Quân tới phủ Chu Hồng, không chào hỏi nhiều mà vào thẳng vấn đề:

“Chu Hồng, ngươi cũng tham gia quân viễn chinh?”

“Ồ! Ngươi tới là vì chuyện này? Nếu đã biết thì chắc ngươi cũng tham gia. Có vấn đề gì sao?” Chu Hồng hờ hững.

“Ta muốn biết sẽ đánh những đâu, kế hoạch càng chi tiết càng tốt!”

“Ngươi đòi hỏi hơi quá rồi! Tiết lộ quân cơ chính là tội chết!” Chu Hồng nghiêm nghị.

“Thật vậy sao?”

“Dọn hết dư đảng của Nam Triều. Chúng ta đã điều tra, một số kẻ thân thích còn sót lại đang xây dựng thế lực ở Hoàng Bách sơn mạch. Lần này tiếng là viễn chinh, nhưng kỳ thực tập trung hầu hết tinh anh, cốt đánh nhanh thắng nhanh.” Chu Hồng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn, thẳng thừng nói.

Quân nghe xong suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ngay phần nào kế hoạch. Xem ra việc tuyển quân tham gia viễn chinh chỉ là để tung hoả mù, cho bọn hắn trở thành vật thế mạng. Thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Không được, hắn phải lập tức về nói lại Lâm Tiến, nhất định không thể tham gia. Bất quá, Chu Hồng lại không ngần ngại nói tin tức này với Quân, không lẽ y quan tâm đến hắn như vậy? Với tính cách của Chu Hồng, điều này là không thể, bên trong nhất định có ẩn tình! Hắn nhịn không nổi tò mò:

“Ngươi quan tâm ta như vậy, thật không dám nhận. Đừng nói là ngươi lo lắng ta mất mạng đấy nhé!” Quân nhíu mày.

“Haha! Ngươi vẫn là cẩn thận như vậy. Ta thích! Được rồi, ta có một việc muốn nhờ ngươi. Xong xuôi sẽ đưa thuốc giải tam niên tất tử hoàn. Sao hả? Ngươi không tin ta? Vậy ta lấy đạo tâm của mình ra để thề. Thế nào?”

“Hừ, ngươi muốn ta làm gì?” Hắn nghi hoặc.

“Hoàng Bách sơn mạch có một loại kỳ dược, gọi là Hoàng hàn thảo. Thứ này rất có giá trị với ta. Nhưng ta phải chấp hành nhiệm vụ đột kích, không thể tuỳ ý rời đi. Ta đã đánh dấu những nơi được cho là có nó, ngươi tìm giúp ta!” Đoạn Chu Hồng ném một cuộn giấy da về phía Quân.

“Vậy còn bên quân đoàn thì sao! Ta không muốn bị vu là đào ngũ, tội nặng như thế ta gánh không nổi!”

“Đừng lo. Ta trong đội đột kích có đặc quyền điều động một lượng người nhất định. Đến lúc đó sẽ lấy danh nghĩa để ngươi chấp hành nhiệm vụ bí mật là xong. So với việc làm con tốt thí, thì vào rừng hái thuốc hẳn là sở trường của ngươi!”

“Xem ra các ngươi đã có chuẩn bị từ trước rồi.”

“Tất nhiên, nếu không sao ta lại xung phong đi dẹp loạn chứ. Ngươi nên nhớ, thế giới này, không có ai làm việc vô ích, có lợi thì mới làm!”

Quân ngậm ngùi mang tấm bản đồ về. Vốn dĩ định từ chối, nhưng hy vọng có được thuốc giải khiến hắn đành phải cắn răng nhịn nhục.



Hoàng Bách sơn mạch là tổ hợp của mấy trăm dải núi lớn nhỏ, đất đai ở đây thường có màu vàng, nên mới có tên như vậy. Sơn mạch nằm phía tây nam lục địa, rộng hơn cả Nam Xương Lĩnh, địa hình cực kỳ phức tạp, có chỗ như đồng bằng lại có chỗ vực sâu hun hút. Nơi đây nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của triều đình, vô cùng hỗn loạn, mạnh được yếu thua. Do đó việc tin tức Triều Quốc đem quân chinh phạt Hoàng Bách sơn mạch ắt gây ra kinh động rất lớn, mấy thế lực ở đó chắc chắn sẽ không ngồi yên.

Hắn thở dài, nếu theo quân viễn chinh thì cũng chết, mà chui vào nơi hỗn loạn này thì cũng khó tránh kiếp nạn. Nhưng chí ít đi một mình còn có thể tự do hành động, thoải mái tung hết khả năng, còn đi theo quân thì tuyệt không thể làm theo ý mình.

Hắn tính toán cẩn thận, chuẩn bị kỹ càng. Đầu tiên, hắn mượn tất cả những cuốn sách có ghi chép về vùng tây nam lục địa, nghiền ngẫm thật kỹ. Thứ hai, phải tìm cách nâng cao thực lực nhiều nhất có thể, đồng thời kiếm thêm các bảo bối giữ mạng.

Hắn hiện còn một ít cống hiến, đổi được vài món đồ hoàng giai hạ phẩm, gọi là có chút tác dụng. Chi bằng đến gặp Tiêu Soái một phen, nhờ lão giúp đỡ tìm mua ít đồ vật.



Tiêu Soái thấy hắn đến thì tươi cười đón tiếp, tinh thần lão có vẻ tươi tốt hơn trước rất nhiều. Quân hỏi thăm lão một chút về ba cô con gái rồi vào việc chính:

“Tiêu lão, ta hôm nay đến có việc muốn nhờ ông. Ta muốn tìm một vài loại đan dược, pháp khí, pháp quyết. Chủ yếu là để phòng ngự và khôi phục. Phẩm chất càng cao càng tốt, huyền giai nữa thì càng tốt!”

“Huyền giai? Những thứ này đều là báu vật, một khi xuất hiện chắc chắn sẽ rất nhiều người tranh giành.” Tiêu Soái giật mình. Phải biết cả Tiêu Gia cũng chỉ có một bộ đấu pháp Huyền giai thượng phẩm mà thôi.

“Nói vậy là không có cách nào sao?”

“Những thứ đó có tiền cũng không mua được. Ta nghĩ hai nơi có thể có. Một là Đấu trường Hắc Sát, chắc cậu đến đó rồi, nếu may mắn thi thoảng sẽ xuất hiện. Nơi thứ hai là Thương hội. Ta sẽ dò tìm tin tức cho cậu. Nhưng ta nói thật, những thứ này rất bỏng tay, ngay cả ta cũng chưa chắc đã mua được!”

“Vậy phải đa tạ Tiêu lão trước. Phải rồi, ta có ít thuốc đưa cho lão Ngô. Dạo này hơi bận, nhờ ông cho người mang sang cửa hàng gửi ông ấy giúp ta!”

Quân vừa rời khỏi Tiêu gia, thì trong phòng khách Tiêu Thanh xuất hiện:

“Cha dường như rất khách sáo với hắn! Chỉ là võ giả ngũ đẳng, có nhất thiết như vậy không?”

“Con còn không tin tưởng mắt nhìn người của ta hay sao. Chỉ riêng việc hắn chữa được cho các con đã đủ thấy hắn bất phàm. Người này xuất thân bí ẩn, làm việc tự tin cẩn thận, rất khéo ẩn giấu, đến cha cũng nhìn không thấu. Có thể đào tạo ra một kẻ như vậy ắt hẳn thế lực đằng sau rất không tầm thường. Hạng người này tốt nhất làm bạn, không nên làm kẻ thù. Con hãy xem hắn là một khoản đầu tư cho Tiêu gia đi!”



Quân trở về tư phòng, bày hết đồ ra trước mắt.

Những thứ hắn dự định trước đây đã luyện xong hết một lượt. Tử hà khí công, Thập tự kiếm, Lưu thuỷ đao, thức thứ nhất Lôi tà đao pháp…mười mấy thứ vũ khí, pháp khí trong nhẫn trữ vật cũng đều tế luyện qua một lượt. Duy còn hai thứ hắn chưa đụng đến: khúc xương bí ẩn và công pháp lấy trong đạo tràng.

Khúc xương kia hắn từng tìm đủ mọi cách, từ truyền nội lực đến nhỏ máu, đánh đập đều vô ích. Còn công pháp hắn vẫn chưa mở ra xem, đơn giản vì đẳng cấp của nó quá cao so với tu vi của mình, sợ rằng có bí mật đằng sau.

Đã gần mười ngày trôi qua, phía Tiêu Soái chỉ mua được một ít đan dược trị thương cùng một bộ nội giáp. Mà thời gian đến lúc lên đường đã rất gần, e là không chờ thêm được, đành thử vậy. Hắn cầm lấy hai quyển trục, mở ra. Tức thì một tia ánh sáng chiếu thẳng vào đầu hắn, mang theo một loạt tin tức:

“Bất lão huyền công, Địa giai cực phẩm, hoá nội lực thành sinh mệnh, cuồn cuộn không dứt, trường sinh bất lão...”

“Bất diệt thiên quyết, Địa giai cực phẩm. Thành tựu Bất diệt đan, Bất diệt hồn, Bất diệt thể…”

Nội tâm hắn cực kỳ rung động. Dù đã biết là công pháp cao cấp, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn là vô cùng kinh sợ. Cả lục địa này chưa chắc đã có pháp quyết Địa giai cực phẩm, vậy mà trong tay hắn có tới hai quyển. Thứ này nếu để lọt ra chính là hắn có chết đến chục lần thì vẫn có người muốn giết hắn thêm lần nữa.

Bất quá, điều khiến hắn ngẩn tò te nhất chính là ai cũng có thể luyện, không có yêu cầu đặc biệt nào. Hắn đần ra một lúc mới định thần lại được:

“Trên đời vậy mà lại tồn tại thứ nghịch thiên như thế này. Không biết sẽ còn bá đạo đến cỡ nào?”

Hắn chửi thề, tại sao lại cẩn thận quá mức, không dám thử mở ra xem trước, có phải đỡ mất bao nhiêu công sức hay không. Công pháp Địa giai mà võ giả cũng có thể luyện! Chính là chưa từng nghe nói đến! Ngu! Đúng là quá ngu! Hắn mang theo niềm hân hoan đọc thật kỹ hai quyển trục.

“Bất lão huyền công, luyện thành tuổi thọ sánh cùng nhật nguyệt, trẻ mãi không già. Cốt lõi chính là đem kinh mạch huyết mạch liền thành một khối, đem nội lực hoà cùng huyết khí hoá thành sinh mệnh chi lực. Điều quan trọng là phải đem chúng hoà hợp đến mức hoàn mỹ mới sinh ra được sinh mệnh lực. Hoàn mỹ ở đây chính là trạng thái cân bằng hoàn hảo, không cái nào được nhiều hơn cái nào, không cái nào được mạnh hơn cái nào, không cái nào được lẫn tạp chất, phải cực kỳ tinh thuần. Sau đó qua một quá trình dung hợp sẽ sinh ra sinh mệnh lực…”

Hắn đọc xong thẫn thờ mất nửa ngày:

“Cái này…là cái mà ai cũng có thể sao? Là không có yêu cầu đặc biệt nào sao?”

Hắn dở khóc dở cười. Đem nội lực dung hoà hoàn mỹ với huyết khí, chính là muốn nói pháp thể song tu a! Chưa hết, trạng thái cân bằng hoàn hảo, chính là muốn nói linh thức phải đủ mạnh để khống chế hoàn toàn quá trình dung hợp, không được để ra sai sót. Trời ạ, phải là đồng thời tu luyện cả ba thứ! Tu sĩ chuyên tu một thứ muốn đạt đến đỉnh cao đã là muôn vàn thử thách. Kiêm tu hai thứ có thành tựu chính là phượng mao lân giác, lưu danh sử sách ngàn đời. Mà tu cùng lúc ba thứ chính là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!

Hắn dù có trong một cơn phê thuốc cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện tu cả ba. Thứ đồ này trong tay, có quý đến mấy cũng đành tạm vứt qua một bên!

Hắn cầm quyển còn lại, tự nhủ không biết sẽ là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc. Luồng ánh sáng mang theo tin tức tiến vào trong đầu.

“Bất diệt thiên quyết, cứng như kim cang, vững như bàn thạch, trơ gan cùng tuế nguyệt!”

“Tầng thứ nhất, Kim cương bất diệt đan. Đem nội lực trong đan điền nén lại đến cực điểm. Thành công một lần gọi là nhất trọng. Sau đó đổ đầy đan điền, rồi lại tiếp tục dồn nén lần nữa, xong lần thứ hai gọi là nhị trọng. Cứ như vậy cho đến khi kết thành nguyên đan tấn cấp Hoàng giai. Nếu thành công chín lần thành tựu Kim cương đan, bất hủ bất diệt, không phải Thiên đạo không thể phá!”

Hắn đọc xong lại thẫn ra lúc nữa. Thứ này cũng quá mức khủng bố. Chỉ riêng việc nén lại rồi đổ đầy rồi lại nén đã làm cho nội lực đậm đặc hơn bình thường gấp cả chục lần. Cho dù không thành tựu Kim cương đan thì đồng giai chiến đấu thậm chí vượt giai vẫn là chuyện nhỏ. Hắn bắt đầu tin tưởng vào lời nói của lão già trong đạo tràng.

Để đạt được hiệu quả dồn nén, quyển trục có ghi lại một phương pháp, gọi là Đoàn nguyên công. Đem nội lực ví như sắt thép, đan điền như lò nung, ý chí như thợ rèn, trải qua thiên chuy bách luyện, không ngừng thiêu đốt rèn giũa tinh luyện, sẽ cho ra kết quả một nguồn nội lực tinh thuần đậm đặc. Quá trình đoàn nguyên sẽ gây ra vô vàn đau đớn, khổ cực, người thường ắt không chịu nổi.



Quân mải mê nghiền ngẫm đống thông tin, còn đang choáng ngợp trước hai bộ công pháp. Hắn không biết rằng, ngay khi vừa mở hai quyển trục, liền xuất hiện một đốm lửa nhỏ vàng kim, vô thanh vô tức bay vụt lên trời. Đốm lửa rất nhỏ, chỉ như hạt cát, nhìn không thấy, dò không ra. Bất quá, ngay khi nó vừa vụt lên không trung, thì ở một nơi sâu trong Hoàng cung, có một bà lão già mặc áo choàng đen đang tĩnh toạ, cũng đồng thời mở mắt. Sau lưng bà lão lập tức xuất hiện một hư ảnh đen thui, vụt ra khỏi Hoàng cung như tên bay đạn bắn.

Sau mười mấy hơi thở, hư ảnh đen thui đã đuổi kịp đốm lửa. Đốm lửa nhỏ bị ngáng đường, tức giận vụt sáng hoá lớn thành một hoả điểu hung tợn. Cuộc chiến chớp nhoáng xảy ra, toàn bộ kinh thành đều thần không biết quỷ không hay.

Kết thúc trận chiến, hư ảnh đen thui bay trở về với bà lão, rồi tiến vào mi tâm bà biến mất không dấu vết. Chỉ thấy bà lão cúi đầu thở dài mệt mỏi. Còn số phận của đốm lửa nhỏ, không hề thấy ai nói đến, chẳng biết đã tàn lụi hay bừng sáng ở nơi nào!



Quân sau nửa ngày cân đo đong đếm, đi đi vào vào, liền hạ quyết tâm sẽ bế quan tu luyện Bất diệt thiên quyết! Dù biết việc này vô cùng khó khăn và đầy rẫy nguy cơ, nhưng hắn không có lựa chọn nào khả dĩ hơn. Có lẽ phải đến tận lúc đi Hoàng Bách sơn mạch mới xuất quan. Vì vậy, hắn cần chuẩn bị thật chu đáo một vài thứ.

Hắn nhờ Lâm Tiến tìm giúp một nơi yên tĩnh, tránh xa tầm mắt người. Ông ta không ngần ngại cho hắn mượn động phủ của mình. Điều này với Quân hoá ra lại có lợi.

Động phủ của Lâm Tiến không tính là cao cấp nhưng linh khí rất dồi dào, hơn hẳn bên ngoài mấy lần. Có Lâm Tiến làm bình phong, nếu chẳng may gây ra động tĩnh, thì cũng dễ che đậy…

Quân ngồi trong động phủ, lấy Thập phương huyễn trận, ném ra xung quanh tạo thành một màn chắn bao bọc lấy mình, sau đó nhập định, điều tiết thân thể đưa vào trạng thái tốt nhất, chuẩn bị tiến hành lần đoàn nguyên đầu tiên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện