Vào lúc này, người Đường Cát đầy thương tích.

Bên người y có tới hơn chục cái tử thi nhưng kẻ địch như giết không hết, càng lúc càng nhiều.

Chợt thấy có người gọi tên, Đường Cát hét lớn vung mâu bức lui kẻ địch. Vừa mới ngẩng đầu lên, thấy Vương Mãi cõng Đặng Tắc trên lưng, phóng ngựa chạy tới. Đường Cát thở hổn hển, đâm một tên tặc bình rồi tránh sang một bên.

- Đầu Hổ huynh đệ! Nhanh chóng phá vây.

- Đường đại ca! Chúng ta cùng đi.

- Đi cái con mẹ ngươi...nhanh đi tìm Ngụy đại ca nói binh lính Nghĩa Dương đã xong.... Ngụy Bình đã làm phản, bảo đại ca chạy nhanh...

Gương mặt của Đường Cát dữ tợn, dưới ánh lửa giống như một con dã thú bị thương.

Bụng, bả vai, sau lưng y đều có những vết thương sâu tới tận xương, máu tươi chảy đầm đìa. Có mấy vết thương đều vào chỗ nguy hiểm.

Vương Mãi còn định lên tiếng thì Đường Cát đã vung mâu đập vào mông Đại hắc.

- Đi mau.

Đại Hắc bị đau, hí lên một tiếng rồi tung vó chạy như điên.

Vương Mãi muốn dừng ngựa nhưng không còn cách nào khác đành phải nắm chặt dây cương, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Trong ánh lửa, Đường Cát ra sức chém giết, cố gắng chắn ở cửa doanh trại.

Trên người y máu tươi càng lúc càng nhiều mà thiết mâu trong tay cũng càng ngày càng nặng, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt...

Thi thể dưới chân gã đã đạt tới hai mươi nhưng Đường Cát vẫn kiên trì đứng đó, bảo vệ lá cờ binh lính Nghĩa Dương.

- Đường đại ca! Đầu hàng đi...

Một âm thanh xa lạ vang lên bên tai Đường Cát khiến cho y dừng lại.

Ở xung quanh gã tất cả đều là kẻ địch, có người quen cũng có kẻ xa lạ. Đường Cát liếc mắt có thể nhận ra mấy người cùng sát cánh trước kia.

Khi thấy ánh mắt của gã, mấy kẻ đó không dám nhìn trực diện.

Từ trong đám người có hai kẻ bước ra, trong đó có một đúng là Mã Ngọc.

- Đường đại ca! Huynh là một hảo hán. Ngụy Đô bá cũng biết, Trần trướng quân cũng biết, Hoàng Binh tào sử cũng biết. Chuyện hôm nay chỉ nhằm vào Ngụy Diên, Đặng Tắc, Tào Bằng, còn huynh không có vấn đề gì. Hoàng Binh tào sử đã hứa sẽ xây dựng lại binh lính Nghĩa Dương, hơn nữa còn cho chúng ta vào trong quân Giang Hạ. Đến lúc đó, Đường đại ca chính là một truân tướng, thậm chí còn có thể ngồi trên quân hầu, tội gì phải bán mạng cho Ngụy Diên. Chỉ cần hiện tại huynh đầu hàng, Ngụy Đô bá sẽ không bạc đãi Đường đại ca...

- Ngươi là...tên khốn nào? Đường Cát híp mắt nhìn Mã Ngọc.

Gã đột nhiên cười to:

- Bọn ngươi nghĩ binh lính Nghĩa Dương là gì mà dám nói gây dựng lại?

Dứt lời, gã ngẩng đầu, nhìn lá cờ Nghĩa Dương tung bay trong gió rồi rống to một tiếng:

- Có địch tới, binh lính lên trước.

Binh lính Nghĩa dương không phải chỉ là một đám binh mà còn là một thứ tinh thần.

Bọn họ vì bảo về nhà cửa mà tập trung lại, có cùng một mục tiêu, chưa bao giờ phản bội. Đó là một sự tâm huyết khó có thể nói ra bằng lời. Có tình huynh đệ, có tình bằng hữu, tất cả đều không hề phản bội.

- Chết đi.

Hán tử đứng bên cạnh Mã Ngọc cao giọng quát:

- Giết gã.

Hơn mười cây trường mâu đâm ra, Đường Cát cũng không trốn tránh, đón lấy trường mâu.

- Mâu binh ở trước, có ta vô địch.

Cái đầu của Tào Bằng cao tới đúng cằm của Ngụy Bình. Máu phun tung tóe trên mặt hắn, Tào Bằng cũng không buồn lấy tay lau đi. Một dòng máu theo lưỡi đao cứ thế mà chảy cuồn cuộn như suối…

Vẻ mặt của hắn hết sức bình tĩnh,không có bất cứ biểu hiện gì giận dữ. Hán hoàn đao ở trong tay quay một vòng rồi đẩy Ngụy Bình ngã trên mặt đất. Tào Bằng đi hai bước, vươn tay nắm được dây cương một chiến mã, xoay người nhảy lên ngựa. Tất cả động tác đều khiến bọn binh lính Kinh Châu nhìn chăm chăm nhưng không một người nào ngăn cản.

Tất cả đều choáng váng!

Ngụy Bình đã chết?

Tên tiểu hài tử này từ đâu chạy tới, giống như quỷ ma, xuất hiện mà vô thanh vô tức. Nỗi sợ hãi bao trùm trong lòng bọn lính Kinh Châu. Thế nên khi Tào Bằng lên ngựa không ai phản ứng gì.

- Ngụy đại ca, còn không đi!

Tào Bằng ngồi trên lưng ngựa rống to một tiếng, nói chung là để Ngụy Diên tỉnh táo lại. Tay trái của hắn cầm đao bay ra, xoay tròn xung quanh, bổ vào mặt một lính Kinh Châu. Không đợi tên lính Kinh Châu kêu lên thảm thiết, Ngụy Diên hai tay nắm chặt long tước đại đao, ánh đao long lánh, vun vút trong gió. Mỗi bước chân hắn lại quát một tiếng. Mỗi một tiếng quát có cả tiếng long tước trong tay xé gió như sấm chớp. Long tước sắc bén xé rách y giáp của lính Kinh Châu, tước đi tính mạng của chúng.

Mỗi một bước giết một người, nói thế có lẽ hơi khoa trương. Nhưng mười bước giết một người cũng có thể… Một người đã đạt đến mức võ tướng, nếu nói là liều mạng cũng chưa chắc đã thua võ tướng hạng nhất. Điều mà họ gọi là nhất phu liều mạng, vạn phu không địch lại. Võ nghệ của Ngụy Diên vốn cao hơn những binh lính Kinh Châu này. Hơn nữa Ngụy Bình bị giết hết sức kỳ lạ nên khiến bọn lính Kinh Châu hồn bay phách lạc. Cho nên khi Ngụy Diên đại khai sát giới, binh linh Kinh Châu hầu như không có gì phản kháng, đều cùng nhau hò hét bỏ chạy.

Đó là lòng can đảm!

Những lời này cũng không phải là bắn tên không đích. Ngụy Bình cố nhiên thua kém Ngụy Diên, nhưng đối với binh lính Kinh Châu là người chủ tướng. Hiện tại chủ tướng đã chết thì còn đánh gì nữa!

Tào Bằng phóng ngựa xung phong cầm đao chạy theo binh lính Kinh Châu. Đao pháp của hắn không giống cái loại đao pháp của Ngụy Diên, có vẻ vô cùng kỳ lạ. Trong Bạch Viên Thông Bối có một môn đao pháp sở trường gọi là Thiên Cương đao. Chiêu thức nhẹ nhàng, giết người chỉ để lại vết đao khoảng ba thốn, không phải là bổ, hay trảm. Nếu như bình thường, Tào Bằng xung phong có thể chịu chết. nhưng hiện tại, binh lính Kinh châu đã mất hết cả hồn phách, giống như rắn mất đầu. vì vậy mà Tào Bằng không bỏ qua đơn giản như vậy. Ở thời đại này nếu không giết người thì sẽ bị người giết. Chỉ cần có lòng thương hại thì sẽ mang tới họa sát thân. Tào Bằng đã kể cho Đặng Tắc chuyện nông dân và rắn, nên hắn không thể ngu xuẩn như người nông dân đó.

Hắn liên tiếp giết hai người, máu nhuộm y giáp. Tào Bằng chạy tới bên cạnh Ngụy Diên, vừa muốn mở lời thì đã thấy Ngụy Diên cầm hàm thiếc và dây cương xoay người ngồi lên lưng ngựa.

- Ngụy đại ca…

- Chúng ta mau trở về!

Trong lòng Ngụy Diên căm uất, bất chấp cả khích lệ cảm ơn Tào Bằng, thúc ngựa chạy đi. Tào Bằng thân thể nhỏ gầy cũng không phải nặng gì. Còn con ngựa này rõ ràng hơn xa Thất Nô nên mang hai người, tốc độ có phần như nhau.

Gió đêm rất lớn thổi vào trước mặt khiến người ta không mở mắt ra được. Tào Bằng vừa muốn nói chuyện nhưng trận gió lạnh thấu xương khiến hắn run lên. Sắc mặt Ngụy Diên rất nghiêm trọng, phóng ngựa như bay chạy đi. Đột nhiên hắn ghìm dây cương dừng lại.

- Ngụy đại ca, sao không đi nữa?

Ngụy Diên không nói gì, chỉ xanh mặt ngồi yên trên ngựa. Tào Bằng theo ánh mắt Ngụy Diên nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa xa xa cao tận trời, chiếu sáng cả một vùng.

- Đó là Tịch Dương Tụ!

- Ta biết!

Tào Bằng nhất thời căng thẳng la lớn:

- Ngụy đại ca, chúng ta chạy mau!

- Chờ đã!

Ngụy Diên nói líu ríu cắn chặt hàm răng. Lửa lớn như vậy, khẳng định có lập mưu trước. Ngụy Bình trước hết giết thám báo, sau đó phái người cầu viện… Doanh trại về sau hầu như là khoảng không. Ngụy Bình nếu đã tạo phản, hắn lôi kéo câu tương thủhay là giáo đao thủ, khẳng định cũng theo tạo phản.

Ngụy Diên hiểu rõ Ngụy Bình không kém Ngụy Bình hiểu rõ hắn. Nhưng hắn biết, chỉ băng một người Ngụy Bình thì tuyệt không thể có can đảm làm chuyện như vậy. Như vậy phía sau Ngụy Bình tất nhiên còn ẩn náu một tên độc thủ khác. Chuyện trong rừng Hồng Thụ cũng chứng minh là chuyện này có tổ chức. Vậy tất nhiên là có mai phục.

Mọi chuyện đều xảy ra sau khi mệnh lệnh của Hoàng Xạ được phát ra. Hoàng Xạ, nhất định là Hoàng Xạ!

- Ngụy đại ca, chúng ta đi thôi. Tỷ phu của ta cùng đầu hổ đều ở bên kia.

Ngụy Diên do dự một chút, khẽ cắn môi, vừa muốn phóng ngựa chạy đến. Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ Tịch Dương Tụ truyền đến. Tiếng gió lớn nhưng tiếng chân lại có thể truyền đến rất rõ. Ngụy Diên biến sắc, không nói hai lời, quay đầu ngựa chạy đi.

Tào Bằng nóng nảy:

- Ngụy đại ca… Ngụy Diên, ngươi dừng lại cho ta, ta muốn đi cứu tỷ phu!

- Câm miệng, Đặng lễ tòng đã chết rồi.

- Không thể nào. Ta đã dặn Đầu Hổ bảo vệ hắn, làm sao hắn có thể chết được.

- Trong quân của ta từ bao giờ có kỵ quân? Vừa rồi tiếng vó ngựa chứng minh có rất nhiều kỵ quân! Nếu như chiến sự ở Tịch Dương Tụ chưa kết thúc, làm sao có thể có nhiều kỵ quân như vậy?

- Sẽ không sao, sẽ không sao… Đầu hổ nhất định sẽ bảo vệ tỷ phu!

Tào Bằng thoáng cái thất thần. Cái gì là điềm đạm, cái gì là cẩn thận, đều cũng tiêu tan. Cả một đời hắn chưa bao giờ bảo vệ người nhà được tốt. Chẳng lẽ cả một đời hắn còn luôn đối mặt với số mệnh như vậy? Chỉ hơn vài tháng ngắn ngủi, người nhà Tào Cấp rất yêu thương hắn, Tào Bằng không thể nào quên được. Hắn đã hứa với tỷ tỷ là nhất định phải bảo vệ tốt Đặng Tắc. Nhưng bây giờ… Hắn nên nói thế nào với người nhà?

Ngụy Diên có phần sốt ruột, dùng chuôi đao đập vào cổ Tào Bằng. Tào Bằng la lên một tiếng rồi im bặt, mềm nhũn ra rớt phịch vào trong lòng Ngụy Diên, không còn giẫy dụa nữa. Ngụy Diên quay đầu nhìn lại Tịch Dương Tụ, cắn răng rồi thúc ngựa chạy nhanh.

Không biết hôn mê đã bao lâu, Tào Bằng yếu ớt tỉnh lại. Ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến hắn không mở mắt được. Hắn vô thức giơ tay lên, muốn che ánh sáng, thì bên tai vang lên từng tiếng ong ong. Cố gắng lắc đầu, Tào Bằng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

- Đây là chỗ nào?

- Uyển thành!

Cách đó không xa vọng tới tiếng nói trầm thấp của một người.

- Chúng ta hiện đang ở trong khu vực của Uyển thành.

Uyển thành?

Tào Bằng xoay người đứng lên, nhìn theo âm thanh phát ra thì thấy Ngụy Diên ngồi cách đó không xa, bên cạnh một đống lửa, đang yên lặng nướng một khối thịt không biết của con thú nào. Tào Bằng đứng lên, lần thứ hai cố sức lắc đầu. Hắn nghi hoặc nhìn Ngụy Diên một chút rồi nhìn bốn phía dò xét. Một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua cách đó không xa. Ánh tà dương chiếu vào làm nước suối một màu long lánh. Có một khối giống như là lợn rừng ngập trong vũng máu. Chắc là Ngụy Diên giết chết…

- Hiện tại bây giờ là giờ nào?

- Giờ là giờ Dậu. Ở đây cách Tịch Dương Tụ một đoạn, xung quanh không có nhà nào. Chúng ta trên cơ bản không có nguy hiểm.

Làm sao ta lại ở chỗ này? Tào Bằng từ từ tỉnh táo lại, đột nhiên nổi giận quát:

- Ta phải đi về tìm tỷ phu ta!

- Tỷ phu của ngươi đã chết!

Ngụy Diên ngẩng đầu, trên mặt trắng bệch, vẫn còn dính vết máu đen. Đôi con ngươi lộ ra vẻ hết sức u ám, ánh sáng chiếu vào lộ ra vẻ ớn lạnh.

- Ngươi quay trở lại thì có thể làm được gì? Quay về chịu chết à?

- Nhưng ta phải đi về, tỷ phu của ta sẽ không chết!

Tào Bằng nói, quay đầu muốn đi. Ngụy Diên cầm đao, khơi một cây than hất về phía Tào Bằng. Tào Bằng không kịp né tránh, bị cây than đập trúng người, té lăn ra đất.

- Ngươi định làm gì!

- Ta nghe lời Đặng lễ tòng sẽ phải chiếu cố quan tâm ngươi. Cho nên ta sẽ không để ngươi quay về chịu chết…

Tào Bằng thoáng cái nổi giận. Hắn đứng lên, chỉ tay mắng Ngụy Diên:

- Ngươi thật là một kẻ nhát gan, luôn miệng nói cái gì là thủ túc chi tình, anh em như tay chân. Vậy mà ngươi lại có thể trơ mắt nhìn anh em mình bị giết, ngay cả dũng khí trở về cũng không có.Ngươi có đáng xưng danh Nghĩa Dương võ binh không?

- Im miệng!

Ngụy Diên bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng quát. Chợt hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, lầm rầm nói:

- Nghĩa Dương võ binh đã không còn nữa rồi…

Tào Bằng rõ ràng nhìn thấy hai hàng nước mắt rơi xuống. Những vết máu đen trên mặt chảy cùng nước mắt, lặng lẽ rơi giữa đống lửa…

- Hiểu rõ không thể làm, mà làm thì không khôn ngoan. Ngụy Diên vừa thoát chết có sợ gì? Đối với ngươi nếu đã chết rồi thì ai sẽ báo thù cho những anh em? Bọn họ chết không minh bạch, ta không thể cho họ chết không minh bạch!

Vừa nói chuyện, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tào Bằng.

- A Phúc, chúng ta đi đầu hàng Tào Công đi!

- Hả!

- Chỉ có Tào Công mới có khả năng giúp chúng ta báo thủ trả hận. Cũng chỉ có Tào Công mới có khả năng tạo áp lực cho Lưu Biểu, khiến hắn giao ra Hoàng Xạ.

Trên mặt Ngụy Diên đột nhiên có một tia sáng chói lọi.

- Đúng. Ta đi đầu hàng Tào Công. Hôm nay nói không chừng hắn sẽ xuất binh Kinh Châu. Đến lúc đó ta nguyện làm lính hầu, đạp phá Cửu quận, lấy lại công đạo cho các anh em! A Phúc, ngươi đi cùng ta, chúng ta nương tựa vào Tào Tháo!

Tìm Tào Tháo nương tựa? Ngụy Diên không phải là vẫn ngưỡng mộ Lưu Đại Thúc đã lâu, làm sao có thể đột nhiên nhờ cậy Tào Tháo? Đương nhiên lúc này danh tiếng của Lưu Đại thúc không hiển hách, còn chưa có danh hiệu của Lưu hoàng thúc. Ảnh hưởng của hắn cũng giới hạn. Khả năng Trác quận bên kia cũng có chút nền móng. Nhưng muốn nói đến việc dương danh thiên hạ thì dường như không đạt được

Ngược lại thì Tào Tháo thừa lệnh vua, hôm nay danh tiếng đang vang dội. Ngụy Diên nghĩ ra việc tìm đến Tào Tháo nương nhờ hình như cũng không tồi… Nhưng Tào Bằng lại do dự!

Hơn nửa ngày, hắn ngẩng đầu nhìn Ngụy Diên nói khẽ:

- Ngụy đại ca, ta phải về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện