Giữa trưa, hắn tìm được một thân cây lớn để nghỉ ngơi. Ngồi trên cành cao cách mặt đất gần hai mươi mét vẫn chưa yên tâm, hắn ném ra cả Thập phương huyễn trận lúc trước vẫn còn giữ trên người, nhưng chỉ để bao quanh vừa đủ một khu vực đường kính ba mét chung quang mà thôi.

Đoạn hắn lấy mấy thứ đồ trong túi trữ vật, bày ra trước mắt. Mặc dầu hắn ở đây đã ngót nghét sáu, bảy năm coi như cũng có chút thành tựu, nhưng rất nhiều vấn đề về thế giới tu luyện hắn còn không biết. Vì vậy hắn lấy đi kha khá những cuốn sách nhập môn, hoặc về lịch sử thế giới.



Tu sĩ hấp thu linh khí thiên địa mà tu luyện, khi đối chiến cũng tuỳ theo đó mà vận dụng. Sức mạnh từ đòn tấn công chia làm ba loại chính, thực thể vật lý, năng lượng nguyên tố, ý chí tinh thần. Thực thể vật lý nôm na là dùng trực tiếp nhục thân, vũ khí để công kích. Năng lượng nguyên tố tức là dùng nội lực biến hoá theo linh khí thiên địa để thi triển, gọi là Cửu nguyên lực, chia làm Ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ và Tứ linh phong lôi quang ám. Về lý thuyết mọi tu sĩ đều có thể tu luyện cả chín loại thuộc tính này. Nhưng thực tế tuỳ vào thân thể và điều kiện mà mỗi người có cách tu luyện riêng cho mình. Vì thế các loại pháp quyết, pháp khí cũng chia ra các loại thuộc tính khác nhau.

Công pháp là phương pháp tu luyện nâng cao nội lực, linh thức. Đấu pháp là cách vận chuyển nội lực, linh thức trong và ngoài cơ thể phục vụ chiến đấu hoặc mục đích nào đó. Đấu pháp có rất nhiều loại, quyền pháp, chưởng pháp, đao pháp, thân pháp…Nhìn chung chúng được chia thành bốn giai Thiên địa huyền hoàng như tu sĩ, mỗi giai có bốn phẩm: hạ, trung, thượng, cực phẩm.

Pháp bảo chia làm bốn loại: Vũ khí, Pháp khí, Linh khí, Hồn khí. Pháp khí khác vũ khí thường ở chỗ có thể chứa đựng và chuyển hoá năng lượng. Khi bắt đầu có ý thức nó sẽ trở thành linh khí. Khi có trí tuệ, có cảm xúc, biết suy nghĩ nó sẽ trở thành Hồn khí. Mỗi tầng cũng được chia thành bốn phẩm như của công pháp.

Đan dược và các linh vật tương tự phân chia như của công pháp: tứ giai, tứ phẩm.

Các chức nghiệp như Luyện dược sư, Luyện khí sư, Trận pháp sư,…khi lên tầng tiếp theo được gọi là đại sư, tông sư, đại tông sư, không chia cấp bậc trong các tầng.

Đây là những cách phân chia cơ bản nhất trong giới tu sĩ, còn những thứ chưa đạt đến tiêu chuẩn chung là thì không mấy người quan tâm. Chẳng hạn như dưới Luyện dược sư thì có Y sư như Quân, hay bộ Lưu thuỷ đao pháp chỉ được xem như chuẩn Hoàng giai.



Quân hiện giờ tất cả đều thiếu, không ngờ may mắn trong đạo tràng lại gặp được những thứ cần thiết.

Công pháp Tử hà khí công, Hoàng giai cực phẩm. Luyện thành kinh mạch như sông cuồn cuộn không dứt

Đao pháp Lôi tà, huyền giai hạ phẩm, đao xuất lôi âm, nhất kích lôi bạo. Đao pháp này cùng với Bích ảnh đao, pháp khí hạ phẩm mới lấy được, phối hợp thêm sức bộc phát của thân thể hắn chính là vô cùng hoàn mỹ.

Pháp khí trung phẩm Trúc thanh diệp là loại pháp khí phi hành, tốc độ cực nhanh, có thể so với tu sĩ Huyền giai cao đẳng.

Trước mắt hắn sẽ tập trung tu luyện những thứ này, bên cạnh đó hắn còn lấy đi rất nhiều linh thạch, đan dược, vũ khí hộ thân, pháp quyết các loại, chờ khi có dịp để dùng. Đây chính là một gia tài kếch xù ai nhìn cũng đỏ mắt.



Cuộc chiến ở thành Nam Xương đang vô cùng khốc liệt, thây chất như núi, máu chảy thành sông, hai bên tử thương vô số.

“Không ngờ lần này lại thảm như vậy. Thống lĩnh vây hãm gần hai tháng rồi vẫn chưa hạ được thành. Chết mất hơn ba ngàn người, bị thương lên đến gần hai vạn. Ngay cả hoàng giai cũng chết mất sáu tên. Chúng ta quần quật từ sáng đến đêm không hết việc. Đội trưởng, ngươi xem bao giờ mới thoát khỏi cảnh này đây!” Hoàng Mẫn mồ hôi nhễ nhại, trên người đầy các loại vải băng bó lẫn dược liệu.

“Nhỏ tiếng một chút! Nếu không thì chết lúc nào không biết đâu!” Trương Cảnh Trọng nghiêm giọng. Hắn cũng đang rất đau đầu về chuyện này. Trận chiến Nam Xương này tổn thất quá mức dự kiến, khiến bọn y sư cỏn con làm việc không ngơi tay, một người phải chăm sóc đến cả trăm thương binh, vất vả không kể đâu cho xiết.

“Nếu A Thiết có ở đây thì tốt, hắn nhất định sẽ có cách giải quyết việc này!”

“Bị lũ cuốn đi như thế không chết mới lạ. Mà đã hơn ba tháng không có tin tức, hắn không chết thì chắc cũng bỏ trốn rồi, chẳng ngu đến nỗi quay lại đây đâu!” Cảnh Trọng đáp.

“Thuốc đã hết rồi, ngày mai đến lượt chúng ta phải ra ngoài tìm dược liệu. Nghe nói mấy tiểu đội lần trước vào rừng bị phục kích chết mất gần nửa. Phải làm sao đây đội trưởng?” Hoàng Mẫn lo lắng.

“Phải làm sao ta biết phải làm sao! Nếu biết phải làm sao thì ta đã chẳng phải ở đây! Đi cũng chết không đi cũng chết! Ngày mai tuỳ cơ mà ứng biến, giữ mạng là chính, hái thuốc để sau. Các ngươi nhớ chưa?” Hắn nhìn hết một lượt mấy tên trong tiểu đội, rồi lại thở dài.



“ẦM! ẦM!”

Cả một gốc cổ thụ lớn bị nổ tung, cháy đen thui. Quân thở hổn hển, trong tay cầm Bích ảnh đao, trên thân còn lưu lại từng mảng kim lôi lách tách.

“Mệt chết ta được, chỉ thức thứ nhất thôi mà hao phí toàn bộ nội lực. Xem ra đúng như trong sách ghi lại, không nên cưỡng ép luyện đấu pháp quá sức.”

Pháp quyết không phải cứ mạnh là được, cốt phải phù hợp. Đẳng cấp đấu pháp không nên vượt quá mức tu vi. Hắn võ giả ngũ đẳng, đấu pháp Hoàng giai trung phẩm là lựa chọn thích hợp nhất, Hoàng giai thượng phẩm đã xem như đạt đến giới hạn. Hắn cưỡng ép luyện Lôi tà đao pháp Huyền giai hạ phẩm, không chết đã là may rồi, lại còn chém ra được một đao thì đúng là kỳ tích.

Thật ra hắn đã tính toán rất kỹ, Tử hà khí công không có thuộc tính, tuy là Hoàng giai cực phẩm, nhưng có đặc điểm ưu việt là mở rộng cường hoá kinh mạch, giúp tăng lượng dự trữ và lưu lượng nội lực vận chuyển trong kinh mạch lên gấp mấy lần. Ba tháng qua nhờ ngày ngày uống đan dược thay cơm, hắn đã cường hoá xong mười sáu đường kinh mạch. Thêm vào Bích ảnh đao thuộc tính lôi hoả trợ giúp và bản thân đan điền lớn hơn trung bình, vậy là vừa đủ nội lực để luyện thức thứ nhất – Kinh lôi.

Hắn sẽ dùng chiêu này làm át chủ bài, còn bình thường vẫn dùng Lưu thuỷ đao pháp để che mắt. Bộ Lưu thuỷ không mạnh, nhưng nhờ ưu thế thân thể mà uy lực phát ra có thể nhỉnh hơn Hoàng giai hạ phẩm một chút.

Lại nói, cùng với kinh mạch cường hoá, nhục thân của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, ít nhất gấp ba bốn lần trước đây. Có điều, đan điền vẫn như cũ, không thể mở rộng ra. Hắn cảm thấy nội lực đi vào đan điền dường như bị thứ gì hút lấy mất, không cách nào dư ra để kích thích đan điền mở rộng. Điều này chắc hẳn có liên quan đến viên độc đan kia.



Tại khu rừng quanh thành Nam Xương, khi trời còn nhá nhem, Cảnh Trọng đã dẫn mọi người lên đường làm nhiệm vụ. Một tay cầm bản đồ, một tay vén cây rừng tìm kiếm:

“Phía trước là chỗ hái thuốc! Các ngươi cẩn thận chút! Có gì thì chạy luôn không cần suy nghĩ!” Cảnh Trọng dặn dò mọi người.

Cả bọn tiến tới mấy bước thì bỗng dừng lại, không ai nói một lời mà quây thành vòng tròn tựa lưng vào nhau cảnh giác.

Hai mươi bóng đen dần lộ diện, vũ trang đầy đủ.

“Các ngươi biết là chỗ chết mà vẫn tới, không biết nên khen can đảm hay chửi là đồ ngu nữa!” Đối phương cất tiếng.

“Làm sao các ngươi biết chúng ta sẽ tới đây!”

“Ha ha! Ngươi nói đây là đâu? Là nhà của chúng ta! Chỗ nào có dược thảo chúng ta đều biết! Giờ hoặc là chết, hoặc là làm tù binh!”

“Nam Xương đã là cá chậu chim lồng, sớm muộn sẽ bị hạ. Các ngươi mới là người nên đầu hàng!” Cảnh Trọng lớn tiếng.

“Ta lại muốn chờ xem ngày ấy đến sớm thế nào. Còn các ngươi chết đã trước mắt, nếu không ai ý kiến gì, thì giết hết đi cho ta!”

“Vù! Ầm! Ầm…”

Hắn chưa dứt lời thì từ đám người Cảnh Trọng bay vụt tới mấy quả cầu màu đen rồi lập tức nổ tung, toả ra khói đen mù mịt.

“Bịt mũi lại! Trong khói có độc!” Một tên trong đám người vội hét lên.

Chờ khi khói đen tan đi thì bọn Cảnh Trọng đã không còn dấu vết.

“Đội trưởng, may mà ngươi chuẩn bị chu đáo, nếu không thì chết hết rồi!” Hoàng Mẫn nịnh nọt.

“Hừ! Công sức nửa tháng trời của ta, giờ hết sạch rồi! Về, không thuốc thang gì nữa! Cố mà xoay sở, nếu có ai trách phạt thì ngươi cứ bảo là tại ta!” Cảnh Trọng bực bội.

Cả bọn chạy bán sống bán chết, bỗng một tên kêu lên:

“Đầu gỗ và Tam mao đâu?”

“M* nó! Không phải bị bắt rồi chứ! Lúc nãy còn thấy hai tên đấy chạy phía sau mà!”

“Đội trưởng, quay lại cứu bọn họ đi!”

“Đồ ngu, ngươi cứu nổi không. Cả ta, ngươi, ngươi, ngươi nữa…ai đánh lại bọn chúng. Huống hồ, còn chưa biết là có bị bắt thật không, giờ quay lại để chết hết à?” Cảnh Trọng tức tối. Hắn không biết phải làm thế nào cho phải.

“Cứ về trại đi, ta sẽ nghĩ cách!” Hắn nói thêm, dắt cả bọn tay không trở về.



Gần nửa đêm, từ phía bìa rừng vang lên tiếng chân người giẫm lên cỏ khô, sau đó là hai thân ảnh quen thuộc. Chính là Đầu gỗ và Tam mao. Bọn Cảnh Trọng thấy họ bình yên vô sự thì vô cùng vui mừng. Sau một hồi ôm ấp, Hoàng Mẫn tò mò hỏi chuyện hồi sáng. Đầu gỗ kể:

“Chúng ta chạy phía sau, không may vấp phải bẫy của bọn chúng giăng sẵn, bị bắt mang về. Không ngờ trên đường lại gặp A Thiết!”

“Cái gì? Ngươi nói A Thiết?” Cảnh Trọng giật mình ngã lăn xuống ghế, lồm cồm bò dậy kinh ngạc.

“Đúng thế, các ngươi không tin được đâu. Hắn một mình đánh bại cả đám bọn chúng. Thậm chí chỉ dùng có một đấm đã đánh bất tỉnh tên cầm đầu!” Tam mao kể đầy tự hào, cứ như y mới là nhân vật chính vậy.

“Thật luôn! Mạnh vậy sao? Hắn đâu rồi?” Hoàng Mẫn hỏi.

“Ta không biết. Chạy về tới doanh trại thì hắn bảo chúng ta về trước, còn mình thì đi đâu không rõ, nói là sẽ về sau.”



Trong căn lều lớn nhất doanh trại, chỉ có hai người. Một người tất nhiên không ai khác, Chu Hồng. Người còn lại đang đứng dưới, chính là Quân.

“Thống lĩnh, việc trước đây ta đã hoàn thành, mong ngài giữ lời!”

“Ta làm người luôn giữ chứ tín. Có điều ta giao hẹn ngay khi ngày thứ năm bắt đầu phải có thuốc giải. Mà các ngươi lại đến tận trưa mới mang về. Giờ lại còn định đòi hỏi ta sao!”

“Hôm đó xảy ra lũ quét, thiên tai làm sao dự đoán trước? Huống hồ đấy chỉ là cái cớ, ngài đâu có thật sự muốn chúng ta cùng đi!” Hắn nói thẳng vào vấn đề. Sau từng ấy năm tiếp xúc với Chu Hồng, hắn nhận ra không nên lòng vòng khi nói chuyện với y làm gì cho mất công.

“Ngươi thất hứa làm sao bắt ta giữ lời! Chuyện này cứ thế mà bỏ qua đi!” Y khoát tay.

Quân tức giận vô cùng nhưng vẫn có gắng kìm nén. Chu Hồng là kẻ cầm chuôi, hắn vốn không có lợi thế gì cả.

“Ta thấy ngài vây thành hơn hai tháng mà không có kết quả, tử thương vô số. Lại nghe nói Quân đoàn đệ nhị và đệ tam đã hạ xong thành Nam Dương, đang tiến về Nam Vương thành. Nếu để họ tới trước, e bao nhiêu công sức của ngài sẽ thành công cốc!” Hắn chầm chậm nói.

“Ngươi có ý gì?” Chu Hồng cau mày.

“Không có gì, chỉ là ta có cách hạ thành. Không những thế lại có thể giúp giảm thiểu thương vong xuống đến tối đa. Nhưng có vẻ Thống lĩnh đã có kế hoạch rồi, vậy thì ta xin phép cáo lui!” Đoạn hắn quay người bỏ đi, trở về tiểu đội của mình.

“Khoan đã!” Chu Hồng lớn tiếng.



Quân rời khỏi lều Thống lĩnh. Mặc dù hắn đã đạt được một số thoả thuận, nhưng nhìn nét mặt thì rõ ràng không hài lòng chút nào.

Khi hắn trở về chiếc lều rách quen thuộc, tất cả mọi người đều bật dậy trầm trồ. Hoàng Mẫn là kẻ nhanh nhất, lao ra quàng tay vào vai, sờ mó khắp người khiến hắn không khỏi có chút ngượng ngùng. Y liên tục hỏi những chuyện đã trải qua, đồng thời không quên than vãn kể khổ. Mọi người lâu rồi mới gặp lại, Quân cũng trả lời sơ qua đồng thời hỏi han tình bọn họ. Cả đám hàn huyên tâm sự gần hết đêm mới chịu lên giường đi ngủ, nghỉ ngơi chuẩn bị cho màn chào sân sắp tới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện