Hứa Đô, phủ Hổ Bôn.

Đặng Tắc hộ tống ba mươi xe ngựa vào phủ, đổ thẳng đống đá trên những chiếc xe này vào trong một cái ao ở hậu viện.

"A Phúc, ngươi làm trò gì đây?"

Điển Vi nhìn đống đá chất đầy trong áo, nhíu mày nghĩ.

Đá đổ xuống ao, lập tức khiến nước ao biến thành màu đen. Hóa ra, cái gọi là đá đen chỉ là đá bình thường, dùng nước mực nhuộm màu đen mà thôi.

Nhìn cái ao đen xì xì, Đặng Tăc cũng thấy đầu óc mình u mê.

Sau khi hắn ở Lang Lăng đợi được Chu Thương liền nhận được một bức thư của Tào Bằng. Trong thư nói, bảo hắn mang ba mươi xe đá về Hứa Đô, còn muốn nhuộm đá thành màu đen.

Đồng thời, trong thư Tào Bằng còn dạy cho Đặng Tắc một cách.

Nói thật, Đặng Tắc không hiểu Tào Bằng đang nghĩ gì, luôn nghĩ ngươi làm gì thì cứ làm, sao phải chơi mấy trò này làm gì? Còn Tào Bằng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười khó đoán.

"Sau khi trời tối, chứa đầy ba mươi chiếc xe này, lại đưa ra khỏi thành, chuyển tới Ô Bảo."

"Hả?"

"Không cần những hòn đá này nữa, chỉ cần trông đầy là được… Tóm lại, chúng ta muốn tạo ra một giả tưởng, để tất cả mọi người đều cho là như thế, Điển thúc phụ muốn dùng những hòn đá huyền thiết này để tạo đao. Chỉ cần đạt được mục đích này là được, cái khác mọi người không cần phí sức."

Điển Vi nhìn Tào Bằng, lắc đầu tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu.

Tào Bằng cười nói: "Ta dự đoán lúc này, bên ngoài đều đã truyền đi rồi. Tiếp theo sẽ có người hỏi mọi người, mời ai đó tới tạo đao. Điển thúc phụ nhất định đừng nói ra, cho dù là ai hỏi, thúc phụ chỉ cần nói: "Không có chuyện này."

"Sao?"

"Cái này gọi là buông lỏng để khống chế chặt hơn. Ba mươi xe đá huyền thiết đặt ở đó, kể cả thúc phụ phủ nhận cũng không có ai tin."

"Vậy việc gì phải phủ nhận?"

"Bởi vì thúc phụ càng như thế, bọn chúng càng không tin. Càng không tin thì sẽ càng muốn biết… sau đó thúc phụ có thể giả vờ như vô ý tiết lộ sau một lần uống rượu say. Điển thúc phụ có biết đóng giả hay không? Thúc phụ nói đã mời một vị ẩn sỹ cao nhân từ Nam Dương tới là được… Ngoài ra, thúc phụ đừng nói gì khác. Nếu Tào Công có hỏi, thúc phụ cũng trả lời như thế."

"Đây chẳng phải là bảo ta lừa dối chủ công?"

Tào Bằng nghiêm giọng nói: "Điển thúc phụ, cha ta có phải muốn rèn đao không."

"Ừ, không sai!"

"Có phải ông ấy đã nói với thúc phụ rằng, trong ba tháng phải rèn được ba mươi chiếc đao tốt?"

Điển Vi suy nghĩ một lát, "đúng."

"Sau ba tháng đó, cha ta chỉ cần giao được ba mươi chiếc đao tốt, chẳng phải là có thể sao? Chuyện này tính là giấu diếm gì đâu?"

Điển Vi vò đầu, điều Tào Bằng nói cũng có lý.

Đặng Tắc buột miệng hỏi: "Vậy cái trò đá huyền thiết đó, là có ý gì?"

"À, đệ chỉ nghĩ, đá huyền thiết nghe khá uy phong mà thôi." Nhìn vẻ mặt buồn bã của Đặng Tắc, Tào Bằng cười nắc nẻ, "anh rể, diễn kịch phải diễn cho xong. Hơn nữa đã nói rồi, sở dĩ đệ giương uy thanh thế như vậy, thực ra là để diễn võ cho bốn tháng sau."

"Hả?"

Điển Vi vừa nghe thấy thế đã vô cùng phấn khích.

"Ngươi định làm thế nào?" Hắn tò mò nhìn Tào Bằng, "kể cả ngươi rèn được ba mươi chiếc đao tốt cũng không đủ chia cho quân của ta?"

"Điều này… thiên cơ bất khả lộ!"

Tào Bằng cười bí hiểm, khiến Điển Vi càng không hiểu gì.

Tối hôm đó, Tào Bằng theo Đặng Tắc áp giải xe không rời khỏi Hứa Đô, tiến vào Ô Bảo.

Chu Thương dẫn hơn một trăm hảo hán của núi Thổ Phục cũng tiến vào theo. Lần này hắn quay lại núi Thổ Phục để nói rõ tình hình với các hảo hán ở đó. Đại đa số mọi người đều muốn theo Chu Thương tới nương nhờ Điển Vi, suy cho cùng mang cái danh sơn tặc cũng không dễ nghe lắm. Có một xuất thân đàng hoàng là điều họ mong muốn. Chỉ là một số người khó xa rời quê hương, cộng thêm với chuyện không hiểu Tào Tháo lắm, vì thế sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định ở lại núi Thổ Phục, tiếp tục làm sơn tặc.

Người cầm đầu tên là Đỗ Phi, người Nhữ Nam.

Có hơn tám mươi người đi theo Đỗ Phi. Hơn nữa còn có một số gia quyến cũng ở lại trong núi.

Mọi người đoàn tụ rồi chia ly, Chu Thương cũng không miễn cưỡng.

"Đỗ Phi vốn không phải một thuộc hạ của đại soái, vì thế không tin hắn ta lắm."

"Hả?"

Chu Thương nói: "Người này trước đây là đạo người của Nhữ Nam, là thuộc hạ của Trương Trượng. Về sau Trương Trượng chết trận, Nhữ Nam đạo chúng giải tán… Nói ra thì, núi Phục Sơn vẫn do người này chiếm giữ trước. Sau đó ta dẫn một đám huynh đệ tới bắt giữ người này thì mới coi như ổn định. Hắn không muốn tới, ta cũng không tiện nói… Suy cho cùng cũng là huynh đệ, ta cũng không thể vì điều này mà hạ thủ hắn?"

Vương Mãnh tán thưởng, gật đầu tâm đắc: "Lão Chu trượng nghĩa!"

Hắn suy nghĩ rồi nói với Chu Thương: "Điển Trung Lang tới nay được vinh hạnh thăng chức Hổ Bôn Trung Lang tướng, đang chiêu binh mãi mã. Ta được Trung Lang xem trọng, giờ thêm chức Lang tướng trong quân Hổ Bôn, cũng coi như đã có tiền đồ. Lão Chu, chi bằng ngươi theo ta cùng tới Hổ Bôn, lập chút công danh, thế nào?"

Chu Thương trầm ngâm giây lát: "ta vẫn cứ đợi đã. Việc trong triều đình, đến giờ ta cũng vẫn chưa rõ lắm, chi bằng tạm thời ở lại đây, xem xét tình hình ra sao. Hơn nữa quân Hổ Bôn trách nhiệm nặng nề, chắc chắn rất nhiều quy tắc. Tính ta cũng hơi vô kỷ luật, e rằng không chịu nổi sự gò bó đó. Những huynh đệ đó nếu đại soái thấy có thể dùng thì cứ tìm tương lai cho họ. Ta tạm thời đợi xem đã, nếu quả thực không được sẽ tới Nhữ Nam tìm Ngụy huynh đệ."

Chu Thương không muốn làm Hổ Bôn?

Tào Bằng ngây người, liếc nhìn trộm Chu Thương dò xét nhưng không hề nói gì.

Vương Mãnh cũng không nài nỉ, chỉ cười, "huynh đệ đã có dự định đó, ta cũng không miễn cưỡng nữa!"

Nói xong liền dẹp chuyện này sang một bên.

Suy cho cùng mỗi người đều có chí hướng riêng, Chu Thương không muốn ở lại Hứa Đô chịu ràng buộc, cũng là lẽ thường tình. Chỉ là Vương Mãnh cảm thấy hơi đáng tiếc, Chu Thương đó có võ nghệ cao cường.

Chu Thương vẫn giữ vẻ mặt bình thản…

"A Phúc, cha cháu đã làm xong lò, nguyên liệu cũng đều chuẩn bị đủ, ngày mai bắt đầu hoạt động."

Vương Mãnh cúi đầu nói với Tào Bằng: "Còn cháu, giờ đã ổn định rồi, có dự định gì chưa?"

Tào Bằng cười, "trước tiên giúp cha cháu chuẩn bị rèn đao, đợi việc này kết thúc hãy bàn tới chuyện khác. Lúc rỗi rãi, cháu sẽ theo anh rể đọc sách. Mấy quyển sách Sủng sư phụ tặng cháu, cháu vẫn chưa đọc xong. Trước đây nhiều chuyện rối rắm quá, giờ vừa hay có thể từ từ thưởng thức."

"Đọc sách hay lắm, rất hay!"

Đặng Tắc tỏ vẻ hứng khởi.

Nói thực, hắn rất lo lắng cho Tào Bằng.

Trong mắt hắn, Tào Bằng có con mắt đánh giá đại cục phi phàm, thậm chí cả bản thân mình cũng không sánh được.

Ví như, khi ở Uyển thành, khi tất cả mọi người đều cho rằng Tào Tháo tất thắng, duy chỉ Tào Bằng nói rằng Tào Tháo chắc chắn thua trận.

Hơn nữa, hắn còn nắm rất chắc những chuyện sau này.

Nếu chịu khó đọc sách, tương lai chắc chắn làm nên chuyện lớn. Điều Đặng Tắc sợ nhất chính là Tào Bằng tự mãn, sau này không chịu cầu tiến. Hiện giờ xem ra, nỗi lo này hình như không cần thiết. Tào Bằng đã muốn tiếp tục đọc sách, chứng tỏ đầu óc hắn rất tỉnh táo.

Điển Vi chuẩn bị rèn đao để ứng phó với màn diễn võ bốn tháng tới!

Trong một ngày ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp Hứa Đô, thậm chí lọt tới cả tai Tào Tháo. Đến hôm sau Tào Tháo vừa cười vừa hỏi Điển Vi và nhận được câu trả lời chính xác từ chính miệng của Điển Vi.

Điển Vi muốn rèn đao như thế nào?

Ai rèn đao cho Điển Vi?

Ba mươi xe Tây Vực kỳ ô đã mang tới áp lực lớn cho Hứa Chử.

Những chuyện khác không nói, nếu quân Hổ Bôn của Điển Vi thật sự trang bị được đao thượng đẳng thì khi diễn võ sẽ đối mặt với uy hiếp to lớn.

"Trọng Khang, nghe nói Điển Quân Minh mời kỳ sỹ Nam Dương tới rèn đao, ngươi có nghe nói không?"

Anh trai của Hứa Chử, tên là Hứa Định, tự Mãnh Khang.

Sau khi biết tin, hắn lập tức chạy vào nhà Hứa Chử, vừa bước vào cửa đã vội hỏi.

Hứa Chử buồn bã gật đầu: "Hôm nay chủ công cũng hỏi, Quân Minh cũng không phủ nhận. Chỉ là, cách bốn tháng nữa là tới buổi diễn võ, huynh ấy không thể rèn được đao tốt. Ta cảm thấy mấu chốt của vấn đề này đặt vào người rèn đao cho huynh ấy."

"Thế là sao?"

"Lần này hắn thoát hiểm ở Nam Dương, chắc là gặp được cao nhân gì chăng?"

Hứa Định vò đầu, ngồi xuống phía trước Hứa Chử.

"Đệ nói xem, có phải là trò đùa của Điển Vi không?"

"Không thể nào!" Hứa Chử lập tức lắc đầu, "ta cũng hiểu tính khí của Quân Minh. Hắn là người thẳng thắn, không đùa giỡn đâu. Hơn nữa, hắn lừa ai đi nữa thì cũng không thể lừa chủ công đâu. Vì thế ta cho rằng, chín mươi phần trăm là muốn rèn đao."

Có thể, rất nhiều người không hiểu, chẳng phải là rèn đao sao? Còn về trận đánh lớn như thế này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện