Lưu Quang sửng sốt một thoáng rồi chợt hiểu ý của Tào Bằng. Hắn khoát tay ra hiệu gia nhân lùi lại bên cạnh, giành ra một khoảng cách.

- Lâm nghi hầu. Ngươi muốn hại bệ hạ sao? Lưu Quang thất kinh:

- Ngươi nói lời này có ý gì?

- Ta không hiểu rõ mục đích cuối cùng của Lâm nghi hầu là gì. Nhưng mặc kệ Lâm nghi hầu có đúng hay không, trong mắt người ngoài thì ngài chính là đại diện cho bệ hạ. Bệ hạ may mắn thoát khỏi hang hùm rời khỏi Trường An, muôn dặm xa xôi, cuối cùng cũng ổn định được. Ngày hôm nay nếu như ngài thật sự dắt đi con Hắc Long của Hứa Nghi thì sẽ tăng thêm mâu thuẫn trong đô thành. Bây giờ họ Tào chưa kịp hưng phục nhà Hán, đang bận bị đánh loạn đảng để giữ bình yên cho đô thành. Đến lúc đó sẽ nảy sinh ra tình huống, không ai dám nói trước… Ngươi dám nhận trách nhiệm cho việc này?

Lưu Quang biến sắc:

- Ngươi uy hiếp ta?

Tào Bằng lắc đầu:

- Ta ăn ngay nói thật mà thôi. Còn có đe dọa hay không thì với tài trí của Lâm nghi hầu chắc chắn có thể thấu đáo.

Lưu Quang im lặng. Tào Bằng thò tay, cởi ở bên hông ra một thanh bội đao.

- Thanh hoán thủ Long Tước này đây có lẽ không thể so sánh được với Hắc Long, nhưng là do chính cha ta rèn ra. Lâm nghi hầu, xin người khoan dung độ lượng mà lui một bước thì mọi người mới có thể linh động. Nếu như Lâm nghi hầu thích, ta xin tặng Lâm nghi hầu, có được không?

Tào Bằng cầm theo bội đao do chính Tào Cấp đích tay rèn. Kiểu dáng của thanh hoán thủ đao này tương đồng với đặc điểm của Tào Bằng, cũng là do hắn đặc biệt thiết kế ra. Đao dài bốn thước tám tấc, cực kỳ sắc bén, có thể chém mười hai lớp giáp. Lưu Quang rút đao ra, có phần hơi động lòng.

- Lệnh tôn… Tào đại sư?

Tào Bằng mỉm cười, cũng không nói lời nào. Lưu Quang nhìn chằm chằm Tào Bằng, trầm ngâm một lát rồi bỗng cười nói:

- Nếu như thế, ta sẽ lấy đao này. Tào huynh đệ, nếu có cơ hội chúng ta phải nâng ly cùng nhau.

Dứt lời, hắn chắp tay dẫn người đi. Tào Băng không nín được, thở ra một hơi dài, cảm thấy phía sau lưng lạnh giá, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Người này cũng là một người biết phân rõ nặng nhẹ…

- A Phúc, sao ngươi có thể đưa hắn bảo đao?

Điển Mãn cầm cánh tay của Tào Bằng.

- Thanh đao kia chính là do Tào thúc phụ đặc biệt chính tay rèn ra làm vật phòng thân cho ngươi. Sao ngươi lại…

- Thua thì cũng phải trả cái gì. Tào Bằng mỉm cười. Không được phép làm mất thể diện của Tào công.

- Tào huynh đệ…

Hứa Nghi không nín được xúc động. Hắn tuy rằng không rõ lai lịch thanh đao của Tào Bằng, nhưng nhìn bộ dạng của Điển Mãn thì có thể hiểu được thanh đao kia rất có giá trị. Hứa Nghi không biết phải cảm tạ thế nào, nghe xong Tào Bằng nói một câu, hắn liền tiến lên chắp tay vái:

- Ngày sau nếu cần Hứa Nghi chuyện gì thì ta tuyệt đối không chối từ.

Tào Bằng nở nụ cười…

****

Một thanh đao mà hoán đổi cả nhân tình. Sự việc trong tình huống này khó mà nói rõ ràng được vì mỗi người mỗi ý. Điển Vi cùng Hứa Chử vẫn ngấm ngầm đối địch với nhau, nhưng vẫn có thể khẳng định chắc chắc là trong hai ngươi ai cũng giữ lại một chút điểm quan trọng, sẽ không ai để vượt qua điều đó. Nếu có một ngày hai người đi đến chỗ không thể nào hòa giải được thì chắc chắn Tào Tháo sẽ đứng ra thuyết giảng cho cả hai. Cho nên đó là lý do có thể nói ở mức độ nào đó, Điển Mãn cùng Hứa Nghi nên về thành một phe. Nếu đã là người một phe thì tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Tào Bằng khiêm nhường với Hứa Nghi, quay sang Điển Mãn nói:

- A Mãn huynh, chúng ta trở về đi. Đoán chừng mẹ ta và tỷ tỷ cũng khám bệnh xong rồi.

Hứa Nghi vừa thua trận đấu khuyển cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại chỗ này. Vì vậy ba người cùng ra khỏi chỗ đấu khuyển. Tào Bằng cùng Điển Mãn đang muốn cáo từ Hứa Nghi, thì rất xa có một người hốt hoảng chạy đến la to:

- A Phúc, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Đi thôi, thẩm nương tại y quan bị đụng thương. Đầu hổ cùng bọn họ đang đánh nhau.

Hắn nói câu không đầu không đuôi khiến Tào Bằng ngẩn ra.

- Ngươi nói cái gì?

- Thẩm nương bị đụng thương. Đầu hổ cùng bọn họ đánh nhau.

- Ai đụng ngã mẹ ta?

- Không biết. Những người đó rất ngang ngược.

Tào Bằng không hỏi lại, không nói hai lời, nhanh chân chạy tới hướng y quán. Điển Mãn lớn tiếng gọi:

- A Phúc, chờ ta với.

Hắn nhìn vào trong sân đấu khuyển một chút rồi nhanh tay nhổ lấy một cây cờ hiệu ở bên cạnh cổng. Hắn đập một phát vào bên cạnh thì còn lại một thanh gỗ dài chừng 120cm, giống như một cây gậy thô.

- Đại hùng, chúng ta đi.

Nói xong hai người đuổi theo Tào Bằng.

Hứa Nghi nghe chuyện này xong có vẻ ngu muội, đứng trân trân ở trước cửa khuyển quán.

- Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?

Mấy người gia nhân chạy đến khẽ hỏi Hứa Nghi. Hứa Nghi lúc này mới phản ứng trở lại, mặt trầm xuống, tức giận nói:

- Con mẹ nó, có thể làm sao bây giờ? Người ta vừa mới giúp ta, lão tử sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

- Nhưng mà lão gia cùng Điển trung lang.

- Đấy là chuyện của bọn họ, không liên quan đến ta. Theo ta tiến lên.

Hứa Nghi tức giận hét một tiếng, học theo Điển Mãn về phía bên cạnh cửa nhổ ra một cờ hiệu khác rồi chạy theo. Mấy tên gia tướng nhìn nhau cũng vội vàng chạy theo. Hứa Nghi đã xông lên rồi, những tên gia tướng này sao có thể bỏ mặc?

****

Trước cửa y quán vô cùng hỗn loạn. Trương thị ngã trong lòng Tào Nam, hôn mê bất tỉnh. Tào Nam đang khóc như mưa, liên tục gọi tên Trương thị. Vương Mãi giống như hổ điên đánh nhau cùng một đám người. Hắn đấm đá túi bụi khiến bọn người kia chỉ biết né tránh. Khổ luyện trong trận túi cát bây giờ đã có tác dụng.

Nhưng mà đối phương chiếm số lượng ưu thế. Hơn mười người đang vây bắt Vương Mãi. Mấy tên thiếu niên cưỡi ngựa đứng ở ngoài nhóm người hò hét:

- Đánh cho ta, đánh chết bọn chúng cho ta, dám làm kinh hãi Hoa Nhi nhà ta. Không được tha bọn chúng.

- Đánh, đánh chết đi!

Vương Mãi tuy rằng thân thủ mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ có một mình. Hơn nữa đối phương là một đám gia nô cao lớn vạm vỡ, rõ ràng không có gì phải kiêng dè. Thậm chí còn có tên mang theo cả cương đao sáng loáng. Trong nháy mắt, trên người Vương Mãi đã có vài vết thương, máu nhuộm đỏ quần áo, nhưng như vậy càng khiến đối phương hung hãn hơn. Tuy rằng Vương Mãi đánh bị thương vài người, những người còn lại nhào về phía hắn tấn công hung hãn. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Ca ca, tiểu nương tử kia trông cũng đẹp đẽ.

- Con mẹ nhà ngươi, phụ nữ mang thai ngươi cũng để ý?

- Hà hà. Ta lớn như vậy còn chưa có hưởng người phụ nữ nào mang thai. Bắt tiểu nương tử kia lại, mang về trong phủ cho ta gặng hỏi.

Mấy tên thiếu niên hỉ hả toe toét. Trong đó có một tên rõ ràng là ham tửu sắc quá độ, chỉ huy gia nô bắt Tào Nam.

- Tỷ tỷ, đi mau!

Vương Mãi thấy tình hình như vậy không nhịn được liền hét lớn tiếng. Một lúc sơ ý, hắn bị đối phương chém một đao vào vai. Cũng may là mấy ngày nay Vương Mãi liên tục chịu khó tập võ, thân thể rắn chắc. Khi cương đao hạ xuống, hắn theo bản năng hạ vai xuống. Phốc. Đao đâm trúng vai, máu tươi bắn trên mặt hắn. Đau nhức khiến Vương Mãi hung bạo hơn. Hắn dùng một tay kéo lấy cánh tay tên gia nô, dùng sức vặn, nghe răng rắc một tiếng, đã bẻ gãy tay tên gia nô kia. Đột nhiên hắn lùi về phía sau, thi triển Bát Cực quyền Thiết sơn, đánh bay một người. Tuy gã có thể đánh nhưng song quyền khó địch lại bốn tay

Tào Nam lúc này hoảng sợ choáng váng, chỉ biết ngồi nhìn đối phương mà không biết phải làm sao.

- Ta đánh cha mẹ tổ tông nhà ngươi!

Ngay khi bọn gia nô sắp bắt được Tào Nam thì trong đám đông vang lên một tiếng quát, một cây côn hung hãn bay tới, đập ngay đầu tên gia nô. Lực đánh rất lớn đập vỡ đầu tên gia nô khiến hắn kêu thảm thiết, lập tức đầu rơi máu chảy, hôn mê ngã xuống đất bất tỉnh. Máu tươi bắn tung tóe trên mặt Tào Nam, lúc này mới khiến nàng tỉnh táo lại, liền hét lên một tiếng chói tai.

- Cứu mạng, A Phúc!

- Tỷ tỷ, đừng lo lắng cho ta! Tên kia dám đụng đến tỷ tỷ của ta, ta quật mười tám đời tổ tông nhà hắn!

Ngay sau tiếng gào thét, đám đông lại vậy quanh. Tào Bằng từ trong đám đông lao tới thấy mẫu thân bị hôn mê, Tào Nam sợ hãi kinh hoàng, còn Vương Mãi cả người đẫm máu thì nổi trận lôi đình. Cái gì là điềm tĩnh, lúc này đều là *** chó.

Hắn giẫm chân tại chỗ lách mình chạy đến chỗ đánh nhau, thân hình xoay tròn, tránh một trường đao của một tên gia nô, vung tay chụp lại cánh tay của tên gia nô. Này thì một chưởng. So với khi luyện tập cùng Hạ Hầu Lan hai tháng trước thì bây giờ chưởng lực mạnh hơn gấp bội. Tào Bằng hôm nay cảm thấy vô cùng bất bình nên sức mạnh tăng hơn rất nhiều so với trước kia.

Kình lực có sức mạnh rất lớn, một chưởng hạ xuống đã đánh gãy cánh tay tên gia nô kia. Tên gia nô đau đớn kêu lên một tiếng rồi không ngừng vung cương đao tay kia. Tào Bằng nhân cơ hội hướng lực đang tới, đẩy tên gia nô. Sau đó hắn giẫm chân đạp vào giữa háng rồi thoáng cái đá tên gia nô bay ra ngoài. Một chiêu liên hoàn, có thể nói như mây bay nước chảy. Kình lực đã đập nát xương sườn đối phương.

Chợt hắn khom lưng nhặt lấy cương đao:

- Đầu hồ cả, giữ vững, ta tới đây.

Đừng xem thường Tào Bằng không cao, thân thể yếu ớt, không thể chịu được một đạp. Nhưng hắn so với Vương Mãi thì ra đòn ác hơn. Một đao chém xuống chém đứt nửa cánh tay đối phương. Mặc cho đối phương khóc lóc kêu rên, Tào Bằng mặt không đổi sắc.

Vương Mãi quật ngã một người, thấy Tào Bằng đã trở lại y quán liền vô cùng hăng hái.

- A Phúc, đừng buông tha bọn chúng. Thẩm nương chính là bị bọn chúng đả thương.

Lúc này Điển Mã đã tiến đến, quyền đấm cước đá, giống như mãnh hổ xuống núi. Nhưng có điều so với Tào Bằng thì Điển Mãn rất nhân từ. Tào Bằng tuy nói rằng chỉ đả thương người, không giết người, nhưng hắn luôn chém người. Chỉ cần bị hắn chém một nhát cũng đừng nghĩ là đứng lên được. Hắn đã đánh bốn năm gia nô, tất cả đều thiếu tay gãy chân. Cả người Tào Bằng đẫm máu, không khác gì như mãnh thú.

- Điển Mãn?

Mấy tên công tử nhận ra Điển Mãn không khỏi có phần do dự ngập ngừng.

- Phục Quân, làm sao bây giờ?

Vài ánh mắt nhìn về phía tên thiếu niên cầm đầu, vẻ mặt hắn trở nên lãnh đạm:

- Cũng đã đến tình trạng này rồi, nếu chạy thì mai sau đừng hòng ngẩng đầu lên. Dù thế nào thì bọn chúng chỉ có bốn người mà thôi. Chúng ta nhiều người như vậy thì sợ cái gì? Đánh cho ta! Bất kể sống chết thế nào, ta mặc kệ. Đem bắt lão bà cùng nữ nhân kia xem bọn chúng còn dám động thủ hay không. Nếu mà còn dám động thủ thì giết hai nữ nhân kia trước.

Mấy tên thiếu niên đều là con cháu nhà quyền thế, phía sau đều có gia tướng nô bộc. Nghe thiếu niên dẫn đầu nói như vậy, mấy tên khác cắn răng nói:

- Đánh cho ta!

Bọn chúng vừa hô thì phía sau có hơn hai mươi người chạy ra. Trang phục của chúng rõ ràng không giống với gia nô, tên nào cũng có vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh. Đặng Phạm lấy một cương đao để che chở cho Tào Nam cùng Trương thị.

Ở đầu đường, Hứa Nghi mang theo người xông đến. Hai bên chẳng cần phải nhiều lời liền ra tay ngay lập tức.*

- Mẹ ơi, người của Hứa gia cũng đến?*

Khi thấy có cả Hứa Nghi, thì trong lòng của chúng trở nên hoang mang. Nếu như chỉ có một tên Điển Mãn thì bọn chúng không lo lắng. Dù sao thì Điển gia tại Hứa đô đều không có gốc gác gì. Hơn nữa Điển Vi cùng Hứa Chử đối địch nhau, nếu có chuyện chắc cũng không ra tay. Nhưng bây giờ Hứa Nghi lại gia nhập, nghĩa là mọi chuyện đã có phần thay đổi. Điển Vi cũng tốt, Hứa Chử cũng được, đều là những loại ngang ngược. Mà sau lưng Hứa Chử còn có cả nghìn người họ hàng.*

- Phục Quân, đừng đánh nữa.*

Một thiếu niên giục ngựa đi tới trước mặt Phục Quân, hạ giọng nói:*

- Việc này có phần rắc rối. Nếu như ta làm bị thương Điển Mãn cùng Hứa Nghi, đến lúc đó thì khó mà thoát chết.*

- Dương Tu, đừng có dao động sĩ khí ở đây. Lá gan nhỏ như vậy làm sao có thể làm đại sự? Coi như là có cả Điển Mãn cùng Hứa Nghi thì sao, tỷ tỷ của ta là hoàng hậu. Ta không sợ bọn chúng.*

Dương Tu nghe thấy thế thì ngậm miệng lại. Không sai. Tỷ tỷ ngươi là hoàng hậu. Chuyện này không có vấn đề gì. Nơi này là Hứa đô!*

Dương Tu không nén nổi sợ hãi, thừa dịp không ai để ý thì lui về bên cạnh. Phụ thân của Dương Tu chính là thái úy Dương Bưu trước kia. Cha hắn vừa bị Tào Tháo trừng phạt. Dương Tu mười hai tuổi nhưng rất thông minh. Hắn hiểu rõ tình cảnh phụ thân mình nên cố ý đi kết giao với những con cháu quyền quý trong triều để có thể làm giảm đi tình cảnh khốn cùng của Dương Bưu. Nhưng lúc này hắn biết rõ quyết không thể tiến lên.*

Thêm vào Hứa Nghi gia nhập nên tình cảnh của nhóm người Tào Bằng có phần bớt nguy khốn hơn. Tuy rằng Tào Bằng chém bị thương vài người nhưng đối phương đã tung thêm cao thủ trợ giúp, tình cảnh không khác nào trứng chọi đá, có phần hao sức. Nếu thân pháp hắn không nhanh nhẹn, chiêu thức khéo léo, nói không chừng đã bị đả thương. Mà Điển Mãn Vương Mãi có nhiều lúc không đỡ được, hai người đầy vết thương.*

- Hứa Nghi, giúp ta che chợ mẹ.*

Bọn họ trầy trật, tình trạng của Đặng Phạm còn thảm hại hơn. Nếu như không liều mạng với bọn chúng thì Tào Nam cùng Trương thị đã bị đối phương bắt được.*

Hứa Nghi không nhiều lời, lạnh lùng nói:*

- Hứa Phương, Hứa Bình qua đó hỗ trợ.*

Thanh mộc côn trong tay vù vù xé gió. Hai tên gia tướng của Hứa Nghi xông ra, một trái một phải, liên thủ cùng nhau ngăn cản đối phương.*

Lúc này từ trong tửu lầu đối diện đi ra ba thanh niên. Tất cả đều mặc quân phục, phong độ hiên ngang. Thiếu niên dẫn đầu nghe thấy hỗn loạn thì vô tình nhìn qua thăm dò. Vừa nhìn thấy, hắn lập tức biến sắc, không nhiều lời rút trường đao ra.*

- Đúng là Điển Mãn cùng Hứa Nghi. Tào Tuân, Chu Tán chúng ta qua đó hỗ trợ.*

Hai thiếu niên kia nghe được cũng không do dự, theo thiếu niên còn lại xông tới.*

- A Mãn, Hứa Nghi, đừng vội hoang mang, có ta đến trợ giúp ngươi!*

Điển Mãn tránh một đao, quay đầu qua nhìn thì mừng rỡ khôn xiết:*

- Mẹ nó! Tào Chân, Tào Tuân, Chu Tán, mau tới giúp đỡ!*

Có thêm ba người mặc quân phục tham gia vào, tình hình cũng thay đổi. Ba người kia cũng có địa vị như Điển Mãn cùng Hứa Nghi.*

Tào Chân chính là con trai của Tào Thào. Tào Tuân cùng Chu Tán đều là bạn tốt của Tào Chân. Vì thế bình thường ba người vẫn đi chung, thân như huynh đệ.*

Dương Tu tròng mắt quay tròn, nhìn chung quanh. Chuyện tình càng lúc càng lớn, thêm ba người Tào Chân vào, e rằng không thể thoái lui được.*

Vậy lão bà kia là ai? Bình thường nhìn qua lại có thể liên quan đến nhiều cái tên như vậy? Dương Tu lúc này thật sự không thể hiểu thấu đáo. Rõ ràng chuyện này ẩu đả bình thường này đã thay đổi tính chất.*

Hai bên hỗn chiến, Tào Chân ba người thêm vào, lại một lần nữa giúp sức một phần cho Tào Bằng. Chiêu thức hắn tung ra đều có phần ác độc. Tuy rằng chính bản thân cũng bị thương nhưng đối thủ của hắn cũng có bảy tám tên mất sức chiến đấu Có điều tình hình của Tào Bằng vẫn trong hoàn cảnh bất lợi. Mặc dù thêm ba người Tào Chân gia nhập vào sau đó, giảm nhẹ tình thế nguy hiểm nhưng dù sao thì vẫn chưa đủ người, dần dần bị đối phương vây quanh.*

Tào Bằng chém đứt ngón tay một gia tướng khi tên đó né đòn. Hắn liếc mắt thấy được ở cách đó không xa, Phục Quân ngồi trên lưng ngựa quan sát cuộc chiến ở bên ngoài. Trong bụng hắn thầm tính thì khoảng cách tới chỗ Phục Quân chừng hai mươi bước. Hắn đảo mắt, nhất thời nảy ra một ý.*

Bắt người trước tiên phải bắt ngựa. Tóm kẻ trộm thì phải tóm tên cầm đầu trước! Tuy rằng không biết địa vị của Phục Quân là gì, nhưng khi nhìn thấy mẹ mình hôn mê bất tỉnh, Tào Bằng sao có thể bận tâm nhiều? Bàn tay cầm cương đao rung lên, một chiêu chém bốn phương tám hướng, khiến hai gia tướng lùi bước. Sau đó hắn thình lình phóng trường đao trong tay về phía Phục Quân. Phải hạ kẻ này trước!*

- Công tử, coi chừng!*

Một tên gia tướng đã nhận ra, hét lên một tiếng lớn. Hắn tiến lên trước đuổi theo Tào Bằng, đầu hổ ở bên cạnh quát to một tiếng, bắt hắn lại. Phục Quân đang xem cuộc ẩu đả thì sợ hết hồn, thấy một trường đao bay tới.*

Hắn sợ đến nỗi quát to một tiếng, vội vàng né tránh. Nhưng có điều hắn quên, đó là hắn không đứng trên mặt đất, mà là đang ngồi trên ngựa. Chợt nghe phắc một tiếng, Phục Quân ngã trên mặt đất. Hắn ngã xuống nhưng con ngựa kia không biết an phận! Con ngựa của Phục Quân cũng là một con ngựa tốt. Mặc dù không thể so với ngựa hãn huyết, nhưng cũng là một con long mã có nguồn gốc Tây Vực. Chỉ có điều con ngựa này đã bị giáo dưỡng từ nhỏ, dã tính đã mất đi. Hơn nữa nó chưa từng ra chiến trường, nên khi trường đao phóng qua bên cạnh thì nó bị kinh sợ!*

Nó hí lên một tiếng rồi sau đó dựng vó lên. Phục Quân đang loay hoay đứng lên thì móng con ngựa hạ xuống, đạp trúng chân Phục Quân. Chỉ nghe thấy tiếng Phục Quân kêu la thảm thiết nằm lăn trên đất. Một chân con ngựa giẫm lên làm gãy chân Phục Quân, cái chân bị gãy ngoẵn ngoèo, nhìn qua hết sức kinh khủng. Mấy tên thiếu niên bên cạnh đều choáng váng.*

Mấy tên ngỗ ngược thấy không ai chú ý liền chuồn vào đám đông. Đùa sao được, đây là tai nạn chết người! Nếu như còn ở lại chỗ này thì chính bản thân sẽ bị xui xẻo, chưa biết chừng còn liên lụy cha mẹ. Khi mấy tên ngỗ ngược vừa mới trốn đi thì đầu đường truyền đến tiếng vó ngựa.*

Có người lớn tiếng quát:*

- Quân Hổ Bôn đây, tránh ra!*

Tiếng vó ngựa như sấm vang lên. Cùng lúc đó ngoài đường lớn có một đạo nhân mã đang nhanh chóng phi tới.*

- Thị trung đại nhân đến. Tất cả dừng tay!*

- Cái đám kia dám đả thương A Mãn, ta phải đem chôn cả nhà chúng.*

- Lập tức dừng tay. Dám động đậy thì giết không luận tội.*

Tiếng gào liên tiếp không ngừng. Tào Bằng nằm trên mặt đất, như trút được gánh nặng, thở ra một hơi. Điển Vi ngươi mà không tới thì lão tử phải chết ở chỗ này.*

Một tên gia tướng nhìn thấy Tào Bằng đang không đề phòng, bèn cắn răng giơ đao sau gáy. Người trong nha môn đến, đoán chừng sẽ không may cho bọn chúng. Nhưng giết được tên tiểu tử này thì chí ít cũng có thể lấy công với lão gia. Dù sao thì Phục Quân công tử cũng đã bị gãy chân.*

- A Phúc, cẩn thận!*

Điển Mãn vừa mới đặt mông ngồi xuống đất đang thở dốc. Mắt thấy Tào Bằng bị nguy hiểm, hắn không thể không hét lớn một tiếng. Cố ngăn cản nhưng vì khoảng cách quá xa nên khi Điển Mãn hét lên thì chỉ thấy một bóng người ở bên cạnh chạy đến trước. Một tiếng thét lên, Tào Bằng thấy một dòng máu nóng phun trên mặt hắn.*

- Đại Hùng!*

- Đặng Phạm huynh!*

Vương Mãi cùng Tào Nam đồng thời hét lên. Đặng Phạm che trước mặt Tào Bằng, tên gia tướng cầm đao chém vào ngực hắn. Đặng Phạm nổi giận gầm lên một tiếng, dùng tay bắt lấy sống đao, đánh một cú vào mặt tên gia tướng. Tình hình vừa dịu xuống thì lại nổi sóng lên. Mấy tên gia tướng của Phục Quân xông lên. Lại nghe một tiếng rống to như tiếng sấm rền nổ vang trời:*

- Lão tử nói rồi mà không dừng tay cho ta!*

Ba ánh đao lóe lên, bổ vào ba tên gia tướng. Điển Vi vẻ mặt sát khí, mắt như hổ dữ, ánh ra vẻ ác nghiệt. Con ngươi hắn vốn có màu vàng đục, lúc này càng khiến người ta sợ hãi hơn.*

- Quân Minh, ngươi cũng dừng tay!*

Tuân Úc thúc ngựa chạy đến, đảo ánh mắt lãnh lẽo nhìn khắp mọi người. Hắn nhìn qua tất cả bọn gia tường nằm rên la trên đất cùng Phục Quân. Rồi sau đó lại lại nhìn qua đám người Tào Bằng Đặng Phạm.*

- Tiên sinh đâu? Ở đây không phải là Hồi Xuân Đường sao? Tiên sinh chết hết rồi hay sao?*

- Không chết, tiểu nhân còn sống. Tiểu nhân Tiếu Khôn, bái kiến Thị Trung dại nhân.*

- Vậy là tiên sinh không thấy ở đây có rất nhiều người bị thương, còn không qua cứu chữa đi?*

- Chuyện này…" Tiếu Khôn nhức dầu có phần bối rối nói: "Tiểu nhân chuyên trị bệnh phụ nữ, những vết thương đao kiếm này không phải là sở trường.*

- Có thể cầm máu không?*

- Việc này tiểu nhân rất am hiểu.*

- Vậy hãy qua giúp cầm máu.*

Tuân Úc ngồi ở y quán, tức giận cả buổi nói không ra lời. Cái gì là bệnh phụ nữ, cái gì là vết đao thương?*

Tiếu Khôn hiểu được ý, vẻ mặt nghe theo. Hắn vốn định đi cứu người của Phục Quân trước. Nhưng Điển Vi phóng ngựa đến trước mặt hắn, ánh mắt hung tợn quát:*

- Cầm máu trước cho ta.*

- Đúng là…*

Tiếu Khôn kêu khổ trong bụng. Nhưng khi nhìn kỹ thì hắn thật lòng giúp Đặng Phạm cầm máu, đồng thời hô hoán bọn tiểu nhị chạy ra hỗ trợ. Tuân Úc nhìn cả con đường đài hỗn loạn, trong lòng cũng phát bực.*

- Ngươi đâu! Những tên đang đứng lên thì bắt lại cho ta, giam vào trong đại lao. Còn những tên bị thương thì cứu chữa trước rồi ta xử lý sau.*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện