Không biết là có phải do tâm lí hay không, giường lớn mới mua so với cái trước thoải mái hơn, mềm mại hơn, giống như cảm giác an tâm thoải mái khi ngồi trong lòng tình nhân vậy.

Nam Thiên vui vẻ rạo rực nhắm mắt lại, đợi chờ hạnh phúc sắp phủ xuống.

Cậu không biết sẽ thế nào, bởi vì lúc này đây cậu nhất định là đang ngọt ngào ấm áp tới rồi cực điểm. Mạc Vấn Chi cho tới bây giờ đều tình nhân trong mộng mà cậu mơ ước, mà nay, cậu đã thấy trong mắt Mạc Vấn Chi hắn là vì cậu nguyện ý làm ra sự hi sinh.

Người kia, thế nhưng đã có thể khống chế được chính mình…

Đồng thời không thể đừng được, con mắt Nam Thiên lại bắt đầu ửng đỏ ẩm ướt. Cậu tuyệt không hối hận vì đã cắn lên vai mình, cắt trên cổ tay mình một đao, nếu như có thể đem niềm hạnh phúc này tới sớm hơn, cậu thậm chí nguyện ý nỗ lực lớn hơn nữa, cắn chính mình mấy trăm cái.

Một lúc lâu trôi qua, cậu mới cảm thấy tựa hồ không ổn.

Từ trên giường ngồi xuống, ánh mắt dừng lại tại cửa phòng tắm. Được rồi, vì sao vẫn không có tiếng nước? Mạc Vấn Chi đã đi vào thật lâu rồi, tâm Nam Thiên hơi run lên một chút, nhảy xuống giường chạy đến trước cửa phòng tắm.

“Mạc Vấn Chi?” Cậu gõ cửa một hồi, bên trong không có phản ứng.

Lẽ nào cái tên trong ngoài không đồng nhất kia bề ngoài có vẻ tiến bộ, kỳ thực chính là trốn ở bên trong tức giận?

Nam Thiên hồ nghi (mơ hồ + nghi ngờ) một chút.

Cũng có thể Mạc Vấn Chi len lén trốn ở trong phòng tắm tức giận hoặc khóc, này quả thực vượt qua trí tưởng tượng Nam Thiên, đánh chết cậu cũng không tin tưởng Mạc Vấn Chi sẽ làm loại chuyện này.

Phủ định cái khả năng này, tâm lý Nam Thiên căng thẳng.

“Mạc Vấn Chi! Mạc Vấn Chi!” Cậu bắt đầu cố sức gõ cửa phòng tắm, lòng tràn đầy hi vọng này chỉ là trò đùa dai. Mạc Vấn Chi có lẽ ở bên trong cười trộm một hồi sẽ ra mở cửa, có lẽ còn có thể lợi dụng sự lo lắng của cậu mà uy hiếp một chút.

Thanh âm ầm ầm không có bất luận sự đáp lại nào.

Nam Thiên hung hăng gõ một trận rồi ngừng lại. Sự tĩnh mịch thình lình xảy ra khiến cậu hết hồn, cậu cúi đầu, kinh hoàng nhìn chằm chằm bàn tay vì đập cửa mà đỏ lên.

“Mạc Vấn Chi! Anh mở cửa! Mở cửa a! Chết tiệt, anh lại bộc phát tính tình thối gì thế hả? Làm không được thì cũng không được giả ra bộ dáng khoan hồng độ lượng đó! Anh chết tiệt!” Nam Thiên lớn tiếng nói, không cần nghĩ ngợi loạn mắng, cậu sợ loại an tĩnh này, giống như bị chôn ở trong mộ vậy, tiếng vang nơi vắng vẻ. Mắng một hồi lâu, cậu lùi lại phía sau, nhanh chóng xông lên, hung hăng đạp mạnh cửa phòng tắm!

Đạp cửa chân rất đau, cậu không kịp để ý tới.

Sau khi cửa mở ra do bị đạp văng, hơi nước dày đặc từ bên trong cuộn trào mãnh liệt tản ra làm Nam Thiên cảm thấy mờ ảo. Trong nháy mắt, cậu bị hơi nước bao vây, thật giống như bỗng nhiên tiến nhập sương mù trên biển.

Đường nhìn cực kì không rõ, cậu trong lòng lo lắng đụng phải cái gì đó, ngã nhào xuống gạch men sứ bị ướt nhẹp, hình như cảm giác mất đi thứ gì đó quý giá đã chiến trọn trái tim cậu, cậu không cảm thấy đau, từ trên mặt đất đứng lên.

“Mạc Vấn Chi!” Cậu gọi, thanh âm khàn giọng quả thực khó khăn mà hô lên.

Cậu tìm kiếm trong đám hơi nước dày đặc trong phòng tắm, lần đầu tiên trong đầu thống hận biệt thự Mạc Vấn Chi quá rộng rãi xa hoa, bỗng nhiên, một trận đau nhức từ cánh tay phải đánh thẳng lên óc. Cậu mạnh rút về cánh tay phải, mới giật mình thấy thứ làm đau mình là cửa thủy tinh của phòng tắm hơi.

Tín hiệu nguy hiểm mạnh chạy qua thần kinh, tâm cậu đột nhiên trầm xuống.

Không… Sẽ không!

Nam Thiên chịu đựng nhiệt độ mò lấy nắm tay của cửa thủy tinh, ra sức giật cửa. Nhiệt độ cùng hơi nước từ phòng tắm hơi đều bị vặn tới độ lớn nhất, lúc cửa mở, hơi nước cuồng loạn tựa như một cơn lốc lao ra khỏi không gian hẹp, phòng tắm biến thành một địa ngục hơi nước.

“Mạc Vấn Chi…” Nam Thiên chạy ào vào, nhiệt độ của hơi nước dọa người làm cho da thịt cậu đỏ lên. Cậu nhanh chạy qua sàn nhà nóng đến bỏng người, nhìn thấy thân ảnh người kia quỳ rạp xuống, hơi nước phủ bên cạnh, chợt ngừng thở, vài giây sau, dùng thanh âm phảng phất như sợ kinh động cái gì đó, mang theo âm khóc, run run gọi, “Mạc Vấn Chi…”

Mạc Vấn Chi an tĩnh ngồi dưới đất, thân trên dựa vào một bên tường.

Từ từ nhắm hai mắt, môi khẽ nhếch trên khuôn mặt tuấn tú, ngồi giữa hơi nước mờ ảo khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.

“Tỉnh tỉnh! Mạc Vấn Chi! Tỉnh tỉnh!” Nam Thiên đem hắn nặng nề ôm vào trong ngực.

Không thể nào!

Tại sao có thể như vậy?

Y vừa mới cười đẹp mắt đến như vậy mà?

Mới đây thôi, hắn rõ ràng còn đang cùng cậu hôn môi, nói lời dịu dàng.

Thế nào có thể!

Trên mặt chất lỏng như mưa chảy xuống, không biết là nước mắt hay là hơi nước ngưng tụ thành bọt nước. Nam Thiên điên cuồng mà ôm y, ý định đem hắn kéo ra khỏi phòng tắm hơi, thế nhưng cậu kéo thế nào cũng không nhúc nhích, một hồi lâu sau cậu không rõ chính mình vì sao đem hết khí lực đều không thể di chuyển được Mạc Vấn Chi.

Nam Thiên hầu như tìm không được hô hấp của chính mình.

Cậu không lưu tình chút nào cấu đùi vài cái, cuối cùng cũng có hơi chút bình tĩnh lại, chạy đi đóng lại cửa phòng tắm hơi.

Sau đó cậu run rẩy quỳ xuống, run rẩy lần mò cổ tay Mạc Vấn Chi. Cậu mò thấy một vật thể dị dạng, bỗng nhiên chấn động.

Là còng tay! Đã bị hơi nước hấp hơi nóng lên, không nữa là sự lạnh lẽo bình thường nữa.

Một bên là cổ tay Mạc Vấn Chi, một bên, dĩ nhiên là khóa vào vòi nước inox của phòng tắm.

“Anh điên rồi sao?” Nam Thiên hung hăng mắng một câu, khàn khàn đến khó nghe. Cậu không biết nên khóc hay nên cười, giơ lên bàn tay muốn đánh lên người tên biến thái đáng trách này, kết quả lại là cho chính mình một cái bạt tai (tát) vang dội.

Tôi sai rồi, tôi sai rồi!

Mạc Vấn Chi, tôi sai rồi!

Nam Thiên ôm Mạc Vấn Chi không hề động đậy lên tiếng khóc lớn, chính mình đã làm cái gì?

Này nhất định là trời phạt!

“Anh độc ác hơn tôi, anh lợi hại…” Cậu chuyên chú ôm Mạc Vấn Chi, không ngừng dùng thanh âm run rẩy nói, “Tôi sợ anh rồi, tôi thua, Mạc Vấn Chi, tôi thua… Anh đừng như vậy…”

Cậu vẫn đều nghĩ chính mình chính là heo, nhưng ngày hôm nay, cậu mới phát hiện chính mình không chỉ xuẩn mà còn ác độc nữa.

Cậu biết bệnh tình của Mạc Vấn Chi, cậu đã nghe bản báo cáo bệnh tình của Mạc Vấn Chi, vì sao còn muốn bức bách hắn như vậy?

Cậu cũng không biết chính mình có thể hung ác như thế, có thể đem một người thương cậu bức đến cái mức này.

“Tôi sai rồi, sai rồi, tôi xin lỗi, tôi chết tiệt…” Cậu thì thào bất an nói, cầu xin những lời này dù cho không biết nó có thể truyền vào trong tai Mạc Vấn Chi hay không.

Mạc Vấn Chi nhất định là không chịu tha thứ cho cậu.

Cậu lẳng lặng nằm, một chút cử động cũng không có, loại an tĩnh này làm Nam Thiên hận không thể đem chính mình đánh vào mười tám tầng địa ngục.

Cậu đi tháo còng tay trên cổ tay Mạc Vấn Chi, còng tay phát ra thanh âm răng rắc làm tâm Nam Thiên giống như một viên ngọc bị người thô lỗ dùng chân đạp vỡ thất linh bát lạc (thành ngữ. Ý nói vụn vỡ, tan tác không còn hình dáng ban đầu nữa), nước mắt cậu chảy xuống, lại chân tay luống cuống mà lau đi. Còng tay không gì phá nổi, tay Mạc Vấn Chi bị khóa tren mặt đất, nhất định bị khóa rất đau.

Nam Thiên ngừng động tác.

Cậu không đành lòng.

Cậu biết như vậy là rất đau.

“Tôi không dám, thực sự không dám…” Cậu cúi đầu, ở trên gương mặt Mạc Vấn Chi hôn loạn xạ, khóc cầu xin, “Van cầu anh đừng như vậy, anh muốn cái gì tôi cũng đều đáp ứng ngươi, anh muốn như thế nào cũng đều có thể…”

Đau đớn đến một co quắp, cảm giác tắc nghẽn đồng thời ập tới.

Cậu nhớ kỹ không lâu trước đó Mạc Vấn Chi cũng từng nói với cậu, khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo của hắn vặn vẹo khó coi nhìn cậu mà cầu xin.

Cậu vì sao có thể tàn nhẫn như thế, còn tự cho là đúng mà cho rằng bản thân đã nắm được nhược điểm để áp chế ác ma?

Ôm Mạc Vấn Chi, Nam Thiên gào lên khóc lớn.

Cậu không phải nhu nhược, chỉ là không thể tìm được phương pháp thích hợp để phát tiết. Nước mắt chảy xuống cũng cũng không thể làm trái tim đang đau đớn cùng sự áy náy giải thoát, cậu ôm Mạc Vấn Chi ngây ngẩn ngồi dưới đất, cắn răng gặm nhấm cảm giác tuyệt vọng.

“Anh muốn cái gì tôi cũng đều đáp ứng anh, thực sự… Cái gì tôi cũng đều đáp ứng…”

Nam Thiên bất lực thì thào.

Cậu luôn luôn có ý muốn chứng minh Mạc Vấn Chi là thương cậu, chứng minh cậu ở trong tim Mạc Vấn Chi là đặc biệt, chứng minh Mạc Vấn Chi sẽ vì cậu mà thay đổi, vì cậu mà hi sinh.

Cậu tuyệt vọng phát hiện, thì ra tư vị đạt được nguyện vọng là như thế này, cũng có thể tê toái gan ruột như vậy.

Cậu mất đi Mạc Vấn Chi!

Cậu mất đi hắn rồi…

Trăm nghìn sợi dây thần kinh bị căng chặt sau đó là xé rách, đau đến hầu như không có cảm giác. Nam Thiên chìm đắm trong cực độ bi thương cùng hối hận, ngay cả thanh âm cửa phòng bên ngoài bị phá cũng không nghe thấy.

“Nam Thiên, cậu buông tay đã!”

Thẳng đến khi chính mình bị người nào đó kéo lên từ trên sàn nhà Nam Thiên mới rốt cục chậm chạp phát hiện có người tới. Cậu ngẩng đầu, con ngươi đã đánh mất thần thái một hồi lâu mới có thể ngưng kết tiêu cự, “Mạch Khắc…”

Nghe cậu nói, Mạch Khắc thở dài một hơi, “Nam Thiên, cậu trước tiên buông Vấn Chi ra. Các cậu sao có thể đứng ở trong phòng đầy hơi nước như vậy?”

May mà Nam Thiên mới rồi dựa vào điểm lý trí còn sót lại đóng cửa phòng tắm hơi nước, hiện tại đường nhìn sơ với lúc nãy đã rõ ràng đi không ít. Hơi nước tràn đầy tán đi.

Nam Thiên cúi đầu, thấy đường cong duyên dáng trên khuôn mặt của Mạc Vấn Chi, trên mặt đều là bọt nước trong suốt, một viên một viên giống ngọc châu.

Bạn đang �

Nhiệt độ nóng như thế, tâm vì sao lại phảng phất ngưng kết thành khối băng.

“Hắn đã chết rồi sao?” Nam Thiên si ngốc nhìn Mạc Vấn Chi.

Ngữ khí này làm Mạch Khắc nhíu mày.

Trạng thái của Mạc Vấn Chi đã quá không xong rồi, nghìn vạn lần không nên lại tới một người mới bị bệnh hoạn đi.

“Cái này trước hết là hơi nước tiến vào, có bố trí lớp bảo vệ, không chết được người.” Mạch Khắc cố ý thoải mái mà thuyết, “Người này tối đa là có chút khó chịu, nóng ngất xỉu đi mà thôi.”

Nam Thiên tĩnh lặng đi một hồi.

Thân thể căng thẳng chậm rãi trầm tĩnh lại.

Cậu thở dài ra một hơi thở, nhẹ giọng nói, “Tôi cho rằng hắn đã chết.”

“Thần kinh cậu quá căng thẳng rồi, Nam Thiên.” Mạch Khắc trấn an, thử thăm dò đặt tay ở trên cổ tay đỏ lên của Nam Thiên, khiến cậu cùng hai mắt của mình nhìn thẳng, “Cậu gần đây áp lực quá nhiều, thả lỏng một chút, điều này không phải là lỗi của cậu.”

Nam Thiên giật giật khóe miệng cười khổ một chút, “Anh nói đúng, tôi hoàn toàn không hiểu chứng ép buộc.”

Đâu chỉ có thế.

Cậu không hiểu chứng ép buộc.

Cũng không hiểu cái gì là tình yêu thật của chính mình.

Cậu cho rằng cậu yêu Mạc Vấn Chi nhiều hơn so với bất luận kẻ nào.

Nhưng cậu phát hiện ra, thì ra Mạc Vấn Chi thương cậu hơn so với bất luận kẻ nào…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện