Cuối tháng tám năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo ở Hứa Đô tuyên thệ trước khi xuất quân thảo phạt nghịch tặc.
Y lấy thái thú Nhữ Nam là Mãn Sủng làm tiên phong, thống lĩnh tám ngàn quân. Lại lấy Quách Gia làm quân sư, Tư Không Tào duyện Đổng Chiêu làm Tư Mã. Lệnh cho tì tướng quân Từ Hoảng, Bình Lỗ giáo úy Vu Cấm, thái thú Ly Hồ Lý Điển, mỗi người điểm một vạn tinh binh chia ra thành ba đường chinh phạt Viên Thuật.
Tào Tháo tự lĩnh trung quân, lệnh Điển Vi và Hứa Chử dẫn Hổ Bôn và Hổ Vệ xuống quân.
Đồng thời Trấn Đông tướng quân Lưu Bị, Tả tướng quân Lã Bố cùng với Ô Trình hầu, Hán Minh tướng quân Tôn Sách khởi binh đánh thẳng tới Thọ Xuân.
Trong nhất thời, thiên hạ chấn động.
Mặc dù trước đây Tào Tháo đã trải qua nhiều trận đánh như lần này lại khác.
Tào Tháo gọi cái này là thay thiên tử thảo phạt nghịch tặc, nên cần phải chiến thắn. Không những phải thắng mà còn thắng đẹp nữa.
Nếu không như vậy thì không thể hiện được uy phong của nhà Hán.
Có người thì xưng tán hành động của Tào Tháo, có người thì châm chọc khiêu khích. Viên Thiệu lại im lặng làm như tọa sơn quan hổ đấu. Còn Lưu Biểu ở Kinh Châu thì mặc dù có lòng xuất binh quấy rối Tào Tháo nhưng nghĩ tới thanh danh nên y cũng đành phải bỏ ý định đó.
Ba vạn đại quân từ từ xuất chinh.
Mà đúng vào lúc Tào Tháo xuất chinh phạt Việt Thuật thì một đoàn xe cũng yên lặng rời khỏi Hứa Đô. Rốt cuộc thì triều đình cũng ban chiếu, phong Đặng Tắc làm huyện lệnh Hải Tây, ngay hôm đó tới Hải Tây nhậm chức.
Huyện Hải Tây cũng chính là huyện Quán Nam, nằm ở phía Nam cảng Liên Vân của tỉnh Giang Tô.
Hán Vũ đế lên ngôi năm thứ tư đã lấy Hải Tây hầu quốc thành ấp phong của tướng quân Lý Nghiễm. Năm Chinh Hòa thứ ba, Lý Nghiệm bị Hung Nô giết, Hải Tây hầu quốc được đổi lại thành huyện Hải Tây. Lúc đầu nó thuộc thẩm quyền của huyện Đông Hải, sau đó lại chuyển về sở hữu của quận Quảng Lăng.
Bộc Dương Khải tuổi chừng bốn mươi nhưng do nhiều nguyên nhân cho nên nhìn già hơn một chút. Y sống ở Trần Lưu, hiện giờ ở huyện Ngoại Hoàng làm thầy dậy học. Nói thật nếu không có Tuân Úc tiến cứ thì Bộc Dương Khải cũng không để ý tới Đặng Tắc. Tính tình của y rất lạnh lùng không ưa nói chuyện, bình thường nếu không có chuyện gì thì chỉ ở trong phòng đọc sách. Hoặc có thể y luyện thư pháp.
Theo như Quách Gia nói thì Bộc Dương Khải rất giỏi phong tục của lục quốc, thích đọc thơ Hàn. Thơ Hàn chính là nước Hàn vào thời kỳ Chiến Quốc. Trong kinh thi chẳng phải có Trịnh Phong và Hàn Phong đó sao? Nhìn chung ngoài Kinh Thi ra, Bộc Dương Khải chỉ đọc thơ Hàn. Do năm đó Trần Lưu là đế đô của nước Hàn nên trong suy nghĩ của Bộc Dương Khải thì bản thân là dân nước Hàn. Hơn nữa y rất hiểu lễ tiết của nhà Chu nên nhất cử nhất động đều yêu cầu nghiêm khắc, chú trọng lễ pháp lão phu tử.
Tào Bằng khi đứng trước mặt Bộc Dương Khải cảm thấy rất áp lực. Cứ nhìn thấy y, Tào Bằng lại nhớ tới mấy vị giáo sư của thời sau...
Ngay cả Đặng Tắc lúc đầu cũng ôm suy nghĩ ngàn vàng mua xương ngựa. Mặc dù Tào Bằng trách cứ, thức tỉnh nhưng y vẫn không cho Bộc Dương Khải có bao nhiêu tài cán. Người ta thường nói mỗi người có một phong cách. Bộc Dương Khải có một thứ phong thái khiến cho người đứng trước mặt mình sợ không dám nói một câu. Kiếp này hay kiếp trước, mặc dù đã gặp rất nhiều loại người nhưng khi Tào Bằng đứng trước Bộc Dương Khải vẫn thấy có chút hồi hộp.
Một thầy đồ như vậy phải nói không hề tầm thường. Đây chính là suy nghĩ khi lần đầu tiên Tào Bằng nhìn thấy Bộc Dương Khải.
Vốn Bộc Dương Khải định đưa cả nhà tới Lư Giang, tìm bằng hữu tốt của mình để nương tựa. Nhưng do Quách Gia khuyên bảo nên y mới bỏ ý nghĩ đó. Y nói với Đặng Tắc:
- Ngươi tới Hải Tây, mỗ cũng đi theo. Nhưng nếu như ta đưa ra ý kiến hay mà ngươi không tiếp thu, lại không cho ta một cái lý do thích hợp thì ta sẽ từ động cáo từ.
Những lời này của y có chút gì đó trong binh pháp Tôn tử. Nếu nghe kế ta, dùng sẽ tất thắng, còn không nghe ý ta dùng tất bại mà đi. Nếu ngươi cần ta giúp thì phải nghe ý kiến của ta. Nếu ngươi không nghe mà không có lý do thì ta sẽ đi. Nghe ra thì dường như là đang uy hiếp Đặng Tắc. Nhưng chỉ cần suy nghĩ thì thấy Bộc Dương Khải nói vậy cũng không phải là không có lý.
Dù sao thì tuổi y cũng lớn rồi, ở Trung Nguyên cũng không còn có thể phát triển. Nếu ngươi đồng ý nghe theo ta thì ta còn có thể giúp ngươi. Nếu như ngươi không muốn nghe ta thì ta cần gì phải ở lại cho mất thời gian? Bộc Dương Khải còn có con, nên y phải tính toán cho đứa con của mình.
Lúc đầu Đặng Tắc cảm thấy khó chịu nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì quá đáng. Chủ ý của ngươi hay thì ta nghe, chủ ý của ngươi dở ta sẽ không nghe. Nếu ngươi cố chấp cho rằng ta sai thì như vậy cả hai không còn gì để nói nữa. Vì vậy mà Đặng Tắc liền đồng ý.
Còn Tào Bằng thì lại từ câu nói của Bộc Dương Khải mà nghe được điều gì đó không tầm thường. Một người nếu không có bản lĩnh thì dám nói như vậy hay sao? Mà người có bản lĩnh thì đều có chút cổ quái. Nếu là người không có bản lĩnh thì chỉ biết vâng dạ, nói gì nghe đấy.
Mà Đặng Tắc cần một người giúp đỡ chứ không phải là một tay sai. Nếu Bộc Dương Khải không có ý của mình thì Đặng Tắc cần y để làm gì? Chỉ cần với những lời nói đó của Bộc Dương Khải cũng đủ cho Tào Bằng nhìn y với ánh mắt khác. Bộc Dương Khải còn có một đứa con trai tên là Bộc Dương Dật, so với Tào Bằng thì nhỏ hơn một tuổi. Lần này Bộc Dương Dật cũng không đi với Bộc Dương Khải mà được y sắp xếp cho tới Lư Giang.
Hiển nhiên Bộc Dương Khải cũng không coi trọng Đặng Tắc. Có lẽ trong suy nghĩ của y thì Đặng Tắc cũng không thể nào chịu nổi mình. Còn y thì chẳng bao lâu là có thể đi. Vì vậy mà y để cho Bộc Dương Dật tới nhà bằng hữu ở Lư Giang.
Đặng Tắc đối với điều này cũng không làm gì được. Người ta đã đồng ý giúp y là coi như đã nể mặt. Nếu còn đòi hỏi nữa thì hơi quá...
Đối với chuyện này, Tào Bằng cũng bất lực.
Sau khi Bộc Dương Khải tới Tào phủ vẫn biểu hiện quái dị như trước, không hay nói chuyện với người khác.
Phần lớn thời gian, y đọc tài liệu và công văn của huyện Hải Tây. Chẳng hạn như phong cảnh, nhân tình địa phương, điều kiện khí hậu... Còn Đặng Tắc thì ngày nào cũng dẫn Tào Bằng tới vấn an. Mặc dù Bộc Dương Khải không quá để ý tới gã nhưng cũng không hề biểu hiện sự bất mãn. Còn Tào Bằng đi theo Đặng Tắc thì cũng thầm quan sát Bộc Dương Khải để tìm kiếm sự sơ hở của y.
Chỉ tiếc rằng Bộc Dương Khải hoàn toàn trong sáng, không hề có ham muốn. Y không háo sắc cũng không tham tiền, sinh hoạt chẳng khác gì một nhà sư khổ hạnh.
Cứ sáng sớm, y rời khỏi giường ra ngoài luyện tập một chút rồi vào thư phòng đọc sách. Sau khi cơm trưa xong, y thiếp đi một chút chừng nửa giờ rồi bắt đầu đọc công văn và hồ sơ. Sau bữa cơm chiều, y đi bộ khoảng một giờ, sau đó rửa mặt rồi đi ngủ. Nếu nói một cách chuẩn xác thì sinh hoạt của y hoàn toàn có giờ giấc. Nguồn tại http://Truyện FULL
Một người như vậy đúng là không dễ mời chào.
Còn vị đồng hương của Đặng Tắc là Đặng Chi thì đã phái người đưa thư nhưng đến nay vẫn chưa có hồi âm. Đặng Chi có tới đây hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Nói thế nào thì Tào Bằng cũng không có lòng tin rằng Đặng Chi sẽ tới giúp, vì vậy mà hắn đặt hết sự chú ý lên người Bộc Dương Khải.
Thời gian trôi đi như bay, nháy mắt đã tới thời điểm Tào Tháo khởi binh.
Cũng lúc đó, triều đình cũng phát chiếu tới Tào phủ, lệnh Đặng Tắc làm huyện lệnh Hải Tây.
Đúng như Quách Gia nói, Mãn Sủng không hề làm khó Đặng Tắc mà ngược lại khi biết Đặng Tắc tới Hải Tây, Mãn Sủng còn rất cao hứng. Y nói tốt cho Đặng Tắc với sứ giả của Tào Tháo vì vậy mà cuối cùng Tào Tháo mới hạ quyết tâm.
Tào Cấp đã tới nhậm chức ở Hà Nhất công phường.
Trong nhà chỉ còn lại mẹ con Trương thị và Đặng Ngải vừa mới đầy tháng.
Hai vợ chồng Đặng Cự Nghiệp đều ở lại Tào phủ tại Hứa Đô. Vốn Tào Nam phải đi theo Đặng Tắc tới huyện Hải Tây nhưng do nàng vừa mới sinh, tiểu Đặng Ngải còn nhỏ cho nên bị Đặng Tắc từ chối. Ngoại trừ việc đó ra, trong Tào phủ còn mười tỳ nữ và mười tân gia tướng. Chu Thương, Hạ Hầu Lan dẫn mười tên hảo hán núi Thổ Phục, hộ tống Đặng Tắc tới huyện Hải Tây nhậm chức...
Tào Bằng cũng theo Đặng Tắc đi tới đó. Vốn ý của Đặng Tắc là hy vọng Tào Bằng ở lại Hứa Đô tìm chỗ đề làm môn sinh của một vị danh sư nào đó. Nhưng Tào Bằng lại kiên quyết từ chối.
- Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Ta theo tỷ phu tới Hải Tây cũng có thể tăng thêm kiến thức. Thơ, luận ta có thể đọc. Hiện giờ đang đọc thượng thư. Nếu ta có chỗ nào không hiểu thì có thể thỉnh giáo tỷ phu hoặc Bộc Dương tiên sinh, chắc chắn ngài có thể chỉ cho ta. - Tào Bằng dứt lời liền quay sang nhìn Bộc Dương Khải.
Nét mặt Bộc Dương Khải vẫn hết sức lạnh lùng. Có điều trong mắt y hơi lóe lên một tia sáng khiến cho Tào Bằng nhận ra một chút khen ngợi.
- Nếu tiểu công tử có hỏi mà ta biết thì ta sẽ nói...
Trong thời gian này, Đặng Tắc cũng tiếp xúc với Bộc Dương Khải. Nhìn qua thì Bộc Dương Khải là người lạnh lùng, tính tình cũng có chút cổ quái. Nhưng nếu nói về học vấn thì so với Đặng Tắc, y lại càng chắc hơn.
Dù sao thì y cũng là thầy đồ dậy người cho nên sự hiểu biết với thơ hay luận hơn xa Đặng Tắc. Nếu Bộc Dương Khải đồng ý dậy Tào Bằng thì Đặng Tắc cũng không có gì để nói. Nhưng trong lòng Đặng Tắc vẫn có một chút khúc mắc đó là Tào Bằng không thể bái Bộc Dương Khải làm thầy.
Tại sao lại như vậy?
Nói cho cùng thì thanh danh của Bộc Dương Khải không được tốt lắm. A Phúc thông minh như vậy, tương lai phải bái một nhân vật lớn làm thầy mới được.
Đặng Tắc đã chịu đủ sự đau khổ khi không có danh sư. Mới đầu khi hắn học về luật pháp, nếu như có được một vị danh sư thì không thê thảm như vậy.
Thật ra thì Tào Bằng cũng hiểu được suy nghĩ của Đặng Tắc. Mà trong lòng hắn thật ra từ lâu đã chọn một người. Nhưng hắn không biết người đó có chấp nhận mình hay không...
Tới sáng sớm, đoàn người Tào Bằng cũng lên đường. Đặng Tắc ngồi trên một chiếc xe. Bộc Dương Khải cũng ngồi một xe. Trên xe ngoại trừ một số đồ dùng ra thì chất chồng toàn là công văn và hồ sơ. Số công văn Tuân Úc chuyển tới cho, Đặng Tắc cố gắng mang đi. Y không biết nhiều lắm về Hải Tây cho nên nhân dịp đi đường có thể tìm hiểu.
Quách Gia đã nói Hải Tây rất phức tạp. Khi Tuân Úc gọi y tới nhận chiếu thì cũng nói Hải Tây thay đổi. Thượng thư Tuân Du thì cho người tới nói với Đặng Tắc:
- Hải Tây là nơi tiếp giáp với ba quận cho nên phải quan hệ tốt với địa phương, đặc biệt là họ Trần ở Quảng Lăng.
Tất cả mọi người đều có ý tốt giúp đỡ. Thậm chí ngay cả Tào Chân cũng nói nhỏ với Tào Bằng:
- Khi tới Hải Tây tốt nhất là tới bái phỏng Vệ Di.
Câu nói của y chính là dặn Tào Bằng, ở Hải Tây thật sự rất nguy hiểm. Nhưng cụ thể nguy hiểm thế nào thì Tào Chân cũng không nói được.
- A Phúc! Lão già kia thật sự có tác dụng chứ?
Chu Thương và Hạ Hầu Lan đi trước mở đường. Tào Bằng, Vương Mãi và Đặng Phạm thì đi ở phía sau.
Vương Mãi thúc ngựa đi ngang với Tào Bằng mà nói nhỏ, ánh mắt gã thì nhìn vào chiếc xe ngựa thứ hai. Người ngồi trong chiếc xe đó chính là Bộc Dương Khải.
- Đầu Hổ ca! Chớ có nói lung tung.
Tào Bằng nhíu mày, trách cứ:
- Bộc Dương tiên sinh là người có tài, kiến thức lại uyên bác. Sau này chúng ta phải tôn trọng ngài mới được. Nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì trở về Hứa Đô đi. Ta và ngũ ca đi là được rồi...
Vương Mãi nhếch miệng liên tục xua tay...
- Ta không có ý đó... Được rồi! Được rồi!. Từ nay về sau ta sẽ không càu nhàu nữa. Ngươi đừng có bắt ta trở về.
Trong tiểu bát nghĩa, Tào Bằng có tình cảm sâu đậm nhất chính là Vương Mãi. Hắn cũng không muốn trách cứ Vương Mãi, chỉ có điều hiện giờ tất cả đều thân cô thế cô. nếu muốn thống trị một địa phương hắn còn không biết rất nhiều chuyện. Bộc Dương Khải chính là sự giúp đỡ đáng tin cậy nhất của Đặng Tắc. Tào Bằng cũng không hy vọng quan hệ với y trở nên căng thẳng.
Vương Mãi đã như vậy thì Đặng Phạm cũng không nói gì nữa.
Cả ba đi theo xe ngựa đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Hôm trước còn chưa gặp được tam ca...
- Ôi! Ở Hứa Đô lâu như vậy bây giờ ra đi thấy hơi nhớ.
- Là không gặp Tam ca hay là không bỏ được sự phồn hoa của Hứa đô?
- Tất nhiên là mấy người tam ca... Hứa đô có phồn hoa tới mấy thì liên quan gì tới ta? Ta cả ngày luyện võ, đâu có chơi bời.
Tào Bằng cười nói:
- Chẳng lẽ huynh thật sự nhớ Hứa Đô?
Đặng Phạm đột nhiên nói:
- Ta nhớ tới cha và mẹ.
Lớn thế này nhưng Đặng Phạm chưa bao giờ xa cha mẹ. Lần này tới Hải Tây, cách xa Hứa Đô cả ngàn dặm khiến cho y có cảm giác nhớ nhà. Khi vừa mới đi ra khỏi cửa thành Hứa Đô, Đặng Phạm đã bắt đầu phát tác. Cũng may hắn đi cùng với đám người Tào Bằng, chứ nếu đi một mình thì có lẽ bây giờ đã khóc. Tào Bằng cũng không cười Đặng Phạm mà Vương Mãi cũng đồng dạng có chút nhớ nhà.
- Ta cũng nhớ cha ta. Hôm nay cha ta theo chủ công xuất chinh không biết...
Trong trí nhớ của Tào Bằng thì Tào Tháo chinh phạt Viên Thiệu cuối cùng cũng chiến thắng. Tuy nhiên hình như chiến thắng của y không được nhẹ nhàng nhưng cũng không tổn thất quá nặng.
- Đầu Hổ ca! Huynh không nên lo lắng... Vương bá bá là túc vệ trung quân của quân Hổ Bôn, không phải xông lên thì việc gì huynh phải lo?
- Nhưng trong trận chiến Uyển thành, Điển trung lang lúc đó chẳng phải túc vệ trung quân đó sao?
Câu nói của Vương Mãi suýt chút nữa làm cho Tào Bằng bị nghẹn. Đúng vậy! Lúc đó, Điển Vi suýt chút nữa thì mất mạng. Tào Bằng gãi đầu:
- Đầu Hổ ca! Đây là hai chuyện khác nhau.
- Tại sao lại là hai chuyện khác nhua?
- Lần trước Tào công ở uyển thành chủ yếu là do... Khinh địch. Còn bây giờ, Tào công không thể mắc sai lầm đó nữa. Hơn nữa, lần này Tào công có Quách tế tửu đi cùng. Quách tế tửu là ai? Nói vậy ngươi cũng hiểu được Tào công sẽ không dẫm lên vết xe đổ đâu.
Vương Mãi nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Nét mặt y chợt giãn ra mà nở nụ cười. Y đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, càng lúc càng tới gần.
- A Phúc! A Phúc chờ ta.
Tào Bằng ghìm cương ngựa mà quay lại nhìn.
Chỉ thấy trên con đường lớn một đám bụi bốc lên mù mịt. Một đột kỵ mã đang lao tới nhanh như chớp từ phía Hứa Đô. Cầm đầu là hai viên tiểu tướng, cưới ngựa Ô Chuy. Một tên thì cầm song kích, còn một người thì khoác cung tên, lưng ngựa có cắm một cây Long Tước. Sau lưng hai người còn có hai mươi tên tùy tùng và hai chiếc xe ngựa. Tào Bằng vừa thấy hai người đó thì ngẩn người. Hắn quay ngựa lại nghênh đón.
- Nhị ca! Tam ca! Hai người định đi đâu?
Hai viên tiểu tướng đúng là Điển Mãn và Hứa Nghi. Chỉ thấy nét mặt cả hai đều hết sức hưng phấn.
- A Phúc! Chúng ta quyết định đi với ngươi tới huyện Hải Tây.
- Cái gì?
Đặng Phạm liền gật đầu:
- Đúng vậy! Lần này ngươi đi, ta và Đại Đầu đều cảm thấy Hứa Đô quá chán. Đại ca đi tới Hổ báo kỵ, hiện giờ suốt ngày thao diễn trong doanh nên không có thời gian. Lão tứ và lão lục thì một người đi Lạc dương còn một người tới Trường An... Ta và Đại Đầu tính toán có ở lại Hứa đô cũng chẳng có việc gì để làm. Đơn giản theo người tới Hải Tây tăng thêm kiến thức.
- Các ngươi định cùng ta tới Hải Tây?
- Đúng vậy. - Hứa Nghi hưng phấn hoa chân múa tay:
- Nghe nói hiện giờ Hải Tây rất hỗn loạn, đúng là thời điểm tốt nhất cho huynh đệ chúng ta lập công.
"Chẳng lẽ hai tên này coi chuyện tới Hải Tây là trò chơi sao?"
- A Phúc! Đệ xem. Chúng ta đã chuẩn bị xong. Đại Đầu còn chọn trong tộc ra hai mươi người đi cùng với chúng ta. Ngươi cũng đừng coi thường họ, rất lợi hại đấy. Sau khi tới Hải Tây, chắc chắn họ sẽ giúp được cho các ngươi.
Lúc này, Đặng Tắc cũng nghe thấy tiếng xôn xao ở phía sau vì vậy mà y sai người dừng ngựa đi xuống xem.
- A Phúc! Sao lại thế này?
Y có chút bất mãn nói:
- Chúng ta còn phải đi. Nếu chậm, khi trời tối phải nghỉ nơi hoang dã đấy.
- A... Nhị ca và tam ca tới đây.
Tào Bằng cười khổ nhìn Đặng Tắc rồi nói:
- Nhị ca và tam ca nói muốn đi với chúng ta tới huyện Hải Tây, còn mang cả xe ngựa đi theo.
- Cái gì?
Đặng Tắc nghe thấy vậy thì hoảng sợ.
"Cả hai tên này cùng tới Hải Tây?" Tình hình nơi đó rất phức tạp nếu có chuyện gì xảy ra với hai người thì Đặng Tắc không thể gánh nổi trách nhiệm.
- A Mãn! Đại Đầu! Hai ngươi định tới Hải Tây sao?
Hứa Nghi ở trên ngựa ưỡn ngực:
- Đó là đương nhiên... Chúng ta kết bái huynh đệ với a Phúc làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn gặp nguy hiểm?
"Lão tử nguy hiểm lúc nào?" Tào Bằng chửi ầm trong đầu. "Các ngươi đi theo mới làm cho ta gặp nguy hiểm."
Nhưng người ta có lòng tốt cũng thật khó từ chối. Đặng Tắc còn định khuyên bảo thì chợt nghi Điển Mãn nói:
- Đặng đại ca! Chúng ta đi với a Phúc, cha ta đã đồng ý. Nếu không thì Đại Đầu cũng không thể mang người đi theo. Nếu huynh không đồng ý, ta và Đại Đầu cũng không miễn cưỡng. Các ngươi đi đường của mình, ta và Đại Đầu tự mình tới Hải Tây.
Y lấy thái thú Nhữ Nam là Mãn Sủng làm tiên phong, thống lĩnh tám ngàn quân. Lại lấy Quách Gia làm quân sư, Tư Không Tào duyện Đổng Chiêu làm Tư Mã. Lệnh cho tì tướng quân Từ Hoảng, Bình Lỗ giáo úy Vu Cấm, thái thú Ly Hồ Lý Điển, mỗi người điểm một vạn tinh binh chia ra thành ba đường chinh phạt Viên Thuật.
Tào Tháo tự lĩnh trung quân, lệnh Điển Vi và Hứa Chử dẫn Hổ Bôn và Hổ Vệ xuống quân.
Đồng thời Trấn Đông tướng quân Lưu Bị, Tả tướng quân Lã Bố cùng với Ô Trình hầu, Hán Minh tướng quân Tôn Sách khởi binh đánh thẳng tới Thọ Xuân.
Trong nhất thời, thiên hạ chấn động.
Mặc dù trước đây Tào Tháo đã trải qua nhiều trận đánh như lần này lại khác.
Tào Tháo gọi cái này là thay thiên tử thảo phạt nghịch tặc, nên cần phải chiến thắn. Không những phải thắng mà còn thắng đẹp nữa.
Nếu không như vậy thì không thể hiện được uy phong của nhà Hán.
Có người thì xưng tán hành động của Tào Tháo, có người thì châm chọc khiêu khích. Viên Thiệu lại im lặng làm như tọa sơn quan hổ đấu. Còn Lưu Biểu ở Kinh Châu thì mặc dù có lòng xuất binh quấy rối Tào Tháo nhưng nghĩ tới thanh danh nên y cũng đành phải bỏ ý định đó.
Ba vạn đại quân từ từ xuất chinh.
Mà đúng vào lúc Tào Tháo xuất chinh phạt Việt Thuật thì một đoàn xe cũng yên lặng rời khỏi Hứa Đô. Rốt cuộc thì triều đình cũng ban chiếu, phong Đặng Tắc làm huyện lệnh Hải Tây, ngay hôm đó tới Hải Tây nhậm chức.
Huyện Hải Tây cũng chính là huyện Quán Nam, nằm ở phía Nam cảng Liên Vân của tỉnh Giang Tô.
Hán Vũ đế lên ngôi năm thứ tư đã lấy Hải Tây hầu quốc thành ấp phong của tướng quân Lý Nghiễm. Năm Chinh Hòa thứ ba, Lý Nghiệm bị Hung Nô giết, Hải Tây hầu quốc được đổi lại thành huyện Hải Tây. Lúc đầu nó thuộc thẩm quyền của huyện Đông Hải, sau đó lại chuyển về sở hữu của quận Quảng Lăng.
Bộc Dương Khải tuổi chừng bốn mươi nhưng do nhiều nguyên nhân cho nên nhìn già hơn một chút. Y sống ở Trần Lưu, hiện giờ ở huyện Ngoại Hoàng làm thầy dậy học. Nói thật nếu không có Tuân Úc tiến cứ thì Bộc Dương Khải cũng không để ý tới Đặng Tắc. Tính tình của y rất lạnh lùng không ưa nói chuyện, bình thường nếu không có chuyện gì thì chỉ ở trong phòng đọc sách. Hoặc có thể y luyện thư pháp.
Theo như Quách Gia nói thì Bộc Dương Khải rất giỏi phong tục của lục quốc, thích đọc thơ Hàn. Thơ Hàn chính là nước Hàn vào thời kỳ Chiến Quốc. Trong kinh thi chẳng phải có Trịnh Phong và Hàn Phong đó sao? Nhìn chung ngoài Kinh Thi ra, Bộc Dương Khải chỉ đọc thơ Hàn. Do năm đó Trần Lưu là đế đô của nước Hàn nên trong suy nghĩ của Bộc Dương Khải thì bản thân là dân nước Hàn. Hơn nữa y rất hiểu lễ tiết của nhà Chu nên nhất cử nhất động đều yêu cầu nghiêm khắc, chú trọng lễ pháp lão phu tử.
Tào Bằng khi đứng trước mặt Bộc Dương Khải cảm thấy rất áp lực. Cứ nhìn thấy y, Tào Bằng lại nhớ tới mấy vị giáo sư của thời sau...
Ngay cả Đặng Tắc lúc đầu cũng ôm suy nghĩ ngàn vàng mua xương ngựa. Mặc dù Tào Bằng trách cứ, thức tỉnh nhưng y vẫn không cho Bộc Dương Khải có bao nhiêu tài cán. Người ta thường nói mỗi người có một phong cách. Bộc Dương Khải có một thứ phong thái khiến cho người đứng trước mặt mình sợ không dám nói một câu. Kiếp này hay kiếp trước, mặc dù đã gặp rất nhiều loại người nhưng khi Tào Bằng đứng trước Bộc Dương Khải vẫn thấy có chút hồi hộp.
Một thầy đồ như vậy phải nói không hề tầm thường. Đây chính là suy nghĩ khi lần đầu tiên Tào Bằng nhìn thấy Bộc Dương Khải.
Vốn Bộc Dương Khải định đưa cả nhà tới Lư Giang, tìm bằng hữu tốt của mình để nương tựa. Nhưng do Quách Gia khuyên bảo nên y mới bỏ ý nghĩ đó. Y nói với Đặng Tắc:
- Ngươi tới Hải Tây, mỗ cũng đi theo. Nhưng nếu như ta đưa ra ý kiến hay mà ngươi không tiếp thu, lại không cho ta một cái lý do thích hợp thì ta sẽ từ động cáo từ.
Những lời này của y có chút gì đó trong binh pháp Tôn tử. Nếu nghe kế ta, dùng sẽ tất thắng, còn không nghe ý ta dùng tất bại mà đi. Nếu ngươi cần ta giúp thì phải nghe ý kiến của ta. Nếu ngươi không nghe mà không có lý do thì ta sẽ đi. Nghe ra thì dường như là đang uy hiếp Đặng Tắc. Nhưng chỉ cần suy nghĩ thì thấy Bộc Dương Khải nói vậy cũng không phải là không có lý.
Dù sao thì tuổi y cũng lớn rồi, ở Trung Nguyên cũng không còn có thể phát triển. Nếu ngươi đồng ý nghe theo ta thì ta còn có thể giúp ngươi. Nếu như ngươi không muốn nghe ta thì ta cần gì phải ở lại cho mất thời gian? Bộc Dương Khải còn có con, nên y phải tính toán cho đứa con của mình.
Lúc đầu Đặng Tắc cảm thấy khó chịu nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì quá đáng. Chủ ý của ngươi hay thì ta nghe, chủ ý của ngươi dở ta sẽ không nghe. Nếu ngươi cố chấp cho rằng ta sai thì như vậy cả hai không còn gì để nói nữa. Vì vậy mà Đặng Tắc liền đồng ý.
Còn Tào Bằng thì lại từ câu nói của Bộc Dương Khải mà nghe được điều gì đó không tầm thường. Một người nếu không có bản lĩnh thì dám nói như vậy hay sao? Mà người có bản lĩnh thì đều có chút cổ quái. Nếu là người không có bản lĩnh thì chỉ biết vâng dạ, nói gì nghe đấy.
Mà Đặng Tắc cần một người giúp đỡ chứ không phải là một tay sai. Nếu Bộc Dương Khải không có ý của mình thì Đặng Tắc cần y để làm gì? Chỉ cần với những lời nói đó của Bộc Dương Khải cũng đủ cho Tào Bằng nhìn y với ánh mắt khác. Bộc Dương Khải còn có một đứa con trai tên là Bộc Dương Dật, so với Tào Bằng thì nhỏ hơn một tuổi. Lần này Bộc Dương Dật cũng không đi với Bộc Dương Khải mà được y sắp xếp cho tới Lư Giang.
Hiển nhiên Bộc Dương Khải cũng không coi trọng Đặng Tắc. Có lẽ trong suy nghĩ của y thì Đặng Tắc cũng không thể nào chịu nổi mình. Còn y thì chẳng bao lâu là có thể đi. Vì vậy mà y để cho Bộc Dương Dật tới nhà bằng hữu ở Lư Giang.
Đặng Tắc đối với điều này cũng không làm gì được. Người ta đã đồng ý giúp y là coi như đã nể mặt. Nếu còn đòi hỏi nữa thì hơi quá...
Đối với chuyện này, Tào Bằng cũng bất lực.
Sau khi Bộc Dương Khải tới Tào phủ vẫn biểu hiện quái dị như trước, không hay nói chuyện với người khác.
Phần lớn thời gian, y đọc tài liệu và công văn của huyện Hải Tây. Chẳng hạn như phong cảnh, nhân tình địa phương, điều kiện khí hậu... Còn Đặng Tắc thì ngày nào cũng dẫn Tào Bằng tới vấn an. Mặc dù Bộc Dương Khải không quá để ý tới gã nhưng cũng không hề biểu hiện sự bất mãn. Còn Tào Bằng đi theo Đặng Tắc thì cũng thầm quan sát Bộc Dương Khải để tìm kiếm sự sơ hở của y.
Chỉ tiếc rằng Bộc Dương Khải hoàn toàn trong sáng, không hề có ham muốn. Y không háo sắc cũng không tham tiền, sinh hoạt chẳng khác gì một nhà sư khổ hạnh.
Cứ sáng sớm, y rời khỏi giường ra ngoài luyện tập một chút rồi vào thư phòng đọc sách. Sau khi cơm trưa xong, y thiếp đi một chút chừng nửa giờ rồi bắt đầu đọc công văn và hồ sơ. Sau bữa cơm chiều, y đi bộ khoảng một giờ, sau đó rửa mặt rồi đi ngủ. Nếu nói một cách chuẩn xác thì sinh hoạt của y hoàn toàn có giờ giấc. Nguồn tại http://Truyện FULL
Một người như vậy đúng là không dễ mời chào.
Còn vị đồng hương của Đặng Tắc là Đặng Chi thì đã phái người đưa thư nhưng đến nay vẫn chưa có hồi âm. Đặng Chi có tới đây hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Nói thế nào thì Tào Bằng cũng không có lòng tin rằng Đặng Chi sẽ tới giúp, vì vậy mà hắn đặt hết sự chú ý lên người Bộc Dương Khải.
Thời gian trôi đi như bay, nháy mắt đã tới thời điểm Tào Tháo khởi binh.
Cũng lúc đó, triều đình cũng phát chiếu tới Tào phủ, lệnh Đặng Tắc làm huyện lệnh Hải Tây.
Đúng như Quách Gia nói, Mãn Sủng không hề làm khó Đặng Tắc mà ngược lại khi biết Đặng Tắc tới Hải Tây, Mãn Sủng còn rất cao hứng. Y nói tốt cho Đặng Tắc với sứ giả của Tào Tháo vì vậy mà cuối cùng Tào Tháo mới hạ quyết tâm.
Tào Cấp đã tới nhậm chức ở Hà Nhất công phường.
Trong nhà chỉ còn lại mẹ con Trương thị và Đặng Ngải vừa mới đầy tháng.
Hai vợ chồng Đặng Cự Nghiệp đều ở lại Tào phủ tại Hứa Đô. Vốn Tào Nam phải đi theo Đặng Tắc tới huyện Hải Tây nhưng do nàng vừa mới sinh, tiểu Đặng Ngải còn nhỏ cho nên bị Đặng Tắc từ chối. Ngoại trừ việc đó ra, trong Tào phủ còn mười tỳ nữ và mười tân gia tướng. Chu Thương, Hạ Hầu Lan dẫn mười tên hảo hán núi Thổ Phục, hộ tống Đặng Tắc tới huyện Hải Tây nhậm chức...
Tào Bằng cũng theo Đặng Tắc đi tới đó. Vốn ý của Đặng Tắc là hy vọng Tào Bằng ở lại Hứa Đô tìm chỗ đề làm môn sinh của một vị danh sư nào đó. Nhưng Tào Bằng lại kiên quyết từ chối.
- Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Ta theo tỷ phu tới Hải Tây cũng có thể tăng thêm kiến thức. Thơ, luận ta có thể đọc. Hiện giờ đang đọc thượng thư. Nếu ta có chỗ nào không hiểu thì có thể thỉnh giáo tỷ phu hoặc Bộc Dương tiên sinh, chắc chắn ngài có thể chỉ cho ta. - Tào Bằng dứt lời liền quay sang nhìn Bộc Dương Khải.
Nét mặt Bộc Dương Khải vẫn hết sức lạnh lùng. Có điều trong mắt y hơi lóe lên một tia sáng khiến cho Tào Bằng nhận ra một chút khen ngợi.
- Nếu tiểu công tử có hỏi mà ta biết thì ta sẽ nói...
Trong thời gian này, Đặng Tắc cũng tiếp xúc với Bộc Dương Khải. Nhìn qua thì Bộc Dương Khải là người lạnh lùng, tính tình cũng có chút cổ quái. Nhưng nếu nói về học vấn thì so với Đặng Tắc, y lại càng chắc hơn.
Dù sao thì y cũng là thầy đồ dậy người cho nên sự hiểu biết với thơ hay luận hơn xa Đặng Tắc. Nếu Bộc Dương Khải đồng ý dậy Tào Bằng thì Đặng Tắc cũng không có gì để nói. Nhưng trong lòng Đặng Tắc vẫn có một chút khúc mắc đó là Tào Bằng không thể bái Bộc Dương Khải làm thầy.
Tại sao lại như vậy?
Nói cho cùng thì thanh danh của Bộc Dương Khải không được tốt lắm. A Phúc thông minh như vậy, tương lai phải bái một nhân vật lớn làm thầy mới được.
Đặng Tắc đã chịu đủ sự đau khổ khi không có danh sư. Mới đầu khi hắn học về luật pháp, nếu như có được một vị danh sư thì không thê thảm như vậy.
Thật ra thì Tào Bằng cũng hiểu được suy nghĩ của Đặng Tắc. Mà trong lòng hắn thật ra từ lâu đã chọn một người. Nhưng hắn không biết người đó có chấp nhận mình hay không...
Tới sáng sớm, đoàn người Tào Bằng cũng lên đường. Đặng Tắc ngồi trên một chiếc xe. Bộc Dương Khải cũng ngồi một xe. Trên xe ngoại trừ một số đồ dùng ra thì chất chồng toàn là công văn và hồ sơ. Số công văn Tuân Úc chuyển tới cho, Đặng Tắc cố gắng mang đi. Y không biết nhiều lắm về Hải Tây cho nên nhân dịp đi đường có thể tìm hiểu.
Quách Gia đã nói Hải Tây rất phức tạp. Khi Tuân Úc gọi y tới nhận chiếu thì cũng nói Hải Tây thay đổi. Thượng thư Tuân Du thì cho người tới nói với Đặng Tắc:
- Hải Tây là nơi tiếp giáp với ba quận cho nên phải quan hệ tốt với địa phương, đặc biệt là họ Trần ở Quảng Lăng.
Tất cả mọi người đều có ý tốt giúp đỡ. Thậm chí ngay cả Tào Chân cũng nói nhỏ với Tào Bằng:
- Khi tới Hải Tây tốt nhất là tới bái phỏng Vệ Di.
Câu nói của y chính là dặn Tào Bằng, ở Hải Tây thật sự rất nguy hiểm. Nhưng cụ thể nguy hiểm thế nào thì Tào Chân cũng không nói được.
- A Phúc! Lão già kia thật sự có tác dụng chứ?
Chu Thương và Hạ Hầu Lan đi trước mở đường. Tào Bằng, Vương Mãi và Đặng Phạm thì đi ở phía sau.
Vương Mãi thúc ngựa đi ngang với Tào Bằng mà nói nhỏ, ánh mắt gã thì nhìn vào chiếc xe ngựa thứ hai. Người ngồi trong chiếc xe đó chính là Bộc Dương Khải.
- Đầu Hổ ca! Chớ có nói lung tung.
Tào Bằng nhíu mày, trách cứ:
- Bộc Dương tiên sinh là người có tài, kiến thức lại uyên bác. Sau này chúng ta phải tôn trọng ngài mới được. Nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì trở về Hứa Đô đi. Ta và ngũ ca đi là được rồi...
Vương Mãi nhếch miệng liên tục xua tay...
- Ta không có ý đó... Được rồi! Được rồi!. Từ nay về sau ta sẽ không càu nhàu nữa. Ngươi đừng có bắt ta trở về.
Trong tiểu bát nghĩa, Tào Bằng có tình cảm sâu đậm nhất chính là Vương Mãi. Hắn cũng không muốn trách cứ Vương Mãi, chỉ có điều hiện giờ tất cả đều thân cô thế cô. nếu muốn thống trị một địa phương hắn còn không biết rất nhiều chuyện. Bộc Dương Khải chính là sự giúp đỡ đáng tin cậy nhất của Đặng Tắc. Tào Bằng cũng không hy vọng quan hệ với y trở nên căng thẳng.
Vương Mãi đã như vậy thì Đặng Phạm cũng không nói gì nữa.
Cả ba đi theo xe ngựa đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Hôm trước còn chưa gặp được tam ca...
- Ôi! Ở Hứa Đô lâu như vậy bây giờ ra đi thấy hơi nhớ.
- Là không gặp Tam ca hay là không bỏ được sự phồn hoa của Hứa đô?
- Tất nhiên là mấy người tam ca... Hứa đô có phồn hoa tới mấy thì liên quan gì tới ta? Ta cả ngày luyện võ, đâu có chơi bời.
Tào Bằng cười nói:
- Chẳng lẽ huynh thật sự nhớ Hứa Đô?
Đặng Phạm đột nhiên nói:
- Ta nhớ tới cha và mẹ.
Lớn thế này nhưng Đặng Phạm chưa bao giờ xa cha mẹ. Lần này tới Hải Tây, cách xa Hứa Đô cả ngàn dặm khiến cho y có cảm giác nhớ nhà. Khi vừa mới đi ra khỏi cửa thành Hứa Đô, Đặng Phạm đã bắt đầu phát tác. Cũng may hắn đi cùng với đám người Tào Bằng, chứ nếu đi một mình thì có lẽ bây giờ đã khóc. Tào Bằng cũng không cười Đặng Phạm mà Vương Mãi cũng đồng dạng có chút nhớ nhà.
- Ta cũng nhớ cha ta. Hôm nay cha ta theo chủ công xuất chinh không biết...
Trong trí nhớ của Tào Bằng thì Tào Tháo chinh phạt Viên Thiệu cuối cùng cũng chiến thắng. Tuy nhiên hình như chiến thắng của y không được nhẹ nhàng nhưng cũng không tổn thất quá nặng.
- Đầu Hổ ca! Huynh không nên lo lắng... Vương bá bá là túc vệ trung quân của quân Hổ Bôn, không phải xông lên thì việc gì huynh phải lo?
- Nhưng trong trận chiến Uyển thành, Điển trung lang lúc đó chẳng phải túc vệ trung quân đó sao?
Câu nói của Vương Mãi suýt chút nữa làm cho Tào Bằng bị nghẹn. Đúng vậy! Lúc đó, Điển Vi suýt chút nữa thì mất mạng. Tào Bằng gãi đầu:
- Đầu Hổ ca! Đây là hai chuyện khác nhau.
- Tại sao lại là hai chuyện khác nhua?
- Lần trước Tào công ở uyển thành chủ yếu là do... Khinh địch. Còn bây giờ, Tào công không thể mắc sai lầm đó nữa. Hơn nữa, lần này Tào công có Quách tế tửu đi cùng. Quách tế tửu là ai? Nói vậy ngươi cũng hiểu được Tào công sẽ không dẫm lên vết xe đổ đâu.
Vương Mãi nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Nét mặt y chợt giãn ra mà nở nụ cười. Y đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, càng lúc càng tới gần.
- A Phúc! A Phúc chờ ta.
Tào Bằng ghìm cương ngựa mà quay lại nhìn.
Chỉ thấy trên con đường lớn một đám bụi bốc lên mù mịt. Một đột kỵ mã đang lao tới nhanh như chớp từ phía Hứa Đô. Cầm đầu là hai viên tiểu tướng, cưới ngựa Ô Chuy. Một tên thì cầm song kích, còn một người thì khoác cung tên, lưng ngựa có cắm một cây Long Tước. Sau lưng hai người còn có hai mươi tên tùy tùng và hai chiếc xe ngựa. Tào Bằng vừa thấy hai người đó thì ngẩn người. Hắn quay ngựa lại nghênh đón.
- Nhị ca! Tam ca! Hai người định đi đâu?
Hai viên tiểu tướng đúng là Điển Mãn và Hứa Nghi. Chỉ thấy nét mặt cả hai đều hết sức hưng phấn.
- A Phúc! Chúng ta quyết định đi với ngươi tới huyện Hải Tây.
- Cái gì?
Đặng Phạm liền gật đầu:
- Đúng vậy! Lần này ngươi đi, ta và Đại Đầu đều cảm thấy Hứa Đô quá chán. Đại ca đi tới Hổ báo kỵ, hiện giờ suốt ngày thao diễn trong doanh nên không có thời gian. Lão tứ và lão lục thì một người đi Lạc dương còn một người tới Trường An... Ta và Đại Đầu tính toán có ở lại Hứa đô cũng chẳng có việc gì để làm. Đơn giản theo người tới Hải Tây tăng thêm kiến thức.
- Các ngươi định cùng ta tới Hải Tây?
- Đúng vậy. - Hứa Nghi hưng phấn hoa chân múa tay:
- Nghe nói hiện giờ Hải Tây rất hỗn loạn, đúng là thời điểm tốt nhất cho huynh đệ chúng ta lập công.
"Chẳng lẽ hai tên này coi chuyện tới Hải Tây là trò chơi sao?"
- A Phúc! Đệ xem. Chúng ta đã chuẩn bị xong. Đại Đầu còn chọn trong tộc ra hai mươi người đi cùng với chúng ta. Ngươi cũng đừng coi thường họ, rất lợi hại đấy. Sau khi tới Hải Tây, chắc chắn họ sẽ giúp được cho các ngươi.
Lúc này, Đặng Tắc cũng nghe thấy tiếng xôn xao ở phía sau vì vậy mà y sai người dừng ngựa đi xuống xem.
- A Phúc! Sao lại thế này?
Y có chút bất mãn nói:
- Chúng ta còn phải đi. Nếu chậm, khi trời tối phải nghỉ nơi hoang dã đấy.
- A... Nhị ca và tam ca tới đây.
Tào Bằng cười khổ nhìn Đặng Tắc rồi nói:
- Nhị ca và tam ca nói muốn đi với chúng ta tới huyện Hải Tây, còn mang cả xe ngựa đi theo.
- Cái gì?
Đặng Tắc nghe thấy vậy thì hoảng sợ.
"Cả hai tên này cùng tới Hải Tây?" Tình hình nơi đó rất phức tạp nếu có chuyện gì xảy ra với hai người thì Đặng Tắc không thể gánh nổi trách nhiệm.
- A Mãn! Đại Đầu! Hai ngươi định tới Hải Tây sao?
Hứa Nghi ở trên ngựa ưỡn ngực:
- Đó là đương nhiên... Chúng ta kết bái huynh đệ với a Phúc làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn gặp nguy hiểm?
"Lão tử nguy hiểm lúc nào?" Tào Bằng chửi ầm trong đầu. "Các ngươi đi theo mới làm cho ta gặp nguy hiểm."
Nhưng người ta có lòng tốt cũng thật khó từ chối. Đặng Tắc còn định khuyên bảo thì chợt nghi Điển Mãn nói:
- Đặng đại ca! Chúng ta đi với a Phúc, cha ta đã đồng ý. Nếu không thì Đại Đầu cũng không thể mang người đi theo. Nếu huynh không đồng ý, ta và Đại Đầu cũng không miễn cưỡng. Các ngươi đi đường của mình, ta và Đại Đầu tự mình tới Hải Tây.
Danh sách chương