Mấy người sau khi đi ra thấy trong góc có một phòng bệnh, xác nhận bên trong an toàn liền trốn đi vào. Mọi người ngừng thở, xuyên thấu quả cánh cửa gắn tấm kính thủy tinh, lặng lẽ quan sát bên ngoài tình huống.
Cương thi con nít âm thanh nỉ non khóc kêu rất nhanh đem trên dưới mấy tầng lầu cương thi hấp dẫn lại đây. Xuyên thấu qua tấm kính, thấy toàn bộ trên hành lang lục tục xuất hiện rất nhiều cương thi mặc đồ bệnh nhân, áo blouse trắng, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo hướng đến căn phòng có cương thi con nít thét chói tai. Càng ngày càng nhiều, sóng cương thi mãnh liệt.
Vương Dương vẫn quan sát tình huống bên ngoài, đột nhiên thở dài ngẩng đầu hình thành góc bốn mươi lăm độ, biểu tình ưu thương.
Tiếu Dịch liếc cậu, nhíu mày hỏi.
“Làm sao thế?”
“Ai, nhớ ngày đó tôi chơi trò Yên Tĩnh Lĩnh và khi xem điện ảnh, đám cương thi y tá kia thật sự là gợi cảm, dáng người đẹp, váy ngắn lộ ra chân dài thon thả xinh đẹp bá cháy luôn ~” Vương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân ảo tưởng dáng người và váy ngắn của nữ y tá. “Thật sự làm tôi kinh diễm một phen. Hiện tại tôi cũng là ở bệnh viện, cũng gặp phải cương thi y tá, vốn còn muốn miên man nghĩ, ai biết….sự thật tàn khốc, ai ~” Lại thở dài một hơi, Vương Dương vô cùng cảm khái.
“……”
“Ê! Ông nói gì đi chứ?” Vương Dương giận.
“……”
Được rồi, cùng tên mặt lạnh thảo luận đề tài này, căn bản chính là sai lầm…..Vương Dương lặng lẽ quay đầu úp mặt vô tường.
Nhưng kỳ thật đứng cạnh bọn họ Kiều Phi Vũ tò mò hỏi.
“Sao sao? Cương thi y tá bên ngoài không gợi cảm à?”
Nói xong vươn dài cổ nhìn ra ngoài. Hỗn loạn trong đàn cương thi bệnh nhân và bác sĩ nam, quả thực còn tới lui không ít cương thi y tá. Bất quá đợi Kiều Phi Vũ nhìn kỹ lúc sau, cũng trầm mặc.
“Hắc, còn gợi cảm? Nói là thịt cảm còn quá….” Vương Dương khô khốc cười, buồn bực nhìn bên ngoài cửa không ngừng đi qua bầy cương thi y tá. Có cương thi y tá có thể khi còn sống dáng người đầy đặn, sau khi biến cương thi không biết ngâm thế nào mà thân hình phù thũng, đem áo y tá banh căng phồng tựa như sắp rách. Làn da xanh trắng tràn đầy gân xanh mạch máu, mắt cá chết lồi ra, cặp môi dày đen thui, khóe miệng còn nhễu nhão dịch nâu vàng.
Lại nói cái khác cương thi y tá, hình dáng thì khỏi nói. Vóc dáng thấp bé, ngũ quan biến hình trình độ làm người ta hoài nghi nó không khác gì khi cô còn sống. Khoảng cách hai mắt có thể thêm một đôi mắt nữa.
Tóm lại, xấu nhất cương thi y tá đều tụ tập trong bệnh viện Đông Giang. Ngay cả y phục y tá cũng thiết kế khó coi vô cùng thê thảm. Có lẽ dù là cương thi y tá thân hình đẹp nhất, mặc đồ trắng y tá vừa rộng vừa dài đến đầu gối thì tuyệt đối không khả năng có gì mỹ cảm, càng miễn bàn gợi cảm.
Thấy nguyên bản ở lầu ba lầu bốn cương thi đều bị tiếng khóc của cương thi con nít hấp dẫn, lục tục bu lại. Nhóm Vương Dương định nhân cơ hội tốt này, khi thang lầu không có cương thi, lặng lẽ đi lên.
Đem cửa đẩy ra nhìn sang bên trái bầy cương thi lướt qua, xác định chúng nó sẽ không lưu ý phía sau, mấy người nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi ra chạy về hướng thang lầu bên phải.
Vương Dương làm gương trước tiên chạy lên cầu thang, mới tiến vài bước ngẩng đầu nhìn cửa lầu bốn, buồn bực muốn mắng chửi người. Hèn chi tầng lầu này tụ tập nhiều cương thi như vậy. Thì ra cửa lầu bốn bị cửa sắt chặn lại, khóa mấy ống khóa. Kỳ thật có ống khóa cũng không sao, cậu có thể mở ra ngay sau vài phút, nhưng bên trong cửa sắt chặn đầy cái ghế ngăn tủ linh tinh, thì làm sao bây giờ? Cho dù cậu có mở ra cửa sắt cũng chui vào không được, còn có thể bị tạp vật đè thành tàn tật. Hèn chi cương thi đều chỉ vây quanh thang lầu, thì ra là vì không thể đi lên. Nhưng nếu hướng phương diện tốt nghĩ, cửa bị chặn, em trai Dương Nhất Hàng sinh tồn tỷ lệ lớn hơn nhiều. Dù sao cương thi dưới lầu đều không thể xông tới mà.
Không biết hiện tại bên trong tình huống như thế nào? Nhưng mà cửa sắt đã bị chặn, làm sao lên đây? Bay qua ư?
Vương Dương đang suy nghĩ nên giải quyết thế nào, chợt nghe *Gào——–* Một tiếng chói tai. Tiếu Dịch mau tay lẹ mắt rút ra dao găm hướng chỗ phát âm bay đi, chặt đứt cổ cương thi không biết từ đâu chạy ra gào to. Đáng tiếc vẫn là muộn một bước, vừa mới cương thi kêu to thanh âm mặc dù ngắn ngủi, nhưng vẫn là hấp dẫn số ít cương thi. Bầy cương thi bắt đầu trở lại hướng tới gần bọn họ.
“Đi! Lui lại trước!” Vương Dương hô to đoàn người, nhanh nhẹn nhảy xuống lầu, xoay người chạy hướng hành lang khác.
“Đi không coi ngày a, trên lầu cửa bị chặn, xem ra không thể đi lên, phải nghĩ cách khác.” Không phải cậu cố ý đả kích lòng tự tin của mọi người. Nhưng tình huống hiện tại thật sự là bi kịch. Trải qua nhiều gian nan tiến bệnh viện, không thể lên lầu, đằng sau lại bị đại quân cương thi truy đuổi, không biết chạy tới khi nào mới dứt.
Nhất là cậu từng mơ được bầy cương thi y tá có dáng người nóng bỏng đuổi theo. Nhưng sự thật biến thành đàn cương thi y tá mập mạp hình thù kỳ quái mặc đủ loại áo trắng mũ trắng các chị và bác gái truy đuổi, Vương Dương tâm tình vô cùng buồn bực.
Cũng nhờ ơn bầy cương thi y tá các chị các bác gái kiên trì không ngừng điên cuồng đuổi theo khích lệ, cho Vương Dương mỗi khi muốn dừng chân thở dốc, nhìn phía sau liền hăng máu chạy như điên. So với bị thú dữ rượt còn có hiệu quả…..
Vương Dương cùng đằng sau đám cương thi chạy vòng vòng quanh bệnh viện. Cậu thở hồng hộc, cảm thấy mấy năm nay lượng vận động tại vài ngày này đều bù lại. Bên cạnh Tiếu Dịch bỗng nhiên ngừng bước, ôm cậu tránh vào phòng bệnh gần đó. Mặt sau đám người thấy vậy cũng lập tức tiến vào. Vừa mới đóng cửa, qua khe hở chợt thấy phía trước lại đến đây một đoàn cương thi. Quá nguy hiểm, thiếu chút nữa bị hai mặt kẹp chặt thành cá trong chậu.
“Anh bạn làm không tồi, phản ứng nhanh nhẹn! Nếu không phải ông phát giác ra, chúng ta thiếu chút nữa bị chúng bắt.” Vương Dương nhấc tay kẹp cái cổ tái nhợt của Tiếu Dịch, cười đến lộ ra hàm răng trắng, không chút nào keo kiệt biểu đạt tâm tình cảm kích.
Lại một lúc Vương Dương buông tay ra, đi tới giường bệnh, xem xét thấy giường coi như sạch sẽ liền ngồi lên trên. Lung lay cái chân chạy muốn rút gân, cậu hỏi Dương Nhất Hàng.
“Cái kia, Dương Nhất Hàng, tuy lầu bốn đã bị ngăn chặn, nhưng mà nhờ thế thì khả năng em trai anh còn sống càng lớn. Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào đi lên. Cứ ở đây bị cương thi đuổi bắt, sợ là em trai anh không có việc gì, chúng ta trước hết đã gặp chuyện.”
Dương Nhất Hàng nhìn tay mình, cúi đầu trầm mặc một lúc, nói.
“Tôi…..tôi cũng không biết, có lẽ em trai tôi đã chết rồi. Nhưng mà, tôi nhất định phải nhìn thấy nó một mặt, mặc kệ dùng phương pháp gì, tôi phải nghĩ cách đi lên.”
Vậy cũng mau nghĩ cách đi? Cậu xem Dương Nhất Hàng lại rơi vào ký ức đau thương, không hề đáp lời. Vương Dương khóe miệng co giật, chỉ trầm mặc có ích lợi gì, nghĩ cách lên lầu bốn trước rồi tính sau a. Cậu nằm vật xuống giường, bắt chéo chân. Vương Dương hai tay giao nhau gối sau đầu, nhàm chán nhìn trần nhà phòng bệnh, và cửa máy điều hòa nằm trên trần nhà.
A? Máy điều hòa….A!
Như nghĩ ra cái gì, Vương Dương trong mắt lóe sáng, bật người dậy khiến mấy người khác hoảng sợ.
“Tôi có cách lên lầu rồi!” Tuy không biết cách này có được không, nhưng đây là biện pháp an toàn nhất có khả năng thực hiện nhất.
“Dương Dương, có biện pháp gì vậy? Nhìn cậu đột nhiên như điện giật, làm tôi sợ hế hồn.” Kiều Phi Vũ làm bộ ôm ngực thống khổ, trong mắt lại tràn đầy ý cười nhìn Vương Dương sắc mặt hưng phấn sáng lạn mê người, ai ~ thật đúng là, xem mà không ăn được thì quá đau khổ.
“Muốn chết phải không? Mau xóa bỏ biệt danh ông gọi tôi.” Cậu trừng mắt người kia giả bộ Tây Thi ôm ngực, tự kỷ diễn trò vui sướng vô cùng. Vương Dương tiếp tục nói ra giả thuyết của mình. “Chúng ta có thể thử đi lỗ thông gió. Lỗ thông gió lớn như vậy, chắc là có thể đi vào, có lẽ còn có thể lên lầu bốn, không cần trực tiếp chạm mặt cương thi.”
“Cậu xác định?” Trầm Phương ngửa đầu nhìn cửa thông gió, chớp mắt, nuốt nước miếng. Tình cảnh này chỉ xuất hiện trong phim ảnh, không nghĩ tới sẽ có ngày làm thử một lần tại hiện thực.
“Chúng ta cứ thử xem.” Nghe Vương Dương nêu ý kiến, Dương Nhất Hàng trong mắt sáng rỡ dường như lấy lại tinh thần, đứng lên, ngẩng đầu xem xét cửa thông gió.
Ngay lúc mọi người ngửa đầu nhìn cửa thông gió, thì dưới ánh mắt mọi người nó phát ra thật nhỏ tiếng vang? Tiếng vang phát ra ngày càng lớn, miếng chắn ở cửa thông gió cũng bắt đầu di động…..
Nhìn cảnh thần kỳ trước mắt, Vương Dương nhíu mày bất mãn nói thầm.
“Mụ nội, sẽ không phải là cương thi cũng nghĩ ra cách này đi?”
Cương thi con nít âm thanh nỉ non khóc kêu rất nhanh đem trên dưới mấy tầng lầu cương thi hấp dẫn lại đây. Xuyên thấu qua tấm kính, thấy toàn bộ trên hành lang lục tục xuất hiện rất nhiều cương thi mặc đồ bệnh nhân, áo blouse trắng, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo hướng đến căn phòng có cương thi con nít thét chói tai. Càng ngày càng nhiều, sóng cương thi mãnh liệt.
Vương Dương vẫn quan sát tình huống bên ngoài, đột nhiên thở dài ngẩng đầu hình thành góc bốn mươi lăm độ, biểu tình ưu thương.
Tiếu Dịch liếc cậu, nhíu mày hỏi.
“Làm sao thế?”
“Ai, nhớ ngày đó tôi chơi trò Yên Tĩnh Lĩnh và khi xem điện ảnh, đám cương thi y tá kia thật sự là gợi cảm, dáng người đẹp, váy ngắn lộ ra chân dài thon thả xinh đẹp bá cháy luôn ~” Vương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân ảo tưởng dáng người và váy ngắn của nữ y tá. “Thật sự làm tôi kinh diễm một phen. Hiện tại tôi cũng là ở bệnh viện, cũng gặp phải cương thi y tá, vốn còn muốn miên man nghĩ, ai biết….sự thật tàn khốc, ai ~” Lại thở dài một hơi, Vương Dương vô cùng cảm khái.
“……”
“Ê! Ông nói gì đi chứ?” Vương Dương giận.
“……”
Được rồi, cùng tên mặt lạnh thảo luận đề tài này, căn bản chính là sai lầm…..Vương Dương lặng lẽ quay đầu úp mặt vô tường.
Nhưng kỳ thật đứng cạnh bọn họ Kiều Phi Vũ tò mò hỏi.
“Sao sao? Cương thi y tá bên ngoài không gợi cảm à?”
Nói xong vươn dài cổ nhìn ra ngoài. Hỗn loạn trong đàn cương thi bệnh nhân và bác sĩ nam, quả thực còn tới lui không ít cương thi y tá. Bất quá đợi Kiều Phi Vũ nhìn kỹ lúc sau, cũng trầm mặc.
“Hắc, còn gợi cảm? Nói là thịt cảm còn quá….” Vương Dương khô khốc cười, buồn bực nhìn bên ngoài cửa không ngừng đi qua bầy cương thi y tá. Có cương thi y tá có thể khi còn sống dáng người đầy đặn, sau khi biến cương thi không biết ngâm thế nào mà thân hình phù thũng, đem áo y tá banh căng phồng tựa như sắp rách. Làn da xanh trắng tràn đầy gân xanh mạch máu, mắt cá chết lồi ra, cặp môi dày đen thui, khóe miệng còn nhễu nhão dịch nâu vàng.
Lại nói cái khác cương thi y tá, hình dáng thì khỏi nói. Vóc dáng thấp bé, ngũ quan biến hình trình độ làm người ta hoài nghi nó không khác gì khi cô còn sống. Khoảng cách hai mắt có thể thêm một đôi mắt nữa.
Tóm lại, xấu nhất cương thi y tá đều tụ tập trong bệnh viện Đông Giang. Ngay cả y phục y tá cũng thiết kế khó coi vô cùng thê thảm. Có lẽ dù là cương thi y tá thân hình đẹp nhất, mặc đồ trắng y tá vừa rộng vừa dài đến đầu gối thì tuyệt đối không khả năng có gì mỹ cảm, càng miễn bàn gợi cảm.
Thấy nguyên bản ở lầu ba lầu bốn cương thi đều bị tiếng khóc của cương thi con nít hấp dẫn, lục tục bu lại. Nhóm Vương Dương định nhân cơ hội tốt này, khi thang lầu không có cương thi, lặng lẽ đi lên.
Đem cửa đẩy ra nhìn sang bên trái bầy cương thi lướt qua, xác định chúng nó sẽ không lưu ý phía sau, mấy người nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi ra chạy về hướng thang lầu bên phải.
Vương Dương làm gương trước tiên chạy lên cầu thang, mới tiến vài bước ngẩng đầu nhìn cửa lầu bốn, buồn bực muốn mắng chửi người. Hèn chi tầng lầu này tụ tập nhiều cương thi như vậy. Thì ra cửa lầu bốn bị cửa sắt chặn lại, khóa mấy ống khóa. Kỳ thật có ống khóa cũng không sao, cậu có thể mở ra ngay sau vài phút, nhưng bên trong cửa sắt chặn đầy cái ghế ngăn tủ linh tinh, thì làm sao bây giờ? Cho dù cậu có mở ra cửa sắt cũng chui vào không được, còn có thể bị tạp vật đè thành tàn tật. Hèn chi cương thi đều chỉ vây quanh thang lầu, thì ra là vì không thể đi lên. Nhưng nếu hướng phương diện tốt nghĩ, cửa bị chặn, em trai Dương Nhất Hàng sinh tồn tỷ lệ lớn hơn nhiều. Dù sao cương thi dưới lầu đều không thể xông tới mà.
Không biết hiện tại bên trong tình huống như thế nào? Nhưng mà cửa sắt đã bị chặn, làm sao lên đây? Bay qua ư?
Vương Dương đang suy nghĩ nên giải quyết thế nào, chợt nghe *Gào——–* Một tiếng chói tai. Tiếu Dịch mau tay lẹ mắt rút ra dao găm hướng chỗ phát âm bay đi, chặt đứt cổ cương thi không biết từ đâu chạy ra gào to. Đáng tiếc vẫn là muộn một bước, vừa mới cương thi kêu to thanh âm mặc dù ngắn ngủi, nhưng vẫn là hấp dẫn số ít cương thi. Bầy cương thi bắt đầu trở lại hướng tới gần bọn họ.
“Đi! Lui lại trước!” Vương Dương hô to đoàn người, nhanh nhẹn nhảy xuống lầu, xoay người chạy hướng hành lang khác.
“Đi không coi ngày a, trên lầu cửa bị chặn, xem ra không thể đi lên, phải nghĩ cách khác.” Không phải cậu cố ý đả kích lòng tự tin của mọi người. Nhưng tình huống hiện tại thật sự là bi kịch. Trải qua nhiều gian nan tiến bệnh viện, không thể lên lầu, đằng sau lại bị đại quân cương thi truy đuổi, không biết chạy tới khi nào mới dứt.
Nhất là cậu từng mơ được bầy cương thi y tá có dáng người nóng bỏng đuổi theo. Nhưng sự thật biến thành đàn cương thi y tá mập mạp hình thù kỳ quái mặc đủ loại áo trắng mũ trắng các chị và bác gái truy đuổi, Vương Dương tâm tình vô cùng buồn bực.
Cũng nhờ ơn bầy cương thi y tá các chị các bác gái kiên trì không ngừng điên cuồng đuổi theo khích lệ, cho Vương Dương mỗi khi muốn dừng chân thở dốc, nhìn phía sau liền hăng máu chạy như điên. So với bị thú dữ rượt còn có hiệu quả…..
Vương Dương cùng đằng sau đám cương thi chạy vòng vòng quanh bệnh viện. Cậu thở hồng hộc, cảm thấy mấy năm nay lượng vận động tại vài ngày này đều bù lại. Bên cạnh Tiếu Dịch bỗng nhiên ngừng bước, ôm cậu tránh vào phòng bệnh gần đó. Mặt sau đám người thấy vậy cũng lập tức tiến vào. Vừa mới đóng cửa, qua khe hở chợt thấy phía trước lại đến đây một đoàn cương thi. Quá nguy hiểm, thiếu chút nữa bị hai mặt kẹp chặt thành cá trong chậu.
“Anh bạn làm không tồi, phản ứng nhanh nhẹn! Nếu không phải ông phát giác ra, chúng ta thiếu chút nữa bị chúng bắt.” Vương Dương nhấc tay kẹp cái cổ tái nhợt của Tiếu Dịch, cười đến lộ ra hàm răng trắng, không chút nào keo kiệt biểu đạt tâm tình cảm kích.
Lại một lúc Vương Dương buông tay ra, đi tới giường bệnh, xem xét thấy giường coi như sạch sẽ liền ngồi lên trên. Lung lay cái chân chạy muốn rút gân, cậu hỏi Dương Nhất Hàng.
“Cái kia, Dương Nhất Hàng, tuy lầu bốn đã bị ngăn chặn, nhưng mà nhờ thế thì khả năng em trai anh còn sống càng lớn. Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào đi lên. Cứ ở đây bị cương thi đuổi bắt, sợ là em trai anh không có việc gì, chúng ta trước hết đã gặp chuyện.”
Dương Nhất Hàng nhìn tay mình, cúi đầu trầm mặc một lúc, nói.
“Tôi…..tôi cũng không biết, có lẽ em trai tôi đã chết rồi. Nhưng mà, tôi nhất định phải nhìn thấy nó một mặt, mặc kệ dùng phương pháp gì, tôi phải nghĩ cách đi lên.”
Vậy cũng mau nghĩ cách đi? Cậu xem Dương Nhất Hàng lại rơi vào ký ức đau thương, không hề đáp lời. Vương Dương khóe miệng co giật, chỉ trầm mặc có ích lợi gì, nghĩ cách lên lầu bốn trước rồi tính sau a. Cậu nằm vật xuống giường, bắt chéo chân. Vương Dương hai tay giao nhau gối sau đầu, nhàm chán nhìn trần nhà phòng bệnh, và cửa máy điều hòa nằm trên trần nhà.
A? Máy điều hòa….A!
Như nghĩ ra cái gì, Vương Dương trong mắt lóe sáng, bật người dậy khiến mấy người khác hoảng sợ.
“Tôi có cách lên lầu rồi!” Tuy không biết cách này có được không, nhưng đây là biện pháp an toàn nhất có khả năng thực hiện nhất.
“Dương Dương, có biện pháp gì vậy? Nhìn cậu đột nhiên như điện giật, làm tôi sợ hế hồn.” Kiều Phi Vũ làm bộ ôm ngực thống khổ, trong mắt lại tràn đầy ý cười nhìn Vương Dương sắc mặt hưng phấn sáng lạn mê người, ai ~ thật đúng là, xem mà không ăn được thì quá đau khổ.
“Muốn chết phải không? Mau xóa bỏ biệt danh ông gọi tôi.” Cậu trừng mắt người kia giả bộ Tây Thi ôm ngực, tự kỷ diễn trò vui sướng vô cùng. Vương Dương tiếp tục nói ra giả thuyết của mình. “Chúng ta có thể thử đi lỗ thông gió. Lỗ thông gió lớn như vậy, chắc là có thể đi vào, có lẽ còn có thể lên lầu bốn, không cần trực tiếp chạm mặt cương thi.”
“Cậu xác định?” Trầm Phương ngửa đầu nhìn cửa thông gió, chớp mắt, nuốt nước miếng. Tình cảnh này chỉ xuất hiện trong phim ảnh, không nghĩ tới sẽ có ngày làm thử một lần tại hiện thực.
“Chúng ta cứ thử xem.” Nghe Vương Dương nêu ý kiến, Dương Nhất Hàng trong mắt sáng rỡ dường như lấy lại tinh thần, đứng lên, ngẩng đầu xem xét cửa thông gió.
Ngay lúc mọi người ngửa đầu nhìn cửa thông gió, thì dưới ánh mắt mọi người nó phát ra thật nhỏ tiếng vang? Tiếng vang phát ra ngày càng lớn, miếng chắn ở cửa thông gió cũng bắt đầu di động…..
Nhìn cảnh thần kỳ trước mắt, Vương Dương nhíu mày bất mãn nói thầm.
“Mụ nội, sẽ không phải là cương thi cũng nghĩ ra cách này đi?”
Danh sách chương