Huyết linh tông, trong một tòa lầu ba tầng, nơi có một gian phòng mờ mờ hơi nước. Nhạc Sơn nằm trong bồn tắm, ngửa cổ lim dim mắt để mặc cho hai nữ nhân bên cạnh không ngừng vuốt ve chăm sóc.
Hai bộ ngực trần trụi mềm mại mà đàn hồi, trắng mịn như sữa ép lên cơ thể săn chắc của hắn, tỏa ra mùi hương nồng nàn quyến rũ. Thế gian mấy người được hưởng phúc phần như thế chứ! Một bàn tay thon dài vuốt dọc lên ngực hắn, và đôi môi hồng nhỏ xinh cất giọng nói ngọt ngào:
“Thiếu chủ, đây là gì?”
Ngay khi ngón tay chạm vào một vết sẹo trên ngực, Nhạc Sơn như bị điện giật mở bừng hai mắt, túm lấy cổ tay nhỏ nhắn kia bóp chặt.
“Á! Á! Thiếu chủ! Thiếp đau!” Giọng nói hốt hoảng vang lên.
Nhạc Sơn trừng mắt hất văng cả hai ra ngoài, rồi đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Cô gái kia vội vã đi theo mặc áo cho hắn, ánh mắt ái ngại liếc nhìn người bạn của mình.
Đã qua đi mấy tháng, nhưng mỗi lần nhắc đến vết sẹo trên ngực, Nhạc Sơn vẫn không tài nào kìm chế được. Bởi đó chính là trận chiến nhục nhã nhất trong đời hắn, bị một kẻ vô danh tiểu tốt, thua kém về mọi mặt đả thương.
Với năng lực của mình, sớm muộn vết sẹo ấy sẽ biến mất trả lại thân thể hoàn mỹ cho hắn, nhưng dấu ấn mà nó để lại thì chẳng thể nào phai mờ được.
Một thị nữ bước vào phòng nhỏ nhẹ.
“Thiếu chủ! Tông chủ triệu kiến ngài đến điện Trường Xuân!”
…
Điện Trường Xuân là nơi ở của Tông chủ Huyết linh tông, cao năm tầng xa hoa lộng lẫy. Từng cây cột to bằng bốn người ôm, từng viên gạch nung đỏ vàng xen kẽ, từng tấm thảm lụa mịn như làn da thiếu nữ đều được tỉ mỉ mang về đây mà xây dựng nên.
Nhạc Sơn đi lên một căn phòng ở lầu hai thì bước vào.
“Sư phụ! Người triệu kiến con!”
“Ngồi đi! Vết thương thế nào rồi!”
“Chỉ là vết thương da thịt mà thôi!” Nhạc Sơn nghiến răng.
“Con thiên phú tuy cao nhưng tâm tình không theo kịp. Lần này gặp phải đối thủ xem như là bài học đắt giá!”
“Dạ! Sư phụ!”
“Con hãy chọn một chỗ bế quan rèn luyện, bao giờ đạt đến Khai hải cảnh thì hẵng ra ngoài!”
“Sư phụ, vậy còn việc người giao phó thì sao?” Nhạc Sơn kinh ngạc.
“Mấy chuyện đó sẽ do Lưu Hải phụ trách!”
“Sư phụ, đệ tử biết mình đã làm hỏng chuyện, đáng bị xử phạt. Nhưng Lưu sư đệ chưa tham gia những việc này bao giờ, chỉ sợ…”
“Ai rồi cũng phải có lần đầu. Con cứ an tâm tu luyện, đừng làm chậm kế hoạch của chúng ta chính là đã góp sức rồi!”
“Dạ! Sư phụ!”
Nhạc Sơn không cam lòng nhưng đành phải nghe theo rồi trở về. Chờ khi Nhạc Sơn đã rời đi hẳn, Huyền Sử tay nhấp chén trà nói:
“Lưu Hải, đến rồi sao không ra gặp mặt sư huynh!”
Từ cây cột giữa nhà dần dần hiện ra một thân ảnh khoác áo choàng đen.
“Sư phụ! Sư huynh vẫn còn chưa nguôi ngoai, đệ tử không muốn huynh ấy thêm kích động!”
“Việc ta giao cho con làm đến đâu rồi?”
“Đây là toàn bộ những tin tức thu thập được cùng những người có thể liên quan! Phía Kim khuyết môn cũng đang truy tìm rất gắt gao!”
“Xem ra ngoại trừ Triều Quốc và Đại hồng tự, thì ở đâu bọn chúng cũng sờ tay vào!”
“Theo điều tra thứ này xuất hiện bên trong Triều Quốc, nhưng dường như bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của nó!”
Lưu Hải nói tiếp:
“Sư phụ, rốt cuộc đám người này có lai lịch như thế nào?”
“Bọn chúng là một thế lực rất cổ xưa, còn xa xưa hơn Huyết linh tông ta rất nhiều, nội tình cực kỳ thâm sâu khó lường. Thứ có thể khiến bọn chúng vất vả chạy từ Đại lục đến đây chắc chắn rất phỏng tay, kẻ nào đang nắm giữ nó thì kẻ đó xui xẻo!”
“Bọn chúng cùng lúc bắt tay với cả chúng ta và Kim khuyết môn, còn không tiếc trả giá để giúp chúng ta tấn công Triều Quốc, có thật sự chỉ là nhắm đến vật này?” Lưu Hải nghi hoặc.
Huyền Sử gật đầu không nói gì, vẫy tay ra hiệu cho Lưu Hải rời đi. Hắn vâng lời rồi lại như làn khói vô thanh vô tức biến mất.
…
Ba tháng sau, bên trong thể nội của Quân xuất hiện một vòng tròn năm màu, đường kính hơn một mét đang không ngừng xoay tròn tạo thành một vòng xoáy.
Linh khí bị hút vào vòng xoáy theo một đầu, sau khi đi qua vòng ngũ hành liền biến thành linh thức tinh khiết hoà vào thức hải.
Quân nhẹ nhõm đứng dậy. Tầng đầu tiên đã luyện thành, hiện tại có Ngũ hành vòng xoáy, hắn sẽ không lo lắng về việc linh thức bị Bách Thiên Binh ăn mất. Cũng không biết bằng cách nào mà ông ta có thể hớp được mặc cho hắn đã thử tìm đủ mọi cách ngăn cản. Bây giờ dù phải chia một nửa số linh thức thu được cho ông ta thì vẫn còn nhanh hơn so với bình thường gấp bốn lần.
“Tiểu tử, vòng xoáy hơi nhỏ nhỉ. Bằng tuổi ngươi nếu Bản toạ tu luyện công pháp này chí ít phải mạnh hơn gấp mười lần!”
Khối cầu không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.
“Ông thì giỏi rồi! Công pháp đấy ông luyện đi!”
Hắn liền điều khiển dòng linh thức tất cả hoà vào thức hải, không san sang khối cầu nữa.
“Ấy ấy! Bản toạ nói thể để ngươi biết trên đời kỳ nhân quái vật rất nhiều, để ngươi đừng lười biếng mà thôi! Hehe!”
“Chẳng qua là sợ ta chết sớm thì ông cũng chết theo!”
“Haha! Tiểu tử thật thông minh! Ngươi chia lại cho ta một ít đi! Ta hồi phục càng nhanh, thì ký ức hồi phục càng nhiều sẽ càng có lợi cho ngươi mà!”
“Lợi thì có lợi nhưng răng chẳng còn! Ông hút mất linh thức của ta, ta chỉ thấy hại mà thôi!”
“Hừ! Tiểu tử nhìn đây!”
Vừa dứt lời, khối cầu bắn ra một luồng ánh sáng vàng nhạt bao phủ toàn bộ thể nội.
“Đây là kết giới do Bản toạ lập ra, có thể ngăn cản được đòn tấn công linh hồn. Hiện giờ chỉ chịu được công kích của Khai hải cảnh trở xuống. Nhưng theo thời gian nó sẽ mạnh lên!”
Khối cầu nói tiếp.
“Bên ngoài ngươi chiến đấu, còn bên trong có Bản toạ bảo vệ. Chúng ta phối hợp đảm bảo không ai có thể làm gì được! Kaka!”
Quân gật gù, xem ra ông ta cũng có chút thành ý.
Tu vi của hắn hiện bị giữ chân ở Hoàng giai tam đẳng nhưng thực tế nội lực đã có thể sánh ngang với lục, thất đẳng, thân thể cũng vậy. Bây giờ có thêm khối cầu nữa thì chí ít trong cảnh giới này hẳn có thể giữ mạng được.
Nhưng kẻ thù của hắn lại chẳng có ai tầm thường, đều có thực lực lẫn chỗ dựa rất lớn, sơ sẩy cái là đi đời ngay.
“Này, ông có cách nào nâng cao thực lực lên không. Kẻ thù của ta rất nhiều, đều là kẻ mạnh cả!”
“Này này cái gì! Không ai dạy ngươi xưng hô hả! Gọi Bản toạ là Bách đại tông sư! Nói năng cho lễ phép vào!” Khối cầu giận dỗi.
“Hứ, đã ở nhờ lại còn lên giọng! Cùng lắm gọi là Bách lão, ông không nghe thì mặc ông!”
“Ngươi…ngươi! Tức chết Bản toạ mà!”
Quân chẳng quan tâm. Hắn thừa biết xưng hô như vậy có phần vô lễ. Nhưng ở đây hắn là chủ, khối cầu kia đang nhờ vả vào hắn. Dù chỉ là cách xưng hô nhưng vô hình chung có thể hạ thấp vị thế bản thân mà nâng cao đối phương lên. Theo thời gian có thể vì thế mà gây ra những hệ quả không mong muốn, nhất là khi khối cầu này thiện ác chưa rõ ràng.
“Thế nào, Bách lão!” Hắn liếc mắt.
“Ta nhịn! Ta nhịn!”
Khối cầu tức tưởi rồi nói tiếp.
“Mỗi tu sĩ đều cần xác định con đường tu luyện của mình: tu nội lực, luyện thể, hay linh hồn. Sau đó đến lựa chọn công pháp, đấu pháp và pháp khí. Ví như ngươi chủ tu nội lực, phù hợp với Hoả hệ thì chọn pháp quyết Hoả nguyên lực sẽ tiến bộ rất nhanh. Nhưng nếu lựa chọn Thủy hệ thì chỉ tốn công vô ích!”
Khối cầu nói tiếp:
“Ngươi tu luyện tuy nhiều mà chưa tinh. Thương pháp thì chủ yếu là Kim, chỉ pháp thì Thổ, bộ pháp thì Phong, quyền pháp thì hỗn tạp, rồi thêm Luyện thể thuật. Hình như ngươi từng luyện cả đấu pháp Lôi nguyên lực nữa!”
Quân cười trừ.
“Bách lão, đấy là vì dòng đời xô đẩy, ta không còn cách nào khác. À mà, ta còn học cả Luyện khí, là Luyện khí sư nhị phẩm đấy!”
“Cái này…còn tạm được! Ta thấy ngươi nên sớm lựa chọn tu cái gì bỏ cái gì thì mới nhanh nâng cao thực lực!”
“Thế trước đây ông tu những gì!”
“Bản toạ luyện bốn loại: Thuỷ Hoả Phong Thổ! Thêm cả linh hồn nữa!”
“Thế mà ông bảo ta luyện một cái thôi!”
“Hừ! Bản toạ thiên phú kinh người, là kỳ tài ngàn năm có một, phàm phu như ngươi làm sao mà sánh được, chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng!”
“Rồi rồi! Ông là nhất!”
Hắn lắc đầu cười khổ, bây giờ đã hiểu vì sao Huyễn Minh và Bách Kim tính tình lại dở dở ương ương, thì ra đều là do có người dạy dỗ!
“Bách lão, làm cách nào để biết mình phù hợp với cái gì!”
“Thông thường dựa vào thiên phú. Nhưng ta cho rằng phải dựa vào trải nghiệm, rèn luyện của bản thân. Khi ngươi tu luyện, chiến đấu cảm thấy gần gũi nhất với loại nào thì đó sẽ là lựa chọn thích hợp nhất!”
“Ta thấy…như nhau cả!” Hắn gãi đầu.
“Cái tên này! Tùy ngươi!” Khối cầu cụt hứng.
“Vậy giờ ta tiếp theo ta nên tu luyện thế nào?”
“Ưu tiên luyện thức hải trước. Kế đó là công pháp và đấu pháp. Các pháp quyết hiện tại của ngươi đều rất lợi hại, chỉ cần luyện đến đại thành thì trong Hoàng giai chẳng phải sợ ai nữa! Nhưng khi dùng ngươi phải cẩn thận, bởi thông qua đấu pháp, kẻ địch có thể suy đoán được đẳng cấp công pháp của ngươi, từ đó rước họa vào thân.”
Khối cầu vừa nói xong đã chui tọt xuống đáy hồ nằm ngủ.
Quân bước ra không gian bên ngoài lấy trường thương vung lên. Hắn dùng thương rất thuận tay, công thủ toàn diện. Chỉ pháp tuy mạnh nhưng hao tổn rất lớn, cần cân nhắc sử dụng. Ngoài ra còn hai cuốn sách về trận pháp hắn cũng muốn học!
…
“Khai hải cảnh, cuối cùng đã đạt đến rồi!”
Quân mở hai mắt, linh thức tỏa ra quét ngang rừng cây. Dù bên trong hang sâu, nhưng bán kính ba trăm mét xung quanh đều nằm lọt trong tầm mắt, cứ như thể hắn thực sự đang chạy nhảy bên ngoài.
Tâm tình kẽ động, lập tức một luồng linh thức cực mạnh từ người hắn phóng ra dọa cho một bầy yêu thú giật mình bỏ chạy.
“Không ngờ còn có thể dùng thế này!” Quân hài lòng gật gù.
“Đương nhiên! Tại ngươi không biết, chứ linh thức còn có thể dùng bằng nhiều cách khác nhau!”
Quân giật mình. Cái khối cầu chết tiệt, lần nào cũng đột ngột xuất hiện.
“Ngươi có thể dùng nó để dò xét xung quanh, để điều khiển đồ vật, để cảm nhận tình trạng dược liệu lúc luyện đan, luyện khí, để tấn công kẻ địch…Nói chung là việc gì cũng đến tay!”
Quân gật gù mở mang ra nhiều điều, hài lòng nhìn thức hải rộng lớn như biển cả bao la.
Bây giờ thức hải xem như tạm ổn, nhưng khi tu luyện công pháp hắn phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng.
Bất diệt thiên quyết không thể luyện tiếp, Đoàn nguyên cự nhân mặc dù vẫn triệu hồi được nhưng không tài nào tiến hành đoàn nguyên lần thứ tư. Hắn vốn hy vọng dù không thể đột phá tu vi thì dựa vào công pháp huyền diệu này nội lực vẫn có thể tăng tiến. Nhưng hiện tại e là vĩnh viễn dừng ở đây.
Có điều Bất diệt thiên quyết là bí mật lớn nhất của hắn, trừ khi không còn cách nào khác hắn mới đem nó nói ra. Nghĩ vậy, nên hắn hỏi sang một vấn đề khác.
“Bách lão, có một việc cần ông giúp. Trong đan điền của ta có một loại Cổ trùng, ông có thể loại bỏ nó được không?”
“Cổ trùng này rất lạ. Ta có để mắt đến, phát hiện nó đã chạy vào Nguyên đan rồi. Hiện giờ nó đang ngủ đông trong đó, không cách nào tiêu diệt được. Có lẽ phải tìm cách sống chung với lũ!”
Hắn gật đầu, như vậy cũng được, còn đỡ hơn là nơm nớp lo sợ.
“Mà sao vết Huyết ấn ở ngực ngươi không tiêu trừ hết!” Khối cầu hỏi.
“Kẻ gieo Huyết ấn này là một Tàn hồn rất lợi hại. Lão thả ta ra để ta tự do chạy nhảy e rằng còn có hậu chiêu. Ta sợ nếu luyện hóa hết sẽ có biến nên vẫn để lại một ít…”
“Tàn hồn? Nó ở đâu?” Khối cầu lập tức hưng phấn.
“Ông hỏi làm gì?”
“Hehe! Một cái tàn hồn như thế chính là thuốc bổ của ta. Nếu có thể ăn được ta sẽ hồi phục cực kỳ nhanh! Heheee!”
“Hừ! Tàn hồn đấy rất mạnh, ta nghĩ còn mạnh hơn cả ông!”
“Nếu vậy ta càng phải ăn! Tiểu tử đưa ta đến đó đi, ta đối phó được!”
“Ông được nhưng ta không được! Bên cạnh lão có rất nhiều Khôi lỗi, cái yếu nhất cũng phải Hoàng giai thất đẳng! Ta không muốn chết!” Quân lắc đầu chối ngay.
Khối cầu lập tức đổi giọng.
“Tiểu tử! Ý ngươi là sao?”
“Hehee! Bách lão quả nhiên sáng suốt! Ông thấy đấy, muốn đoạt được tàn hồn cho ông quả thật rất khó, ta sợ không làm nổi…!”
“Tiểu tử chết tiệt! Ta nhịn…ta nhịn…!”
Khối cầu lẩm lẩm bay đi bay lại rồi phun ra một đoàn ánh sáng.
“Ngươi đi tìm những thứ này, ta sẽ giúp ngươi luyện cây thương trở thành pháp khí cực phẩm!”
“Pháp khí cực phẩm! Hehe! Được! Chúng ta đi thôi!”
Hắn vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi nhảy ra khỏi hang.
Pháp khí cực phẩm uy lực rất lớn, chỉ riêng độ cứng đã có thể so với yêu thú Huyền giai, là bảo vật mà bất kỳ tu sĩ nào cũng thèm muốn!
…
Hai bộ ngực trần trụi mềm mại mà đàn hồi, trắng mịn như sữa ép lên cơ thể săn chắc của hắn, tỏa ra mùi hương nồng nàn quyến rũ. Thế gian mấy người được hưởng phúc phần như thế chứ! Một bàn tay thon dài vuốt dọc lên ngực hắn, và đôi môi hồng nhỏ xinh cất giọng nói ngọt ngào:
“Thiếu chủ, đây là gì?”
Ngay khi ngón tay chạm vào một vết sẹo trên ngực, Nhạc Sơn như bị điện giật mở bừng hai mắt, túm lấy cổ tay nhỏ nhắn kia bóp chặt.
“Á! Á! Thiếu chủ! Thiếp đau!” Giọng nói hốt hoảng vang lên.
Nhạc Sơn trừng mắt hất văng cả hai ra ngoài, rồi đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Cô gái kia vội vã đi theo mặc áo cho hắn, ánh mắt ái ngại liếc nhìn người bạn của mình.
Đã qua đi mấy tháng, nhưng mỗi lần nhắc đến vết sẹo trên ngực, Nhạc Sơn vẫn không tài nào kìm chế được. Bởi đó chính là trận chiến nhục nhã nhất trong đời hắn, bị một kẻ vô danh tiểu tốt, thua kém về mọi mặt đả thương.
Với năng lực của mình, sớm muộn vết sẹo ấy sẽ biến mất trả lại thân thể hoàn mỹ cho hắn, nhưng dấu ấn mà nó để lại thì chẳng thể nào phai mờ được.
Một thị nữ bước vào phòng nhỏ nhẹ.
“Thiếu chủ! Tông chủ triệu kiến ngài đến điện Trường Xuân!”
…
Điện Trường Xuân là nơi ở của Tông chủ Huyết linh tông, cao năm tầng xa hoa lộng lẫy. Từng cây cột to bằng bốn người ôm, từng viên gạch nung đỏ vàng xen kẽ, từng tấm thảm lụa mịn như làn da thiếu nữ đều được tỉ mỉ mang về đây mà xây dựng nên.
Nhạc Sơn đi lên một căn phòng ở lầu hai thì bước vào.
“Sư phụ! Người triệu kiến con!”
“Ngồi đi! Vết thương thế nào rồi!”
“Chỉ là vết thương da thịt mà thôi!” Nhạc Sơn nghiến răng.
“Con thiên phú tuy cao nhưng tâm tình không theo kịp. Lần này gặp phải đối thủ xem như là bài học đắt giá!”
“Dạ! Sư phụ!”
“Con hãy chọn một chỗ bế quan rèn luyện, bao giờ đạt đến Khai hải cảnh thì hẵng ra ngoài!”
“Sư phụ, vậy còn việc người giao phó thì sao?” Nhạc Sơn kinh ngạc.
“Mấy chuyện đó sẽ do Lưu Hải phụ trách!”
“Sư phụ, đệ tử biết mình đã làm hỏng chuyện, đáng bị xử phạt. Nhưng Lưu sư đệ chưa tham gia những việc này bao giờ, chỉ sợ…”
“Ai rồi cũng phải có lần đầu. Con cứ an tâm tu luyện, đừng làm chậm kế hoạch của chúng ta chính là đã góp sức rồi!”
“Dạ! Sư phụ!”
Nhạc Sơn không cam lòng nhưng đành phải nghe theo rồi trở về. Chờ khi Nhạc Sơn đã rời đi hẳn, Huyền Sử tay nhấp chén trà nói:
“Lưu Hải, đến rồi sao không ra gặp mặt sư huynh!”
Từ cây cột giữa nhà dần dần hiện ra một thân ảnh khoác áo choàng đen.
“Sư phụ! Sư huynh vẫn còn chưa nguôi ngoai, đệ tử không muốn huynh ấy thêm kích động!”
“Việc ta giao cho con làm đến đâu rồi?”
“Đây là toàn bộ những tin tức thu thập được cùng những người có thể liên quan! Phía Kim khuyết môn cũng đang truy tìm rất gắt gao!”
“Xem ra ngoại trừ Triều Quốc và Đại hồng tự, thì ở đâu bọn chúng cũng sờ tay vào!”
“Theo điều tra thứ này xuất hiện bên trong Triều Quốc, nhưng dường như bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của nó!”
Lưu Hải nói tiếp:
“Sư phụ, rốt cuộc đám người này có lai lịch như thế nào?”
“Bọn chúng là một thế lực rất cổ xưa, còn xa xưa hơn Huyết linh tông ta rất nhiều, nội tình cực kỳ thâm sâu khó lường. Thứ có thể khiến bọn chúng vất vả chạy từ Đại lục đến đây chắc chắn rất phỏng tay, kẻ nào đang nắm giữ nó thì kẻ đó xui xẻo!”
“Bọn chúng cùng lúc bắt tay với cả chúng ta và Kim khuyết môn, còn không tiếc trả giá để giúp chúng ta tấn công Triều Quốc, có thật sự chỉ là nhắm đến vật này?” Lưu Hải nghi hoặc.
Huyền Sử gật đầu không nói gì, vẫy tay ra hiệu cho Lưu Hải rời đi. Hắn vâng lời rồi lại như làn khói vô thanh vô tức biến mất.
…
Ba tháng sau, bên trong thể nội của Quân xuất hiện một vòng tròn năm màu, đường kính hơn một mét đang không ngừng xoay tròn tạo thành một vòng xoáy.
Linh khí bị hút vào vòng xoáy theo một đầu, sau khi đi qua vòng ngũ hành liền biến thành linh thức tinh khiết hoà vào thức hải.
Quân nhẹ nhõm đứng dậy. Tầng đầu tiên đã luyện thành, hiện tại có Ngũ hành vòng xoáy, hắn sẽ không lo lắng về việc linh thức bị Bách Thiên Binh ăn mất. Cũng không biết bằng cách nào mà ông ta có thể hớp được mặc cho hắn đã thử tìm đủ mọi cách ngăn cản. Bây giờ dù phải chia một nửa số linh thức thu được cho ông ta thì vẫn còn nhanh hơn so với bình thường gấp bốn lần.
“Tiểu tử, vòng xoáy hơi nhỏ nhỉ. Bằng tuổi ngươi nếu Bản toạ tu luyện công pháp này chí ít phải mạnh hơn gấp mười lần!”
Khối cầu không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.
“Ông thì giỏi rồi! Công pháp đấy ông luyện đi!”
Hắn liền điều khiển dòng linh thức tất cả hoà vào thức hải, không san sang khối cầu nữa.
“Ấy ấy! Bản toạ nói thể để ngươi biết trên đời kỳ nhân quái vật rất nhiều, để ngươi đừng lười biếng mà thôi! Hehe!”
“Chẳng qua là sợ ta chết sớm thì ông cũng chết theo!”
“Haha! Tiểu tử thật thông minh! Ngươi chia lại cho ta một ít đi! Ta hồi phục càng nhanh, thì ký ức hồi phục càng nhiều sẽ càng có lợi cho ngươi mà!”
“Lợi thì có lợi nhưng răng chẳng còn! Ông hút mất linh thức của ta, ta chỉ thấy hại mà thôi!”
“Hừ! Tiểu tử nhìn đây!”
Vừa dứt lời, khối cầu bắn ra một luồng ánh sáng vàng nhạt bao phủ toàn bộ thể nội.
“Đây là kết giới do Bản toạ lập ra, có thể ngăn cản được đòn tấn công linh hồn. Hiện giờ chỉ chịu được công kích của Khai hải cảnh trở xuống. Nhưng theo thời gian nó sẽ mạnh lên!”
Khối cầu nói tiếp.
“Bên ngoài ngươi chiến đấu, còn bên trong có Bản toạ bảo vệ. Chúng ta phối hợp đảm bảo không ai có thể làm gì được! Kaka!”
Quân gật gù, xem ra ông ta cũng có chút thành ý.
Tu vi của hắn hiện bị giữ chân ở Hoàng giai tam đẳng nhưng thực tế nội lực đã có thể sánh ngang với lục, thất đẳng, thân thể cũng vậy. Bây giờ có thêm khối cầu nữa thì chí ít trong cảnh giới này hẳn có thể giữ mạng được.
Nhưng kẻ thù của hắn lại chẳng có ai tầm thường, đều có thực lực lẫn chỗ dựa rất lớn, sơ sẩy cái là đi đời ngay.
“Này, ông có cách nào nâng cao thực lực lên không. Kẻ thù của ta rất nhiều, đều là kẻ mạnh cả!”
“Này này cái gì! Không ai dạy ngươi xưng hô hả! Gọi Bản toạ là Bách đại tông sư! Nói năng cho lễ phép vào!” Khối cầu giận dỗi.
“Hứ, đã ở nhờ lại còn lên giọng! Cùng lắm gọi là Bách lão, ông không nghe thì mặc ông!”
“Ngươi…ngươi! Tức chết Bản toạ mà!”
Quân chẳng quan tâm. Hắn thừa biết xưng hô như vậy có phần vô lễ. Nhưng ở đây hắn là chủ, khối cầu kia đang nhờ vả vào hắn. Dù chỉ là cách xưng hô nhưng vô hình chung có thể hạ thấp vị thế bản thân mà nâng cao đối phương lên. Theo thời gian có thể vì thế mà gây ra những hệ quả không mong muốn, nhất là khi khối cầu này thiện ác chưa rõ ràng.
“Thế nào, Bách lão!” Hắn liếc mắt.
“Ta nhịn! Ta nhịn!”
Khối cầu tức tưởi rồi nói tiếp.
“Mỗi tu sĩ đều cần xác định con đường tu luyện của mình: tu nội lực, luyện thể, hay linh hồn. Sau đó đến lựa chọn công pháp, đấu pháp và pháp khí. Ví như ngươi chủ tu nội lực, phù hợp với Hoả hệ thì chọn pháp quyết Hoả nguyên lực sẽ tiến bộ rất nhanh. Nhưng nếu lựa chọn Thủy hệ thì chỉ tốn công vô ích!”
Khối cầu nói tiếp:
“Ngươi tu luyện tuy nhiều mà chưa tinh. Thương pháp thì chủ yếu là Kim, chỉ pháp thì Thổ, bộ pháp thì Phong, quyền pháp thì hỗn tạp, rồi thêm Luyện thể thuật. Hình như ngươi từng luyện cả đấu pháp Lôi nguyên lực nữa!”
Quân cười trừ.
“Bách lão, đấy là vì dòng đời xô đẩy, ta không còn cách nào khác. À mà, ta còn học cả Luyện khí, là Luyện khí sư nhị phẩm đấy!”
“Cái này…còn tạm được! Ta thấy ngươi nên sớm lựa chọn tu cái gì bỏ cái gì thì mới nhanh nâng cao thực lực!”
“Thế trước đây ông tu những gì!”
“Bản toạ luyện bốn loại: Thuỷ Hoả Phong Thổ! Thêm cả linh hồn nữa!”
“Thế mà ông bảo ta luyện một cái thôi!”
“Hừ! Bản toạ thiên phú kinh người, là kỳ tài ngàn năm có một, phàm phu như ngươi làm sao mà sánh được, chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng!”
“Rồi rồi! Ông là nhất!”
Hắn lắc đầu cười khổ, bây giờ đã hiểu vì sao Huyễn Minh và Bách Kim tính tình lại dở dở ương ương, thì ra đều là do có người dạy dỗ!
“Bách lão, làm cách nào để biết mình phù hợp với cái gì!”
“Thông thường dựa vào thiên phú. Nhưng ta cho rằng phải dựa vào trải nghiệm, rèn luyện của bản thân. Khi ngươi tu luyện, chiến đấu cảm thấy gần gũi nhất với loại nào thì đó sẽ là lựa chọn thích hợp nhất!”
“Ta thấy…như nhau cả!” Hắn gãi đầu.
“Cái tên này! Tùy ngươi!” Khối cầu cụt hứng.
“Vậy giờ ta tiếp theo ta nên tu luyện thế nào?”
“Ưu tiên luyện thức hải trước. Kế đó là công pháp và đấu pháp. Các pháp quyết hiện tại của ngươi đều rất lợi hại, chỉ cần luyện đến đại thành thì trong Hoàng giai chẳng phải sợ ai nữa! Nhưng khi dùng ngươi phải cẩn thận, bởi thông qua đấu pháp, kẻ địch có thể suy đoán được đẳng cấp công pháp của ngươi, từ đó rước họa vào thân.”
Khối cầu vừa nói xong đã chui tọt xuống đáy hồ nằm ngủ.
Quân bước ra không gian bên ngoài lấy trường thương vung lên. Hắn dùng thương rất thuận tay, công thủ toàn diện. Chỉ pháp tuy mạnh nhưng hao tổn rất lớn, cần cân nhắc sử dụng. Ngoài ra còn hai cuốn sách về trận pháp hắn cũng muốn học!
…
“Khai hải cảnh, cuối cùng đã đạt đến rồi!”
Quân mở hai mắt, linh thức tỏa ra quét ngang rừng cây. Dù bên trong hang sâu, nhưng bán kính ba trăm mét xung quanh đều nằm lọt trong tầm mắt, cứ như thể hắn thực sự đang chạy nhảy bên ngoài.
Tâm tình kẽ động, lập tức một luồng linh thức cực mạnh từ người hắn phóng ra dọa cho một bầy yêu thú giật mình bỏ chạy.
“Không ngờ còn có thể dùng thế này!” Quân hài lòng gật gù.
“Đương nhiên! Tại ngươi không biết, chứ linh thức còn có thể dùng bằng nhiều cách khác nhau!”
Quân giật mình. Cái khối cầu chết tiệt, lần nào cũng đột ngột xuất hiện.
“Ngươi có thể dùng nó để dò xét xung quanh, để điều khiển đồ vật, để cảm nhận tình trạng dược liệu lúc luyện đan, luyện khí, để tấn công kẻ địch…Nói chung là việc gì cũng đến tay!”
Quân gật gù mở mang ra nhiều điều, hài lòng nhìn thức hải rộng lớn như biển cả bao la.
Bây giờ thức hải xem như tạm ổn, nhưng khi tu luyện công pháp hắn phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng.
Bất diệt thiên quyết không thể luyện tiếp, Đoàn nguyên cự nhân mặc dù vẫn triệu hồi được nhưng không tài nào tiến hành đoàn nguyên lần thứ tư. Hắn vốn hy vọng dù không thể đột phá tu vi thì dựa vào công pháp huyền diệu này nội lực vẫn có thể tăng tiến. Nhưng hiện tại e là vĩnh viễn dừng ở đây.
Có điều Bất diệt thiên quyết là bí mật lớn nhất của hắn, trừ khi không còn cách nào khác hắn mới đem nó nói ra. Nghĩ vậy, nên hắn hỏi sang một vấn đề khác.
“Bách lão, có một việc cần ông giúp. Trong đan điền của ta có một loại Cổ trùng, ông có thể loại bỏ nó được không?”
“Cổ trùng này rất lạ. Ta có để mắt đến, phát hiện nó đã chạy vào Nguyên đan rồi. Hiện giờ nó đang ngủ đông trong đó, không cách nào tiêu diệt được. Có lẽ phải tìm cách sống chung với lũ!”
Hắn gật đầu, như vậy cũng được, còn đỡ hơn là nơm nớp lo sợ.
“Mà sao vết Huyết ấn ở ngực ngươi không tiêu trừ hết!” Khối cầu hỏi.
“Kẻ gieo Huyết ấn này là một Tàn hồn rất lợi hại. Lão thả ta ra để ta tự do chạy nhảy e rằng còn có hậu chiêu. Ta sợ nếu luyện hóa hết sẽ có biến nên vẫn để lại một ít…”
“Tàn hồn? Nó ở đâu?” Khối cầu lập tức hưng phấn.
“Ông hỏi làm gì?”
“Hehe! Một cái tàn hồn như thế chính là thuốc bổ của ta. Nếu có thể ăn được ta sẽ hồi phục cực kỳ nhanh! Heheee!”
“Hừ! Tàn hồn đấy rất mạnh, ta nghĩ còn mạnh hơn cả ông!”
“Nếu vậy ta càng phải ăn! Tiểu tử đưa ta đến đó đi, ta đối phó được!”
“Ông được nhưng ta không được! Bên cạnh lão có rất nhiều Khôi lỗi, cái yếu nhất cũng phải Hoàng giai thất đẳng! Ta không muốn chết!” Quân lắc đầu chối ngay.
Khối cầu lập tức đổi giọng.
“Tiểu tử! Ý ngươi là sao?”
“Hehee! Bách lão quả nhiên sáng suốt! Ông thấy đấy, muốn đoạt được tàn hồn cho ông quả thật rất khó, ta sợ không làm nổi…!”
“Tiểu tử chết tiệt! Ta nhịn…ta nhịn…!”
Khối cầu lẩm lẩm bay đi bay lại rồi phun ra một đoàn ánh sáng.
“Ngươi đi tìm những thứ này, ta sẽ giúp ngươi luyện cây thương trở thành pháp khí cực phẩm!”
“Pháp khí cực phẩm! Hehe! Được! Chúng ta đi thôi!”
Hắn vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi nhảy ra khỏi hang.
Pháp khí cực phẩm uy lực rất lớn, chỉ riêng độ cứng đã có thể so với yêu thú Huyền giai, là bảo vật mà bất kỳ tu sĩ nào cũng thèm muốn!
…
Danh sách chương