Ngân Thiên có hai người con, một nam một nữ. Tiểu nữ chính là Ngân Ngọc, trời sinh thể chất băng hàn. Tuy không phải linh thể trong truyền thuyết, nhưng cũng là hiếm có, cả đại gia tộc mấy trăm người chỉ có mình nàng. Thể chất này có chút cực đoan, khi chỉ cho phép tu luyện âm hàn chi khí, nếu pha tạp nguyên lực khác có thể bị phản phệ, nhẹ thì mất hết nội lực, nặng thì bỏ mạng, nhưng bù lại thực lực áp đảo đồng giai. Vì vậy, nàng tu luyện cực kỳ cẩn trọng, tuy chậm nhưng căn cơ vô cùng vững chắc.
Ngân Nguyệt thế gia, so với Kim gia và Trường lạc gia, nhân số ít hơn nhiều. Nếu Kim gia nổi danh nhờ Kim Diệp có thân phận Luyện dược đại sư, thì Trường Tư Không lại là cao thủ hàng đầu vô cùng xảo quyệt nhiều thủ đoạn. Thế nhưng vài trăm năm nay Ngân Nguyệt thế gia vẫn luôn là cái gai mà bọn họ không tài nào nhổ được, là đối trọng khiến Kim – Trường hai đại gia tộc phải đau đầu.
Quân trước đây từng tò mò vì sao một gia tộc tu băng thuật lại hiện diện ở Triều Quốc, vùng trung tâm của lục địa. Khí hậu ở đây trong năm hầu hết đều ấm nóng mát mẻ, chỉ có ba tháng lạnh, một tháng có tuyết, không thật sự thích hợp cho tu băng nguyên lực. Hắn đem lòng hiếu kỳ đi hỏi Tiêu Soái, mới được ông ta kể cho nghe sự tích của Ngân Nguyệt thế gia.
Tổ tiên Ngân Thiên vốn từ nơi khác tới đây, trên con đường tu luyện nhặt được cơ duyên, đạt đến thành tựu Địa giai. Công pháp truyền thừa Băng thiên thuật của họ có điểm kỳ dị, đó là có thể trực tiếp biến linh khí khi đi qua kinh mạch trở thành băng nguyên lực về dự trữ tại đan điền. Hàn băng chi khí này rất lợi hại, có thể khắc chế phần lớn các môn công pháp khác, khiến đối thủ vô cùng đau đầu.
Bọn họ còn một thứ không ai nguyện ý trêu chọc, đó là chiến thú thủ hộ của gia tộc, Ngân nguyệt băng ma lang. Cái tên Ngân Nguyệt thế gia cũng xuất phát từ điểm này. Nghe nói, đầu ma lang này chính là do tổ tiên họ thu phục được, cực kỳ cường đại và hiếu sát, đã chiến là kẻ địch không chết không thôi. Nhưng từ rất lâu rồi chưa thấy nó xuất hiện. Nếu còn sống, chỉ e nó đã mạnh đến mức khủng bố. Hung danh mà nó lưu lại cũng đủ để khiến những kẻ có ý đồ phải kiêng dè mấy phần.
Quân hiện có trong tay thứ mà Ngân Thiên đang thèm muốn, Thu thuỷ hàn! Hắn cũng bất ngờ khi ông ta lại cần nó đến như vậy, nhưng đây là cơ hội để làm một vụ giao dịch. Nếu thành công, lợi ích sẽ cực kỳ to lớn. Nhưng hắn cũng lo sợ, bản thân chỉ là một Võ giả tầm thường, không khéo sẽ thành hoạ sát thân.
Vì vậy, hắn đã nhờ Tiêu Soái mang tới Ngân Nguyệt thế gia mấy giọt, để Ngân Thiên biết rằng, hắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ không chỗ nương tựa. Hơn nữa, chuyện xảy ra đã gần một tháng, những gì có thể điều tra bọn họ chắc cũng đã tra ra hết, hiểu rằng hắn không phải con kiến hôi muốn làm gì thì làm.
Nhưng Quân cảm thấy vẫn chưa đủ, phải thêm một thứ gì để khiến cho Ngân Thiên không hạ sát ý với hắn.
…
Phủ đệ Ngân Nguyệt thế gia, trên cánh cửa lớn có chạm khắc hình một con sói dữ tợn, nhe nanh múa vuốt, khắc hẳn với hình tượng uy nghi, băng lãnh của bọn họ. Đây có lẽ là Ngân nguyệt băng ma lang trong lời đồn.
Hắn thuận lợi đi vào bên trong không gặp cản trở gì. Những người khác trong phủ thấy hắn chỉ xì xào bàn tán vài tiếng rồi ai lại việc đấy.
Người tiếp hắn là một nam nhân trẻ tuổi cao lớn, tóc màu bạch kim, gương mặt góc cạnh.
“Ngươi là A Thiết? Ta là Ngân Xuyên!”
“Từ lâu đã nghe danh tiếng Ngân đại thiếu gia. Hôm nay mới được diện kiến. Thật vinh hạnh!” Quân kính trọng đáp.
Ngân Xuyên, con trai Ngân Thiên, tu vi Hoàng giai lục đẳng, danh tiếng không nhỏ, đồng trang lứa xem như rất nổi bật.
“Khách khí rồi! Đáng tiếc hôm nay gia phụ có công chuyện cần giải quyết không ở nhà. Ta sẽ thay ông ấy tiếp đón, ngươi không phiền chứ!”
“Nếu vậy thì đành nhờ cậy Ngân thiếu gia rồi!”
“Ta không thích nói chuyện trong phòng, ngươi cùng ta ra hậu viện đi!”
Đoạn Ngân Xuyên dẫn Quân tới một khuôn viên rộng phía sau. Đây thực chất không phải vườn hoa cây cảnh, mà là chỗ luyện tập của Ngân Xuyên, chỉ có một chiếc chòi nhỏ làm nơi nghỉ ngơi mà thôi.
“Ta thường ngày ngoài việc trong nhà, thì chỉ có tu luyện. Nghe Ngọc nhi nói ngươi thân thủ không tệ, chắc đã phải khổ luyện rất nhiều!” Ngân Xuyên vừa đi vừa nói.
“Ta chỉ là trời phú thân thể tráng kiện, khi giao đấu chiếm được tiện nghi mà thôi, không đáng nhắc đến!”
“Thân thể là gốc rễ. Gia tộc ta thiên sinh thể chất có phần yếu kém, nên phải nỗ lực tu luyện để bù vào. Ngồi đi, chúng ta nói chuyện chính!”
Cả hai nâng chén trà thơm, Ngân Xuyên nói trước:
“Thu thuỷ hàn, ngươi có bao nhiêu, chúng ta mua tất cả. Ra giá đi!”
“Ngân thiếu gia thật thẳng thắn. Ta chỉ còn một bình nữa, không biết ý của thiếu gia thế nào?” Quân cười.
“Ngươi tới tận đây, chắc không phải vì tiền bạc hay linh thạch! Vậy cứ nói thẳng, ngươi muốn đổi lấy thứ gì?”
“Ta có ba điều kiện. Thứ nhất, đảm bảo an toàn cho ta kể cả ở trong và ngoài Học viện, đồng thời giúp ta có thể dễ dàng tiếp cận những nơi tu luyện tốt nhất trong Học viện!”
“Cái này ngươi nói một mà nghe ra là hai điều kiện. Bao năm nay mới có một người dám bảo chúng ta làm hộ vệ. Ngươi cũng to gan đấy!” Ngân Xuyên cười nhạt.
“Không có gì nhiều, chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi!”
“Việc này chúng ta có thể cân nhắc. Nói tiếp đi!”
“Ta đang cần một số dược vật, nhưng không có thời gian đi tìm!” Hắn đưa ra một tờ giấy, ghi mười mấy cái tên.
Ngân Xuyên cầm lấy nhìn một lượt, tỏ vẻ suy nghĩ, Quân liền nói.
“Những thứ ta cần nhìn có vẻ nhiều nhưng thực chất độ quý giá so với Thu thuỷ hàn còn kém rất xa. Dùng bọn chúng đổi lấy tính ra ta vẫn bị thiệt!”
“Thứ này chúng ta cũng có thể xem xét! Nói điều kiện cuối cùng đi?” Ngân Xuyên miễn cưỡng.
“Ta muốn xem qua Băng thiên thuật của quý tộc!”
“Trấn tộc công pháp của chúng ta mà ngươi cùng dám đánh chủ ý!” Ngân Xuyên lớn tiếng, rõ là có ý giận.
“Ngân thiếu gia quá lời rồi, Băng thiên thuật của quý tộc đâu phải chưa từng có người ngoài xem qua. Ta chỉ muốn nghiên cứu một chút, tuyệt không để lộ ra ngoài!”
“Không được! Chuyện này không cần nói nữa. Nếu ngươi vẫn kiên quyết giữ điều kiện ấy thì về đi!” Ngân Xuyên khoát tay tiễn khách.
“Vậy ta xin cáo từ. Hy vọng Ngân gia chủ khi trở về biết được những yêu cầu này sẽ suy nghĩ lại!”
Quân quay bước rời đi. Hắn cảm giác rằng, có người đang theo dõi mình. Vì vậy, liền theo con đường đông đúc nhất để trở về Học viện, cố gắng tránh đi nguy hiểm.
…
Bây giờ, Ngân Thiên đang ngồi cùng với Ngân Xuyên và Ngân Ngọc. Trên tay ông ta là cuộn giấy ghi lại dược vật mà Quân cần.
“Phụ thân, tiểu tử này đúng là không biết thân phận. Dám ra điều kiện với chúng ta, lại còn muốn học Băng thiên thuật!” Ngân Ngọc lạnh lùng.
“Hắn muốn là một chuyện, còn học được hay không là chuyện khác!” Ngân Thiên đặt cuộn giấy lên bàn, thong thả.
“Mà sao cha phải làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy? Có thể bí mật đến giao dịch với hắn, không thì cưỡng ép hắn giao ra Thu thủy hàn. Nếu hắn dám chống cự thì giết luôn rồi lấy đồ mang về. Lại còn cố tình để mọi người biết chúng ta cần hắn làm gì!”
“Ngọc nhi, chuyện này đúng như con nói rất đơn giản. Nhưng ta muốn tìm cách có lợi nhất cho gia tộc!” Ngân Thiên ôn tồn.
“Là sao, ta không hiểu! Ây da, sao hai người cứ cười ta vậy!” Ngân Ngọc hờn dỗi.
“Ngọc nhi, muội nghĩ xem, Trường lạc gia và Kim gia từ lâu đã đi lại với nhau, mưu đồ lên Ngân nguyệt gia ta đã quá rõ ràng. Nhưng điều tra bọn họ mãi mà không thu được nhiều tin tức. Bây giờ xuất hiện tên A Thiết này, có thể đem lại lợi ích lớn cho chúng ta, thậm chí là áp đảo ngược lại cả hai, vì vậy bọn chúng chắc chắn sẽ không ngồi yên. Cha chính là muốn bọn chúng ráo riết hành động mà để lộ ra sơ hở. Trước sau gì đồ vật cũng sẽ đến tay chúng ta, chỉ là một màn bỏ trước đoạt sau mà thôi, hơn nữa lợi ích cho gia tộc sẽ rất lớn!” Ngân Xuyên nói qua.
“Ồ! Ta hiểu rồi! Cha cố tình để ta tiết lộ cho Trường Vũ biết, nên bọn chúng sẽ nhằm mục tiêu vào A Thiết, chúng ta chỉ việc ngồi quan sát. Nhưng chẳng may hắn bị bọn chúng giết thì sao?”
“Nếu dễ như vậy thì hắn đã chết lâu rồi. Hắn đến chỗ chúng ta chính là vì sợ bản thân không đối phó được, muốn tìm một chỗ chống lưng, thuận tiện kiếm thêm chút lợi ích. Để bọn chúng cho hắn chịu giày vò thêm mấy ngày, tất sẽ hiểu ra rằng hắn cần chúng ta chứ chúng ta không cần hắn. Đến lúc ấy sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều!” Ngân Thiên nói thêm.
“Hai người thật là nham hiểm! Ta không lại được với hai người, có lẽ chỉ nên chăm chỉ tu luyện thôi.” Ngân Ngọc lắc đầu đứng dậy đi ra ngoài.
“Phụ thân, ta mới điều tra ra Ngọc linh tham đã được Kim gia mua lại. Vừa khéo cũng là một loại dược thảo mà tiểu tử kia muốn có!” Ngân Xuyên chờ tiểu muội ra ngoài mới cất lời.
“Ngọc linh tham, Thu thủy hàn, trứng yêu thú... Đều là những vật mà các thế lực lớn cực kỳ thèm muốn. Thương hội tung ra cùng lúc nhiều vật chí mạng như vậy! Lại thêm một cái Bách thiên bí cảnh! Lát nữa ta viết một phong thư, con hãy tới chỗ Hoàng Thất một chuyến!” Ngân Thiên trầm ngâm một lúc.
…
Vừa rồi thật nguy hiểm, Quân cảm nhận được mấy luồng sát ý tập trung trên người mình. May mắn bản thân nhanh trí, lẩn khuất trong đám đông mới có thể an toàn trở về.
Lại nói cuộc thương lượng vừa rồi nằm ngoài dự đoán của hắn. Ngân Xuyên dường như không hề tỏ vẻ gì với những điều kiện mà mình đưa ra. Điều này báo hiệu rằng, hắn không thể được như ý muốn.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện chí ít sẽ có kết quả, hắn sẽ được Ngân Nguyệt thế gia bảo vệ nhưng giờ thì hỏng bét. Bản thân bị đặt vào vòng nguy hiểm, trở thành cái gai trong mắt của Trường lạc gia, sớm muộn sẽ bị hạ độc thủ. Bây giờ không thể tuỳ tiện ra ngoài, chỉ trong Học viện mới giữ được tính mạng. Nhưng không thể trốn mãi một chỗ được, hơn nữa hắn có rất nhiều việc cần làm. Đơn giản nhất là nếu chẳng may độc phát, thì bắt buộc phải tới chỗ Lâm Tiến! Xem ra phải có đồng bọn giúp đỡ!
…
“Mạnh Thần, lâu rồi không gặp!” Quân cười chào.
“Ồ! A Thiết, ngươi tới gặp ta có chuyện gì? Ngươi giờ đã là người nổi tiếng trong Học viện, cảm giác thế nào?” Mạnh Thần đang luyện chưởng ngoài sân trước tư phòng, thấy Quân đến liền dừng tay, nhìn hắn cười châm chọc.
Quân hiểu ý tứ trong lời nói, đáp:
“Ngươi nói đúng! Mạnh bang vẫn còn chỗ chứ?”
“Chúng ta luôn sẵn sàng chào đón người mới! Với thực lực của ngươi, ta có thể cất nhắc làm vị trí trưởng lão!”
“Trưởng lão? Mạnh bang này của ngươi ghê gớm quá rồi đấy!”
“Tất nhiên! Chúng ta có tới hơn trăm người đấy! Trở thành Trưởng lão, ngươi phải tuân thủ ba điều sau. Thứ nhất không được cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt thành viên trong bang. Thứ hai, phải luôn sẵn sàng ra mặt bảo vệ mọi người. Thứ ba, chỉ dạy kinh nghiệm tu luyện và chiến đấu cho các thành viên khác!”
“Được!” Chuyện này với hắn không có gì khó.
“Tốt! Ngươi cầm lấy miếng phù hiệu này, từ giờ chúng ta là người một nhà!”
Quân cầm lấy một miếng phù hiệu nhỏ chỉ bằng ngón chân cái, khắc một chữ “Mạnh” màu đen trên nền trắng, xung quanh là ba ngôi sao.
“Mạnh Thần, ngươi ở đây cũng là cái gai của nhiều người, làm sao có thể chống lại bọn chúng nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể tu luyện!” Quân tò mò.
“Một phần vì nội quy không cho phép sát hại đồng môn. Nhưng quan trọng nhất, chúng ta tồn tại chính là đối trọng với mấy kẻ xuất thân thế gia. Học viện biết điều đó nên mắt nhắm mắt mở, ngấm ngầm không để chúng ta bị tan rã. Trong Ngoại viện cũng có rất nhiều người tốt, như Sở giáo quan hay Trương trưởng lão, mấy lần ra mặt giúp đỡ chúng ta!”
Trương trưởng lão mà Mạnh Thần nhắc đến tên là Trương Liêm, một người nghiêm khắc, thậm chí có phần cứng nhắc. Nhưng tất cả những gì ông ta làm đều dựa trên quy củ và luật lệ, vì thế không ai có thể bắt bẻ được.
Còn Sở Yên, hắn cũng có cảm nhận là một người chính trực yêu ghét rõ ràng. Trong Học viện từng có vài giai thoại về vị “nữ cường” này, tính tình phóng khoáng nhưng kiên định, không sợ cường quyền, sẵn sàng dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Học viện quả nhiên như một xã hội thu nhỏ, đủ mọi loại người, có kẻ ác, cũng sẽ có người dám đứng lên đấu tranh!
Ngân Nguyệt thế gia, so với Kim gia và Trường lạc gia, nhân số ít hơn nhiều. Nếu Kim gia nổi danh nhờ Kim Diệp có thân phận Luyện dược đại sư, thì Trường Tư Không lại là cao thủ hàng đầu vô cùng xảo quyệt nhiều thủ đoạn. Thế nhưng vài trăm năm nay Ngân Nguyệt thế gia vẫn luôn là cái gai mà bọn họ không tài nào nhổ được, là đối trọng khiến Kim – Trường hai đại gia tộc phải đau đầu.
Quân trước đây từng tò mò vì sao một gia tộc tu băng thuật lại hiện diện ở Triều Quốc, vùng trung tâm của lục địa. Khí hậu ở đây trong năm hầu hết đều ấm nóng mát mẻ, chỉ có ba tháng lạnh, một tháng có tuyết, không thật sự thích hợp cho tu băng nguyên lực. Hắn đem lòng hiếu kỳ đi hỏi Tiêu Soái, mới được ông ta kể cho nghe sự tích của Ngân Nguyệt thế gia.
Tổ tiên Ngân Thiên vốn từ nơi khác tới đây, trên con đường tu luyện nhặt được cơ duyên, đạt đến thành tựu Địa giai. Công pháp truyền thừa Băng thiên thuật của họ có điểm kỳ dị, đó là có thể trực tiếp biến linh khí khi đi qua kinh mạch trở thành băng nguyên lực về dự trữ tại đan điền. Hàn băng chi khí này rất lợi hại, có thể khắc chế phần lớn các môn công pháp khác, khiến đối thủ vô cùng đau đầu.
Bọn họ còn một thứ không ai nguyện ý trêu chọc, đó là chiến thú thủ hộ của gia tộc, Ngân nguyệt băng ma lang. Cái tên Ngân Nguyệt thế gia cũng xuất phát từ điểm này. Nghe nói, đầu ma lang này chính là do tổ tiên họ thu phục được, cực kỳ cường đại và hiếu sát, đã chiến là kẻ địch không chết không thôi. Nhưng từ rất lâu rồi chưa thấy nó xuất hiện. Nếu còn sống, chỉ e nó đã mạnh đến mức khủng bố. Hung danh mà nó lưu lại cũng đủ để khiến những kẻ có ý đồ phải kiêng dè mấy phần.
Quân hiện có trong tay thứ mà Ngân Thiên đang thèm muốn, Thu thuỷ hàn! Hắn cũng bất ngờ khi ông ta lại cần nó đến như vậy, nhưng đây là cơ hội để làm một vụ giao dịch. Nếu thành công, lợi ích sẽ cực kỳ to lớn. Nhưng hắn cũng lo sợ, bản thân chỉ là một Võ giả tầm thường, không khéo sẽ thành hoạ sát thân.
Vì vậy, hắn đã nhờ Tiêu Soái mang tới Ngân Nguyệt thế gia mấy giọt, để Ngân Thiên biết rằng, hắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ không chỗ nương tựa. Hơn nữa, chuyện xảy ra đã gần một tháng, những gì có thể điều tra bọn họ chắc cũng đã tra ra hết, hiểu rằng hắn không phải con kiến hôi muốn làm gì thì làm.
Nhưng Quân cảm thấy vẫn chưa đủ, phải thêm một thứ gì để khiến cho Ngân Thiên không hạ sát ý với hắn.
…
Phủ đệ Ngân Nguyệt thế gia, trên cánh cửa lớn có chạm khắc hình một con sói dữ tợn, nhe nanh múa vuốt, khắc hẳn với hình tượng uy nghi, băng lãnh của bọn họ. Đây có lẽ là Ngân nguyệt băng ma lang trong lời đồn.
Hắn thuận lợi đi vào bên trong không gặp cản trở gì. Những người khác trong phủ thấy hắn chỉ xì xào bàn tán vài tiếng rồi ai lại việc đấy.
Người tiếp hắn là một nam nhân trẻ tuổi cao lớn, tóc màu bạch kim, gương mặt góc cạnh.
“Ngươi là A Thiết? Ta là Ngân Xuyên!”
“Từ lâu đã nghe danh tiếng Ngân đại thiếu gia. Hôm nay mới được diện kiến. Thật vinh hạnh!” Quân kính trọng đáp.
Ngân Xuyên, con trai Ngân Thiên, tu vi Hoàng giai lục đẳng, danh tiếng không nhỏ, đồng trang lứa xem như rất nổi bật.
“Khách khí rồi! Đáng tiếc hôm nay gia phụ có công chuyện cần giải quyết không ở nhà. Ta sẽ thay ông ấy tiếp đón, ngươi không phiền chứ!”
“Nếu vậy thì đành nhờ cậy Ngân thiếu gia rồi!”
“Ta không thích nói chuyện trong phòng, ngươi cùng ta ra hậu viện đi!”
Đoạn Ngân Xuyên dẫn Quân tới một khuôn viên rộng phía sau. Đây thực chất không phải vườn hoa cây cảnh, mà là chỗ luyện tập của Ngân Xuyên, chỉ có một chiếc chòi nhỏ làm nơi nghỉ ngơi mà thôi.
“Ta thường ngày ngoài việc trong nhà, thì chỉ có tu luyện. Nghe Ngọc nhi nói ngươi thân thủ không tệ, chắc đã phải khổ luyện rất nhiều!” Ngân Xuyên vừa đi vừa nói.
“Ta chỉ là trời phú thân thể tráng kiện, khi giao đấu chiếm được tiện nghi mà thôi, không đáng nhắc đến!”
“Thân thể là gốc rễ. Gia tộc ta thiên sinh thể chất có phần yếu kém, nên phải nỗ lực tu luyện để bù vào. Ngồi đi, chúng ta nói chuyện chính!”
Cả hai nâng chén trà thơm, Ngân Xuyên nói trước:
“Thu thuỷ hàn, ngươi có bao nhiêu, chúng ta mua tất cả. Ra giá đi!”
“Ngân thiếu gia thật thẳng thắn. Ta chỉ còn một bình nữa, không biết ý của thiếu gia thế nào?” Quân cười.
“Ngươi tới tận đây, chắc không phải vì tiền bạc hay linh thạch! Vậy cứ nói thẳng, ngươi muốn đổi lấy thứ gì?”
“Ta có ba điều kiện. Thứ nhất, đảm bảo an toàn cho ta kể cả ở trong và ngoài Học viện, đồng thời giúp ta có thể dễ dàng tiếp cận những nơi tu luyện tốt nhất trong Học viện!”
“Cái này ngươi nói một mà nghe ra là hai điều kiện. Bao năm nay mới có một người dám bảo chúng ta làm hộ vệ. Ngươi cũng to gan đấy!” Ngân Xuyên cười nhạt.
“Không có gì nhiều, chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi!”
“Việc này chúng ta có thể cân nhắc. Nói tiếp đi!”
“Ta đang cần một số dược vật, nhưng không có thời gian đi tìm!” Hắn đưa ra một tờ giấy, ghi mười mấy cái tên.
Ngân Xuyên cầm lấy nhìn một lượt, tỏ vẻ suy nghĩ, Quân liền nói.
“Những thứ ta cần nhìn có vẻ nhiều nhưng thực chất độ quý giá so với Thu thuỷ hàn còn kém rất xa. Dùng bọn chúng đổi lấy tính ra ta vẫn bị thiệt!”
“Thứ này chúng ta cũng có thể xem xét! Nói điều kiện cuối cùng đi?” Ngân Xuyên miễn cưỡng.
“Ta muốn xem qua Băng thiên thuật của quý tộc!”
“Trấn tộc công pháp của chúng ta mà ngươi cùng dám đánh chủ ý!” Ngân Xuyên lớn tiếng, rõ là có ý giận.
“Ngân thiếu gia quá lời rồi, Băng thiên thuật của quý tộc đâu phải chưa từng có người ngoài xem qua. Ta chỉ muốn nghiên cứu một chút, tuyệt không để lộ ra ngoài!”
“Không được! Chuyện này không cần nói nữa. Nếu ngươi vẫn kiên quyết giữ điều kiện ấy thì về đi!” Ngân Xuyên khoát tay tiễn khách.
“Vậy ta xin cáo từ. Hy vọng Ngân gia chủ khi trở về biết được những yêu cầu này sẽ suy nghĩ lại!”
Quân quay bước rời đi. Hắn cảm giác rằng, có người đang theo dõi mình. Vì vậy, liền theo con đường đông đúc nhất để trở về Học viện, cố gắng tránh đi nguy hiểm.
…
Bây giờ, Ngân Thiên đang ngồi cùng với Ngân Xuyên và Ngân Ngọc. Trên tay ông ta là cuộn giấy ghi lại dược vật mà Quân cần.
“Phụ thân, tiểu tử này đúng là không biết thân phận. Dám ra điều kiện với chúng ta, lại còn muốn học Băng thiên thuật!” Ngân Ngọc lạnh lùng.
“Hắn muốn là một chuyện, còn học được hay không là chuyện khác!” Ngân Thiên đặt cuộn giấy lên bàn, thong thả.
“Mà sao cha phải làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy? Có thể bí mật đến giao dịch với hắn, không thì cưỡng ép hắn giao ra Thu thủy hàn. Nếu hắn dám chống cự thì giết luôn rồi lấy đồ mang về. Lại còn cố tình để mọi người biết chúng ta cần hắn làm gì!”
“Ngọc nhi, chuyện này đúng như con nói rất đơn giản. Nhưng ta muốn tìm cách có lợi nhất cho gia tộc!” Ngân Thiên ôn tồn.
“Là sao, ta không hiểu! Ây da, sao hai người cứ cười ta vậy!” Ngân Ngọc hờn dỗi.
“Ngọc nhi, muội nghĩ xem, Trường lạc gia và Kim gia từ lâu đã đi lại với nhau, mưu đồ lên Ngân nguyệt gia ta đã quá rõ ràng. Nhưng điều tra bọn họ mãi mà không thu được nhiều tin tức. Bây giờ xuất hiện tên A Thiết này, có thể đem lại lợi ích lớn cho chúng ta, thậm chí là áp đảo ngược lại cả hai, vì vậy bọn chúng chắc chắn sẽ không ngồi yên. Cha chính là muốn bọn chúng ráo riết hành động mà để lộ ra sơ hở. Trước sau gì đồ vật cũng sẽ đến tay chúng ta, chỉ là một màn bỏ trước đoạt sau mà thôi, hơn nữa lợi ích cho gia tộc sẽ rất lớn!” Ngân Xuyên nói qua.
“Ồ! Ta hiểu rồi! Cha cố tình để ta tiết lộ cho Trường Vũ biết, nên bọn chúng sẽ nhằm mục tiêu vào A Thiết, chúng ta chỉ việc ngồi quan sát. Nhưng chẳng may hắn bị bọn chúng giết thì sao?”
“Nếu dễ như vậy thì hắn đã chết lâu rồi. Hắn đến chỗ chúng ta chính là vì sợ bản thân không đối phó được, muốn tìm một chỗ chống lưng, thuận tiện kiếm thêm chút lợi ích. Để bọn chúng cho hắn chịu giày vò thêm mấy ngày, tất sẽ hiểu ra rằng hắn cần chúng ta chứ chúng ta không cần hắn. Đến lúc ấy sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều!” Ngân Thiên nói thêm.
“Hai người thật là nham hiểm! Ta không lại được với hai người, có lẽ chỉ nên chăm chỉ tu luyện thôi.” Ngân Ngọc lắc đầu đứng dậy đi ra ngoài.
“Phụ thân, ta mới điều tra ra Ngọc linh tham đã được Kim gia mua lại. Vừa khéo cũng là một loại dược thảo mà tiểu tử kia muốn có!” Ngân Xuyên chờ tiểu muội ra ngoài mới cất lời.
“Ngọc linh tham, Thu thủy hàn, trứng yêu thú... Đều là những vật mà các thế lực lớn cực kỳ thèm muốn. Thương hội tung ra cùng lúc nhiều vật chí mạng như vậy! Lại thêm một cái Bách thiên bí cảnh! Lát nữa ta viết một phong thư, con hãy tới chỗ Hoàng Thất một chuyến!” Ngân Thiên trầm ngâm một lúc.
…
Vừa rồi thật nguy hiểm, Quân cảm nhận được mấy luồng sát ý tập trung trên người mình. May mắn bản thân nhanh trí, lẩn khuất trong đám đông mới có thể an toàn trở về.
Lại nói cuộc thương lượng vừa rồi nằm ngoài dự đoán của hắn. Ngân Xuyên dường như không hề tỏ vẻ gì với những điều kiện mà mình đưa ra. Điều này báo hiệu rằng, hắn không thể được như ý muốn.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện chí ít sẽ có kết quả, hắn sẽ được Ngân Nguyệt thế gia bảo vệ nhưng giờ thì hỏng bét. Bản thân bị đặt vào vòng nguy hiểm, trở thành cái gai trong mắt của Trường lạc gia, sớm muộn sẽ bị hạ độc thủ. Bây giờ không thể tuỳ tiện ra ngoài, chỉ trong Học viện mới giữ được tính mạng. Nhưng không thể trốn mãi một chỗ được, hơn nữa hắn có rất nhiều việc cần làm. Đơn giản nhất là nếu chẳng may độc phát, thì bắt buộc phải tới chỗ Lâm Tiến! Xem ra phải có đồng bọn giúp đỡ!
…
“Mạnh Thần, lâu rồi không gặp!” Quân cười chào.
“Ồ! A Thiết, ngươi tới gặp ta có chuyện gì? Ngươi giờ đã là người nổi tiếng trong Học viện, cảm giác thế nào?” Mạnh Thần đang luyện chưởng ngoài sân trước tư phòng, thấy Quân đến liền dừng tay, nhìn hắn cười châm chọc.
Quân hiểu ý tứ trong lời nói, đáp:
“Ngươi nói đúng! Mạnh bang vẫn còn chỗ chứ?”
“Chúng ta luôn sẵn sàng chào đón người mới! Với thực lực của ngươi, ta có thể cất nhắc làm vị trí trưởng lão!”
“Trưởng lão? Mạnh bang này của ngươi ghê gớm quá rồi đấy!”
“Tất nhiên! Chúng ta có tới hơn trăm người đấy! Trở thành Trưởng lão, ngươi phải tuân thủ ba điều sau. Thứ nhất không được cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt thành viên trong bang. Thứ hai, phải luôn sẵn sàng ra mặt bảo vệ mọi người. Thứ ba, chỉ dạy kinh nghiệm tu luyện và chiến đấu cho các thành viên khác!”
“Được!” Chuyện này với hắn không có gì khó.
“Tốt! Ngươi cầm lấy miếng phù hiệu này, từ giờ chúng ta là người một nhà!”
Quân cầm lấy một miếng phù hiệu nhỏ chỉ bằng ngón chân cái, khắc một chữ “Mạnh” màu đen trên nền trắng, xung quanh là ba ngôi sao.
“Mạnh Thần, ngươi ở đây cũng là cái gai của nhiều người, làm sao có thể chống lại bọn chúng nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể tu luyện!” Quân tò mò.
“Một phần vì nội quy không cho phép sát hại đồng môn. Nhưng quan trọng nhất, chúng ta tồn tại chính là đối trọng với mấy kẻ xuất thân thế gia. Học viện biết điều đó nên mắt nhắm mắt mở, ngấm ngầm không để chúng ta bị tan rã. Trong Ngoại viện cũng có rất nhiều người tốt, như Sở giáo quan hay Trương trưởng lão, mấy lần ra mặt giúp đỡ chúng ta!”
Trương trưởng lão mà Mạnh Thần nhắc đến tên là Trương Liêm, một người nghiêm khắc, thậm chí có phần cứng nhắc. Nhưng tất cả những gì ông ta làm đều dựa trên quy củ và luật lệ, vì thế không ai có thể bắt bẻ được.
Còn Sở Yên, hắn cũng có cảm nhận là một người chính trực yêu ghét rõ ràng. Trong Học viện từng có vài giai thoại về vị “nữ cường” này, tính tình phóng khoáng nhưng kiên định, không sợ cường quyền, sẵn sàng dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Học viện quả nhiên như một xã hội thu nhỏ, đủ mọi loại người, có kẻ ác, cũng sẽ có người dám đứng lên đấu tranh!
Danh sách chương