Từ Bình Dư nếu theo sông mà đi ước chừng hai ngày thì tới khu vực tiếp giáp giữa Dĩnh Xuyên và Nhữ Nam.
Bởi vì lỡ huyện Định Dĩnh nên đoàn người Điển Vi phải nghỉ đêm ở Hắc Lư giản.
Hắc Lư giản cũng là đầu nguồn của sông Ý Thủy.
Mặc dù nơi này cách Định Dĩnh không xa nhưng Điển Vi lại không muốn đi tiếp.
Trước kia y hộ tống Tào Tháo nên cũng không để ý nhiều.
Có điều bây giờ Điển Vi độc hành liền phát hiện trong huyện thành rất hỗn loạn.
Bởi vì thân phận bị lộ cho nên đi ra khỏi Bình Dư, những nơi đi qua, quan viên đều nghênh đón.
Cho dù Điển Vi không muốn tiếp xúc với họ nhưng cũng chỉ biết nhẫn nại.
Dù sao thì con đường làm quan cũng còn phải rất nhiều lễ nghi.
Nhưng một hai lần thì y còn chịu được, nhiều lần hơn khiến cho Điển Vi cảm thấy khó chịu... Cái chuyện nghênh đón, hàn huyên, cho dù Điển Vi không vào thành cũng mất rất nhiều thời gian.
Điển Vi đang rất nhớ nhà nên thật sự không thể chậm chễ được.
Bỏ không nghỉ đêm ở Định Dĩnh đối với Tào Bằng mà nói cũng chẳng có vấn đề gì. Đối với hắn thì dãi nắng dầm sương cũng đã qua, ăn ngủ ngoài núi cũng đã từng.
Hơn nữa, Mãn Sủng còn cho người đi theo, quan tâm tới ăn uống, nghỉ ngơi của Điển Vi nên gã cũng không phải bận tâm.
Tới đêm, đoàn người đã hạ trại xong ở Hắc Lư giản.
Điển Vi kéo Vương Mãnh tới ngồi bên đống lửa nói chuyện.
Cả hai người đều là thô lỗ cho nên thường xuyên nói chuyện với nhau. Đặng Phạm thì bị Vương Mãi kéo sang một bên luyện võ.
Hạ Hầu Lan cười cười, thi thoảng còn chỉ điểm cho hai người một chút. Võ nghệ của Hạ Hầu Lan không quá xuất chúng nhưng cũng được danh sư chỉ điểm nên con mắt không hề tầm thường.
Tào Bằng dạy cho Đặng Phạm, Vương Mãi những thứ đó phải nói hơi vượt quá mức quy định.
Thế cho nên hai người Vương Mãi khắc khổ tu luyện cho tới bây giờ nhiều cái vẫn chưa biết rõ.
Cũng như vậy, Tào Bằng thì để cho họ tự lĩnh ngộ còn Hạ Hầu Lan thì giảng giải tất cả những đạo lý rõ ràng.
Đều là người luyện thương, về mặt này Hạ Hầu Lan hoàn toàn có tiếng nói.
Còn những người khác thì ở bên nhìn hai tên tiểu tử luyện thương.
Đặng Cự Nghiệp thì bận rộn cùng với Hồng nương tử nhóm lửa nấu cơm.
Bất ngờ nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi, cả hai vợ chồng đều vui mừng.
Theo suy nghĩ của họ, thì con của họ đang bước trên đường lớn. Tào Bằng kéo Tào Cấp vào trong trướng.
Hắn cầm một đống "thiên thư" giảng giải cho Tào Cấp.
Với khoa học kỹ thuật của những năm cuối thời Đông Hán, đặc biệt là kỹ thuật đánh đao, Tào Bằng cũng không có cách nào giảng giải chi tiết.
Đặc biệt sau này, khoa học kỹ thuật phát triển, thời đại máy móc khiến cho đao kiếm ngoài chợ đều dùng máy móc để rèn nên, còn kỹ thuật rèn đao truyền thống thì từ từ bị lãng quên.
Mặc dù có một vài người muốn phục hưng nghề truyền thống, ngụy trang công nghệ nhưng cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.
Tào Bằng giảng giải mấy thứ này phần lớn chỉ là những cái bình thường.
Bản thân hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết nói một cách đại khái.
Nhưng đối với Tào Cấp về mặt này lại rất am hiểu vì vậy mà chỉ một ý tưởng đơn giản sẽ nảy sinh trong đầu y cả một quá trình. Tào Bằng giảng giải thật ra chính là phương pháp rót thép để rèn thiết đao.
Sau Tam quốc chừng hai trăm năm, phương pháp nung thép từ từ được thay thế bằng phương pháp rót thép. Text được lấy tại Truyện FULL
Vào thời Nam Bắc triều có chuyên gia đúc binh khí đã kết hợp phương pháp cổ truyền để tạo ra thiết đao nổi tiếng.
Theo người ta nói thì thiết đao có thể chém đứt ba mươi tấm gỗ, mức độ sắc bén kinh người.
Phương pháp tôi bằng hai loại dung dịch, Tào Cấp đã nắm được.
Còn bễ lò xuất hiện khiến cho hơi nóng của lò được tăng lên.
Sau khi để cho thép tôi luyện một chỗ thì sẽ tạo thành cương.
- Sử dụng thép mềm làm sống đao, rồi nhúng vào trong nước tiểu, rồi mỡ... - Tào Bằng hết sức kiên nhẫn giải thích trình tự rèn thiết đao cơ bản cho Tào Cấp.
Còn Tào Cấp thì tập trung tinh thần, im lặng không nói gì.
- Bằng nhi! Con nói cách này đúng là có tương lai? Có điều muốn nắm giữ được nó không mất một, hai năm thì khó thành công. Theo cách nói của con thì cách rèn đao này có thể chém đứt được ba mươi miếng gỗ? Ta không rõ lắm có làm được điều đó không nhưng mười miếng thì không vấn đề gì lớn.
Tào Bằng nở nụ cười:
- Cha! Cha không nên sốt ruột. Con nghĩ Tào công sẽ cho người đầy đủ thời gian. Nhưng sau khi tới Hứa Đô, người phải nhanh chóng tạo ra được ba mươi thanh cương đao tiêu chuẩn. Chỉ cần có ba chục thanh Cương đao này, con bảo đảm người sẽ trở thành Dã Giám.
- Ba mươi... - Nét mặt Tào Cấp có chút khó khăn.
Nói thật, một thanh bảo đao nếu không mất cả năm rất khó rèn được.
Trong thời gian một tháng màu rèn được ba mươi thanh thiết đao thì chỉ sợ rất khó thành công.
Yêu cầu của Tào bằng hiện tại đúng là vượt quá năng lực của Tào Cấp.
- Cha! Con không yêu cầu người rèn được thần binh, chỉ cần có thể chém đứt ba miếng là được.
- Ba miếng thì có thể thử. Có điều muốn một tháng rèn được ba mươi thanh vẫn hơi rắc rối. Ba tháng...ít nhất phải ba tháng mới có thể làm được. Bằng nhi! Trong tay chúng ta có yên ngựa, bàn đạp tại sao phải tạo ra được ba mươi thanh Cương đao? Ta thấy rằng với hai thức đó, Tào công cũng không bạc đãi chúng ta. Con nói xem...
- Có hai thứ đó đúng là có thể trở thành Dã Giám...
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Nhưng vấn đề là... Dã Giám không chỉ có một mình cha, trong đó chắc chắn có người tay nghề giỏi, với bản lĩnh của cha hiện nay có vượt qua được những người đó không? - Có lẽ là không được.
Tào Bằng gật đầu:
- Đúng vậy... Cha! Người đứng quên Tào công hôm nay là Đại Tư Không, trực thuộc Thiếu phủ. Dã Giám chính là nằm trong tay Tào công. Cho dù Tào công có để ý tới Dã Giám hay không thì cũng có thể xác định ngài rất coi trọng cái này. Nếu cha trong vòng một tháng... Không! Trong vòng ba tháng mà có thể tạo ra được ba mươi thanh Cương đao tiêu chuẩn thì ít nhất cũng có thể coi nhưng là một thợ lành nghề. Người định dùng hai bàn tay trắng để bước vào Dã Giám hay là một người thợ lành nghề? Cha! Ngươi có thể thấy hai người này có sự khác nhau.
Đây là một vấn đề mà một tên ngốc cũng có thể phân biệt được. Cũng giống như thời hậu thế, một kẻ không có gì với một người có rất nhiều giấy chứng nhận. Trong hai người đó thì người nào được coi trọng hơn?
Tào Cấp trầm ngâm một lúc rồi thở dài, đứng dậy.
- Cha! Người định đi đâu?
- Muốn trong vòng ba tháng phải rèn được ba mươi thanh đao tốt thi ta không thể làm được. Việc này cần phải có Điển thúc phụ của con giúp đỡ, mượn tên hắn đứng ra, nếu không thì không thể thành công. Bằng nhi! Ta đi tìm Điển thúc phụ thương lượng một chút, ngươi đi tiếp mẹ ngươi và tỷ tỷ đi. Thúc Tôn không có đây, chị ngươi thấy buồn. Ngươi cũng biết nó đang mang bầu.
Tào Bằng đồng y rồi đi ra khỏi trướng với Tào Cấp.
Lúc này, trong chỗ hạ trại rất náo nhiệt.
Cả đám người ngồi quanh đống lửa hò hét.
Ở giữa, Đặng Phạm và Vương Mãi đang đấu với nhau.
Cả hai người đều có sức khỏe và kỹ năng xuất sắc nên có thể nói là sàn sàn như nhau.
Tào Cấp lập tức đi tìm Điển Vi thương nghị. Tào Bằng đang chuẩn bị đi nói chuyện với Trương thị và Tào Nam thì chợt nghe có tiếng người gọi:
- A Phúc!
Hắn quay đầu lại thì thấy đó là Hạ Hầu Lan.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Lan ửng đỏ như vừa mới uống rượu.
- Nghe Đầu Hổ và Đại Hùng nói thì bản lĩnh của chúng là do ngươi dạy? - Tào Bằng có cảm giác tốt với Hạ Hầu Lan nên gật gật đầu, kinh ngạc hỏi:
- Đúng là có chuyện này. Có gì không?
- Ta không tin. - Hạ Hầu Lan lớn tiếng nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì ở đồi Đại Vương làm sao bị ta hại? Ta không tin. - Vừa nói, nét mặt Hạ Hầu Lan có chút dữ tợn.
Thật sự y có đầy đủ lý do để buồn bực. Đời này của y đúng là không được thuận lợi.
Trước đây đi bái sư học nghệ, nhờ bằng hữu tốt nhất của mình mà tìm được Đồng uyên, không ngờ vì tư chất không tốt mà bị Đồng Uyên từ chối.
"Tư chất là gì?" Từ trước tới nay, Hạ Hầu Lan vẫn không hiểu được.
Vì vậy mà gã luyện tập một cách khắc khổ, nhưng rõ ràng là cũng một thời gian, huynh đệ của gã tiến bộ cực nhanh còn gã thì giống như ốc sên.
Sau khi xuống núi, gã cùng với huynh đệ của mình tới nương tựa Công Tôn Toản.
Dựa vào võ nghệ, Hạ Hầu Lan được vào Bạch Mã Nghĩa Tùng, trở thành quân tiên phong.
Lúc ấy, Hạ Hầu Lan cho rằng đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
Nào ngờ trong trận chiến mở màn, gặp phải quân tinh nhuệ của Viên Thiệu, mà chủ tướng Khúc Nghĩa của Tiên Đăng doanh khiến cho Hạ Hầu Lan không thể đối phó.
Sau trận ác chiến, Hạ Hầu Lan mở một đường máu rồi lại biết Công Tôn Toản đang định lấy mình làm người chịu tội... Không có cách nào khác, Hạ Hầu Lan đành phải xa xứ tới nương tựa Tào Tháo.
Trong trận chiến Uyển Thành vốn không có liên quan tới gã.
Nhưng sau khi Tào Tháo bại, quân Thanh Châu đột nhiên phản lại khiến cho trong lúc hỗn loạn, Hạ Hầu Lan và quân của mình bị lạc.
Thân là quân hầu lại bị thất lạc với bộ hạ của mình, chẳng khác nào nói cho người khác rằng hắn không có đủ tư cách làm tướng.
Sau khi đánh giết tới nửa đêm, vất vả thoát khỏi nguy hiểm thì lại gặp Tào Bằng. Vì vậy mà chiến mã yêu quý của Hạ Hầu Lan mới bị Điển Vi đánh chết. Hạ Hầu Lan cảm thấy hết sức bực tức. Nhưng gã không thể tìm ai mà kể? Điển Vi là ai? Hạ Hầu Lan không thể nào chọc nổi.
Ngụy Diên? So với gã thì cao hơn rất nhiều.
Sau khi đi ra khỏi quận Nam Dương, gã cố gắng làm cho bản thân trầm tĩnh.
Hạ Hầu Lan uống chút rượu, lại nghe Vương Mãi và Đặng Phạm nói bản lĩnh của mình đều do Tào Bằng dạy dỗ vì vậy mà trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Tất cả mọi người đều là thứ dân tại sao Tào Bằng lại được mọi người coi trọng? Bản thân gã học mươi năm lại chẳng khác nào cho nhà có tang, bị người ta coi thương? Vì vậy mà nhân chén rượu, Hạ Hầu Lan ngăn Tào Bằng lại.
Thật ra gã không có ý gì khác, chỉ muốn làm nhục Tào Bằng một chút, giải phóng tâm trạng chút mà thôi.
Bởi vì hắn biết, võ nghệ của Tào Bằng không mạnh, so với mình là hai cấp độ khác nhau.
Y không tin lời Vương Mãi và Đặng Phạm.
Hạ Hầu Lan nghĩ Tào Bằng không có can đảm giao thủ với mình.
Nào ngờ, Tào Bằng nhíu mày, nhìn Hạ Hầu Lan một chút rồi cười nói:
- Hạ Hầu! Nếu ngươi thua thì sao?
- Ta thua ngươi? - Hạ Hầu Lan không nhịn được cười to.
- A Phúc! Không phải ta xem thường ngươi nhưng chỉ cần ba chiêu ta có thể đánh gục ngươi.
- Tốt! Vậy chúng ta có thể thử... Có điều nếu ngươi thua thì sao? - Hai người nói chuyện với nhau khiến cho người khác chú ý.
Vương Mãi và Đặng Phạm cũng ngừng tay vội vàng chạy tới.
- Hạ Hầu Lan! Ngươi định làm gì? - Vốn chỉ một câu nói hết sức bình thường nhưng lại làm cho Hạ Hầu Lan nổi giận.
- Tại sao? Tại sao mọi người lại chỉ để ý tới ngươi?
- Ta làm sao?
Hạ Hầu Lan lớn tiếng quát:
- A Phúc! Nếu ta thua ngươi thì đời này ta làm nô bộc cho ngươi không hối hận.
Bởi vì lỡ huyện Định Dĩnh nên đoàn người Điển Vi phải nghỉ đêm ở Hắc Lư giản.
Hắc Lư giản cũng là đầu nguồn của sông Ý Thủy.
Mặc dù nơi này cách Định Dĩnh không xa nhưng Điển Vi lại không muốn đi tiếp.
Trước kia y hộ tống Tào Tháo nên cũng không để ý nhiều.
Có điều bây giờ Điển Vi độc hành liền phát hiện trong huyện thành rất hỗn loạn.
Bởi vì thân phận bị lộ cho nên đi ra khỏi Bình Dư, những nơi đi qua, quan viên đều nghênh đón.
Cho dù Điển Vi không muốn tiếp xúc với họ nhưng cũng chỉ biết nhẫn nại.
Dù sao thì con đường làm quan cũng còn phải rất nhiều lễ nghi.
Nhưng một hai lần thì y còn chịu được, nhiều lần hơn khiến cho Điển Vi cảm thấy khó chịu... Cái chuyện nghênh đón, hàn huyên, cho dù Điển Vi không vào thành cũng mất rất nhiều thời gian.
Điển Vi đang rất nhớ nhà nên thật sự không thể chậm chễ được.
Bỏ không nghỉ đêm ở Định Dĩnh đối với Tào Bằng mà nói cũng chẳng có vấn đề gì. Đối với hắn thì dãi nắng dầm sương cũng đã qua, ăn ngủ ngoài núi cũng đã từng.
Hơn nữa, Mãn Sủng còn cho người đi theo, quan tâm tới ăn uống, nghỉ ngơi của Điển Vi nên gã cũng không phải bận tâm.
Tới đêm, đoàn người đã hạ trại xong ở Hắc Lư giản.
Điển Vi kéo Vương Mãnh tới ngồi bên đống lửa nói chuyện.
Cả hai người đều là thô lỗ cho nên thường xuyên nói chuyện với nhau. Đặng Phạm thì bị Vương Mãi kéo sang một bên luyện võ.
Hạ Hầu Lan cười cười, thi thoảng còn chỉ điểm cho hai người một chút. Võ nghệ của Hạ Hầu Lan không quá xuất chúng nhưng cũng được danh sư chỉ điểm nên con mắt không hề tầm thường.
Tào Bằng dạy cho Đặng Phạm, Vương Mãi những thứ đó phải nói hơi vượt quá mức quy định.
Thế cho nên hai người Vương Mãi khắc khổ tu luyện cho tới bây giờ nhiều cái vẫn chưa biết rõ.
Cũng như vậy, Tào Bằng thì để cho họ tự lĩnh ngộ còn Hạ Hầu Lan thì giảng giải tất cả những đạo lý rõ ràng.
Đều là người luyện thương, về mặt này Hạ Hầu Lan hoàn toàn có tiếng nói.
Còn những người khác thì ở bên nhìn hai tên tiểu tử luyện thương.
Đặng Cự Nghiệp thì bận rộn cùng với Hồng nương tử nhóm lửa nấu cơm.
Bất ngờ nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi, cả hai vợ chồng đều vui mừng.
Theo suy nghĩ của họ, thì con của họ đang bước trên đường lớn. Tào Bằng kéo Tào Cấp vào trong trướng.
Hắn cầm một đống "thiên thư" giảng giải cho Tào Cấp.
Với khoa học kỹ thuật của những năm cuối thời Đông Hán, đặc biệt là kỹ thuật đánh đao, Tào Bằng cũng không có cách nào giảng giải chi tiết.
Đặc biệt sau này, khoa học kỹ thuật phát triển, thời đại máy móc khiến cho đao kiếm ngoài chợ đều dùng máy móc để rèn nên, còn kỹ thuật rèn đao truyền thống thì từ từ bị lãng quên.
Mặc dù có một vài người muốn phục hưng nghề truyền thống, ngụy trang công nghệ nhưng cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.
Tào Bằng giảng giải mấy thứ này phần lớn chỉ là những cái bình thường.
Bản thân hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết nói một cách đại khái.
Nhưng đối với Tào Cấp về mặt này lại rất am hiểu vì vậy mà chỉ một ý tưởng đơn giản sẽ nảy sinh trong đầu y cả một quá trình. Tào Bằng giảng giải thật ra chính là phương pháp rót thép để rèn thiết đao.
Sau Tam quốc chừng hai trăm năm, phương pháp nung thép từ từ được thay thế bằng phương pháp rót thép. Text được lấy tại Truyện FULL
Vào thời Nam Bắc triều có chuyên gia đúc binh khí đã kết hợp phương pháp cổ truyền để tạo ra thiết đao nổi tiếng.
Theo người ta nói thì thiết đao có thể chém đứt ba mươi tấm gỗ, mức độ sắc bén kinh người.
Phương pháp tôi bằng hai loại dung dịch, Tào Cấp đã nắm được.
Còn bễ lò xuất hiện khiến cho hơi nóng của lò được tăng lên.
Sau khi để cho thép tôi luyện một chỗ thì sẽ tạo thành cương.
- Sử dụng thép mềm làm sống đao, rồi nhúng vào trong nước tiểu, rồi mỡ... - Tào Bằng hết sức kiên nhẫn giải thích trình tự rèn thiết đao cơ bản cho Tào Cấp.
Còn Tào Cấp thì tập trung tinh thần, im lặng không nói gì.
- Bằng nhi! Con nói cách này đúng là có tương lai? Có điều muốn nắm giữ được nó không mất một, hai năm thì khó thành công. Theo cách nói của con thì cách rèn đao này có thể chém đứt được ba mươi miếng gỗ? Ta không rõ lắm có làm được điều đó không nhưng mười miếng thì không vấn đề gì lớn.
Tào Bằng nở nụ cười:
- Cha! Cha không nên sốt ruột. Con nghĩ Tào công sẽ cho người đầy đủ thời gian. Nhưng sau khi tới Hứa Đô, người phải nhanh chóng tạo ra được ba mươi thanh cương đao tiêu chuẩn. Chỉ cần có ba chục thanh Cương đao này, con bảo đảm người sẽ trở thành Dã Giám.
- Ba mươi... - Nét mặt Tào Cấp có chút khó khăn.
Nói thật, một thanh bảo đao nếu không mất cả năm rất khó rèn được.
Trong thời gian một tháng màu rèn được ba mươi thanh thiết đao thì chỉ sợ rất khó thành công.
Yêu cầu của Tào bằng hiện tại đúng là vượt quá năng lực của Tào Cấp.
- Cha! Con không yêu cầu người rèn được thần binh, chỉ cần có thể chém đứt ba miếng là được.
- Ba miếng thì có thể thử. Có điều muốn một tháng rèn được ba mươi thanh vẫn hơi rắc rối. Ba tháng...ít nhất phải ba tháng mới có thể làm được. Bằng nhi! Trong tay chúng ta có yên ngựa, bàn đạp tại sao phải tạo ra được ba mươi thanh Cương đao? Ta thấy rằng với hai thức đó, Tào công cũng không bạc đãi chúng ta. Con nói xem...
- Có hai thứ đó đúng là có thể trở thành Dã Giám...
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Nhưng vấn đề là... Dã Giám không chỉ có một mình cha, trong đó chắc chắn có người tay nghề giỏi, với bản lĩnh của cha hiện nay có vượt qua được những người đó không? - Có lẽ là không được.
Tào Bằng gật đầu:
- Đúng vậy... Cha! Người đứng quên Tào công hôm nay là Đại Tư Không, trực thuộc Thiếu phủ. Dã Giám chính là nằm trong tay Tào công. Cho dù Tào công có để ý tới Dã Giám hay không thì cũng có thể xác định ngài rất coi trọng cái này. Nếu cha trong vòng một tháng... Không! Trong vòng ba tháng mà có thể tạo ra được ba mươi thanh Cương đao tiêu chuẩn thì ít nhất cũng có thể coi nhưng là một thợ lành nghề. Người định dùng hai bàn tay trắng để bước vào Dã Giám hay là một người thợ lành nghề? Cha! Ngươi có thể thấy hai người này có sự khác nhau.
Đây là một vấn đề mà một tên ngốc cũng có thể phân biệt được. Cũng giống như thời hậu thế, một kẻ không có gì với một người có rất nhiều giấy chứng nhận. Trong hai người đó thì người nào được coi trọng hơn?
Tào Cấp trầm ngâm một lúc rồi thở dài, đứng dậy.
- Cha! Người định đi đâu?
- Muốn trong vòng ba tháng phải rèn được ba mươi thanh đao tốt thi ta không thể làm được. Việc này cần phải có Điển thúc phụ của con giúp đỡ, mượn tên hắn đứng ra, nếu không thì không thể thành công. Bằng nhi! Ta đi tìm Điển thúc phụ thương lượng một chút, ngươi đi tiếp mẹ ngươi và tỷ tỷ đi. Thúc Tôn không có đây, chị ngươi thấy buồn. Ngươi cũng biết nó đang mang bầu.
Tào Bằng đồng y rồi đi ra khỏi trướng với Tào Cấp.
Lúc này, trong chỗ hạ trại rất náo nhiệt.
Cả đám người ngồi quanh đống lửa hò hét.
Ở giữa, Đặng Phạm và Vương Mãi đang đấu với nhau.
Cả hai người đều có sức khỏe và kỹ năng xuất sắc nên có thể nói là sàn sàn như nhau.
Tào Cấp lập tức đi tìm Điển Vi thương nghị. Tào Bằng đang chuẩn bị đi nói chuyện với Trương thị và Tào Nam thì chợt nghe có tiếng người gọi:
- A Phúc!
Hắn quay đầu lại thì thấy đó là Hạ Hầu Lan.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Lan ửng đỏ như vừa mới uống rượu.
- Nghe Đầu Hổ và Đại Hùng nói thì bản lĩnh của chúng là do ngươi dạy? - Tào Bằng có cảm giác tốt với Hạ Hầu Lan nên gật gật đầu, kinh ngạc hỏi:
- Đúng là có chuyện này. Có gì không?
- Ta không tin. - Hạ Hầu Lan lớn tiếng nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì ở đồi Đại Vương làm sao bị ta hại? Ta không tin. - Vừa nói, nét mặt Hạ Hầu Lan có chút dữ tợn.
Thật sự y có đầy đủ lý do để buồn bực. Đời này của y đúng là không được thuận lợi.
Trước đây đi bái sư học nghệ, nhờ bằng hữu tốt nhất của mình mà tìm được Đồng uyên, không ngờ vì tư chất không tốt mà bị Đồng Uyên từ chối.
"Tư chất là gì?" Từ trước tới nay, Hạ Hầu Lan vẫn không hiểu được.
Vì vậy mà gã luyện tập một cách khắc khổ, nhưng rõ ràng là cũng một thời gian, huynh đệ của gã tiến bộ cực nhanh còn gã thì giống như ốc sên.
Sau khi xuống núi, gã cùng với huynh đệ của mình tới nương tựa Công Tôn Toản.
Dựa vào võ nghệ, Hạ Hầu Lan được vào Bạch Mã Nghĩa Tùng, trở thành quân tiên phong.
Lúc ấy, Hạ Hầu Lan cho rằng đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
Nào ngờ trong trận chiến mở màn, gặp phải quân tinh nhuệ của Viên Thiệu, mà chủ tướng Khúc Nghĩa của Tiên Đăng doanh khiến cho Hạ Hầu Lan không thể đối phó.
Sau trận ác chiến, Hạ Hầu Lan mở một đường máu rồi lại biết Công Tôn Toản đang định lấy mình làm người chịu tội... Không có cách nào khác, Hạ Hầu Lan đành phải xa xứ tới nương tựa Tào Tháo.
Trong trận chiến Uyển Thành vốn không có liên quan tới gã.
Nhưng sau khi Tào Tháo bại, quân Thanh Châu đột nhiên phản lại khiến cho trong lúc hỗn loạn, Hạ Hầu Lan và quân của mình bị lạc.
Thân là quân hầu lại bị thất lạc với bộ hạ của mình, chẳng khác nào nói cho người khác rằng hắn không có đủ tư cách làm tướng.
Sau khi đánh giết tới nửa đêm, vất vả thoát khỏi nguy hiểm thì lại gặp Tào Bằng. Vì vậy mà chiến mã yêu quý của Hạ Hầu Lan mới bị Điển Vi đánh chết. Hạ Hầu Lan cảm thấy hết sức bực tức. Nhưng gã không thể tìm ai mà kể? Điển Vi là ai? Hạ Hầu Lan không thể nào chọc nổi.
Ngụy Diên? So với gã thì cao hơn rất nhiều.
Sau khi đi ra khỏi quận Nam Dương, gã cố gắng làm cho bản thân trầm tĩnh.
Hạ Hầu Lan uống chút rượu, lại nghe Vương Mãi và Đặng Phạm nói bản lĩnh của mình đều do Tào Bằng dạy dỗ vì vậy mà trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Tất cả mọi người đều là thứ dân tại sao Tào Bằng lại được mọi người coi trọng? Bản thân gã học mươi năm lại chẳng khác nào cho nhà có tang, bị người ta coi thương? Vì vậy mà nhân chén rượu, Hạ Hầu Lan ngăn Tào Bằng lại.
Thật ra gã không có ý gì khác, chỉ muốn làm nhục Tào Bằng một chút, giải phóng tâm trạng chút mà thôi.
Bởi vì hắn biết, võ nghệ của Tào Bằng không mạnh, so với mình là hai cấp độ khác nhau.
Y không tin lời Vương Mãi và Đặng Phạm.
Hạ Hầu Lan nghĩ Tào Bằng không có can đảm giao thủ với mình.
Nào ngờ, Tào Bằng nhíu mày, nhìn Hạ Hầu Lan một chút rồi cười nói:
- Hạ Hầu! Nếu ngươi thua thì sao?
- Ta thua ngươi? - Hạ Hầu Lan không nhịn được cười to.
- A Phúc! Không phải ta xem thường ngươi nhưng chỉ cần ba chiêu ta có thể đánh gục ngươi.
- Tốt! Vậy chúng ta có thể thử... Có điều nếu ngươi thua thì sao? - Hai người nói chuyện với nhau khiến cho người khác chú ý.
Vương Mãi và Đặng Phạm cũng ngừng tay vội vàng chạy tới.
- Hạ Hầu Lan! Ngươi định làm gì? - Vốn chỉ một câu nói hết sức bình thường nhưng lại làm cho Hạ Hầu Lan nổi giận.
- Tại sao? Tại sao mọi người lại chỉ để ý tới ngươi?
- Ta làm sao?
Hạ Hầu Lan lớn tiếng quát:
- A Phúc! Nếu ta thua ngươi thì đời này ta làm nô bộc cho ngươi không hối hận.
Danh sách chương