Bất kể bên trong có đậu nành và dầu đậu nành hay không, máy ép dầu có khả năng là vẫn còn, về sau nhất định cần dùng tới. Đường Miểu quay người, mỉm cười nói với Mike: "Máy móc và tinh hạch của tang thi dị năng chúng tôi đều cần, hy vọng các anh không có ý kiến." Nếu có thì cậu cũng chẳng ngại đánh một trận với bọn họ.

Lưu Khản lúc này mới nhìn rõ bảng hiệu, sắc mặt khẽ biến, vừa định há mồm nói gì đó thì bị Mike kéo lại. Mike nhìn Đường Miểu khoanh hai tay trước ngực, lại ngó sang Đường Tư Hoàng thản nhiên đút một tay vào túi quần đứng bên cạnh, khẽ thở dài.

"Máy móc bên cậu có thể lấy, tinh hạch thì tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể thương lượng lại. Còn đậu nành và dầu đậu nành, chúng ta hẳn là có thể chia 3:7, đương nhiên, cậu bảy bọn tôi ba. Dù sao thì nhà máy chế biến này cũng không tính là nhỏ, bên trong nhất định không chỉ có mỗi con tang thi dị năng kia mà còn những tang thi tiến hóa khác nữa."

Đây là một người thông minh, rất thức thời, nhưng Đường Tư Hoàng dĩ nhiên sẽ không vì thế mà từ bỏ ích lợi của mình, lên tiếng: "Chuyện tinh hạch nói sau đi. Còn về việc phân chia đậu nành và dầu nành thì dựa vào số lượng tang thi bình thường giết được, giết nhiều thì được nhiều."

Tang thi bình thường? Mike im lặng. Chẳng lẽ trong mắt y, chỉ có tang thi dị năng mới xứng trở thành đối thủ của y? Mike dù bất mãn cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt lời định nói vào bụng. Trước đó, chỉ từ khí thế của Đường Tư Hoàng là hắn ta đã có thể nhìn ra được thực lực của y rồi. Lúc này thì lại càng thấy mình không thể đối địch với Đường Tư Hoàng được, có thể được y phân cho một chén canh đã là không tồi rồi. Hơn nữa, nếu như giết được con tang thi dị năng này, nhóm ba người bọn họ có thể có được phần thưởng mà căn cứ đưa ra, cũng không tính là quá tệ.

Mike nói: "Được, cứ quyết định vậy đi."

"Mike?" Vương Đại Cường dù là một nông dân không có bao nhiêu học thức thì cũng biết là họ chịu thiệt.

Mike lắc đầu với anh ta. Không biết rốt cuộc Đường Tư Hoàng có địa vị gì, hơn phân nửa là tới từ căn cứ Kinh đô. Nếu như ở căn cứ Kinh đô có đầy người lợi hại giống thế này thì ba người họ dù tới được đó, cũng chỉ có thể thành bia đỡ đạn đá lót đường cho người ta.

Lưu Khản tuy là một tên côn đồ, đầu óc lại linh hoạt, hơn nữa giải pháp phân chia đậu nành và dầu nành của Đường Tư Hoàng thật sự cũng có lý, cậu ta không phản đối, chỉ là tận đáy lòng vẫn có hơi khó chịu.

"Xông xáo lên!" Mike thấp giọng quát.

Lưu Khản và Vương Đại Cường đều gật đầu, không nói gì, mau chóng nhìn chằm chằm cổng vào nhà máy, khí thế tức thì trở nên sắc bén đề phòng xung quanh.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng âm thầm trao đổi ánh mắt thỏa mãn. Chỉ cần ba người này không cản trở thì những thứ khác đều sẽ dễ xử lý hơn.

Đường Miểu vỗ vỗ đầu Charles, nhỏ giọng ra lệnh: "Charles, vào xem xem trong đó có nhiều tang thi không."

Charles chà chà chân, phóng người xông thẳng vào cánh cổng mở toang của nhà máy.

Mấy người Đường Miểu đứng tại chỗ chờ chừng ba mươi giây, Charles đã chạy trở ra, nằm rạp xuống đất, ngước nhìn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng.

"Nó có ý gì?" Lưu Khản cảm thấy có một con chó thế này thiệt quá ngầu, thấy vậy không khỏi hỏi.

Đường Miểu trả lời: "Ý là có rất nhiều tang thi, nó sợ." chết liền, chỉ đơn giản là có rất nhiều tang thi thôi.

"Thông minh thế!" Lưu Khản khó nén vẻ hâm mộ.

Đường Tư Hoàng cẩn thận thăm dò nhà máy. Sân bên trái là nơi đậu xe, chính diện là nhà máy, sân này khá lớn, khi đánh cũng có chỗ để thi triển. Mặt ngoài nhà máy được thiết kế rất đơn giản, ở giữa là cánh cửa duy nhất để xe tải cỡ lớn ra vào, hai bên trái phải có tất cả năm cửa sổ, có mấy cửa sổ bị mở ra nhưng đều đã được lắp đặt song sắt chống trộm, bởi vậy tang thi không thể nhảy ra từ đó. Mà bọn họ nếu tiến vào thì nhỡ có biến, cũng sẽ không thể trốn thoát từ cửa sổ.

"Cha, dẫn rắn ra khỏi hang?" Đường Miểu đã quan sát khi nãy rồi.

Đường Tư Hoàng nhìn sang nhóm Mike: "Các cậu đi cùng chúng tôi hay tách riêng hành động?"

Mike nói: "Có vẻ Đường tiên sinh đã có chủ ý, chúng tôi cũng mặt dày xin chút tiện nghi, anh nói đi, chúng tôi nên phối hợp thế nào?"

Đường Tư Hoàng hỏi: "Tôi có dị năng hệ hỏa, Đường Miểu thì lực lớn. Các cậu thì sao?"

Lực lớn. Đường Miểu vô lực nhìn trời. Haizzz, ai bảo hai loại dị năng của cậu đều không thể để người ta biết chứ.

Đường Tư Hoàng xoa xoa đầu cậu an ủi.

Mike đáp: "Dị năng của tôi là hệ mộc. Lưu Khản cũng là hỏa dị năng, Đại Cường thì là dị năng hệ thổ."

Dị năng hệ mộc. Đáy mắt Đường Tư Hoàng chợt lóe chút khác thường khó có thể nhìn ra, khẽ gật đầu, nói: "Đã vậy thì chúng ta làm thế này. Vương tiên sinh trước tiên mạnh mẽ tiến công, sau khi dụ ra được chừng bảy tang thi thì dùng tường đất chặn lại. Sau khi chúng tôi giải quyết xong tang thì lại thả ra bảy tang thi nữa, cứ lặp lại nhiều lần như thế cho đến khi dị năng của Vương tiên sinh không thể tiếp tục nữa mới thôi. Đến lúc đó, Mike tiên sinh dùng dị năng hệ mộc chặn kín cửa, chúng ta dựa theo tình hình lúc đó rồi lại quyết định tiếp." Trong sân có vài ba cái cây, dùng chúng để thi triển dị năng hệ mộc chắc chắn không thành vấn đề.

Vương Đại Cường cười chất phác, nói: "Được, không thành vấn đề. Đường tiên sinh cứ gọi tôi Đại Cường là được rồi. Dị năng hệ thổ của tôi nếu dùng liên tục thì chỉ có thể dựng lên chừng bốn tường đất thôi."

Đường Tư Hoàng nhìn lại nhà máy một chút, đánh giá khái quát diện tích thực tế: "Số người trong nhà máy hẳn là không quá 100 người, bốn lần có thể giết được 1/3 tang thi."

Đường Miểu chú ý tới vẻ mặt chần chừ, dè dặt của Vương Đại Cường, lập tức hỏi: "Bác Vương, có phải có vấn đề gì không? Bây giờ không phải lúc giấu diếm."

Vương Đại Cường liên tục vẫy tay: "Không phải, không phải, tôi..."

Mike có hơi ngượng ngùng, lên tiếng giải thích: "Sau khi Đại Cường tiêu hao quá nhiều dị năng, nếu có thể kịp thời bổ sung calorie thì sẽ nhanh chóng khôi phục. Chỉ là..." Hắn ta cũng không hiểu tại sao, có lẽ liên quan đến vấn đề thể chất.

Đường Miểu vừa nghe liền hiểu, nhóm ba người này xấu hổ là vì không có tiền.

"Cha, cho bọn họ mượn chút đồ ăn đi." Đường Miểu nói với Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng tuy nhìn chằm chằm động tĩnh bên trong cổng nhưng không ảnh hưởng đến việc lắng nghe bọn họ nói chuyện, lập tức lấy ra năm bịch bánh quy cùng một túi nho khô từ trong không gian ra, đưa cho Vương Đại Cường, trầm giọng nói: "Đứng thành nửa vòng tròn ngay trước cửa, Đại Cường đứng ngoài cùng bên trái. Tang thi bắt đầu di động rồi!"

Charles, Hắc Uy và Hổ Vương cũng bắt đầu cảnh giác, đứng ngay phía trước năm người.

Đường Tư Hoàng vỗ đầu Hổ Vương, Hổ Vương liền gầm về phía cổng lớn. Chỉ trong thoáng chốc, động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, đám tang thi nhao nhao chạy về lối vào.

"Đại Cường chuẩn bị!" Đường Tư Hoàng nhắc nhở.

"Rõ!"

Một con, hai con... Đại Cường hơi chậm một nhịp, đến khi dựng tường đất xong thì mới phát hiện mình thả tới tám con. Chỉ nhiều hơn một con, cũng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục. Đường Tư Hoàng phóng ra một quả cầu lửa, xử trước một con đã. Lưu Khản kinh sợ hâm mộ liếc về bên đó, nếu một ngày nào đó hỏa cầu của cậu ta cũng lớn như vậy thì tốt rồi! Hiện tại cậu ta chỉ có thể bắn ra hỏa cầu to cỡ trái bóng rổ thôi, trung bình phải phóng ra chừng ba bốn cái mới có thể giải quyết xong một con tang thi.

Sau khi bọn Hắc Uy tiên phong xử trước, nhóm của Đường Miểu mỗi người cũng tự chọn lấy một đối thủ.

Đại Cường đứng một bên đề phòng, xé mở một bịch bánh quy, há to mồm nhai nuốt, kịp thời bổ sung calorie. Mấy mảnh vụn bất cẩn rớt xuống đất đều được anh ta nhanh tay nhặt lên bỏ vào miệng.

Bảy đánh bảy chỉ là kế hoạch, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không hề quên việc đánh bao nhiêu hưởng bấy nhiêu mà mình nói trước đó. Ba người Mike cũng dùng hết sức lực, tất cả đều rất cố gắng. Không tới ba phút, toàn bộ tám tang thi đều bị giết sạch. Hổ Vương lợi hại nhất, giải quyết được hai con, có điều, khi nó giết xong đối thủ của mình thì chạy qua cướp của Đường Miểu, bổ một vuốt tới, xé tang thi làm đôi. Chủ ý của nó là trợ giúp tiểu chủ nhân nhà mình, làm Đường Miểu dở khóc dở cười. Mike và Lưu Khản ở kế bên cười trộm.

Đường Tư Hoàng nói với Vương Đại Cường: "Lực sát thương của Hổ Vương khá lớn, lần này có thể thả thêm hai con nữa."

"Được." Vương Đại Cường đáp lời, tường đất bất ngờ tách sang hai bên. Nhóm tang thi thứ hai được thả ra.

Cứ thế tới nhóm thứ sáu, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một tang thi có tốc độ nhanh hơn đám còn lại gấp mấy lần, phóng ra từ trong cửa, lao thẳng về phía Lưu Khản đứng ngay chính giữa.

"Coi chừng!" Đường Miểu kinh hô, "Là tang thi dị năng!" Bề ngoài của tang thi dị năng khác rõ rệt so với tang thi bình thường.

Lưu Khản gặp nguy không sợ, nhanh nhẹn lăn một vòng sang trái, tránh khỏi công kích trực diện của tang thi dị năng kia.

Vương Đại Cường thấy tình hình không ổn, vội đóng tường đất lại, đồng thời ngăn luôn đám tang thi muốn xông ra ngoài. Nhưng dù vậy thì vẫn có năm sáu con chạy ra. Nói cách khác, hiện tại bên ngoài có một tang thi dị năng và mười ba tang thi bình thường.

Lưu Khản né được phát thứ nhất, chưa kịp đứng dậy đánh tiếp với đám tang thi đã thấy ý thức bất ngờ trở nên mơ hồ, toàn thân như bị một luồng khí ấm áp dịu nhẹ bao lấy, giống như trở về cái ôm ấm áp của mẹ vậy, khiến cậu ta thấy buồn ngủ.

Mục tiêu của Đường Miểu là tang thi dị năng, dù đang đánh tang thi nhưng vẫn chú ý tới Lưu Khản và Vương Đại Cường đều có hơi mơ màng, phỏng đoán có thể là bị ảnh hưởng bởi dị năng của tang thi kia, mà Đường Tư Hoàng và Mike thì lại bình thường, nghi ngờ nhìn về phía Mike. Cha không bị ảnh hưởng là vì có ý chí hơn hẳn người thường, cậu thì do có tinh thần lực, còn Mike cũng không bị ảnh hưởng, chỉ sợ là bởi dị năng của hắn ta liên quan tới tinh thần lực, khó trách hắn ta cũng muốn tinh hạch của tang thi dị năng này.

Mike cảm nhận được ánh nhìn của cậu, lòng chợt lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ e là viên tinh hạch này không lấy được rồi. Nhưng Lưu Khản gặp nguy khiến hắn ta không còn thì giờ nghĩ nhiều nữa, huơ đao bổ về phía tang thi dị năng đánh lén Lưu Khản.

Tâm tư Đường Miểu thoáng xoay chuyển, lách người lao ra, phóng tới chỗ tang thi dị năng trước Mike một bước, thả tinh thần lực ra.

Mike chậm một nhịp, chỉ đành trở lại đối phó tang thi bình thường.

Tinh thần lực của Đường Miểu phóng ra giống như những sợi tơ, chỉ chốc lát sau đã va chạm nhẹ với thứ gì đó. Đường Miểu biết đó là dao động tinh thần đến từ tang thi kia, liền tăng mức độ của tinh thần lực, va chạm bất ngờ khiến trong đầu chính cậu cũng có phần chấn động. Ngay sau đó, cậu thấy tang thi kia như cảm thấy thống khổ mà lui lại hai bước. Đúng giây phút đó, cậu phóng người tới, vung mạnh đao, mạnh như vũ bão! *****************

Carly: còn 28 chương nữa là hết chính văn rồi, hu hu mừng qué ;;v;;

Edit + Beta: Carly anika120896

emilycamibaxter.wordpress.com



Cái hình lâu lắm rồi, ko biết còn ai nhớ không nhỉ =)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện