Trước buổi trưa, điện thoại di động liên tục nhận được cuộc gọi. Nhìn thấy dãy số không cần hỏi cũng biết là của ai, Nam Thiên như biến thành đà điểu dúi đầu vô cát, trốn tránh không nhấn phím trả lời.

Không muốn nghe, cũng lười suy nghĩ đến hậu quả là gì.

Tuyệt đối không thể để tình trạng mất mặt này duy trì thêm nữa! Từ nay trở đi, nhất định phải đem tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó!

Nội tâm kiên định công bố, song, cảnh tượng khiến người ta phải đỏ măt cùng thổ huyết (nôn ra máu) lại không ngừng hiện về trong trí nhớ, làm tình kịch liệt tựa như muốn cái mạng nhỏ của cậu, hóa ra cũng chỉ là phương thức giảm sức ép mà thôi.

Hầu như cứ cách vài giây, điện thoại di động lại điên cuồng mà vang lên. Nam Thiên không để ý đến ánh mắt lộ vẻ kì quái của đồng nghiệp, toàn tâm toàn ý chỉnh lý văn kiện.

Nếu như Mạc Vấn Chi phát điên, nói không chừng sẽ trực tiếp gọi điện thoại đem toàn bộ mọi chuyện nói ra cho tổ trọng án đều biết.

Biết rõ có khả năng xảy ra loại chuyện nguy hiểm này, thế nhưng trong sự bất an cùng phẫn nộ Nam Thiên mơ hồ kiên quyết không để ý tới ý đồ của Mạc Vấn Chi.

Nam Thiên hình như bị vài cỗ sức mạnh không giống nhau lôi kéo, thế nhưng trăm sông đổ về một biển, loại sức mạnh này đều cho cậu thấy một đáp án rất rõ ràng – không nên tiếp cận Mạc Vấn Chi nữa.

Bên trong lòng dường như có cảm giác bị tắc nghẽn, có chút gì đó đau đớn, rốt cuộc là cái gì tạo thành cái cảm giác này? Một ngày một đêm đem toàn bộ số liệu ở tổ trọng án sắp xếp xong, Nam Thiên đi xe cảnh sát lão đại cấp trở lại ký túc xá.

Đóng cửa lại đem người thả trên giường, một bóng người cao lớn bỗng nhiên từ cửa sổ mạnh mẽ xông vào, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đemNamThiên đang kinh hãi muốn nhảy lên ép tới không thể nhúc nhích.

“Cái tên chết tiệt này!” Cư nhiên lại là Mạc Vấn Chi. Con ngươi hắn mở lớn lộ ra hung quang nồng đậm: “Vì sao không tiếp điện thoại của tôi?”

“Anh cư nhiên dám tấn công người dân…”

Thanh âm Nam Thiên bị đè nén, khàn khàn vang lên.

Mạc Vấn Chi không hề dự liệu mà xé bỏ y phục cậu, bàn tay tuyệt không khách khí sờ loạn.

Nam Thiên kinh hoàng đứng lên, hắn không phải dự định đem đại lạp xưởng vô sỉ kia lấy ra đấy chứ?

“Mạc Vấn Chi, anh không nên xằng bậy, buông!”

“Bị thương?” Mạc Vấn Chi áp chế cậu, đem cậu cởi sạch sẽ, xem xét từ trên xuống dưới. Cuối cùng, tâm dường như buông lỏng, thở ra một hơi: “Chết tiệt, không có việc gì thì tại sao không tiếp điện thoại của tôi?”

Nam Thiên nghe ngữ khí cao cao tại thượng của hắn, oán giận như củi đốt chồng chất trong lòng chợt bừng lên như ngọn lửa: “Vì sao tôi phải tiếp điện thoại của anh? Tôi sẽ không tiếp!”

“Đầu óc cậu rốt cuộc có bị làm sao không?” Mạc Vấn Chi bởi vì tức giận mà âm thanh càng trở nên trầm thấp, “Cậu có biết hay không thân là cảnh sát, nếu như điện thoại bỗng nhiên không ai nghe, này rất có thể…”

“Có ý gì ông cũng mặc. Thế nào? Không nghe điện thoại của anh thì có tội sao? Nói cho anh biết, lá gan tôi từ trước đến nay rất là lớn!”

Nam Thiên phẫn nộ đá Mạc Vấn Chi.

Khuôn mặt này chính là đẹp đến mê người, vừa nhìn thấy hắn, Nam Thiên nhớ tới trước kia cậu đã kinh diễm như thế nào, tiểu đệ đệ có cảm giác bốc lên như thế nào, cậu cởi áo khoác của mình mà khoác lên người Mạc Vấn Chi, dùng xe cảnh sát đưa hắn rời đi, còn ôn nhu dặn Mạc Vấn Chi ôm sát thắt lưng cậu.

Tất cả đều chứng minh hắn là đồ con lợn!!!

“Xem ra thật sự muốn phản kháng a?” Mạc Vấn Chi từ trên cao nhìn xuống cậu, “Có lẽ nên gọi một cú điện thoại cho lão đại của cậu, thẳng thắn với y một chút, có thể chứng minh còn có nhân chứng chứng minh hành tung của tôi trong hai ngày nay.”

“Anh đi làm đi a!” Nam Thiên thẳng cổ rống.

Cậu không thèm quan tâm.

Không có một điểm dự liệu, cứ như vậy như người đàn bà chanh chua không thèm đếm xỉa. Cũng không biết vì sao, ngực có một chút phiền muộn khó hiểu, cư nhiên có thể khiến cậu tức giận đến run người, bệnh tâm thần.

Ngay từ lần đầu tiên bị Mạc Vấn Chi áp đảo, oán khí đã bắt đầu tích tụ, rốt cuộc hình thành một cơn lốc cường đại, điên cuồng quét đi toàn bộ lý trí của cậu.

Đóng băng ba thước, đến một ngày nào đó sẽ lạnh.

“Chỉ cần một cuộc điện thoại, cậu sẽ thân bại danh liệt.”

“Thân bại danh liệt vẫn tốt hơn trở thành món đồ chơi giúp anh giảm áp lực!”

Mạc Vấn Chi đang áp chế cậu cứng ngắc một giây.

“Cậu nghe trộm tôi cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện?” Tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí thập phần chắc chắn.

Nam Thiên cắn môi dưới, hận không thể tự đánh chính mình hai cái.

Chết tiệt, cậu cư nhiên tiết lộ việc điều tra của tổ trọng án. Ai đó làm ơn đánh cậu một quyền đi.

“Cảnh sát các người thế nhưng lại nghe trộm nội dung trị liệu của tôi.” Mạc Vấn Chi chậm rãi lặp lại lần nữa, ngữ khí trở nên dị thường nguy hiểm, đường nhìn lợi hại quét trên mặt Nam Thiên, “Bắt đầu từ lúc nào?”

Nam Thiên quật cường không nói…

Tên chết tiệt này đừng mong từ miệng cậu móc ra một chữ lần nữa.

“Tôi hỏi cậu, bắt đầu từ lúc nào nghe trộm nội dung điều trị của tôi?” Mạc Vấn Chi bóp cằm Nam Thiên, buộc cậu phải nhìn hắn, “Những lần trị liệu trước của tôi, các người… đám cảnh sát xấu xa các cậu đều nghe thấy được? Hay là, ngày hôm nay các cậu mới bắt đầu nghe lén?”

Nam Thiên trầm mặc. Từ trước? Trước kia Mạc Vấn Chi trị liệu đã nói ra cái gì không thể để người khác biết, cái gì làm hắn khẩn trương như vậy?

Trong phòng chỉ có trái tim bị áp bách cùng tiếng hít thở khẩn trương.

Mạc Vấn Chi bị cậu chọc giận.

“Được, không nói sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên dữ tợn, Mạc Vấn Chi bỗng nhiên đề chưởng, chuẩn xác đánh vào sau gáy Nam Thiên.

Nam Thiên liền cả kêu cũng không kịp, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Sau, có cảm giác mơ hồ đau nhức, Nam Thiên từ từ tỉnh lại. Cậu thử động mi, lập tức cường quang đập thẳng vào mắt khiến câu lập tức nhắm chặt hai mắt, một lúc sau mới chậm rãi thích ứng tia sáng cường liệt từ bốn phương tám hướng chiếu xuống.

Nam Thiên rên rỉ nho nhỏ, nhìn bốn phía xung quanh.

Không có cửa sổ, gian phòng có hơi ẩm ướt, rất có thể là một tầng ngầm. Cậu xác định mình chưa từng tới đây, xem ra có người đã đánh cậu hôn mê rồi đem tới nơi này.

Cổ tay đau rát, không biết là bị vật gì trói lại, bị gắn vào một thiết hoàn bằng sắt ở trên tường.

Sẽ không là… Nơi hắc bang tiến hành hình phạt đi?

“Tỉnh?” Mạc Vấn Chi như một bức tranh xuất hiện. Mái tóc dài màu nhạt phản xạ ánh đèn, nhìn xuống dưới, sợi tóc tựa hồ lóe sáng.

Tựa như thiên sứ tuấn mỹ.

Bởi vì tia sáng mà sản sinh lỗi giác, lúc này thế nhưng lại truyền đến một cảm giác quỷ dị đáng sợ.

Nam Thiên cảm giác sâu sắc uy hiếp, trừng mắt nhìn hắn.

Đôi môi duyên dáng của Mạc Vấn Chi đóng chặt, tạo thành đường thẳng nghiêm túc. Có thể trong thì gian Nam Thiên hôn mê sự tức giận của hắn đã giảm bớt, lần thứ hai hỏi ra cùng một vấn đề, Mạc Vấn Chi ngữ khí cao cao tại thượng một lần nữa hỏi: “Các cậu từ lúc nào nghe trộm trị liệu cả tôi?”

Đánh chết tôi cũng không nói!

Lẽ nào trở thành món đồ chơi giảm áp lực cho anh rồi, tôi còn có thể vô liêm sỉ mà bán đứng đồng nghiệp?

Không có thương lượng, cự tuyệt con đường sống, bị Nam Thiên trực tiếp viết trên mặt.

Mạc Vấn Chi lạnh lùng nhìn cậu, buông tha việc truy vấn uổng công. Hắn thành thục cởi bỏ khóa dây lưng của Nam Thiên, đem dây lưng rút ra, lưu loát cử động cổ tay.

Hưu.

Tại không trung, dây lưng vung lên quá nửa độ cung tạo ra tiếng gió lạnh thấu xương, nặng nề rơi trên ngực Nam Thiên.

Tuy rằng cách một tầng vải, nhưng đau đớn cường liệt tựa như lửa thiêu đốt.

“Còn không nói sao?” Dây lưng liên tục quất xuống, trên da Nam Thiên lưu lại đau nhức như bị cháy, “Tôi xem cậu còn mạnh miệng đến bao giờ.”

Dây lưng xé rách quần áo, tạo thành tiếng vải vóc bị nghiền nát.

Nam Thiên nặng nề hừ một chút, trừng mắt nhìn Mạc vấn Chi, thanh âm khàn khàn nói, “Anh sớm muộn cũng bị chúng tôi bắt được.”

“Bắt tôi? Cậu dựa vào cái gì bắt tôi?”

“Bằng vào việc anh là một tên xấu xa!” Nam Thiên bị đánh lộ ra dã tính, tàn bạo khiêu khích.

Bị dây lưng quất như bổ đầu, trên người Nam Thiên lại nhiều thêm mấy vết thương màu đỏ tía, Mạc Vấn Chi rốt cuộc ngừng tay, đi tới nắm ấy cămNamThiên, ánh mắt sắc bén nhìn cậu: “Bằng vào thân phận của tôi sao? Lão ba là xã hội đen thì con trai nhất định là xã hội đen, đúng không, cảnh quan?”

Nam Thiên ra sắc lắc đầu tránh khai đầu ngón tay của hắn.

“Giống như tôi vậy xuất thân là người hắc đạo, nên cả đời đều bị các người dùng loại ánh mắt đó mà đối đãi. Cho dù cái gì cũng chưa từng làm, vậy mà mỗi ngày vẫn phải ứng phó với những cuộc thẩm vấn to nhỏ, ngày hôm qua ở nơi nào, cùng ai gặp mặt, ai có thể chứng minh hành tung của ngươi. Bị coi như kẻ trộm, tùy thời có thể bị gọi lên thẩm vấn, cảnh quan, cậu đã từng trải qua chưa?”

Mạc Vấn Chi hung hăng kéo mặt cậu trở về, quang mang trong đôi mắt điên cuồng cùng phẫn nộ, “Trả lời tôi! Cậu không phải luôn tự hào với cảnh huy của mình hay sao? Nói cho tôi biết, các người dựa vào cái gì mà quấy rối, nghe trộm người thường mà các người không có bất luận chứ cứ nào để lên án?”

Nam Thiên lãnh liệt phản vấn: “Anh coi như là người thường sao? Anh…”

Một cái tát ong tai, đem câu nói của cậu đánh tan trong không khí ẩm ướt. Chóp mũi nghe thấy được mùi, tại khóe miệng xuất hiện một đạo huyết lưu chảy xuống.

Không khí bỗng nhiên lâm vào hàn băng lạnh lẽo.

Tất cả đọng lại.

Nam Thiên cảm thấy một nửa mặt dường như chết lặng, chậm rãi quay đầu lại. Đập vào mắt chính là biểu tình ngạc nhiên của Mạc Vấn Chi.

Không chỉ ngạc nhiên, mà còn là không biết làm sao. Mạc Vấn Chi ngạc nhiên nhìn cậu, con ngươi âm trầm cất giấu sự bất lực, ánh sáng dao động trong suốt sâu trong, một loại thống khổ không cách nào hình dung được thình lình xảy ra đâm trúng vào trái tim Nam Thiên.

Cậu chưa từng nghĩ tới trong mắt ác ma có thể có loại thống khổ kịch liệt như thế.

Chí ít, trong mắt mạc Vấn Chi là không thể có.

Má trái dường như chết lặng có dị cảm rất nhỏ, Nam Thiên phục hồi tinh thần, phát hiện Mạc Vấn Chi đang dùng đầu ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve “Chứng cứ tội phạm” mà mình vừa gây ra. Trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mở miệng thấp giọng nói, “Chảy máu rồi.”

Nam Thiên không phát ra tiếng.

“Đau không?” Mạc Vấn Chi khàn khàn hỏi.

Đối mặt với cái biểu tình này, thanh âm ôn hòa trầm thấp này, Nam Thiên vô luận thế nào cũng không tìm được cái tình cảm mãnh liệt muốn chửi ầm lên.

“Có.” Cậu ngượng ngùng mở miệng, “Rất đau…”

Thanh âm cũng hơi thở trầm thấp, cách nhau chỉ một gang tấc là có thể chạm đến, cự ly gần mà chỉ tình nhân mới có thể.

Bầu không khí thay đổi, khối băng ngưng kết vô thanh vô tức mà hòa tan.

Mạc Vấn Chi không thèm nhắc lại, tháo Nam Thiên đang bị trói ra, trên tay xuất hiện tụ huyết xanh tím. Hắn không tiếng động xem xét Nam Thiên.

Tình trạng Nam Thiên vô cùng thê thảm, cổ tay bị dây thừng trói xuất hiện tụ huyết, quần áo trên người bị dây lưng xé rách, có vài vết thương xanh đen xen lẫn nhau trên cánh tay cùng cơ thể, không dưới hai mươi đường, mặt bên phải sưng phù, hiện rõ năm đạo chỉ ngân (năm ngón tay), khóe miệng có máu chảy xuống.

“Cậu muốn bắt tôi sao? Cảnh quan?” Mạc Vấn Chi diện vô biểu tình nhìn Nam Thiên, khóa môi câu ra một nụ cười khổ.

Nam Thiên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Cậu bị đánh thật thê thảm, lần này thế nhưng là tập cảnh (tấn công cảnh sát) thật sự. Nếu như có thể bắt Mạc Vấn Chi về cảnh cục… Mặc kệ là tội danh gì đều không quan trọng, dù sao tổ trọng án cũng sẽ mở ba bình hương tân (đại khái chắc là loại rượu nào đó chăng?) mà chúc mừng.

Nam Thiên khom lưng nhặt đai lưng lên, chậm chạp đeo vào quần.

“Anh thật sự coi tôi là món đồ chơi để giảm áp lực sao?” Cậu bỗng nhiên hỏi.

Mạc Vấn Chi thâm sâu liếc nhìn cậu, “Vậy còn cậu? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi là người bị tình nghi bị truy lùng sao?”

Hai người đều lâm vào trầm mặc. Tựa hồ cả hai giờ khắc này không biết phải nói cái gì.

Mạc Vấn Chi tới gần, móc ra khăn tay, tỉ mỉ giúp cậu lau đi vết máu bên khóe miệng: “Tôi không muốn nhìn thấy máu ở tại nơi này.”

Nghĩ khí của hắn rất nặng nề, Nam Thiên nhịn không được hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì tôi không thích.” Mạc Vẫn Chi thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Lạnh không?”

Nam Thiên rụt rụt cái cổ. Hiện tại hẳn là buổi tối, tầng hầm phi thường ẩm ướt, bằng việc trên người cậu y phục rách tả tơi, xác thực không thể chống đỡ được với cái lạnh.

Mạc Vấn Chi cởi áo khoác, khoác lên người cậu.

Nhiệt độ cơ thể lưu lại trên áo mơ hồ nhắc Nam Thiên nhớ lại cảm giác khi Mạc Vấn Chi ôm cậu.

Trái tim không chịu thua kém mạnh mẽ khiếu.

“Đủ ấm chứ?”

“Ừm.” Nam Thiên trả lời, âm thanh nhỏ tới nỗi dường như không thể nghe thấy.

Mạc Vấn Chi trầm mặc một hồi, “Ngày đó, cái áo khoác của cậu, cũng cho tôi cảm thấy ấm áp.” Nói ra những lời này cũng không dễ, ngữ khí luôn thong dong của hắn lộ ra một tia dị dạng.

Nam Thiên bỗng dưng có một loại cảm giác làm tắc nghẽn hô hấp, phảng phất như bị ai đó hung hăng đè lên cần cổ động mạch chủ. Ngẩng đầu, trong nháy mắt, một cỗ nhiệt độ bá đạo bao trum lên môi.

“Ưm…”

Không thể lý giải sự nhiệt tình đang ùn ùn kéo đến, Mạc Vấn Chi ôm lấy Nam Thiên, đoạt đi hô hấp của cậu.

Không khí ở đại não dường như bị ai đó rút hết, hết thảy toàn bộ mọi thứ tựa như trôi nổi.

“Lần sau… không nên không nghe điện thoại của tôi nữa.”

“Ưm ưm…”

“Để tôi có thể tùy thời biết được cậu bình an vô sự, điều này rất quan trọng.”

“Ô… Ưm ưm…”

Nam Thiên tỉnh tỉnh mê mê, Mạc Vấn Thiên ở bên tai cậu nói gì cậu một điểm cũng không thể nhớ được.

Chịu đựng Mạc Vấn Chi ôn nhu mười phần hôn, ngầm đồng ý để hắn dùng ngón tay vuốt ve vết thương bầm tím.

Cảm giác nóng rát lan ra toàn thân.

Nam Thiên bỗng nghĩ bản thân thế nhưng không hề cảm thấy khó chịu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện