Trước đó, hắn dựa vào trí nhớ của mình đại khái đã vẽ ra một vị trí trong cánh rừng. Đại hồng tự cũng cho người đi trước dò xét tìm đường. Tuy nhiên đích đến quá nguy hiểm, không ai có đủ khả năng để tiếp cận, cho nên hắn vẫn phải đi cùng trong lần xuất chiến này.
Dẫn đầu là hai vị cao tăng có tu vi Huyền giai thất đẳng đỉnh phong. Họ đều là sư thúc của Hồng Minh, thực lực thâm sâu khó lường, bình thường trong chùa rất hiếm khi lộ diện, nhưng nay lại được cử đi đủ biết lần hành động này quan trọng như thế nào.
Vị đầu tiên thân thể cao lớn tráng kiện, da sạm đen, lông mày rậm, khuôn mặt có phần dữ tợn, được gọi là Hàng Long.
Vị thứ hai pháp danh Phục Hổ, người đầy đặn hơi thấp, da trắng hồng, mặt bầu bĩnh, miệng chúm chím, hai mắt biết cười, đặc biệt nói rất nhiều.
Kế đó là Hồng Minh tu vi Huyền giai lục đẳng và bốn vị đại sư tu vi Huyền giai tứ đẳng đi cùng. Cùng lúc xuất ra bảy vị Huyền giai cao đẳng, không thể không nói Đại hồng tự ẩn giấu rất nhiều cao thủ mà bây giờ mới lộ diện.
Mọi người vừa mới gặp mặt làm quen, Phục Hổ đại sư đã tươi cười lên tiếng:
“Bách Quân thí chủ không màng nguy hiểm hy sinh vì bách tính, tấm lòng này thật đáng trân trọng. Ta có một kiện pháp khí có thể chống đỡ được công kích cấp độ Huyền giai, thí chủ hãy nhận lấy!”
Quân vô thức liếc nhìn sang phía Hồng Minh.
“Đạo hữu đừng ngại. Phục Hổ sư thúc rất hào phóng, lại quý trọng nhân tài, thường xuyên tặng quà cho mọi người!”
“Vậy ta không khách khí. Đa tạ đại sư!”
Quân nhận lấy một miếng ngọc có hình đầu hổ cất vào trong người.
“Hàng Long, ông đứng đực ra đấy làm gì?”
“Hử!”
Hàng Long chỉ đánh mắt một cái rồi ném cho Quân một miếng ngọc khác có hình đầu rồng.
“Hàng Long, ông vừa là người tu Phật pháp, lại vừa là trưởng bối, phải có khí độ một chút chứ!” Phục Hổ mắng.
“Nói nhiều! Đi sớm về sớm!”
Lời vừa dứt thân ảnh đã hoá thành một đạo ánh sáng bay đi.
“Cái tên này…”
Phục Hổ đại sư ngán ngẩm, nhìn Quân cười một cái rồi cũng phóng vút theo.
“Bách đạo hữu hãy đi cùng ta. Vừa nhanh, vừa không tốn sức mà cũng che giấu được khí tức!” Hồng Minh tiến lại chỗ Quân đề nghị.
Hắn vốn để Tàng ảnh lại cho Đồ Huyết để che giấu tu vi tránh bị dòm ngó nên đồng ý ngay rồi tất cả cùng tiến về trung tâm cánh rừng.
…
Tốc độ của tu sĩ cao giai quả thực hơn xa so với tưởng tượng, chỉ mất hơn một ngày đã đến nơi gốc cây ngày xưa hắn trú ẩn.
Từ đây cho đến hang động áng chừng độ ba mươi cây số nữa, mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi một thoáng.
Phục Hổ đại sư nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau mới mở mắt ra.
“Hang động rất giống với mô tả. Có điều bên trong hang có dao động linh khí rất kỳ lạ, linh thức của ta không thể nào dò xét được!”
“Sư thúc có phát hiện dấu vết của ba Đại yêu không?”
“Chắc chắn có, còn bao nhiêu thì ta không chắc!”
“Đã đến thì đánh! Nói nhiều vô ích!”
Hàng Long nói gọn lỏn rồi lao mình xông tới trước. Cả đám chỉ biết nhìn theo vị sư thúc rồi đuổi phía sau.
…
Hàng Long đứng trước hang động quát lớn:
“Yêu hổ! Mau ra đây!”
Lập tức tiếng gầm rú điên cuồng vang động cánh rừng, Cốt vĩ kim tử hổ lao ra.
“Là ngươi! Muốn chết!”
Hai bên dường như đã quá hiểu mục đích của nhau, chẳng nhiều lời đã lao vào đánh giết.
Gai nhọn ở đuôi của Kim tử hổ liên tiếp phóng ra. Chúng cứng như sắt thép, còn sắc hơn cả pháp khí của nhân loại, đủ để cắt đôi bấy kỳ tu sĩ nào.
Hàng Long lấy ra một cây Nhật nguyệt thiền trượng vung lên như múa, vũ dũng thần uy vừa tránh né vừa chặn lại tất cả.
Hàng Long đến gần, giơ cao thiền trượng bổ xuống.
“GIAO LONG XUẤT ĐỘNG!”
Đầu thiền trượng như ẩn hiện một con giao long nhe nanh múa vuốt, khí thế khai sơn toái nhạc. Cốt vĩ kim tử hổ không chút nao núng, Hổ trảo vỗ ra đối cứng với giao long. Giao long tuy mạnh nhưng không chống đỡ được với Hổ trảo, bị nó cào nát thân hình. Hàng Long đại sư cũng thủ thế lùi lại, lấy ra một chiếc vòng kim cô tung lên. Chiếc vòng từ một hóa thành mấy trăm chiếc phủ kín bầu trời rồi đồng loạt bay xuống.
Cốt vĩ kim tử hổ đứng giữa thế công ào ạt gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Tiếng hổ gầm vang dội như sấm động, mang theo dư ba chấn động không gian. Mấy trăm chiếc vòng kim cô không chịu được sóng xung kích, kim quang ảm đảm, cái thì rơi xuống, cái thì rạn nứt. Tất cả biến trở lại bản thể rơi vào trong tay Hàng Long đại sư.
Hàng Long liền nhấc người bay lên không trung. Thiền trượng trong tay múa lên huyễn hóa ra hai đầu giao long, lần này còn ngưng thực hơn lần trước mấy phần. Cốt vĩ kim tử hổ nhìn Hàng Long lơ lửng trên không trung, ánh mắt đầy ngoan độc bởi thiên sinh nó không thể bay lượn.
“Nhân loại đáng chết! Đối phó ngươi không cần đến ta!”
Một bóng trắng vụt lướt qua lao thẳng đến chỗ Hàng Long đại sư. Hai con giao long cũng đồng dạng xông tới ngăn cản rồi cùng với bóng trắng nổ tung quét sạch không khí xung quanh.
Minh dực ngân quang xà vỗ nhẹ hai chiếc cánh mỏng, thân hình mềm mại uốn lượn giữa bầu trời, chiếc lưỡi đỏ thò ra thụt vào chỉ chực chờ cắn xé đối phương. Hai đấu một không chột cũng què, huống hồ là hai yêu thú vô cùng cường đại của rừng già.
“Sư huynh! Chúng ta tới rồi đây!”
Phục Hổ đã chạy tới, nhìn thấy Cốt vĩ kim tử hổ và Minh dực ngân quang xà không khỏi giật mình.
“Huyền giai thất đẳng? Huyền giai lục đẳng? Hai con yêu các ngươi làm sao tăng tiến nhanh như vậy?”
Quân ở đằng xa cũng đã nhìn thấy. Hắn nhíu mày gõ đầu. Lúc trước quên mất chi tiết lão áo đen đã cho mấy con yêu thú ba viên đan dược, có lẽ vì thế mà tu vi bọn chúng đều nhanh chóng tăng lên. Chuyến này làm mấy vị Huyền giai Đại hồng tự bị bất ngờ, thật là tai hại! “Mọi người lên hết đi! Nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng rồi rời khỏi đây!” Phục Hổ đại sư lên tiếng.
Hồng Minh vừa xuất hiện thì bên phía yêu thú, Tam đầu Hắc hùng tinh cũng lù lù chạy tới. Quả nhiên giống như đồng bạn, tu vi của nó đã tăng lên Huyền giai ngũ đẳng.
Còn bốn vị Huyền giai của Đại hồng tự trước đó đã bay về bốn hướng khác nhau, trên tay mỗi người đều cầm một trận bàn với mười hai lá cờ xanh đỏ. Chớp mắt từ bốn phương lập nên bốn bức tường vô hình lao thẳng lên trời hình thành một kim tự tháp khổng lồ.
“Hình như là Tứ tượng tỏa không trận!”
Quân đương nhiên đứng bên ngoài Đại trận của Đại hồng tự, mặt khác còn tự bố trí mấy trận pháp xung quanh mình. Hắn ở trong Đại hồng tự mấy ngày cũng hỏi thăm được vài điều. Tứ tượng tỏa không trận là một trận pháp vây hãm, có thể ngăn cách không gian, che đậy khí tức lợi hại. Bọn họ muốn dùng cách này để khống chế trận đấu, không cho yêu thú khác đến gần.
“Ồ! Thì ra là một bản mô phỏng! So với trận pháp hoàn chỉnh thì còn kém xa!” Bách lão lên tiếng.
“Ông nói trận này là mô phỏng một đại trận khác?”
“Đúng thế. Xem cách bố trí thì nguyên mẫu hẳn là Thập tam thiên tỏa đại trận có từ thời thượng cổ, đủ sức vây khốn Thiên giai cường giả. Bản tọa năm xưa cũng biết cách bố trận này, giờ chỉ nhớ mang máng!”
“Vậy ta ở đây liệu có an toàn không?”
“Xem chừng Tứ tượng tỏa không trận này có thể chống đỡ được cấp độ Địa giai! Chỉ cần không có yêu thú nào tới đây thì ngươi chắc sẽ không sao…”
“Vậy thì cứ tạm thời ẩn náu quan sát! Có biến rồi tính!”
…
Nhân loại có hai người Huyền giai thất đẳng, một Huyền giai lục đẳng và bốn người Huyền giai tứ đẳng, trong khi yêu thú chỉ có ba con lần lượt thất đẳng, lục đẳng, ngũ đẳng. Nhìn thì có vẻ nhân loại áp đảo hoàn toàn cả về số lượng và chất lượng, nhưng yêu thú bản thể vốn đã mạnh hơn nhân loại mấy lần, ba con yêu này đều có huyết mạch cường đại, thực lực thâm sâu khó lường. Nơi đây còn là địa bàn của chúng, dù không thể đánh lại thì chỉ cần câu giờ chờ đồng bọn chạy tới thì sớm muộn nhân loại sẽ là kẻ thua cuộc.
Chính vì thế mà khi phát hiện tu vi và thực lực của cả ba con yêu đều tăng mạnh bất thường, tiên lượng cuộc chiến kéo dài thì Đại hồng tự quyết đoán chuyển từ đánh nhanh sang đánh chắc, cho lập trận phong tỏa không gian trước. Chứ nếu như vẫn trong dự tính thì bọn họ có lẽ đã dùng thế chẻ tre cho cả bảy người hợp lực diệt sát rồi cường hoành rời đi. Dù sao mất đi ba đại yêu, trong rừng này không còn thứ gì có thể ngăn cản được.
Cho nên hiện tại trận chiến đang là ba đấu ba. Hàng Long đại sư đấu với Minh dực ngân quang xà, Phục Hổ đại sư đấu với Cốt vĩ kim tử hổ, còn Hồng Minh đại sư giao chiến cùng Tam đầu Hắc hùng tinh.
Hàng Long đại sư bay lượn trên không thi triển một bộ đấu pháp nhìn qua vô cùng cương mãnh, uy lực bạo liệt như lôi đình chấn động một vùng, mỗi đòn đánh ra đều có thể diệt sát đối phương.
Còn Minh dực ngân quang xà lại có lợi thế tốc độ nhanh như cắt, thân thể mềm mại đàn hồi, phần nào hoá giải bớt uy lực từ cây Nhật nguyệt thiền trượng. Hơn nữa vốn là loài kịch độc, thành ra Hàng Long đại sư dù tu vi cao hơn nhưng khi đối đầu cũng phải cẩn thận kiêng dè.
Phục Hổ đại sư thì ngược lại, đấu pháp uyển chuyển, trong cương có nhu, chủ yếu là phòng ngự hóa giải chiêu thức rồi mượn thế phản công đánh vào điểm yếu, nhìn như nội lực dào dạt miên man không dứt.
Cốt vĩ kim tử hổ không hổ danh bá vương rừng thẳm. Sức mạnh, tốc độ, cả trí khôn đều vượt xa những yêu thú bình thường. Thành ra đôi bên giao chiến kịch liệt vẫn chưa thấy ai chiếm thượng phong.
Về phần Hồng Minh, trên tay cầm Luân bàn bắn ra sáu luồng kim quang vây đánh ráo riết với Tam đầu Hắc hùng tinh. Hắc hùng tinh tuy tu vi yếu nhất nhưng độ hung bạo lại không gì sánh bằng, phòng ngự cũng xếp đầu bảng. Dường như mối thù giết con không cách nào nguôi ngoai, hễ gặp tu sĩ nhân loại là nó điên cuồng lao vào cắn xé bất chấp mọi thứ.
Nhân loại muốn thắng cần phải có đột biến. Và nó đã đến.
Từ trên bầu trời xuất hiện một trận đồ to lớn rộng cả trăm mét sáng rực rỡ với những hoa văn kì bí phức tạp. Ánh sáng từ nó phủ xuống bao trùm cả người lẫn yêu vào trong. Từng tiếng Phạn âm tối nghĩa và một tiếng chuông đồng ngân vang đánh thẳng vào linh hồn của tất cả.
Ba Đại yêu rống lên một tiếng đau đớn, động tác đình trệ trong một giây. Không để phí một khoảnh khắc nào, ba vị đại sư của Đại hồng tự đồng loạt vận khí, sát chiêu tung ra nhằm thẳng vào đầu ba con thú hung dữ.
.........
Dẫn đầu là hai vị cao tăng có tu vi Huyền giai thất đẳng đỉnh phong. Họ đều là sư thúc của Hồng Minh, thực lực thâm sâu khó lường, bình thường trong chùa rất hiếm khi lộ diện, nhưng nay lại được cử đi đủ biết lần hành động này quan trọng như thế nào.
Vị đầu tiên thân thể cao lớn tráng kiện, da sạm đen, lông mày rậm, khuôn mặt có phần dữ tợn, được gọi là Hàng Long.
Vị thứ hai pháp danh Phục Hổ, người đầy đặn hơi thấp, da trắng hồng, mặt bầu bĩnh, miệng chúm chím, hai mắt biết cười, đặc biệt nói rất nhiều.
Kế đó là Hồng Minh tu vi Huyền giai lục đẳng và bốn vị đại sư tu vi Huyền giai tứ đẳng đi cùng. Cùng lúc xuất ra bảy vị Huyền giai cao đẳng, không thể không nói Đại hồng tự ẩn giấu rất nhiều cao thủ mà bây giờ mới lộ diện.
Mọi người vừa mới gặp mặt làm quen, Phục Hổ đại sư đã tươi cười lên tiếng:
“Bách Quân thí chủ không màng nguy hiểm hy sinh vì bách tính, tấm lòng này thật đáng trân trọng. Ta có một kiện pháp khí có thể chống đỡ được công kích cấp độ Huyền giai, thí chủ hãy nhận lấy!”
Quân vô thức liếc nhìn sang phía Hồng Minh.
“Đạo hữu đừng ngại. Phục Hổ sư thúc rất hào phóng, lại quý trọng nhân tài, thường xuyên tặng quà cho mọi người!”
“Vậy ta không khách khí. Đa tạ đại sư!”
Quân nhận lấy một miếng ngọc có hình đầu hổ cất vào trong người.
“Hàng Long, ông đứng đực ra đấy làm gì?”
“Hử!”
Hàng Long chỉ đánh mắt một cái rồi ném cho Quân một miếng ngọc khác có hình đầu rồng.
“Hàng Long, ông vừa là người tu Phật pháp, lại vừa là trưởng bối, phải có khí độ một chút chứ!” Phục Hổ mắng.
“Nói nhiều! Đi sớm về sớm!”
Lời vừa dứt thân ảnh đã hoá thành một đạo ánh sáng bay đi.
“Cái tên này…”
Phục Hổ đại sư ngán ngẩm, nhìn Quân cười một cái rồi cũng phóng vút theo.
“Bách đạo hữu hãy đi cùng ta. Vừa nhanh, vừa không tốn sức mà cũng che giấu được khí tức!” Hồng Minh tiến lại chỗ Quân đề nghị.
Hắn vốn để Tàng ảnh lại cho Đồ Huyết để che giấu tu vi tránh bị dòm ngó nên đồng ý ngay rồi tất cả cùng tiến về trung tâm cánh rừng.
…
Tốc độ của tu sĩ cao giai quả thực hơn xa so với tưởng tượng, chỉ mất hơn một ngày đã đến nơi gốc cây ngày xưa hắn trú ẩn.
Từ đây cho đến hang động áng chừng độ ba mươi cây số nữa, mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi một thoáng.
Phục Hổ đại sư nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau mới mở mắt ra.
“Hang động rất giống với mô tả. Có điều bên trong hang có dao động linh khí rất kỳ lạ, linh thức của ta không thể nào dò xét được!”
“Sư thúc có phát hiện dấu vết của ba Đại yêu không?”
“Chắc chắn có, còn bao nhiêu thì ta không chắc!”
“Đã đến thì đánh! Nói nhiều vô ích!”
Hàng Long nói gọn lỏn rồi lao mình xông tới trước. Cả đám chỉ biết nhìn theo vị sư thúc rồi đuổi phía sau.
…
Hàng Long đứng trước hang động quát lớn:
“Yêu hổ! Mau ra đây!”
Lập tức tiếng gầm rú điên cuồng vang động cánh rừng, Cốt vĩ kim tử hổ lao ra.
“Là ngươi! Muốn chết!”
Hai bên dường như đã quá hiểu mục đích của nhau, chẳng nhiều lời đã lao vào đánh giết.
Gai nhọn ở đuôi của Kim tử hổ liên tiếp phóng ra. Chúng cứng như sắt thép, còn sắc hơn cả pháp khí của nhân loại, đủ để cắt đôi bấy kỳ tu sĩ nào.
Hàng Long lấy ra một cây Nhật nguyệt thiền trượng vung lên như múa, vũ dũng thần uy vừa tránh né vừa chặn lại tất cả.
Hàng Long đến gần, giơ cao thiền trượng bổ xuống.
“GIAO LONG XUẤT ĐỘNG!”
Đầu thiền trượng như ẩn hiện một con giao long nhe nanh múa vuốt, khí thế khai sơn toái nhạc. Cốt vĩ kim tử hổ không chút nao núng, Hổ trảo vỗ ra đối cứng với giao long. Giao long tuy mạnh nhưng không chống đỡ được với Hổ trảo, bị nó cào nát thân hình. Hàng Long đại sư cũng thủ thế lùi lại, lấy ra một chiếc vòng kim cô tung lên. Chiếc vòng từ một hóa thành mấy trăm chiếc phủ kín bầu trời rồi đồng loạt bay xuống.
Cốt vĩ kim tử hổ đứng giữa thế công ào ạt gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Tiếng hổ gầm vang dội như sấm động, mang theo dư ba chấn động không gian. Mấy trăm chiếc vòng kim cô không chịu được sóng xung kích, kim quang ảm đảm, cái thì rơi xuống, cái thì rạn nứt. Tất cả biến trở lại bản thể rơi vào trong tay Hàng Long đại sư.
Hàng Long liền nhấc người bay lên không trung. Thiền trượng trong tay múa lên huyễn hóa ra hai đầu giao long, lần này còn ngưng thực hơn lần trước mấy phần. Cốt vĩ kim tử hổ nhìn Hàng Long lơ lửng trên không trung, ánh mắt đầy ngoan độc bởi thiên sinh nó không thể bay lượn.
“Nhân loại đáng chết! Đối phó ngươi không cần đến ta!”
Một bóng trắng vụt lướt qua lao thẳng đến chỗ Hàng Long đại sư. Hai con giao long cũng đồng dạng xông tới ngăn cản rồi cùng với bóng trắng nổ tung quét sạch không khí xung quanh.
Minh dực ngân quang xà vỗ nhẹ hai chiếc cánh mỏng, thân hình mềm mại uốn lượn giữa bầu trời, chiếc lưỡi đỏ thò ra thụt vào chỉ chực chờ cắn xé đối phương. Hai đấu một không chột cũng què, huống hồ là hai yêu thú vô cùng cường đại của rừng già.
“Sư huynh! Chúng ta tới rồi đây!”
Phục Hổ đã chạy tới, nhìn thấy Cốt vĩ kim tử hổ và Minh dực ngân quang xà không khỏi giật mình.
“Huyền giai thất đẳng? Huyền giai lục đẳng? Hai con yêu các ngươi làm sao tăng tiến nhanh như vậy?”
Quân ở đằng xa cũng đã nhìn thấy. Hắn nhíu mày gõ đầu. Lúc trước quên mất chi tiết lão áo đen đã cho mấy con yêu thú ba viên đan dược, có lẽ vì thế mà tu vi bọn chúng đều nhanh chóng tăng lên. Chuyến này làm mấy vị Huyền giai Đại hồng tự bị bất ngờ, thật là tai hại! “Mọi người lên hết đi! Nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng rồi rời khỏi đây!” Phục Hổ đại sư lên tiếng.
Hồng Minh vừa xuất hiện thì bên phía yêu thú, Tam đầu Hắc hùng tinh cũng lù lù chạy tới. Quả nhiên giống như đồng bạn, tu vi của nó đã tăng lên Huyền giai ngũ đẳng.
Còn bốn vị Huyền giai của Đại hồng tự trước đó đã bay về bốn hướng khác nhau, trên tay mỗi người đều cầm một trận bàn với mười hai lá cờ xanh đỏ. Chớp mắt từ bốn phương lập nên bốn bức tường vô hình lao thẳng lên trời hình thành một kim tự tháp khổng lồ.
“Hình như là Tứ tượng tỏa không trận!”
Quân đương nhiên đứng bên ngoài Đại trận của Đại hồng tự, mặt khác còn tự bố trí mấy trận pháp xung quanh mình. Hắn ở trong Đại hồng tự mấy ngày cũng hỏi thăm được vài điều. Tứ tượng tỏa không trận là một trận pháp vây hãm, có thể ngăn cách không gian, che đậy khí tức lợi hại. Bọn họ muốn dùng cách này để khống chế trận đấu, không cho yêu thú khác đến gần.
“Ồ! Thì ra là một bản mô phỏng! So với trận pháp hoàn chỉnh thì còn kém xa!” Bách lão lên tiếng.
“Ông nói trận này là mô phỏng một đại trận khác?”
“Đúng thế. Xem cách bố trí thì nguyên mẫu hẳn là Thập tam thiên tỏa đại trận có từ thời thượng cổ, đủ sức vây khốn Thiên giai cường giả. Bản tọa năm xưa cũng biết cách bố trận này, giờ chỉ nhớ mang máng!”
“Vậy ta ở đây liệu có an toàn không?”
“Xem chừng Tứ tượng tỏa không trận này có thể chống đỡ được cấp độ Địa giai! Chỉ cần không có yêu thú nào tới đây thì ngươi chắc sẽ không sao…”
“Vậy thì cứ tạm thời ẩn náu quan sát! Có biến rồi tính!”
…
Nhân loại có hai người Huyền giai thất đẳng, một Huyền giai lục đẳng và bốn người Huyền giai tứ đẳng, trong khi yêu thú chỉ có ba con lần lượt thất đẳng, lục đẳng, ngũ đẳng. Nhìn thì có vẻ nhân loại áp đảo hoàn toàn cả về số lượng và chất lượng, nhưng yêu thú bản thể vốn đã mạnh hơn nhân loại mấy lần, ba con yêu này đều có huyết mạch cường đại, thực lực thâm sâu khó lường. Nơi đây còn là địa bàn của chúng, dù không thể đánh lại thì chỉ cần câu giờ chờ đồng bọn chạy tới thì sớm muộn nhân loại sẽ là kẻ thua cuộc.
Chính vì thế mà khi phát hiện tu vi và thực lực của cả ba con yêu đều tăng mạnh bất thường, tiên lượng cuộc chiến kéo dài thì Đại hồng tự quyết đoán chuyển từ đánh nhanh sang đánh chắc, cho lập trận phong tỏa không gian trước. Chứ nếu như vẫn trong dự tính thì bọn họ có lẽ đã dùng thế chẻ tre cho cả bảy người hợp lực diệt sát rồi cường hoành rời đi. Dù sao mất đi ba đại yêu, trong rừng này không còn thứ gì có thể ngăn cản được.
Cho nên hiện tại trận chiến đang là ba đấu ba. Hàng Long đại sư đấu với Minh dực ngân quang xà, Phục Hổ đại sư đấu với Cốt vĩ kim tử hổ, còn Hồng Minh đại sư giao chiến cùng Tam đầu Hắc hùng tinh.
Hàng Long đại sư bay lượn trên không thi triển một bộ đấu pháp nhìn qua vô cùng cương mãnh, uy lực bạo liệt như lôi đình chấn động một vùng, mỗi đòn đánh ra đều có thể diệt sát đối phương.
Còn Minh dực ngân quang xà lại có lợi thế tốc độ nhanh như cắt, thân thể mềm mại đàn hồi, phần nào hoá giải bớt uy lực từ cây Nhật nguyệt thiền trượng. Hơn nữa vốn là loài kịch độc, thành ra Hàng Long đại sư dù tu vi cao hơn nhưng khi đối đầu cũng phải cẩn thận kiêng dè.
Phục Hổ đại sư thì ngược lại, đấu pháp uyển chuyển, trong cương có nhu, chủ yếu là phòng ngự hóa giải chiêu thức rồi mượn thế phản công đánh vào điểm yếu, nhìn như nội lực dào dạt miên man không dứt.
Cốt vĩ kim tử hổ không hổ danh bá vương rừng thẳm. Sức mạnh, tốc độ, cả trí khôn đều vượt xa những yêu thú bình thường. Thành ra đôi bên giao chiến kịch liệt vẫn chưa thấy ai chiếm thượng phong.
Về phần Hồng Minh, trên tay cầm Luân bàn bắn ra sáu luồng kim quang vây đánh ráo riết với Tam đầu Hắc hùng tinh. Hắc hùng tinh tuy tu vi yếu nhất nhưng độ hung bạo lại không gì sánh bằng, phòng ngự cũng xếp đầu bảng. Dường như mối thù giết con không cách nào nguôi ngoai, hễ gặp tu sĩ nhân loại là nó điên cuồng lao vào cắn xé bất chấp mọi thứ.
Nhân loại muốn thắng cần phải có đột biến. Và nó đã đến.
Từ trên bầu trời xuất hiện một trận đồ to lớn rộng cả trăm mét sáng rực rỡ với những hoa văn kì bí phức tạp. Ánh sáng từ nó phủ xuống bao trùm cả người lẫn yêu vào trong. Từng tiếng Phạn âm tối nghĩa và một tiếng chuông đồng ngân vang đánh thẳng vào linh hồn của tất cả.
Ba Đại yêu rống lên một tiếng đau đớn, động tác đình trệ trong một giây. Không để phí một khoảnh khắc nào, ba vị đại sư của Đại hồng tự đồng loạt vận khí, sát chiêu tung ra nhằm thẳng vào đầu ba con thú hung dữ.
.........
Danh sách chương