Nhưng tình huống không cho cậu nghĩ nhiều, Vương Dự Kỳ đã mở lớn cái miệng phun ra mùi hôi thối hướng cậu nhào tới cắn….

“Ngồi xổm xuống!”

Đằng sau truyền đến tiếng Tiếu Dịch cảnh cáo, Vương Dương kịp phản ứng vội ngồi thụp xuống, đằng sau một trận gió sát qua đỉnh đầu cậu.

Chỉ thấy một cái xẻng trực tiếp chặn ngang cổ họng cương thi, mạnh đâm vào trong cổ, lại dùng lực đẩy sang bên cạnh, đầu cương thi liền bẻ gãy lúc lắc tại trên vai.

Cương thi không có cảm giác đau càng chưa chết triệt để, như trước ương ngạnh không ngã. Cái đầu lung lay nửa vời, biến thành máu đen thi huyết dọc theo miệng vết thương cổ họng thong thả chảy giọt. Cương thi loạng choạng còn muốn tiếp tục bổ nhào tới, Vương Dương ngồi dưới đất thừa cơ giang chân sẫy cương thi, còn mình thì nhanh chóng vọt sang bên nhường chỗ cho Tiếu Dịch.

Tiếu Dịch giơ lên cái xẻng mạnh đánh về phía cái đầu cương thi đang giãy dụa, sử dụng cái xẻng trực tiếp chặt đứt xương sống lưng của cương thi, động tác gọn lẹ làm cương thi hết nhúc nhích.

Hai người hợp lực đem cương thi quăng vào hầm ngầm, một lần nữa khóa lại. Vương Dương hiện giờ không muốn tìm cái ná nữa, cậu thấy hầm ngầm liền có tâm lý bóng ma…

“Anh em, ngại quá, nửa đêm còn phiền ông đứng lên giúp tôi diệt thi.”

“Dậy đi tiểu, thuận tiện.” Nhổ ra câu chữ, Tiếu Dịch mặt không thay đổi xoay người hướng phòng vệ sinh rửa đôi tay dính thi huyết.

“A….” Cứu người liền cứu người, mắc gì tìm lấy cớ, có ai nửa đêm cầm xẻng đi tiểu ư….

Vương Dương trong lòng nói móc, phát hiện chính mình trong vòng một ngày bị cứu hai lần, thật bất đắc dĩ. Rõ ràng thoạt nhìn Tiếu Dịch bộ dáng gầy yếu mảnh khảnh, thích hợp bị người cứu. Còn mình đường đường đàn ông cao mét tám lại bị cứu thì thật bi kịch. Quả nhiên câu danh ngôn rất đúng, nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường. Thằng nhãi Tiếu Dịch này thực lực thật sự rất mạnh, rất đáng tin.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lái xe rời đi biệt thự, tìm kiếm người sống sót và tin tức sự sống.

Hôm nay thời tiết so với ngày hôm qua tốt rất nhiều. Mặt trời xuyên thấu qua tầng mây bắn thẳng xuống dưới, cũng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào bên trong xe việt dã, cho vật phẩm trong xe bao trùm sắc hoàng kim. Vương Dương ngậm điếu thuốc tập trung lái xe, lúc đứng đắn không cười lưu manh thì ngũ quan không giống đa số người phương đông, mang theo điểm người phương tây hình dáng khắc sâu, thân thể rắn chắc và làn da ngăm. Trong trường học cậu rất được nữ sinh yêu thích, là loại ánh mặt trời sáng sủa. Tóc quăn tự nhiên lung tung vểnh lên, dưới ánh nắng biến thành màu nâu nhạt. Tiếu Dịch có chút ngứa tay muốn xoa một cái, mà thực tế hắn cũng làm như vậy.

“Chó chết! Tiếu Dịch, ông xem tôi là chó hả…” Xoay vài cái không tránh khỏi bàn tay dai như đỉa kia, Vương Dương trợn trắng mắt bất đắc dĩ buông tha phản kháng.

Thành thị như trước là khói đặc nổi lên bốn phía, bên cạnh cao ốc tĩnh lặng đứng vững. Trên bầu trời không có một con chim bay ngang, bốn phía một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có ánh mặt trời xuất hiện cho Vương Dương tâm tình tốt đôi chút. Dù sao nắng gắt như vậy, cương thi dám ra đây tỷ lệ rất nhỏ, an toàn lũy thừa có thể cao chút. Chỉ là có chút kỳ quái. ZG dân cư nhiều như vậy, tỉnh B dân chúng không ít, vì sao từ lúc bọn họ đi ra tới giờ không gặp người nào? Lái xe trên con đường nguyên bản là phồn hoa nhất tỉnh B, nay không có một bóng người, cảm giác thật sự là quái dị và lạnh sống lưng. Ven đường không thiếu xe hơi lật nghiêng hoặc đụng cùng một chỗ. Lối đi bộ báo chí rác rưởi theo gió cuốn bay đi. Ngoài cửa một cái thương xá còn đang treo khí cầu biểu ngữ chúc mừng, nó cong vẹo bay ở trong không trung theo gió chập chờn. Bên đường tầng trệt cửa tiệm, có cửa đóng chặt, có cuống quýt chỉ kéo một nửa, có cửa rộng mở, bên trong vật phẩm phân tán đầy đất. Các cửa sắt, con búp bê ngã trên mặt đất, đầu cùng thân thể tách rời, búp bê chỉ còn một con mắt dữ tợn nằm trên mặt đất nhìn hướng bọn họ.

Cửa sổ tất cả phòng ở đều không có động tĩnh. Tựa như một đám há mồm to, giấu trong hành lang hắc ám, không biết cất giấu bao nhiêu e ngại ánh sáng bầy cương thi, đang ở bên trong kiên nhẫn chờ đợi không biết khi nào xâm nhập người lạc đường. Chờ đem bọn họ phân thây cắn nuốt sạch sẽ.

Khi Vương Dương lái xe thông qua con đường nguyên bản phồn hoa nhất, dần chậm lại tốc độ, vừa lái vừa ngó bốn phía xem có phát hiện được gì không. Xe tới gần một con hẻm thì đột nhiên xông ra hai thân hình.

Chó chết! Trời nắng chang chang còn dám đi ra? Vương Dương mau chóng từ túi tiền rút ra khẩu súng, chĩa hướng bóng người.

“Là người.” Tiếu Dịch ở bên cạnh nói.

“A?’ Vương Dương nhìn kỹ lại, quả nhiên là hai người. Con ngươi bình thường, sắc mặt khẩn trương ửng hồng gõ cửa kính xe, miệng khép mở kêu mau mở cửa. Vương Dương khó chịu có chút ác liệt muốn làm họ sốt ruột. Ai kêu không thông báo một tiếng đột nhiên lao ra dọa người, thiếu chút nữa làm cậu nổ súng lãng phí viên đạn…

Chần chờ nửa ngày đem người bên ngoài rối loạn một phen, Vương Dương mới chậm chạp mở khóa cửa xe để hai người vào hàng Ghế sau.

Hai người vào trong xe đều khẩn trương không ngừng thở phì phò, một hồi lâu mới dần bình phục. Người đàn ông cao to bề ngoài hiền lành mở miệng nói lời cảm tạ. “Cảm ơn các người cho chúng tôi đi nhờ xe. Chúng tôi đã chờ ở đây rất lâu, rốt cuộc đợi được có xe đến. Tôi gọi là Phương Chí Hoành, hắn tên Lý Du, chúng tôi đều là nhân viên của công ty Wag gần đây.”

Người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn túm chặt tay áo Phương Chí Hoành, run run ngẩng đầu, đôi mắt còn ướt đẫm nước, nhẹ giọng nói.

“Chào…chào hai người.”

Vương Dương vừa lúc quay đầu đánh giá hai người, nhìn thấy cảnh này bị sét đánh cái rầm. Trước kia cậu có bị cô bạn cùng lớp lôi kéo tẩy não, nói cái gì tiểu thuyết đam mỹ, nghe nói là nam nam yêu nhau. Vương Dương đối với chuyện này nói không nên lời, xem cô gái kia bề ngoài thuần khiết đáng yêu miệng phun ra những từ làm cậu tâm lý áp lực rất nặng, như là cái gì công, cái gì thụ, cái gì mà tư thế cơ thể, nói đến cao hứng quả thật tựa như ruồi bọ vây quanh không dứt bên tai.

Nếu nói là bách hợp cái gì, mỹ nhân cùng hiền thê cái gì, cậu còn có hứng thú. Hai thằng đàn ông có gì thú vị? Cô bạn kia bí hiểm nói: cậu không hiểu ~ không hiểu đâu ~

Vương Dương muốn nói: kỳ thật tui cũng không muốn biết!

Ngẫu nhiên lật cuốn tiểu thuyết cô bạn mang đến xem đôi chút, bên trong hình dung phái nam đều là cái gì môi hồng trăng trắng, đôi mắt ngập nước, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo, dáng người mảnh mai, da thịt tuyết trắng tựa như khối ngọc đẹp nhất. Vương Dương nhìn khóe miệng run rẩy, cái này vẫn là nam sao? Cái loại này có từ hình dung là, gọi là nhân yêu đi? Rất nương, này quả thật chính là từ ngữ vũ nhục phái nam….Cái này tiểu thuyết nên đổi chữ ‘hắn’ thành chữ ‘cô’ mới chính xác.

Không thể tưởng nổi hôm nay Vương Dương thật đúng là gặp được cực phẩm người thật. Cái kia thân thể nhỏ xinh khoảng mét sáu, kia làn da non mịn, tất cả từ hình dung trong tiểu thuyết đều có thể dùng trên người y. Tính cách còn nhát gan, không khác con gái chút nào. Vương Dương rất muốn hỏi một câu: “Anh bạn, kỳ thật anh bạn là nữ đúng không?”

Lời nói ở yết hầu chuyển một vòng vẫn là nuốt xuống bụng. Nam tính đặc thù hầu kết tuy không hiện rõ nhưng vẫn là có, bộ ngực bằng phẳng thuyết minh người này là nam nhân trăm phần trăm. Nếu hỏi ra tiếng, đem gã chọc khóc, vậy sẽ đổi thành Vương Dương khóc.

Ho nhẹ một tiếng, Vương Dương giới thiệu nói. “Ưm, tôi gọi là Vương Dương, ngồi bên cạnh tôi tên Tiếu Dịch. Các người biết hiện tại tình trạng là như thế nào không?”

“Rạng sáng ngày hôm qua Radio đưa tin, nói là có bệnh độc xâm nhập làm cho một số người biến dị bắt đầu tập kích nhân loại. Bảo chúng tôi mau chóng theo tỉnh B cửa Đông rút lui. Ven đường cũng có xe phóng lớn radio tuyên truyền. Mới đầu chúng tôi nửa tin nửa ngờ, không thể tưởng được trên đường thật sự bắt đầu có người cắn người, ăn thịt người. Nơi nơi đều là một mảnh hỗn loạn, mọi người vội vàng lái xe rời đi, cũng bởi vì chật chội và sợ hãi, có không ít xe ở trên đường gây chuyện đánh lộn.” Phương Chí Hoành nhớ lại nói

“Tình huống khi đó tựa như tận thế, ven đường có thể nghe được tiếng mọi người khóc la, tiếng hét chói tai, tiếng xe hơi đụng nhau, tiếng nổ mạnh, tiếng còi cảnh sát. Mấy cao ốc không xa lục tục nổ mạnh, bén lửa. Tất cả nhà cửa đột nhiên đều cúp điện, hiện tại nghĩ đến tình cảnh lúc đó vẫn thấy sợ hãi vô cùng.”

“…..A?’ Vương Dương ngập ngừng. Nếu có radio tuyên truyền và động tĩnh lớn như vậy, tại sao cậu và Tiếu Dịch không phát hiện gì hết?

Bỗng dưng cậu nghĩ tới hai người ngủ là căn phòng cách âm siêu tốt. Vương Dương rốt cuộc hiểu ra….đã nói là phòng cách âm, làm sao còn có thể nghe thanh âm từ bên ngoài? Hơn nữa hai ngày trước điên cuồng chơi game, lúc ấy khẳng định ngủ say giống con heo.

“Các người không biết thông báo này sao?” Thấy Vương Dương bộ dáng kinh ngạc, Phương Chí Hoành hỏi.

“Ác, ha ha ha, vậy hai người thì sao? Như thế nào lúc đó không đi ra ngoài? Vì sao hiện giờ còn ở lại đây?” Vương Dương xấu hổ lý do không nghe được tin tức, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Tôi lo lắng Du, hắn ở công ty gần đây. Tôi sợ hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn, điện thoại di động lại không liên lạc được cho nên đích thân đi tìm. Chờ lúc muốn chạy thì đã chậm, chỉ có thể trốn chỗ gần đấy, đợi xe nào đi ngang tìm cơ hội ra ngoài.” Phương Chí Hoành quay đầu nhìn Lý Du, ôn nhu cười nói.

“Oa…thật xin lỗi, là em liên lụy anh.” Lý Du nước mắt tựa như không cần tiền ào ạt tuôn ra.

“Không, nếu không tìm được em, anh thà chết tại đây, em không có việc gì là tốt rồi!” Lau khô giọt nước mắt trên mặt Lý Du, Phương Chí Hoành thâm tình cầm Lý Du bàn tay trắng như bạch ngọc.

“Chí Hoành…” Lý Du trắng mềm khuôn mặt lộ ra hồng nhạt, ngọt ngào kêu.

“Du…”

Vương Dương ngồi phía trước lý trí lựa chọn tạm thời tai điếc mắt mù. Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy gay thật, nhưng cậu đối đồng tính luyến ái không thấy bài xích hay phản cảm. Tuy nhiên vào lúc này, tại địa điểm này hai người không coi ai ra gì ngươi nông ta nông buồn nôn thành như vậy, cậu chỉ cảm thấy mình nổi tảng lớn da gà da vịt.

NGhĩ tới bên cạnh Tiếu Dịch, Vương Dương muốn nhìn một chút cái tên mặt lạnh này chứng kiến cảnh tượng đó sẽ có phản ứng gì. Dù sao cậu từng chịu bạn học nữ truyền giáo (độc hại?) nên có sức chống cự, mà con trai mình thường thì sẽ phản ứng như thế nào?

Vương Dương quay đầu lại phát hiện Tiếu Dịch hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhắm mắt không nói chuyện. Vương Dương thất vọng xoay đầu lại, xì, vậy là không thấy được trò hay.

Nhưng cậu không biết sau khi quay đầu đi, Tiếu Dịch khóe miệng khẽ nhếch.

Cứ nghĩ xe sẽ căn cứ bọn họ nói, hướng tỉnh B cửa Đông thẳng tiến, nhưng phát hiện xe khởi động không lâu thì ngừng lại. Người ngồi hàng Ghế sau nghi hoặc nhìn hai người thu thập đồ đạc, dường như chuẩn bị xuống xe.

“Chúng tôi muốn đi dạo, bổ sung nhu yếu phẩm. Hai người đi theo chúng tôi? Hay là ngồi chờ trong xe?” Vương Dương chỉ hướng bên trái xe một tòa thương xá cao lớn, hỏi hai người.

Tối hôm qua cậu đã quyết định đi dạo thương xá, sẽ không vì có thêm người mà thay đổi kế hoạch. Tuy nhiên nếu bọn họ muốn đi cùng, cậu sẽ không bảo vệ sinh mạng họ. Cậu không muốn lại bị đồng đội ngu như heo liên lụy.

Phương Chí Hoành khiếp sợ hai người tại loại thời điểm khẩn cấp này còn có tâm tình đi dạo thương xá. Gã không thể hiểu nổi ý tưởng của hai người này. Nhưng mà nhiều người tụ tập cùng một chỗ thì bảo đảm hơn, thêm nữa ở trong xe cũng không phải tuyệt đối an toàn. Phương Chí Hoành quyết định cùng bọn họ đi thương xá.

“Bên trong có nguy hiểm hay không?” Lý Du sợ hãi nhìn thương xá to lớn lại im ắng không tiếng động, không có một bóng người. Lý Du đôi mắt kinh sợ ửng đỏ.

“Đừng lo lắng, nếu có nguy hiểm anh sẽ bảo vệ em.” Phương Chí Hoành nắm tay Lý Du, dịu dàng nói.

“Ừ.” Lý Du gật gật đầu run rẩy dán sát Phương Chí Hoành.

“Ha ha, Tiếu Dịch, chúng ta đi vào đại náo một chuyến nào!” Tiếu Dịch nắm khẩu súng trong tay, hưng phấn đem băng đạn nhét đầy, đối bên cạnh mặt lạnh Tiếu Dịch cười nói.

“Cẩn thận.” Tiếu Dịch chỉ là thấp giọng hồi đáp.

“Ha ha ~ yên tâm, anh em ~~ tôi sẽ không yếu đến mức mỗi ngày chờ ông cứu.” Vương Dương chụp lưng Tiếu Dịch vài cái, tự giễu nói. Miệng lầm bầm hai người vóc dáng thoáng nhìn không khác biệt nhiều, vì sao cậu phải nhón chân mới có thể chụp tới vai hắn? Chẳng lẽ gầy teo Tiếu Dịch lại cao hơn cậu? Thật nhìn không ra.

“Tốt, vậy đi thôi! Hai người cố gắng cẩn thận, nói không chừng bên trong còn có cương thi, đừng để bị cắn. Chúng tôi không có tâm trí bảo vệ các người.” Vương Dương đối với hai người phía sau căn dặn.

“Chúng tôi sẽ tự bảo vệ chính mình.”

“Thế thì tốt~ ”

Vương Dương và Tiếu Dịch lập tức vọt vào cánh cửa nửa khép của thương xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện