Trong một căn phòng rộng tại phủ Thành chủ, chính diện có một người đàn ông cao lớn, mặc trường bào xanh lục, đôi mắt sáng quắc đang ngồi trên một chiếc ghế chạm khắc tinh xảo. Hắn không phải ai khác chính là Thành chủ thành Thanh Sơn, tên gọi Quảng Thành. Phía dưới có hai người, một người là phó thành chủ, còn người kia là người đội trưởng hôm qua dẫn quân vây bắt Xích mao ngưu, cũng là người đến đón Quân về.
“Bẩm Thành chủ, phó Thành chủ, ta đã cho người tìm đến chỗ con Xích mao ngưu hôm trước. Xác nó đã bị các loài khác ăn gần hết. Duy còn đầu lâu quả nhiên là cắm chặt vào thân cây. Đặc biệt là cặp sừng đã bị đánh gãy, chính giữa trán nó còn lưu lại vết rạn xương. Xung quanh bị phá hoại rất nhiều. Hẳn là đã có một cuộc hỗn chiến.” Vừa nói người đội trưởng vừa chỉ vào bộ xương sọ đang nằm giữa sàn nhà.
“Ta biết rồi. Ngươi hãy đi điều tra xem gần đây trong núi có biến động gì không. Xích mao ngưu không thể tự dưng hóa cuồng được, ắt phải có ẩn tình.”
“Rõ!” Viên đội trưởng vâng lệnh rồi cáo lui.
Đoạn Quảng Thành bước xuống ghế, lại gần nhìn ngắm chiếc đầu lâu, rồi cất tiếng:
“Có thể làm rạn xương sọ, lại đánh gãy cả sừng của Xích mao ngưu, người này lai lịch thế nào?”
Phó thành chủ trả lời.
“Hắn đang sống cùng Y lão. Nghe nói nửa năm trước Tiểu Y gặp nạn, Y lão đi tìm lại thấy hắn cùng một chỗ với Tiểu Y nên cứu mang về.”
“Hắn có phải là kẻ tên gọi A Thiết?”
“Đúng là hắn. Hắn thường đi cùng Y lão bốc thuốc.”
“Ngươi có nhận ra chủng tộc của hắn là gì không?”
Phó thành chủ lắc đầu.
“Ta chưa thấy qua chủng người này. Rất giống với chúng ta nhưng lại không phải. Có lẽ là một trường hợp dị thể, hoặc chủng tộc của hắn sinh sống ở một nơi nào đó, gặp nạn nên mới trôi dạt đến đây.”
“Ngươi để ý một chút, nếu có cơ hội hãy thu nạp về dưới trướng. Sức lực mạnh mẽ thế này chắc chắn sẽ có chỗ dùng.”
Phó thành chủ gật đầu. Bỗng hắn thay đổi chủ đề câu chuyện, hỏi lại Quảng Thành:
“Phải rồi, bệnh tình của Tiểu Minh có tiến triển gì không?”
Thành chủ lắc đầu.
“Vẫn chưa. Hôm nay còn nặng hơn hôm qua. Ta đã gọi tất cả Y sư trong thành đến mà không ai biết thằng bé bị bệnh gì. Còn mấy người nữa lão quản gia đang đi mời tới.”
“Bệnh của Tiểu Minh quả thật là nan giải. Nếu không được có lẽ nên sớm đưa nó đến Kinh đô chữa trị. Để lâu e là sẽ xảy ra chuyện…”
“Ta biết, nhưng chiến sự đang ngày càng căng thẳng. Bắc Triều thế mạnh, không bao lâu nữa sẽ đánh xuống đây. Kinh thành cách xa, không thể một sớm một chiều đi về. Không có ta ở đây mình ngươi không thể đảm đương hết được. Nếu có biến ắt thành Thanh Sơn này sẽ thất thủ!”
“…”
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa rồi phó thành chủ cũng cáo từ ra về.
…
“Tiểu Y hôm nay nấu món gì thế, thơm quá đi.”
“Thiết đại ca mũi thính quá, huynh đoán thử xem món gì nào?”
“Đoán làm gì. Để ta thử một miếng!”
Hắn và Tiểu Y chuẩn bị ăn tối thì có tiếng gọi oang oang từ bên ngoài vào.
“Y lão tiên sinh có nhà không? Ta là quản gia phủ Thành chủ. Thành chủ đại nhân có lời mời tiên sinh đến phủ!”
Hắn vội mở cửa mời lão quản gia vào nhà.
“Y lão vẫn chưa về. Có chuyện gì mà Thành chủ đại nhân gấp vậy?”
Lão già quẹt mồ hôi trên trán, thở hổn hển.
“Tiểu Minh ốm nặng mấy ngày rồi. Mời hết các y sư trong thành mà vẫn không khỏi.”
“Tiểu Minh ốm thế nào vậy lão gia ?”
“Thiếu gia đau bụng. Lúc đầu chỉ đau ít thôi, nhưng hai hôm nay đau nhiều lắm, ai sờ vào cũng đau. Lại còn sốt nữa. Uống đan dược gì cũng không đỡ, mà còn nặng thêm!”
Hắn theo bản năng tò mò hỏi.
“Đau chỗ nào hở lão gia?”
“Đau chỗ này này.”
Vừa nói lão vừa xoa xoa tay lên trên bụng.
“Mà ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Thôi ta đi trước đây. Bao giờ Y lão về phiền hai người chuyển lời tới ông ấy đến ngay phủ Thành chủ nhé.”
“Lão gia chậm đã. Ta theo học Y lão đã một thời gian. Có thể cho phép ta đến xem cho Tiểu Minh được không? Biết đâu lại có cách thì sao!”
“Ngươi…có được không?”
Lời kể của lão khiến hắn động tâm. Hắn đã nghĩ đến vài thứ. Dù gì cũng là một bác sĩ ngoại khoa, đau bụng với hắn mà nói chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Lão ngần ngừ rồi đồng ý kéo cả hai người lên xe ngựa phi về phủ.
…
“Bái kiến Thành chủ đại nhân!”
Hai người Quân và Tiểu Y chắp tay hành lễ. Thành chủ khoát tay ra hiệu rồi quay sang nhìn lão quản gia. Lão hiểu ý liền nói ngay.
“Bẩm Thành chủ, Y lão tiên sinh hái thuốc chưa về. A Thiết và Tiểu Y cô nương bảo có cách để chữa cho thiếu gia nên ta đưa họ tới đây.”
“Thật sao?”
Hai mắt Thành chủ sáng lên quay sang nhìn hai người bọn họ vui mừng. Quân cung kính nói.
“Xin phép Thành chủ cho ta được xem bệnh cho thiếu gia, hy vọng có thể tìm ra cách.”
Thành chủ vội vã dẫn họ tới phòng của Tiểu Minh. Đến nơi thấy cậu đang nằm trên giường thở mệt nhọc. Một bà vú dùng chiếc khăn ướt lau trán cho cậu, một bà khác thì bưng chiếc khay có đặt một viên dược hoàn màu đen thui. Còn mẹ cậu đang ngồi nói chuyện với hai lão giả nữa, hẳn cũng là Y sư. Một ông lão khuôn mặt già nua mặc một chiếc áo choàng màu xám dài đến gót chân, đội một chiếc mũ lớn cũng màu xám luôn. Còn vị kia nét mặt nghiêm trang, hơi mập mạp một chút, nước da hồng hào tràn đầy sức sống. Khuôn mặt ai cũng đều lo lắng.
“Tình hình thế nào rồi phu nhân?”
Nàng lắc đầu, quay sang nhìn Quân.
“Vị này là?”
“Hắn là học trò của Y lão, tên gọi A Thiết.”
“Xin tiên sinh thứ lỗi, ta lâu nay ở trong phủ ít khi ra ngoài. Thật là thất lễ!” Phu nhân hiểu ra, lập tức cúi đầu hành lễ.
“Phu nhân xin đừng! Ta chỉ là một người bình thường, nghe nói Tiểu Minh ốm nặng, nên xin phép đến thăm!” Hắn cũng giật mình không kém.
“Tiên sinh, xin mời!”
Phu nhân nhẹ nhàng nói. Hai ông lão kia khuôn mặt không chút biểu tình, còn chẳng thèm liếc mắt.
Hắn hỏi phu nhân cùng mấy bà vú.
“Tiểu Minh đau mấy ngày rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ năm.”
“Năm ngày?” Hắn khẽ nhíu mày, lại hỏi tiếp.
“Sốt từ ngày nào?”
“Mấy ngày trước chỉ gai sốt thôi, nhưng hai ngày nay thì sốt cao hơn nhiều. Hơn nữa luôn miệng kêu rét, lại khát nước.” Phu nhân lo lắng trả lời.
“Thằng bé có nôn hay buồn nôn gì không?”
“…”
Hắn hỏi rất nhiều thứ, thậm chí có những thứ tưởng chừng như chẳng liên quan gì đến bệnh tật cả. Xong xuôi, hắn lại gần cậu bé:
“Tiểu Minh, để Thiết đại ca khám cho đệ nhé. Đệ há miệng lè dài lưỡi ra cho ta xem nào!”
Hắn nhau mày, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ hốc hác, môi khô nứt nẻ kèm theo lưỡi như được phủ một làm màng trắng đục.
Sau khi nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới hắn khẽ khàng kéo áo cậu lên, vừa sờ vừa ấn lên bụng cậu bé, đồng thời quan sát sắc mặt của cậu. Hai lão già bên cạnh vừa xem vừa vuốt râu.
“Ta làm y sư hơn năm mươi năm chưa thấy ai khám bệnh như thế này bao giờ cả.”
“Lại còn tự nhận chữa được bệnh nữa chứ…”
Hắn vờ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục sờ mó lên người Tiểu Minh. Vừa chạm tay lên bụng, Tiểu Minh đã nhăn nhó đau đớn. Hắn sờ đến đâu là bụng cậu cứng lại đến đó như ngăn cản không cho hắn ấn sâu vào. Và khi hắn sờ đến vùng bụng dưới bên phải thì một tiếng rên kêu lên, Tiểu Minh gạt phắt tay Quân ra ngoài. Đây chính là vị trí có phản ứng dữ dội nhất! Hắn gõ gõ ngón tay lên bụng cậu mấy cái nữa rồi dừng lại, vẻ mặt trầm ngâm.
“Người trẻ tuổi không cần cố, không làm được thì về gọi sư phụ ngươi đến đây!” Lão già áo xám châm chọc nói.
“Nếu thật sự là ta đúng, thì có lẽ sẽ thay đổi hoàn toàn nền y học ở đây. Nhưng nếu ta sai, không chỉ ta mà cả thằng bé chắc chắn sẽ chết.” Hắn không thèm trả lời, im lặng suy nghĩ.
Hắn biết cấu tạo giải phẫu của người dân nơi đây cơ bản là giống với người tại Trái Đất. Nhưng ở đây y sư chỉ kê đơn bốc thuốc chữa bệnh, không nghiên cứu về Ngoại khoa. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới khám lâm sàng mà suy đoán, chứ chẳng có xét nghiệm gì cả.
“Thôi kệ, dù chưa biết chính xác nguyên nhân là gì nhưng bụng thằng bé phản ứng như thế kia thì phải làm thôi!”
Sau một chút suy nghĩ, hắn nói.
“Thành chủ, ta có năm phần lòng tin chữa khỏi.”
“Còn năm phần kia?”
Hắn lắc đầu không nói, nhưng ai cũng hiểu câu trả lời là gì.
Lão giả áo xám nhếch mép cười.
“Chỉ năm phần thôi sao, người định đem tính mạng thiếu gia đi đánh cược hả?”
“Vậy xin hỏi ông chắc được mấy phần?”
Hắn cũng không ưa lão già này, liếc mắt nói.
“Ta…ta...”
Lão già áo xám cứng họng ấp úng. Thấy vậy, lão giả mập mạp liền đỡ lời.
“Thứ lỗi cho ta nhiều lời, nhưng cậu có thể cho chúng ta biết thiếu gia rốt cuộc bị bệnh gì không?”
Hắn dõng dạc.
“Viêm phúc mạc ruột thừa!”
“Bẩm Thành chủ, phó Thành chủ, ta đã cho người tìm đến chỗ con Xích mao ngưu hôm trước. Xác nó đã bị các loài khác ăn gần hết. Duy còn đầu lâu quả nhiên là cắm chặt vào thân cây. Đặc biệt là cặp sừng đã bị đánh gãy, chính giữa trán nó còn lưu lại vết rạn xương. Xung quanh bị phá hoại rất nhiều. Hẳn là đã có một cuộc hỗn chiến.” Vừa nói người đội trưởng vừa chỉ vào bộ xương sọ đang nằm giữa sàn nhà.
“Ta biết rồi. Ngươi hãy đi điều tra xem gần đây trong núi có biến động gì không. Xích mao ngưu không thể tự dưng hóa cuồng được, ắt phải có ẩn tình.”
“Rõ!” Viên đội trưởng vâng lệnh rồi cáo lui.
Đoạn Quảng Thành bước xuống ghế, lại gần nhìn ngắm chiếc đầu lâu, rồi cất tiếng:
“Có thể làm rạn xương sọ, lại đánh gãy cả sừng của Xích mao ngưu, người này lai lịch thế nào?”
Phó thành chủ trả lời.
“Hắn đang sống cùng Y lão. Nghe nói nửa năm trước Tiểu Y gặp nạn, Y lão đi tìm lại thấy hắn cùng một chỗ với Tiểu Y nên cứu mang về.”
“Hắn có phải là kẻ tên gọi A Thiết?”
“Đúng là hắn. Hắn thường đi cùng Y lão bốc thuốc.”
“Ngươi có nhận ra chủng tộc của hắn là gì không?”
Phó thành chủ lắc đầu.
“Ta chưa thấy qua chủng người này. Rất giống với chúng ta nhưng lại không phải. Có lẽ là một trường hợp dị thể, hoặc chủng tộc của hắn sinh sống ở một nơi nào đó, gặp nạn nên mới trôi dạt đến đây.”
“Ngươi để ý một chút, nếu có cơ hội hãy thu nạp về dưới trướng. Sức lực mạnh mẽ thế này chắc chắn sẽ có chỗ dùng.”
Phó thành chủ gật đầu. Bỗng hắn thay đổi chủ đề câu chuyện, hỏi lại Quảng Thành:
“Phải rồi, bệnh tình của Tiểu Minh có tiến triển gì không?”
Thành chủ lắc đầu.
“Vẫn chưa. Hôm nay còn nặng hơn hôm qua. Ta đã gọi tất cả Y sư trong thành đến mà không ai biết thằng bé bị bệnh gì. Còn mấy người nữa lão quản gia đang đi mời tới.”
“Bệnh của Tiểu Minh quả thật là nan giải. Nếu không được có lẽ nên sớm đưa nó đến Kinh đô chữa trị. Để lâu e là sẽ xảy ra chuyện…”
“Ta biết, nhưng chiến sự đang ngày càng căng thẳng. Bắc Triều thế mạnh, không bao lâu nữa sẽ đánh xuống đây. Kinh thành cách xa, không thể một sớm một chiều đi về. Không có ta ở đây mình ngươi không thể đảm đương hết được. Nếu có biến ắt thành Thanh Sơn này sẽ thất thủ!”
“…”
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa rồi phó thành chủ cũng cáo từ ra về.
…
“Tiểu Y hôm nay nấu món gì thế, thơm quá đi.”
“Thiết đại ca mũi thính quá, huynh đoán thử xem món gì nào?”
“Đoán làm gì. Để ta thử một miếng!”
Hắn và Tiểu Y chuẩn bị ăn tối thì có tiếng gọi oang oang từ bên ngoài vào.
“Y lão tiên sinh có nhà không? Ta là quản gia phủ Thành chủ. Thành chủ đại nhân có lời mời tiên sinh đến phủ!”
Hắn vội mở cửa mời lão quản gia vào nhà.
“Y lão vẫn chưa về. Có chuyện gì mà Thành chủ đại nhân gấp vậy?”
Lão già quẹt mồ hôi trên trán, thở hổn hển.
“Tiểu Minh ốm nặng mấy ngày rồi. Mời hết các y sư trong thành mà vẫn không khỏi.”
“Tiểu Minh ốm thế nào vậy lão gia ?”
“Thiếu gia đau bụng. Lúc đầu chỉ đau ít thôi, nhưng hai hôm nay đau nhiều lắm, ai sờ vào cũng đau. Lại còn sốt nữa. Uống đan dược gì cũng không đỡ, mà còn nặng thêm!”
Hắn theo bản năng tò mò hỏi.
“Đau chỗ nào hở lão gia?”
“Đau chỗ này này.”
Vừa nói lão vừa xoa xoa tay lên trên bụng.
“Mà ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Thôi ta đi trước đây. Bao giờ Y lão về phiền hai người chuyển lời tới ông ấy đến ngay phủ Thành chủ nhé.”
“Lão gia chậm đã. Ta theo học Y lão đã một thời gian. Có thể cho phép ta đến xem cho Tiểu Minh được không? Biết đâu lại có cách thì sao!”
“Ngươi…có được không?”
Lời kể của lão khiến hắn động tâm. Hắn đã nghĩ đến vài thứ. Dù gì cũng là một bác sĩ ngoại khoa, đau bụng với hắn mà nói chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Lão ngần ngừ rồi đồng ý kéo cả hai người lên xe ngựa phi về phủ.
…
“Bái kiến Thành chủ đại nhân!”
Hai người Quân và Tiểu Y chắp tay hành lễ. Thành chủ khoát tay ra hiệu rồi quay sang nhìn lão quản gia. Lão hiểu ý liền nói ngay.
“Bẩm Thành chủ, Y lão tiên sinh hái thuốc chưa về. A Thiết và Tiểu Y cô nương bảo có cách để chữa cho thiếu gia nên ta đưa họ tới đây.”
“Thật sao?”
Hai mắt Thành chủ sáng lên quay sang nhìn hai người bọn họ vui mừng. Quân cung kính nói.
“Xin phép Thành chủ cho ta được xem bệnh cho thiếu gia, hy vọng có thể tìm ra cách.”
Thành chủ vội vã dẫn họ tới phòng của Tiểu Minh. Đến nơi thấy cậu đang nằm trên giường thở mệt nhọc. Một bà vú dùng chiếc khăn ướt lau trán cho cậu, một bà khác thì bưng chiếc khay có đặt một viên dược hoàn màu đen thui. Còn mẹ cậu đang ngồi nói chuyện với hai lão giả nữa, hẳn cũng là Y sư. Một ông lão khuôn mặt già nua mặc một chiếc áo choàng màu xám dài đến gót chân, đội một chiếc mũ lớn cũng màu xám luôn. Còn vị kia nét mặt nghiêm trang, hơi mập mạp một chút, nước da hồng hào tràn đầy sức sống. Khuôn mặt ai cũng đều lo lắng.
“Tình hình thế nào rồi phu nhân?”
Nàng lắc đầu, quay sang nhìn Quân.
“Vị này là?”
“Hắn là học trò của Y lão, tên gọi A Thiết.”
“Xin tiên sinh thứ lỗi, ta lâu nay ở trong phủ ít khi ra ngoài. Thật là thất lễ!” Phu nhân hiểu ra, lập tức cúi đầu hành lễ.
“Phu nhân xin đừng! Ta chỉ là một người bình thường, nghe nói Tiểu Minh ốm nặng, nên xin phép đến thăm!” Hắn cũng giật mình không kém.
“Tiên sinh, xin mời!”
Phu nhân nhẹ nhàng nói. Hai ông lão kia khuôn mặt không chút biểu tình, còn chẳng thèm liếc mắt.
Hắn hỏi phu nhân cùng mấy bà vú.
“Tiểu Minh đau mấy ngày rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ năm.”
“Năm ngày?” Hắn khẽ nhíu mày, lại hỏi tiếp.
“Sốt từ ngày nào?”
“Mấy ngày trước chỉ gai sốt thôi, nhưng hai ngày nay thì sốt cao hơn nhiều. Hơn nữa luôn miệng kêu rét, lại khát nước.” Phu nhân lo lắng trả lời.
“Thằng bé có nôn hay buồn nôn gì không?”
“…”
Hắn hỏi rất nhiều thứ, thậm chí có những thứ tưởng chừng như chẳng liên quan gì đến bệnh tật cả. Xong xuôi, hắn lại gần cậu bé:
“Tiểu Minh, để Thiết đại ca khám cho đệ nhé. Đệ há miệng lè dài lưỡi ra cho ta xem nào!”
Hắn nhau mày, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ hốc hác, môi khô nứt nẻ kèm theo lưỡi như được phủ một làm màng trắng đục.
Sau khi nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới hắn khẽ khàng kéo áo cậu lên, vừa sờ vừa ấn lên bụng cậu bé, đồng thời quan sát sắc mặt của cậu. Hai lão già bên cạnh vừa xem vừa vuốt râu.
“Ta làm y sư hơn năm mươi năm chưa thấy ai khám bệnh như thế này bao giờ cả.”
“Lại còn tự nhận chữa được bệnh nữa chứ…”
Hắn vờ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục sờ mó lên người Tiểu Minh. Vừa chạm tay lên bụng, Tiểu Minh đã nhăn nhó đau đớn. Hắn sờ đến đâu là bụng cậu cứng lại đến đó như ngăn cản không cho hắn ấn sâu vào. Và khi hắn sờ đến vùng bụng dưới bên phải thì một tiếng rên kêu lên, Tiểu Minh gạt phắt tay Quân ra ngoài. Đây chính là vị trí có phản ứng dữ dội nhất! Hắn gõ gõ ngón tay lên bụng cậu mấy cái nữa rồi dừng lại, vẻ mặt trầm ngâm.
“Người trẻ tuổi không cần cố, không làm được thì về gọi sư phụ ngươi đến đây!” Lão già áo xám châm chọc nói.
“Nếu thật sự là ta đúng, thì có lẽ sẽ thay đổi hoàn toàn nền y học ở đây. Nhưng nếu ta sai, không chỉ ta mà cả thằng bé chắc chắn sẽ chết.” Hắn không thèm trả lời, im lặng suy nghĩ.
Hắn biết cấu tạo giải phẫu của người dân nơi đây cơ bản là giống với người tại Trái Đất. Nhưng ở đây y sư chỉ kê đơn bốc thuốc chữa bệnh, không nghiên cứu về Ngoại khoa. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới khám lâm sàng mà suy đoán, chứ chẳng có xét nghiệm gì cả.
“Thôi kệ, dù chưa biết chính xác nguyên nhân là gì nhưng bụng thằng bé phản ứng như thế kia thì phải làm thôi!”
Sau một chút suy nghĩ, hắn nói.
“Thành chủ, ta có năm phần lòng tin chữa khỏi.”
“Còn năm phần kia?”
Hắn lắc đầu không nói, nhưng ai cũng hiểu câu trả lời là gì.
Lão giả áo xám nhếch mép cười.
“Chỉ năm phần thôi sao, người định đem tính mạng thiếu gia đi đánh cược hả?”
“Vậy xin hỏi ông chắc được mấy phần?”
Hắn cũng không ưa lão già này, liếc mắt nói.
“Ta…ta...”
Lão già áo xám cứng họng ấp úng. Thấy vậy, lão giả mập mạp liền đỡ lời.
“Thứ lỗi cho ta nhiều lời, nhưng cậu có thể cho chúng ta biết thiếu gia rốt cuộc bị bệnh gì không?”
Hắn dõng dạc.
“Viêm phúc mạc ruột thừa!”
Danh sách chương