Biểu tình Mạch Khắc lúc này so với lúc bắt gặp bốn người ở quán cà phê càng tệ hại. Là bác sĩ tâm lý thì không nên sơ suất mà biểu lộ cảm giác nội tâm, thế nhưng sau khi y nghe xong Nam Thiên tự thuật chuyện liều mạng chạy cầu cứu nhiều lần thì y kìm lòng không đậu hai tay ôm lấy đầu, nghĩ mong muốn đem chuyện vừa nghe trong đầu xóa đi.

“Cậu trốn?” Hơn nửa ngày, Mạch Khắc lần thứ hai đánh vỡ trầm mặc.

Nam Thiên gật đầu. Ngữ khí Mạch Khắc hình như là đang chỉ trích cậu. Đáng giận! Sao có thể chỉ trích cậu chứ? Cậu mới là người rất vô tội, đơn giản là uống một ngụm cà phê, kỳ thực cũng không có uống hết, đều không phải toàn bộ đều phun lên trên bàn rồi sao? Hơn nữa Mạc Vấn Chi kia…

“Tại cậu trốn trước, cậu còn nói muốn hôn hắn, lừa hắn nhắm mắt lại?”

Nam Thiên tiếp tục gật đầu, một bên rình coi sắc mặt Mạch Khắc. Oa, bác sĩ tâm lý cũng xuất hiện vẻ mặt giống như người chết a, điều đó không phải là biểu thị hậu quả phi thường nghiêm trọng chứ? Trời ạ, Mạc Vấn Chi lúc đó làm như vậy là khó lắm rồi… Đêm nay làm thế nào sống đây ? “Có phải có điểm không đúng?” Cậu cẩn thận hỏi thử.

“Cực kì không đúng.”

“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Nam Thiên nhỏ giọng nói thầm, “Đừng nói những … những điều này đều là lỗi của tôi?”

Cậu cái gì cũng không có làm, sáng sớm thậm chí thuận theo ý muốn của Mạc Vấn Chi xin nghỉ cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện, hỗ trợ bệnh tình Mạc Vấn Chi chuyển biến tốt đẹp, buổi chiều cậu đường đường chính chính mà đi làm, đường đường chính chính mà ghi giấy phạt… SHIT! Đã nói là không nên làm việc tư rồi!

Sau Mạc Vấn Chi, lại tới A Tạp cùng Tiểu Phân cũng thế nữa, kêu cậu làm sao bây giờ? Lẽ nào thực sự nhìn huyết án xảy ra, có lẽ cùng Mạc Vấn Chi rời đi, dùng thân thể đến thay hai người bằng hữu thừa nhận sự chà đạp? Cái này không giống phim truyền hình sao? Tốt xấu gì cậu đã động thân rồi, dẫn dắt rời đi lực chú ý của Mạc Vấn Chi, tin tưởng cậu sau khi rời đi, Mạc Vấn Chi cũng không có tâm tình gì cùng bọn họ.

Nếu như đến Mạch Khắc cũng dám giáo huấn cậu nói, cậu thực sự ngứa đòn đến vậy sao…

“Nam Thiên, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Sao?”

Kỳ quái?

Ưm, cậu đương nhiên thấy kỳ quái! Thượng đế dĩ nhiên đại có thể sáng tạo ra Mạc Vấn Chi biến thái như vậy, nhưng lại có thể đem số phận Nam Thiên mặc cho cậu an bài thê thảm như vậy, thực sự là kỳ quái nha! Đi làm êm xuôi, dĩ nhiên là có thể đụng phải Tiểu Phân, còn có tình nhân cũ A Tạp, còn có thể đi trêu chọc Mạc Vấn Chi, thực sự là kỳ quái đến mức không thể kì quái hơn được nữa.

“Vấn Chi hắn như thế, dễ dàng bị cậu lừa sao?” Mạch Khắc chậm rãi nói, “Vốn dĩ hắn rất linh mẫn, đương nhiên lúc cậu rời khỏi quán cà phê đã phát giác cậu trốn đi, vậy mà lại không đem cậu bắt lại. Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

Nam Thiên sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói, “Nghe anh nói như thế, hình như thực sự rất kỳ quái.”

“Hắn tin tưởng cậu, Nam Thiên. Đây không thể nói là loại tín nhiệm đơn thuần, nhưng trong cảm nhận của hắn, hẳn là hắn đang nỗ lực xây dựng một người mà bản thân tín nhiệm chứ không phải biểu hiện giả dối. Lúc bệnh tình không ổn định, Vấn Chi gặp phải yếu đuối trong nháy mắt, loại yếu đuối này có đôi khi là bị người nào đó kích thích mà dẫn tới bộc phát. Tôi cho rằng là tại thời khắc ở quán cà phê, mới có thể chính là trong nháy mắt theo như lời tôi nói.”

Kích thích?

Tiểu Phân, thành viên tổ trọng án, người bị tình nghi, A Tạp, tình nhân cũ, gặp gỡ nửa năm, ước hội, tư tình, quán cà phê…

“Hắn tín nhiệm tôi? Anh là nói hắn bắt đầu thử tín nhiệm tôi…” Nam Thiên loáng thoáng hiểu rõ gì đó, suy nghĩ lại, tròng mắt trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên mắt sáng lên, “Nói cách khác sau này hắn sẽ không cả ngày mua còng tay cùng sợi dây còn có rất nhiều rất nhiều cảnh phục nữa đúng không?”

Nói vậy thật sự là quá tốt, nhất định là lão ba trên thiên đường phù hộ a!

“Tôi không dám đoán phản ứng sau đó của y. Có lẽ là hắn sẽ mua càng nhiều còng tay sợi dây cùng cảnh phục, vì áp lực càng lớn bất an càng nhiều; có lẽ là hắn sẽ bắt đầu chuyển sang một loại trạng thái khác—— phong bế chính mình.” Mạch Khắc vô tình đánh vỡ ước mơ của cậu, “Sự bỏ trốn của cậu trong vô thức đã đánh vỡ nỗ lực thành lập tín nhiệm của Vấn Chi, hắn sẽ không cho cậu cơ hội nữa. Ai, cậu không biết đối với hắn mà nói, nếm thử như vậy có bao nhiêu quý giá, tôi dùng biết bao năm công sức cũng không sao khiến cho hắn nỗ lực như vậy một lần.” Mạch Khắc mệt mỏi dùng đầu ngón tay nhu nhu huyệt thái dương.

“Anh sẽ không đang đùa đi?” Nam Thiên dại ra.

Hậu quả cũng quá… nghiêm trọng đi? Cậu vốn chỉ là muốn thỉnh giáo xem làm thế nào vượt qua đêm nay, vì sao nghe rồi lại thấy hình như đã mang đến hậu quả xấu?

“Tôi là bác sĩ chuyên nghiệp, tôi không nói đùa.”

“…”

Lão ba, trên thiên đường ngươi còn đang oán hận ta làm đồng chí sao? Thì là oán hận, cũng không dùng như vậy không dứt ngược đãi tôi a!

“Tôi nên làm cái gì bây giờ? Mạch Khắc, anh là người chuyên nghiệp, cho ta một lời khuyên đi.”

Bạn đang �

Mạch Khắc quan sát cậu thật lâu, im lặng một lúc, mới quyết định tiếp tục bảo trì lập trường khách quan, nghiêm cẩn nói, “Nam Thiên, theo vị trí của cậu mà nói, tôi không khuyên cậu trở về bên Vấn Chi. Tôi không biết cậu sẽ xử lí chuyện lần này như thế nào, chí ít chờ tôi cùng hắn nói chuyện đã…”

“Đặt bản thân vào vị trí của Mạc Vấn Chi?”

“Ừm?”

“Đặt bản thân vào vị trí Mạc Vấn Chi mà nói, anh khuyên tôi trở lại?” Nam Thiên khép hờ con mắt, hỏi.

Mạch Khắc thở dài một hơi, “Đương nhiên.” Chẳng vì sao, y luôn luôn tận lực bảo trì bình tĩnh thanh âm bỗng nhiên biến nhẹ, làm cho khó có thể rõ ràng nghe được y nói, “Lúc này, cậu có khả năng lớn gấp bội so với một bác sĩ tâm lý… Nếu như cậu rời khỏi hắn…”

“Như vậy anh là cho rằng tôi hẳn là nên quay lại?”

“Cái này… Nam Thiên, tôi trước hết nhắc nhở cậu, nếu như thực sự trở lại, tình trạng Vấn Chi bất ổn như thế…”

“Anh biết hắn không ổn, thế nhưng anh vẫn mong muốn tôi trở lại, đúng không?”

Mạch Khắc trầm mặc thật lâu, đường nhìn mất tự nhiên, “Đúng vậy.”

Nam Thiên mặt âm trầm, cố sức cắn răng, “Hiểu rồi.”

Dù sao chính mình là một kẻ không có tiền đồ…

Cho dù người kia, cả người đều là khuyết điểm, lúc ôm lấy cậu cũng không quan tâm cảm thụ người ta, tùy hứng như một đứa trẻ tám tuổi, đối cậu đường đường là cảnh sát muốn tra tấn liền tra tấn, muốn trói liền trói, muốn đi vào liền đi vào.

Thế nhưng chết tiệt, vì sao cậu không thể dễ dàng chấp nhận cái chữ “rời đi” trong não?

Hỗn đản! Nam Thiên mi không tiền đồ!

Không tiền đồ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện