn nghe văng vẳng tiếng khóc lóc của bốn gã xăm mình. Dương Húc Minh ngồi thấp thỏm bên cạnh Ứng Tư Tuyết, thầm nghĩ: "Hôm nay, đúng thật là tâm trạng của đại tiểu thư rất tệ mà!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện