Thanh âm của Khương Viễn Sơn nghẹn ngào, thân hình run nhè nhẹ, bái nằm mà nói:
- Có những lời này của bệ hạ, Tử Hiên ở dưới suối vàng có biết, cũng nhất định sẽ cảm kích bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!
Nói xong hắn đột nhiên đứng lên, lồng ngực có chút phập phồng, về phía xa xa nổi giận gầm lên một tiếng nói:
- Người đâu, dẫn nhân chứng tới!
- Còn có nhân chứng? Tất cả mọi người trong nội tâm càng kinh nghi bất định, tự động vỡ ra một thông đạo, nhìn về phía xa xa.
Khương Viễn Sơn vừa dứt lời, trong không khí khẽ run lên, từ đằng xa bay vụt đến ba đạo nhân ảnh, lập tức liền rơi vào trước mặt Khương Viễn Sơn.
Lãnh Phi dáng người nhỏ gầy, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng âm lãnh, bên cạnh Yến Vô Cực thần sắc kiên nghị, cũng tràn đầy lửa giận, cầm trong tay một thanh bảo đao hàn quang lập loè, gác ở trên đầu một người đang quỳ.
- Phạm Đồng phạm thống lĩnh? Thế nào lại là hắn?
Lập tức có người nhận ra người kia, lên tiếng kinh hô, người chính giữa Lãnh Phi cùng Yến Vô Cực bất ngờ là Cửu Môn Đề Đốc Phạm Đồng!
Phạm Đồng quần áo sạch sẽ, thân mặc quan bào, nhưng mà sắc mặt lại tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, hắn quỳ nhìn phương hướng đúng là Đức Tông Hoàng Đế, ánh mắt của hắn đảo qua Hoàng Lễ Nghiêm bên người Đức Tông Hoàng Đế, nhịn không được rùng mình một cái.
Mà Hoàng Lễ Nghiêm từ lúc chứng kiến Phạm Đồng xuất hiện, khuôn mặt liền trắng bệch, thân hình run nhè nhẹ, trong nội tâm nhấc lên kinh thiên sóng lớn, không cách nào bình tĩnh.
Sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế cũng biến đổi, trong ánh mắt có một tia kinh hoảng lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Khương Viễn Sơn bắt được, khóe miệng lão gia tử lộ ra một tia cười lạnh.
- Hoàng thúc, đây không phải Cửu Môn Đề Đốc Phạm Đồng sao? Sao ngươi bắt hắn tới? Hẳn hắn chính là nhân chứng trong miệng ngươi?
Đức Tông Hoàng Đế ho nhẹ một tiếng nói.
Khương Viễn Sơn lên tiếng:
- Bệ hạ, lão thần cũng không có muốn bắt Phạm đại nhân, chỉ là mời hắn đến nói rõ sự tình năm năm trước, ngươi cứ nói đi Phạm đại nhân?
Phạm Đồng chứng kiến Khương Viễn Sơn nhìn sang, không tự giác nhìn thoáng qua Lãnh Phi bên cạnh, chứng kiến một tia ánh sáng lạnh trong mắt hắn, lập tức trở nên vô cùng sợ hãi, liên tục về phía Đức Tông Hoàng Đế dập đầu.
- Khởi bẩm bệ hạ, xác thực... Đúng là không người nào bắt ta đến, mà là... Mà là lão Vương gia mời vi thần tới làm chứng!
Phạm Đồng dứt khoát vùi đầu thật sâu trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Chung quanh văn võ đại thần đều cảm thấy không khí kỳ diệu, nhưng mà đều tự giác ngừng lại hô hấp, dựng thẳng tai lắng nghe.
Nam Cung Chính Hùng cũng sắc mặt biến hóa, dần hiện ra một tia trầm tư.
- A? Nói như vậy ngươi biết sự tình năm năm trước Khương Tử Hiên Đại tướng quân chinh phạt Man tộc, ngươi biết cái gì còn không mau mau nói ra!
Đức Tông Hoàng Đế mặt không biểu tình, nhưng mà thanh âm lại như sét đánh, ở giữa không trung nổ vang.
Sắc mặt của Hoàng Lễ Nghiêm càng thêm tái nhợt, mơ hồ trong đó giống như muốn đứng không vững.
- Vâng vâng, vi thần nói!
Phạm Đồng không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Lễ Nghiêm, vội vàng trả lời:
- Năm năm trước, Bạch Mã Tướng Quân suất lĩnh trăm vạn đại quân chinh phạt Man tộc, con dân Đại Càn mỗi người đều đối với trận đại chiến này tin tưởng mười phần, đều cho rằng từ nay về sau Man tộc dã man ngu muội sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa nhập vào bản đồ Đại Càn Vương Triều ta, thần là bà con xa của Hoàng Thái sư, bởi vậy cũng muốn tích góp từng tí quân công, vì vậy Hoàng Thái sư an bài ta vào trong đại quân...
- Ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể làm việc thiên tư trái pháp luật an bài ngươi ở trong đại quân, rõ ràng là đút lót đại thần Bộ binh, chui chỗ trống, cùng ta có quan hệ gì?
Ánh mắt Hoàng Lễ Nghiêm lóe lên, thần sắc lạnh như băng, nhìn Phạm Đồng nói.
Khóe miệng Khương Viễn Sơn lộ ra một tia trào phúng, nhàn nhạt nói:
- Thái sư vì sao vội vã giải thích như vậy, đúng sai vẫn là chờ hắn nói xong lại luận, ngươi gấp không thể chờ như vậy, chẳng lẽ là có tật giật mình?
- Khương Viễn Sơn! Ngươi chớ ngậm máu phun người!
Hoàng Lễ Nghiêm đột nhiên biến sắc, giận dữ nói.
Đức Tông Hoàng Đế nhìn hai người vừa muốn tranh luận không ngớt, vội vàng lên tiếng nói:
- Hoàng thúc, Thái sư, các ngươi trước đừng tranh luận, trước nghe Phạm Đồng nói xong đi!
- Hừ!
Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt Phạm Đồng hoảng sợ, nhưng mà nghe được Hoàng Lễ Nghiêm nói tâm lập tức nguội lạnh một nửa, vốn trong nội tâm vẫn còn do dự một sự tình, lập tức bị một cỗ tàn nhẫn thay thế, đã ngươi bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa!
- Bệ hạ, lúc ấy ta tiến vào trong quân, bởi vì tất cả mọi người cho rằng ta là người của Hoàng Thái sư, bởi vậy đối với ta đều không có sắc mặt tốt, thậm chí còn có người đề nghị để cho ta làm tiên phong, nhưng Đại tướng quân khí lượng kinh người, để cho ta làm thủ vệ thống lĩnh, trong nội tâm thần đối với Đại tướng quân một mực vô cùng cảm kích.
Phạm Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt mang một tia thương cảm cùng áy náy.
- Nhưng mà lần này ta tiến vào trong quân, thu hoạch quân công là giả, ta còn có một nhiệm vụ bí mật!
- Nhiệm vụ gì?
Khương Viễn Sơn chậm rãi nói.
- Cái nhiệm vụ này là Hoàng Thái sư giao cho ta, nói để cho ta an tâm chờ đợi, sẽ có người cầm Bắc Đấu Thất Tinh lệnh tìm ta, đến lúc đó để cho ta nói cho hắn biết vị trí doanh trại của vợ chồng Bạch Mã Tướng Quân cùng mấy vị Thiên tướng quân!
Trong ánh mắt Phạm Đồng có một tia sợ hãi, run giọng nói:
- Ngay một ngày trước Đại tướng quân bị ám sát, có người tới tìm ta, nhận được vị trí doanh trại của các tướng quân, một ngày sau đó, vợ chồng Đại tướng quân cùng mấy vị Thiên tướng quân, toàn bộ gặp chuyện bỏ mình!
- Cái gì?
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, đồng thời đem ánh mắt quăng về phía Hoàng Lễ Nghiêm bên người Đức Tông Hoàng Đế, thần sắc khác nhau.
Mà mồ hôi trên trán Hoàng Lễ Nghiêm cũng lập tức chảy xuống.
Khương Viễn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng mà tràn ngập sát cơ vô tận, thân hình của hắn run rẩy, chân khí khổng lồ trên hai tay lóe lên rồi biến mất, Hoàng Lễ Nghiêm cũng cảm thấy cổ sát cơ này, nội tâm lạnh run, lập tức quay người về phía Đức Tông Hoàng Đế quỳ xuống.
- Thỉnh bệ hạ vì lão thần làm chủ!
Con mắt của Hoàng Lễ Nghiêm đỏ bừng, khuôn mặt thảm thiết.
- Có những lời này của bệ hạ, Tử Hiên ở dưới suối vàng có biết, cũng nhất định sẽ cảm kích bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!
Nói xong hắn đột nhiên đứng lên, lồng ngực có chút phập phồng, về phía xa xa nổi giận gầm lên một tiếng nói:
- Người đâu, dẫn nhân chứng tới!
- Còn có nhân chứng? Tất cả mọi người trong nội tâm càng kinh nghi bất định, tự động vỡ ra một thông đạo, nhìn về phía xa xa.
Khương Viễn Sơn vừa dứt lời, trong không khí khẽ run lên, từ đằng xa bay vụt đến ba đạo nhân ảnh, lập tức liền rơi vào trước mặt Khương Viễn Sơn.
Lãnh Phi dáng người nhỏ gầy, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng âm lãnh, bên cạnh Yến Vô Cực thần sắc kiên nghị, cũng tràn đầy lửa giận, cầm trong tay một thanh bảo đao hàn quang lập loè, gác ở trên đầu một người đang quỳ.
- Phạm Đồng phạm thống lĩnh? Thế nào lại là hắn?
Lập tức có người nhận ra người kia, lên tiếng kinh hô, người chính giữa Lãnh Phi cùng Yến Vô Cực bất ngờ là Cửu Môn Đề Đốc Phạm Đồng!
Phạm Đồng quần áo sạch sẽ, thân mặc quan bào, nhưng mà sắc mặt lại tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, hắn quỳ nhìn phương hướng đúng là Đức Tông Hoàng Đế, ánh mắt của hắn đảo qua Hoàng Lễ Nghiêm bên người Đức Tông Hoàng Đế, nhịn không được rùng mình một cái.
Mà Hoàng Lễ Nghiêm từ lúc chứng kiến Phạm Đồng xuất hiện, khuôn mặt liền trắng bệch, thân hình run nhè nhẹ, trong nội tâm nhấc lên kinh thiên sóng lớn, không cách nào bình tĩnh.
Sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế cũng biến đổi, trong ánh mắt có một tia kinh hoảng lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Khương Viễn Sơn bắt được, khóe miệng lão gia tử lộ ra một tia cười lạnh.
- Hoàng thúc, đây không phải Cửu Môn Đề Đốc Phạm Đồng sao? Sao ngươi bắt hắn tới? Hẳn hắn chính là nhân chứng trong miệng ngươi?
Đức Tông Hoàng Đế ho nhẹ một tiếng nói.
Khương Viễn Sơn lên tiếng:
- Bệ hạ, lão thần cũng không có muốn bắt Phạm đại nhân, chỉ là mời hắn đến nói rõ sự tình năm năm trước, ngươi cứ nói đi Phạm đại nhân?
Phạm Đồng chứng kiến Khương Viễn Sơn nhìn sang, không tự giác nhìn thoáng qua Lãnh Phi bên cạnh, chứng kiến một tia ánh sáng lạnh trong mắt hắn, lập tức trở nên vô cùng sợ hãi, liên tục về phía Đức Tông Hoàng Đế dập đầu.
- Khởi bẩm bệ hạ, xác thực... Đúng là không người nào bắt ta đến, mà là... Mà là lão Vương gia mời vi thần tới làm chứng!
Phạm Đồng dứt khoát vùi đầu thật sâu trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Chung quanh văn võ đại thần đều cảm thấy không khí kỳ diệu, nhưng mà đều tự giác ngừng lại hô hấp, dựng thẳng tai lắng nghe.
Nam Cung Chính Hùng cũng sắc mặt biến hóa, dần hiện ra một tia trầm tư.
- A? Nói như vậy ngươi biết sự tình năm năm trước Khương Tử Hiên Đại tướng quân chinh phạt Man tộc, ngươi biết cái gì còn không mau mau nói ra!
Đức Tông Hoàng Đế mặt không biểu tình, nhưng mà thanh âm lại như sét đánh, ở giữa không trung nổ vang.
Sắc mặt của Hoàng Lễ Nghiêm càng thêm tái nhợt, mơ hồ trong đó giống như muốn đứng không vững.
- Vâng vâng, vi thần nói!
Phạm Đồng không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Lễ Nghiêm, vội vàng trả lời:
- Năm năm trước, Bạch Mã Tướng Quân suất lĩnh trăm vạn đại quân chinh phạt Man tộc, con dân Đại Càn mỗi người đều đối với trận đại chiến này tin tưởng mười phần, đều cho rằng từ nay về sau Man tộc dã man ngu muội sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa nhập vào bản đồ Đại Càn Vương Triều ta, thần là bà con xa của Hoàng Thái sư, bởi vậy cũng muốn tích góp từng tí quân công, vì vậy Hoàng Thái sư an bài ta vào trong đại quân...
- Ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể làm việc thiên tư trái pháp luật an bài ngươi ở trong đại quân, rõ ràng là đút lót đại thần Bộ binh, chui chỗ trống, cùng ta có quan hệ gì?
Ánh mắt Hoàng Lễ Nghiêm lóe lên, thần sắc lạnh như băng, nhìn Phạm Đồng nói.
Khóe miệng Khương Viễn Sơn lộ ra một tia trào phúng, nhàn nhạt nói:
- Thái sư vì sao vội vã giải thích như vậy, đúng sai vẫn là chờ hắn nói xong lại luận, ngươi gấp không thể chờ như vậy, chẳng lẽ là có tật giật mình?
- Khương Viễn Sơn! Ngươi chớ ngậm máu phun người!
Hoàng Lễ Nghiêm đột nhiên biến sắc, giận dữ nói.
Đức Tông Hoàng Đế nhìn hai người vừa muốn tranh luận không ngớt, vội vàng lên tiếng nói:
- Hoàng thúc, Thái sư, các ngươi trước đừng tranh luận, trước nghe Phạm Đồng nói xong đi!
- Hừ!
Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt Phạm Đồng hoảng sợ, nhưng mà nghe được Hoàng Lễ Nghiêm nói tâm lập tức nguội lạnh một nửa, vốn trong nội tâm vẫn còn do dự một sự tình, lập tức bị một cỗ tàn nhẫn thay thế, đã ngươi bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa!
- Bệ hạ, lúc ấy ta tiến vào trong quân, bởi vì tất cả mọi người cho rằng ta là người của Hoàng Thái sư, bởi vậy đối với ta đều không có sắc mặt tốt, thậm chí còn có người đề nghị để cho ta làm tiên phong, nhưng Đại tướng quân khí lượng kinh người, để cho ta làm thủ vệ thống lĩnh, trong nội tâm thần đối với Đại tướng quân một mực vô cùng cảm kích.
Phạm Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt mang một tia thương cảm cùng áy náy.
- Nhưng mà lần này ta tiến vào trong quân, thu hoạch quân công là giả, ta còn có một nhiệm vụ bí mật!
- Nhiệm vụ gì?
Khương Viễn Sơn chậm rãi nói.
- Cái nhiệm vụ này là Hoàng Thái sư giao cho ta, nói để cho ta an tâm chờ đợi, sẽ có người cầm Bắc Đấu Thất Tinh lệnh tìm ta, đến lúc đó để cho ta nói cho hắn biết vị trí doanh trại của vợ chồng Bạch Mã Tướng Quân cùng mấy vị Thiên tướng quân!
Trong ánh mắt Phạm Đồng có một tia sợ hãi, run giọng nói:
- Ngay một ngày trước Đại tướng quân bị ám sát, có người tới tìm ta, nhận được vị trí doanh trại của các tướng quân, một ngày sau đó, vợ chồng Đại tướng quân cùng mấy vị Thiên tướng quân, toàn bộ gặp chuyện bỏ mình!
- Cái gì?
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, đồng thời đem ánh mắt quăng về phía Hoàng Lễ Nghiêm bên người Đức Tông Hoàng Đế, thần sắc khác nhau.
Mà mồ hôi trên trán Hoàng Lễ Nghiêm cũng lập tức chảy xuống.
Khương Viễn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng mà tràn ngập sát cơ vô tận, thân hình của hắn run rẩy, chân khí khổng lồ trên hai tay lóe lên rồi biến mất, Hoàng Lễ Nghiêm cũng cảm thấy cổ sát cơ này, nội tâm lạnh run, lập tức quay người về phía Đức Tông Hoàng Đế quỳ xuống.
- Thỉnh bệ hạ vì lão thần làm chủ!
Con mắt của Hoàng Lễ Nghiêm đỏ bừng, khuôn mặt thảm thiết.
Danh sách chương