Ở trong một gian phòng vách tường khảm đá cẩm thạch vàng nhạt, mặt trên có thảm lông thật màu nâu nhạt, hai bên trên tường có tranh sơn nước rất to. Phòng hội nghị phong cách trang trọng mà không phô trương, một đám người đang ngồi vây quanh bàn dài gỗ lim giữa phòng, thảo luận cái gì.

Ngồi chính giữa là một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, đỉnh đầu vuốt keo tóc chải kiểu bảy ba, cẩn thận tỉ mỉ vuốt ra sau đầu. Thân thể hơi mập, vẻ mặt nghiêm nghị khắc khổ. Thả lưng tựa vào ghế dựa màu đen, người đàn ông mặc đồ tây gõ bút máy, ngẩng đầu hỏi người đàn ông mặc đồ lính đứng cạnh báo cáo cho bọn họ.

“Tình huống ở tỉnh B, các người xử lý thế nào?”

Tuy mặc quân trang cao cấp nhưng không che dấu được bụng bia, nghe người mặc đồ tây hỏi, người mặc quân phục theo thói quen gập thắt lưng lại lập tức đửng thắng, cười nói.

“Đương nhiên hoàn thành chỉ thị của thượng cấp, đa số đã bị chúng ta tiêu diệt, sắp xong rồi.”

“Các người nói những lời này đã bao lâu rồi? Sắp sắp, nhưng không thấy các người làm xong.” Một phụ nữ trung niên ngồi ở bên kia bàn, vươn bàn tay trắng nõn bảo dưỡng tỉ mỉ cầm lên ly trà, nhấp một ngụm, cau mày không chừa mặt mũi châm chọc nói.

“Cái này…không còn cách nào khác. Người trong tỉnh A, B rất nhiều, thật sự không thể lập tức giải quyết hết.” Người mặc quân phục thầm mắng phụ nữ bày đặt kênh kiệu, ngoài mặt thì cung kính cười giải thích.

“Theo tôi thấy, căn bản không cần quá để ý!” Một người đàn ông cao to đen thui vỗ cái bàn, lớn giọng rống. “Cái bệnh độc gì đó căn bản không thể phòng ngự, tôi đề nghị vẫn là dùng đạn phá hủy toàn bộ tỉnh B đi! Như vậy mới cam đoan an toàn cho mọi người.” Người đàn ông thô kệch mất kiên nhẫn, đối với phương thức lãng phí đạn và nhân lực kéo dài thời gian, khó chịu lâu rồi. Nếu phải tiêu diệt, đương nhiên nên dùng biện pháp triệt để.

Nghe người bên cạnh nêu ý kiến, người đàn ông đeo kính mắt toát ra khí chất văn nhân đưa ra ý kiến phản đối.

“Dùng đạn hạt nhân thì quá mạo hiểm, dễ dàng khiến bên ngoài chú ý và chê trách. Tôi cảm thấy giải pháp hiện giờ là tốt rồi.”

“Người như anh suốt ngày lo cái này lo cái kia, bỏ đi, hiện tại là lúc nào rồi? Chúng ta còn bao nhiêu thời gian tiêu diệt toàn bộ số đông? Không bằng mạo hiểm! Mới giữ được sinh mệnh những người khác!” Người đàn ông thô kệch hiển nhiên không thích người đeo kính, dùng ánh mắt khinh thường liếc gã, lớn tiếng phản bác.

“Anh…Đây không phải vấn đề nhỏ, sự tình liên quan đến quốc gia. Nếu chúng ta làm ra sai lầm gì, quan hệ với các quốc gia khác sẽ…” Người đeo kính thấy người đàn ông thô kệch tùy tiện đề nghị, tức giận đến mức thanh âm cất cao. Không đợi gã nói xong đã bị người kia cắt đứt.

“Tôi từ lâu không quen nhìn loại người đọc sách như anh! Hiện tại ngay cả mạng sống còn không bảo đảm, bận tâm chuyện khác làm gì!!!”

“Chuyện này không phải vấn đề nhỏ!”

Thấy hai người tranh luận ngày càng kịch liệt, người mặc đồ tây nhấc tay ý bảo tất cả im lặng. Hai người thấy thế lập tức ngoan ngoãn câm miệng, lần nữa ngồi lại vị trí. Có thể thấy được, trong đám người, quyền quyết định của người mặc đồ tây là lớn nhất. Từ lúc mới bắt đầu hội nghị, người mặc đồ tây cẩn thận để ý người mặc quân phục đứng không đàng hoàng. Thường dậm chân, trán gã cũng chảy ra mồ hôi lạnh.

“Ngươi làm sao vậy?” Người mặc đồ tây hỏi người mặc quân phục sắc mặt không tốt.

Người mặc quân phục thấy người mặt đồ tây đột nhiên chú ý đến mình, vội vàng đứng thẳng người.

Bởi vì hôm qua gã còn ngủ trong tỉnh B, nửa đêm đi vệ sinh đút chân vào giày, tự dưng bị con chuột chẳng biết khi nào chui vào đó cắn một cái. Không đợi gã kịp phản ứng con chuột đã mau chóng chạy trốn. Bởi vì chỉ bị thương một chút, gã không quá quan tâm. Sát trùng thoa chút thuốc là xong.

Không nghĩ đến hôm nay khi gã tới tỉnh C báo cáo công tác, ngón chân cái bị cắn bắt đầu đau đớn. Toàn bộ chân gã đều đau nhức. Bởi vì cái chân nên khi gã đứng đây, mới khó chịu toát cả mồ hôi, mới bị người mặc đồ tây chú ý.

Gã ngượng ngùng nói lý do một sĩ quan cap cấp lại bị chuột cắn thương. Người mặc quân phục giữ sĩ diện, cười nói.

“Không có gì, chỉ là đứng lâu nên hơi nóng.”

“Nóng?” Rõ ràng trong phòng hội nghị mở máy lạnh, sao còn chảy mồ hôi được? Người mặc đồ tây càng thêm nghi ngờ nhìn chằm chằm người mặc quân phục.

Đang lúc người mặc quân phục bị nhìn đến bồn chồn, cả người run rẩy, thanh âm gõ cửa giải thoát gã.

“Chuyện gì?”

Thấy người đẩy cửa vào, người mặc đồ tây nhíu mày.

“Báo cáo, nhóm người mới nhất tới sở nghiên cứu điều tra và xem xét đã đưa báo cáo. Nói sở nghiên cứu không biết nguyên nhân đã nổ mạnh, sập hơn phân nửa, không tìm được nhân viên công tác trọng yếu. Nghe nói phòng lưu trữ cất thuốc trung hòa bệnh độc cũng bị phá hủy, bây giờ còn chưa rõ tình huống cụ thể.”

“Là người chúng ta phái đi đã làm điều này?”

“Báo cáo, chúng ta không thể liên hệ với các nhóm trước đó, cụ thể tình huống cchưa có kết quả, cần đợi nhóm mới nhất báo cáo về.”

“Được, tôi biết rồi, ra ngoài đi.”

Người báo cáo đáp một tiếng, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Người mặc đồ tây càng lúc càng nghi ngờ. Chưa điều tra rõ ràng sở nghiên cứu, nghe nói bên trong có thực nghiệm giải được bệnh độc. Bây giờ không tìm được, sở nghiên cứu lại đột nhiên bị nổ, mấy nhóm người trước không có liên hệ. Quả nhiên đối với sở nghiên cứu này vẫn là quá lơ là rồi. Chỉ chú ý lợi ích cùng nhau kiếm tiền từ thuốc, nhưng không chú ý sau lưng nó che giấu nguy hiểm. Nghĩ như vậy, người mặc đồ tây có đau đầu xoa trán.

“Lục Chấn Quảng, ngươi làm sao vậy?”

Người đeo kính phát hiện người mặc quân phục, cũng chính là tên Lục Chấn Quảng sắc mặt trắng bệch quỳ gối, không ngừng run rẩy. Gã đứng dậy quan tâm hỏi.

“Ụa —” Lục Chấn Quảng quỳ trên mặt đất, đột nhiên nôn mửa. Mùi tanh hôi khuếch tán trong căn phòng.

“Trời! Kinh quá!” Phụ nữ trung niên che mũi thụt lùi vài bước, đè chặt miệng mũi mình.

“Hắn…hắn làm sao vậy?”

Người đeo kính thấy Lục Chấn Quảng ói đầy đất, đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo.

“Hừ, hắn không coi đây là chỗ nào, dám phun bậy, để tôi kéo hắn lên.” Thấy Lục Chấn Quảng không để ý hình tượng, dám nôn trong nơi nghiêm túc như vậy, người đàn ông thô kệch đứng dậy muốn túm gã lên.

“Đừng đi qua!” Người mặc đồ tây phát hiện không đúng, lên tiếng cảnh cáo nhưng vẫn là chậm một bước.

Vừa mới túm cánh tay Lục Chấn Quảng, gã đột nhiên tăng sức mạnh xoay người, một tay quật ngã người đàn ông thô kệch cao tới một mét chín, há miệng cắn yết hầu. Cổ yếu ớt bị răng Lục Chấn Quảng thoái mái cắn đứt, máu tươi ấm áp bắn ra, đem trang phục quân đội màu xanh nhuộm thành màu tối.

“A —–” Phụ nữ trung niên nhìn thấy cảnh tượng này, kinh sợ kêu to. Toàn bộ phòng hội nghị náo loạn.

Lục Chấn Quảng đứng dậy muốn nhào tới phụ nữ trung niên đứng gần nhất.

*Đoàng!* Một tiếng súng nổ, viên đạn từ sau gáy Lục Chấn Quảng xuyên qua cái trán. Thân hình gã hươ hươ sau đó ngã xuống đất.

Thì ra là vệ sĩ đứng bên ngoài nghe động tĩnh, vọt vào rút súng ra, mau chóng đem mấy người che sau lưng. Sau khi xác định Lục Chấn Quảng đã chết không thể nhúc nhích, người mặc đồ tây có hai bảo vệ kèm sát đi tới gần thi thể gã. Kéo cái chân từ lúc đầu đã thấy Lục Chấn Quảng không thoải mái cứ nhúc nhích. Cởi giầy trên chân lộ ra vớ, rõ ràng có thể nhìn thấy ngón chân chảy ra chất lỏng nâu vàng đã nhuộm ướt vớ. Người mặc đồ tây thấy tình trạng này, sắc mặt trở nên khó coi. Cởi vớ của Lục Chấn Quảng, cảnh tượng đập vào mắt, làm cho sắc mặt gã khó coi đến cực điểm.

Chỉ thấy từ ngón chân tới mắt cá đã biến thành màu đen, vị trí ngón cái đen thui. Bên trong miệng vết thương chảy ra chất lỏng nâu vàng tanh hôi. Xem ra…quân đội ở tỉnh B đã lây nhiễm…

Không biết là bị thứ gì lây. Nghĩ nguy cơ như vậy, người mặc đồ tây vội sai người lấy điện thoại gọi cho thủ trưởng tối cao.

“A lô, có chuyện gì?”

“Không ổn, quân đội bị phái đi tỉnh B đã có người nhiễm bệnh.”

“Cái gì? Là thật ư?”

“Thật…tôi tận mắt thấy.” Người mặc đồ tây cúi đầu nhìn thi thể còn chưa cứng ngắc, đáp lại người trong điện thoại.

“…như vậy, anh muốn làm sao?” Im lặng một hồi, người trong điện thoại mở miệng hỏi.

“Những quân nhân bên đó, bây giờ không thể xác định bọn họ có an toàn hay không, tôi đề nghị chờ họ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ tập trung lại….”

Câu kế tiếp người mặc đồ tây không nói thì mọi người đều tự hiểu.

“….thật sự cần làm vậy ư? Dù gì họ cũng là vì chúng ta…” Người trong điện thoại dường như không đành lòng cách đối xử với quân lính, thở dài cho vận mệnh của họ.

“Vì an toàn sinh mệnh những người khác, phải như thế.” Người mặc đồ tây kiên quyết nói, không đợi người bên kia trả lời đã tắt điện thoại, xoay lại nói với người bên cạnh. “Mau chóng hủy diệt thi thể này, những người từ tỉnh B đi với hắn, triệu tập toàn bộ lại đây.”

”Vâng!”

Xem ra tình huống bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát của họ. Người mặc đồ tây đi đến bên cửa sổ, vén lên tấm màn dày nhìn dưới lầu cảnh tượng phồn hoa, trong lòng bất an.

…………………………….

Buổi sáng tỉnh C luôn vô cùng náo nhiệt. Đường cái xe qua lại ấn loa không ngừng, chói tai động cơ xe thắng gấp, xe đạp rung chuông, tất cả giao nhau. Bên cạnh nhà ga giao thông công cộng, có nhiều người xếp hàng chờ xe, ngưỡng cổ đợi chuyến của mình mau tới, sớm ngồi trên xe đi làm hoặc đến trường.

Trong dòng người qua lại, thỉnh thoảng có người rao to. “Bánh bao! To tiếng hô đại bánh bao! Mới ra lò đây, ăn ngon mà rẻ đây ~” Người vừa hét vừa nâng lên lồng hấp, bên trong hơi nóng hổi tỏa mùi hương bánh bao hấp dẫn. Người qua đường đều nhịn không được dừng chân, mua vài cái bánh bao nóng.

………………………………….

Bên kia múc một ít bột sắp trên vỉ sắt, ông cụ tóc bạc cười ngẩng đầu hỏi khách quen.

“Chàng trai, hôm nay cũng muốn thêm hai trứng?”

“Đương nhiên.”

Người cầm cặp công tác nhấc tay nhìn đồng hồ, đánh giá hôm nay đủ thời gian tới công sở, cười trả lời. Mỗi ngày gã đều đi qua nơi này, thuận tiện mua một cái bánh rán trái cây.

………………………….

Tiếng chân vội vàng đạp sàn nhà, cùng với tiếng chân đuổi theo sau vang trên hành lang.

Người chạy đằng sau nhịn không được hô to người phía trước.

“Này! Con gái ngoan, ăn xong bữa sáng rồi hãy đi!”

Người mẹ lo lắng con gái ngủ dậy vội đánh răng rửa mặt tới trường, không ăn bữa sáng thì không tốt. Bà cầm một chén cháo đi theo nữ sinh trung học đang mặc giày.

“Mẹ ~ muộn giờ đi học rồi, con không có thời gian ăn cháo. Bánh quẩy thì con có thể vừa đi vừa ăn.”

Ngoái đầu ngọt ngào cười, cô gái trẻ tóc cột cao chu môi nhõng nhẽo với mẹ.

“Con nhỏ này…” Bà quay lại cầm hai cây bánh quẩy trên bàn, còn lo lắng lấy thêm một quả trứng, bỏ vào bao nhét vào tay con gái, không ngừng dặn dò. “Từ từ ăn, đừng để đau bao tử.”

“Con biết rồi, mẹ, con đi học đây ~”

Một tay mang theo gói to mẹ bỏ vào bữa ăn sáng, một tay cầm cặp, cô gái nhẹ hôn lên mặt mẹ, vui vẻ nhảy từng bước ra khỏi cửa.

…………………………………….

Trong công viên đủ loại thực vật xanh ngắt. Không khí trong này đối với tình trạng tỉnh C, xem như là nơi duy nhất có thể hút không khí trong lành, thả lỏng tinh thần. Nhất là mỗi ngày buổi sáng, các ông bà cụ trong công viên mở âm nhạc đánh thái cực quyền, hoạt động thân thể. Có số người trực tiếp mang theo hồ cầm, ở trong chòi nghỉ kéo vui vẻ, người bên cạnh nghe cũng rung đùi say mê. Có khi hưng phấn còn có thể theo âm nhạc hát vài đoạn.

Trong công viên chỗ đặc sắc nhất chính là trung ương có cái hồ nhân tạo. Mặt hồ cực rộng lớn, bên trong không thiếu loài chim từ nơi xa xôi cố ý bay tới đây. Không ít người mê chim lúc rảnh rỗi lại đây nhìn, mạng theo bánh mì hoặc là thức ăn cho chim, rải cho chúng ăn.

Một bà cụ bình thường hay cho chim ăn đã quen với chúng, phát hiện hôm nay xuất hiện một con bà chưa từng thấy. Bà tưởng nó từ chỗ khác bay tới, bên cạnh không có con chim nào, chỉ mình nó đứng trên đảo giả nhỏ bên hồ, dường như tinh thần uể oải, đưa lưng về phía bà. Nhưng lông chim tối đen và thân mình dài duyên dáng, có thể thấy ra con chim này khác với bình thường.

Bà cụ tò mò cầm thức ăn cho chim đi qua. Thức ăn này là bà cố ý vì chim chóc làm ra, chỉ cần bà lấy ra, mặc kệ là loài chim nào đều sẽ bị hấp dẫn. Bà thử kêu to vài tiếng, không ngừng quăng thức ăn qua muốn khiến con chim chú ý. Nhưng con chim kia vẫn không để ý tới bà. Bà cụ có chút thất vọng, tưởng bỏ cuộc rời đi, bỗng thấy con chim chợt có phản ứng, run rẩy hai cánh như là muốn xoay lại.

A, xoay lại, bay qua đây. Gặp con chim đột nhiên bay lên trực tiếp hướng về phía mình, bà cụ nghĩ thức ăn chim của mình rốt cuộc có tác dụng. Bà vội lấy một ít từ trong túi đặt trong lòng bàn tay, nâng lên, cùng lúc ngẩng đầu muốn nhìn con chim.

“Hả? Ủa?”

Bà cụ thấy con chim bay tới gần, miệng khép mở, đôi mắt trắng dã có vẻ quái dị. Trong lòng bà khó hiểu và thấy kỳ quái. Con chim này…mắt nó? Không để bà cụ nghĩ nhiều, con chim kia cái miệng đột nhiên như rèm kéo cong lên. Toàn bộ đầu chim banh ra bốn phía, lộ ra bên trong thịt tím đen không ngừng mấp máy, cùng với hàm răng tam giác không có khả năng thuộc về loài chim.

*Bóc!*

*Răng rắc–*

Con chim bay tới trên đầu bà cụ, tách ra cái miệng biến dị đầy răng cưa, nuốt toàn bộ đầu bà cụ. Bà cụ cảm giác cái đầu bị thứ gì đè ép như sắp bể ra. Răng nanh biến nhọn làm bà đau đớn, máu đỏ tươi chảy xuống phần cổ. Miệng bà bị bao vây trong họng chim biến dị, chỉ có thể phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt. Bà giẫy dụa muốn văng ra con chim trên đầu. nhưng con chim biến dị chẳng những không nhả miệng, ngược lại dùng sức cắn đầu bà cụ.

*Phụt—*

Cả đầu bà cụ bị con chim biến dị đè ép, nháy mắt nổ tung, bên trong óc và máu từ nơi miệng chim không ngậm hết chảy ra ngoài.

Lúc này một đôi tình nhân trẻ tuổi tình cờ đi ngang, gặp cảnh tượng khủng bố trên, cô gái sợ tới mức dúi đầu vào ngực bạn trai, sợ hãi hét rầm lên.

“A————-”

Công viên yên bình bắt đầu hỗn loạn. Nguyên bản yên tĩnh an bình bị đánh vỡ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện