Edit: Bạch Lan Tửu
Từ trước đến nay Ngọc Châu luôn là người nói chuyện giữ lời, nếu nói nhận quân xử trí thì toàn bộ đều giao ra.
Mà từ khi Nghiêu Mộ Dã gặp gỡ Ngọc Châu đến nay, tuy rằng đã khai trai ăn thịt, nhưng là có rất nhiều trêu chọc vẫn e sợ Ngọc Châu không vui, cho nên tất nhiên phải thu liễm.
Hiện tại có một lần được bỏ lệnh cấm, toàn bộ suy nghĩ tinh quái ngập đầu đều mau chóng hóa yêu, mắt thấy lập tức bắt đầu gây hại cho nhân gian.
Lời này nói ra chính là nước đã hát đi, cuối cùng Ngọc Châu bị cái đuôi rồng này khuấy cho lăn lộn trên giường đến không nhẹ.
Đến ngày thứ hai, đều là phiền thánh giá Hoàng thượng ôm Ngọc Châu đi dùng thiện, sau đó đế vương lâm triều, Ngọc Châu thì đương nhiên là lại hung hăng ngủ một giấc.
Tới giữa trưa, Bảo Phù lung la lung lay đi từ thiên điện sang, vào điện rồi thì đứng trước long sàng, duỗi cái tay nhỏ béo núng ra nắm lấy tóc rơi tán loạn của mẫu thân, Ngọc Châu mở mắt ra, thấy một đôi bảo bối bụ bẫm đang cười hì hì với nàng.
Hỏa ra là Lý nhi cũng đi theo đệ đệ đến quấy rầy dì không cho ngủ yên.
Lúc Lý nhi mới rời xa mẫu thân, khóc loạn một thời gian thật dài, đến khi nhóc có thể nói, trong miệng vẫn luôn gọi nương nương, ngay cả bà vú ôm dỗ dành cũng không được.
Ngọc Châu không có biện pháp, lại đau lòng đứa nhỏ này phải xa mẫu thân, cho nên ôm Lý nhi dỗ dành, còn nuôi một ít thỏ trắng, loại cầu nhung lông mềm đáng yêu trong cung nhằm phân tán một ít tinh lực của hài nhi. Bảo Phù này thế mà chơi đến thoải mái vui vẻ, hôm qua còn mang con chó lớn mới học cưỡi xong đến đùa biểu ca vui vẻ.
Dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, thời gian lâu dần cũng dần phai nhạt nỗi đau khi phải rời xa mẫu thân, hôm nay Lý nhi thế nhưng lại trừng đôi mắt to, đi theo phía sau Bảo Phù, cười đến vui vẻ.
Ngọc Châu thân mặc tơ lụa mềm mại, đứng dậy ôm hai tiểu bảo bối lên giường, cũng bọn nhỏ cười đùa vui vẻ một trận.
Lý nhi kia cai sữa rất muộn, đối với nữ tử có bộ ngự.c mềm mại vẫn luôn có hảo cảm tự nhiên, hiện tại được dì ôm trong ngực, đương nhiên là cúi đầu nhỏ xù xù muốn ăn sữa.
Bảo Phù vừa thấy lập tức không cho, mẫu thân của nhóc sao có thể để hài tử khác thân cận như thế, cho nên duỗi tay mập mạp đẩy đẩy khuôn mặt nhỏ non mềm của Lý nhi, một bên cũng học biểu ca, gấp không chờ nổi mà chui vào trong ngực mẫu thân.
Đến khi Nghiêu Mộ Dã đi vào đại điện, nhìn thấy chính là hình ảnh hai chú chó nhỏ tranh nhau ầm ĩ muốn ăn sữa.
Mặt đế vương lập tức đen lại, vén long bào lên sải bước đến trước long sàng, xách hai đứa nhỏ tham ăn lên, mở miệng: "Nàng để mặc chúng nó làm loạn?"
Ngọc Châu sao có thể mặc chúng nó, chỉ là thân thể thật sự bủn rủn, thêm nữa là muốn đối phó với hai tiểu gia hỏa bụ bẫm núng nính thịt, đương nhiên là không có sức lực đẩy ra, hiện giờ lại bị nam nhân ngang ngước này úp cho cái nồi "không cách quản giáo", thật sự là có chút "tuyết rơi tháng sáu" (ý chỉ chuyện kì quái, lạ lùng, mùa hè mà lại có tuyết rơi).
Lúc này Nghiêu Mộ Dã ném Lý nhi đang sắp nhè miệng khóc nhè qua một bên, sau đó nói với Bảo Phù đang cười khanh khách với hắn: "Lần sau còn làm loạn với mẹ ngươi, sẽ đánh mông ngươi!"
Bảo Phù mới nghe không hiểu lời cha nói, từ nhỏ đến lớn nhóc đều ngoan, mông nhỏ vẫn là thanh thanh bạch bạch, chưa từng bị ai đánh, tuy rằng bị cha xách lên, chính là thân mình nhỏ lại nhích tới nhích lui, muốn cha nâng lên cao.
Nghiêu Mộ Dã liền thuận thế nâng nhóc lên cao, đùa vui đến mức cái miệng nhỏ của Bảo Phù cười như một đóa hoa nở rộ, mà Lý nhi ở một bên nhìn cũng cảm thấy mới mẻ, cực kỳ hâm mộ, cũng muốn dượng nâng nó lên cao, đáng tiếc là Nghiêu Mộ Dã lại không phản ứng lại nó.
Ngay cả Ngọc Châu vừa rời giường, đang đứng rửa mặt cũng không nhìn được: "Nhị tỷ ta đi Nam địa, phó thác hài tử cho ta, chàng cũng không thể khắt khe với nó."
Nghiêu Mộ Dã dùng một tay ôm tiểu Lý nhi đáng thương lê, đối phó qua loa mà đỉnh đỉnh: "Nhìn khuôn mặt này càng ngày càng giống tên cha kia của nó, chẳng lẽ nàng còn muốn ta có lòng đối đãi nó như con trai ruột?"
Ngọc Châu chừng mắt liếc hắn một cái, sau khi lau mặt, lập tức ôm Lý nhi trở lại trong ngực.
Đúng lúc này, đột nhiên có một nội quan vội vã tiến vào, quỳ gối trước đế vương: "Khởi bẩm bệ hạ, Thụy An Công chúa..... ra ngoài bị cướp."
Thụy An là phong hào của Nghiêu Xu Đình, nàng đã gả cho Uất Trì Đức Hiền cho nên đương nhiên không ở trong cung, mà là ở trong phủ Tướng quân của Uất Trì Đức Hiền.
Chiến sự ngưng được một nawmm tuy rằng trong kinh thành không thể nói là hưng thịnh phồn hoa nhưng trị an vẫn được coi là tốt, chính là ở ngay dưới chân thiên tử lại xảy ra việc Công chúa bị bắt cóc, thật sự là nghe mà rợn cả người, không biết kẻ nào lại có lá gan lớn tày trời như vậy, dám đến nhổ một cọng râu rồng.
Kỳ thật việc này cũng là chuyện có nguyên nhân, bởi vì Nghiêu Xu Đình và Uất Trì Đức Hiền xảy ra xung đột, thế mà lại sinh ra suy nghĩ rời nhà mấy ngày ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Đáng tiếc đô thành Lương triều không được phồn hoa như Nam địa,nơi có thể đi giải tỏa thật sự không nhiều lắm, nên Nghiêu Xu Đình liền đi Tịnh Vị phường ở vùng ngoại ô thưởng thức đồ ăn chay mấy ngày.
Tịnh Vị phường này chính là do một vị cư sĩ lưu lạc từ Nam địa đến đây mở ra, phong vị đều là hương vị chính tông của đô thành Nam triều, hương vị của nguyên liệu nấu món ăn chay thật sự là gợi người ta nhớ nhung chốn cũ, cho nên tuy là địa điểm hơi chật lại vẫn thường có một ít quý nhân lưu lạc từ Nam địa đến lại đây thưởng thức rồi ở lại mấy ngày, thuận tiện còn có thể ngâm suối nước nóng một chút. Kinh doanh như vậy chừng hai năm, cũng coi như là có chút danh tiếng ở kinh thành.
Nghiêu Xu Đình che dấu thân phận, sau khi đến đây thưởng thức vài lần, thật sự yêu thích, cũng đã từng mời ca ca đến nếm thử, nhưng là bởi vì lúc ấy Ngọc Châu vẫn còn chậm chạp chưa về, sao Nghiêu Mộ Dã còn có tâm tình đi ăn uống, thế nên không cùng muội muội cải trang đi.
Mà lúc Nghiêu Xu Đình ở lại thực phường này, vào khoảng nửa đêm có kẻ trộm lẻn vào trong phòng bắt cóc nàng đi, còn đám thị vệ cùng đi với nàng đã đều bị bất tỉnh bởi vì trong thức ăn có bỏ thuốc mê, sau đó bị đao pháp lưu loát cắt cổ.
Một nhà chủ tiệm cũng biến mất theo Nghiêu Xu Đình bị bắt cóc, không hề thấy tăm hơi bóng dáng nữa.
Sau khi Nghiêu Mộ Dã hỏi rõ nguyên nhân, ấn đường đều chau lại gắt gao, hỏi: "Uất Trì Đức Hiền đâu?"
"Sau khi tiểu Tướng quân nghe được tin tức, lập tức dẫn theo thuộc hạ đi phong tỏa bến tàu và trạm dịch ở khắp nơi, hẳn là đang ở thực phường kia tìm kiếm manh mối tung tích bọn bắt có đi!"
Giọng nói Nghiêu Mộ Dã lạnh lùng: "Nếu có thể nhẫn nại ẩn náu ở Bắc địa mở cửa tiệm hai năm, đương nhiên đã để tâm đến Nghiêu Xu Đình, kế hoạch bắt cóc lần này chu đáo, sao có thể chạy trốn từ bến tàu trạm dịch, chỉ sợ là có đường trốn khác, kêu Uất Trì Đức Hiền trở về, trẫm có chuyện nói với hắn."
Đến khi Uất Trì Đức Hiền cảm nhận được, chỉ bằng thời gian một đêm, sắc mặt của người thanh niên này đã trở nên cực kỳ khó coi.
Nghiêu Mộ Dã lạnh lùng nhìn muội phu đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, hung hăng cho hắn một cái tát, nói; "Nói, vì sao Nghiêu Xu Đình lại tức giận bỏ đi?"
Hiện tại trong lòng Uất Trì Đức Hiền đã sinh ra một trận lửa, hắn đã đích thân đến hiện trường, cả phòng cả tiệm đều là máu, chỉ độc không thấy bóng dáng Nghiêu Xu Đình, lúc này đừng nói Bắc đế đánh hắn một cái tát, đến ngay chính hắn còn muốn hung hăng cho mình một trận.
"Không biết Đình nhi nghe được tiếng gió từ nơi nào, nói thần nuôi nữ nhân ở bên ngoài, cho nên làm loạn với thần....."
Nghe nói hắn ta đến đây, Nghiêu Mộ Dã cũng đoán được lý do đại khái, tính tình của muội muội hắn thế nào, hắn hiểu rất rõ, lại thêm việc ngựa ốm[1] Dương Châu của Bạch Thất thiếu gia năm đó kíc.h thích, nên đối với việc nam nhân nuôi người bên ngoại càng không thể nhẫn nhịn.
[1] 瘦马 (ngựa ốm); Ý chỉ những cô gái đi quyến rũ đàn ông.
Hiện tại đột nhiên nghe được lời đồn, ước chừng là muốn làm loạn với Uất Trì Đức Hiền, mà từ trước đến nay vị muội phu này là người nói không nhiều lắm, có lẽ là không dỗ muội muội cho tốt, để mặc nàng ra khỏi phủ.
"Khốn kiếp! Nó muốn ra khỏi phủ ngươi liền tùy nó? Chẳng lẽ không biết có khi nữ nhân đi rồi sẽ không về nữa?"
Đối với điểm này, Bắc đế thật sự là đã có cơ hội thiết thân khắc cốt, chỉ hận bản thân không sớm răn dạy muội phu loại tối kỵ này, thế nên hôm nay gặp phải việc ngoài ý muốn không kịp trở tay thế này.
Uất Trì Đức Hiền nghe xong khiển trách của Hoàng đế, mặt không cảm xúc, chính là bàn tay kia lại xiết đến gắt gao: "Thần nhất định cứu Đình nhi trở về."
Nghiêu Mộ Dã mạnh mẽ hít một hơi, cảm thấy về tin đồn nhảm của muội phu cũng là không thể hiểu nổi, ước chừng là bị người có tâm cố tình thiết kế, hắn bình ồn lại tâm tư, mở miệng nói: "Mất công tàn sát rồi bắt cóc như vậy, tính mạng Xu Đình hẳn là tạm thời không đáng ngại, lại không biết bọn bắt có chuẩn bị đưa ra cái loại yêu cầu gì đây."
Đúng như suy đoán của Nghiêu Mộ Dã vậy, vào đêm tàn sát ở thực phường kia, Nghiêu Xu Đình đang hôn mê bất tỉnh bị bọc trong tấm thảm, giấu trong khoang thuyền của một chiếc thuyền nhỏ đặc chế, vận chuyển thẳng đến Nam địa.
Một nam nhân bọc kín áo choàng dày nặng đã sớm đứng ở đầu thuyền, chờ tiếp ứng món hàng hóa đặc biệt này.
Đợi tới khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nghiêu Xu Đình lộ từ trong tấm thảm ra, cằm càng có vẻ nhọn hơn, lộ ra vài phần trắng bệch vô lực. Người nọ đặt ngón tay lên má Nghiêu Xu Đình chà sát mấy cái xong lập tức bế người lên, đi về hướng xe ngựa.
Đến khi xe ngựa một đường tránh rung chuông dừng lại trước cửa một tòa phủ trạch có chút lâu năm, người nọ lập tức ôm Xu Đình vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ xuống xe.
Chính là đi chưa được mấy bước đã nghe từ sau cánh cửa có người bình tính hỏi: "Đi đâu vậy?"
Ánh sáng từ đèn lồng treo trên cửa hắt xuống, chiếu rọi một thân hình cao gầy, một nam tử văn nhã đang đứng chờ ở phía trước.
"Đại ca......"
Hiện tại cũng coi như là Bạch Thất thiếu gia đã thoát khỏi dáng vẻ ngây ngô lúc trước, càng đã là một mình gánh vác một phương, thân là một trụ cột vững vàng trong nhóm tướng quân trẻ tuổi, nhưng mỗi lần đối mắt với đại ca nhà hắn, là vẫn là không đủ tự tin như cũ.
Bạch Thủy Lưu từ từ bước đến, vén tấm vải che mặt nữ tử lên nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay, lại đột nhiên dùng một chút lực, hung hăng cho đệ đệ hắn một cái tát.
"Làm loạn, khổ tâm ẩn nấp nhiều năm, đệ lại chỉ vì muốn bắt lấy Nghiêu Xu Đình mà hủy đi mấy phần sản nghiệp trong chốc lát!"
Sau khi Bạch Thủy Thanh gắng gượng ăn một cái tát, nói: "Đệ biết đại ca có ý ám sát Nghiêu Mộ Dã, hoặc là cướp lấy Viện Ngọc Châu như thịt đầu quả tim của hắn. Chính là hai người kia chưa bao giờ xuất hiện trong thực phường. Nghiêu Mộ Dã càng là coi chừng cực nghiêm đối với nữ nhân kia của hắn, căn bản là không có dư ra cơ hội nào. Vậy thay vì biến thực phường thành quân cờ chết thì chi bằng cướp một người về đây."
Cũng không thấy Bạch Thủy Lưu giống muốn trách móc vị thất đệ mà hắn tương đối nể trọng này quá nặng nề, cảm thấy lần này hắn ta đúng là đã làm loạn, nhíu mày nói: "Đệ không thể nào một lần đã bắt được Nghiêu Mộ Dã, chỉ bắt muội muội hắn về, là đang muốn khơi mào chiến tranh giữa Nam Bắc triều sao?"
Bạch Thất thiếu gia hơi hơi mỉm cười, trên mặt là vẻ âm trầm khó nói nên lời: "Sỉ nhục năm đó khó mà rửa cho sạch, xin ca ca tha thứ cho đệ làm theo cảm tính, còn về bên phía Bắc địa kia, đệ đã sắp xếp người đòi tiền chuộc, làm việc theo tác phong thổ phỉ, có chỗ nào liên quan đến Nam địa chứ?"
- ------------
Từ trước đến nay Ngọc Châu luôn là người nói chuyện giữ lời, nếu nói nhận quân xử trí thì toàn bộ đều giao ra.
Mà từ khi Nghiêu Mộ Dã gặp gỡ Ngọc Châu đến nay, tuy rằng đã khai trai ăn thịt, nhưng là có rất nhiều trêu chọc vẫn e sợ Ngọc Châu không vui, cho nên tất nhiên phải thu liễm.
Hiện tại có một lần được bỏ lệnh cấm, toàn bộ suy nghĩ tinh quái ngập đầu đều mau chóng hóa yêu, mắt thấy lập tức bắt đầu gây hại cho nhân gian.
Lời này nói ra chính là nước đã hát đi, cuối cùng Ngọc Châu bị cái đuôi rồng này khuấy cho lăn lộn trên giường đến không nhẹ.
Đến ngày thứ hai, đều là phiền thánh giá Hoàng thượng ôm Ngọc Châu đi dùng thiện, sau đó đế vương lâm triều, Ngọc Châu thì đương nhiên là lại hung hăng ngủ một giấc.
Tới giữa trưa, Bảo Phù lung la lung lay đi từ thiên điện sang, vào điện rồi thì đứng trước long sàng, duỗi cái tay nhỏ béo núng ra nắm lấy tóc rơi tán loạn của mẫu thân, Ngọc Châu mở mắt ra, thấy một đôi bảo bối bụ bẫm đang cười hì hì với nàng.
Hỏa ra là Lý nhi cũng đi theo đệ đệ đến quấy rầy dì không cho ngủ yên.
Lúc Lý nhi mới rời xa mẫu thân, khóc loạn một thời gian thật dài, đến khi nhóc có thể nói, trong miệng vẫn luôn gọi nương nương, ngay cả bà vú ôm dỗ dành cũng không được.
Ngọc Châu không có biện pháp, lại đau lòng đứa nhỏ này phải xa mẫu thân, cho nên ôm Lý nhi dỗ dành, còn nuôi một ít thỏ trắng, loại cầu nhung lông mềm đáng yêu trong cung nhằm phân tán một ít tinh lực của hài nhi. Bảo Phù này thế mà chơi đến thoải mái vui vẻ, hôm qua còn mang con chó lớn mới học cưỡi xong đến đùa biểu ca vui vẻ.
Dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, thời gian lâu dần cũng dần phai nhạt nỗi đau khi phải rời xa mẫu thân, hôm nay Lý nhi thế nhưng lại trừng đôi mắt to, đi theo phía sau Bảo Phù, cười đến vui vẻ.
Ngọc Châu thân mặc tơ lụa mềm mại, đứng dậy ôm hai tiểu bảo bối lên giường, cũng bọn nhỏ cười đùa vui vẻ một trận.
Lý nhi kia cai sữa rất muộn, đối với nữ tử có bộ ngự.c mềm mại vẫn luôn có hảo cảm tự nhiên, hiện tại được dì ôm trong ngực, đương nhiên là cúi đầu nhỏ xù xù muốn ăn sữa.
Bảo Phù vừa thấy lập tức không cho, mẫu thân của nhóc sao có thể để hài tử khác thân cận như thế, cho nên duỗi tay mập mạp đẩy đẩy khuôn mặt nhỏ non mềm của Lý nhi, một bên cũng học biểu ca, gấp không chờ nổi mà chui vào trong ngực mẫu thân.
Đến khi Nghiêu Mộ Dã đi vào đại điện, nhìn thấy chính là hình ảnh hai chú chó nhỏ tranh nhau ầm ĩ muốn ăn sữa.
Mặt đế vương lập tức đen lại, vén long bào lên sải bước đến trước long sàng, xách hai đứa nhỏ tham ăn lên, mở miệng: "Nàng để mặc chúng nó làm loạn?"
Ngọc Châu sao có thể mặc chúng nó, chỉ là thân thể thật sự bủn rủn, thêm nữa là muốn đối phó với hai tiểu gia hỏa bụ bẫm núng nính thịt, đương nhiên là không có sức lực đẩy ra, hiện giờ lại bị nam nhân ngang ngước này úp cho cái nồi "không cách quản giáo", thật sự là có chút "tuyết rơi tháng sáu" (ý chỉ chuyện kì quái, lạ lùng, mùa hè mà lại có tuyết rơi).
Lúc này Nghiêu Mộ Dã ném Lý nhi đang sắp nhè miệng khóc nhè qua một bên, sau đó nói với Bảo Phù đang cười khanh khách với hắn: "Lần sau còn làm loạn với mẹ ngươi, sẽ đánh mông ngươi!"
Bảo Phù mới nghe không hiểu lời cha nói, từ nhỏ đến lớn nhóc đều ngoan, mông nhỏ vẫn là thanh thanh bạch bạch, chưa từng bị ai đánh, tuy rằng bị cha xách lên, chính là thân mình nhỏ lại nhích tới nhích lui, muốn cha nâng lên cao.
Nghiêu Mộ Dã liền thuận thế nâng nhóc lên cao, đùa vui đến mức cái miệng nhỏ của Bảo Phù cười như một đóa hoa nở rộ, mà Lý nhi ở một bên nhìn cũng cảm thấy mới mẻ, cực kỳ hâm mộ, cũng muốn dượng nâng nó lên cao, đáng tiếc là Nghiêu Mộ Dã lại không phản ứng lại nó.
Ngay cả Ngọc Châu vừa rời giường, đang đứng rửa mặt cũng không nhìn được: "Nhị tỷ ta đi Nam địa, phó thác hài tử cho ta, chàng cũng không thể khắt khe với nó."
Nghiêu Mộ Dã dùng một tay ôm tiểu Lý nhi đáng thương lê, đối phó qua loa mà đỉnh đỉnh: "Nhìn khuôn mặt này càng ngày càng giống tên cha kia của nó, chẳng lẽ nàng còn muốn ta có lòng đối đãi nó như con trai ruột?"
Ngọc Châu chừng mắt liếc hắn một cái, sau khi lau mặt, lập tức ôm Lý nhi trở lại trong ngực.
Đúng lúc này, đột nhiên có một nội quan vội vã tiến vào, quỳ gối trước đế vương: "Khởi bẩm bệ hạ, Thụy An Công chúa..... ra ngoài bị cướp."
Thụy An là phong hào của Nghiêu Xu Đình, nàng đã gả cho Uất Trì Đức Hiền cho nên đương nhiên không ở trong cung, mà là ở trong phủ Tướng quân của Uất Trì Đức Hiền.
Chiến sự ngưng được một nawmm tuy rằng trong kinh thành không thể nói là hưng thịnh phồn hoa nhưng trị an vẫn được coi là tốt, chính là ở ngay dưới chân thiên tử lại xảy ra việc Công chúa bị bắt cóc, thật sự là nghe mà rợn cả người, không biết kẻ nào lại có lá gan lớn tày trời như vậy, dám đến nhổ một cọng râu rồng.
Kỳ thật việc này cũng là chuyện có nguyên nhân, bởi vì Nghiêu Xu Đình và Uất Trì Đức Hiền xảy ra xung đột, thế mà lại sinh ra suy nghĩ rời nhà mấy ngày ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Đáng tiếc đô thành Lương triều không được phồn hoa như Nam địa,nơi có thể đi giải tỏa thật sự không nhiều lắm, nên Nghiêu Xu Đình liền đi Tịnh Vị phường ở vùng ngoại ô thưởng thức đồ ăn chay mấy ngày.
Tịnh Vị phường này chính là do một vị cư sĩ lưu lạc từ Nam địa đến đây mở ra, phong vị đều là hương vị chính tông của đô thành Nam triều, hương vị của nguyên liệu nấu món ăn chay thật sự là gợi người ta nhớ nhung chốn cũ, cho nên tuy là địa điểm hơi chật lại vẫn thường có một ít quý nhân lưu lạc từ Nam địa đến lại đây thưởng thức rồi ở lại mấy ngày, thuận tiện còn có thể ngâm suối nước nóng một chút. Kinh doanh như vậy chừng hai năm, cũng coi như là có chút danh tiếng ở kinh thành.
Nghiêu Xu Đình che dấu thân phận, sau khi đến đây thưởng thức vài lần, thật sự yêu thích, cũng đã từng mời ca ca đến nếm thử, nhưng là bởi vì lúc ấy Ngọc Châu vẫn còn chậm chạp chưa về, sao Nghiêu Mộ Dã còn có tâm tình đi ăn uống, thế nên không cùng muội muội cải trang đi.
Mà lúc Nghiêu Xu Đình ở lại thực phường này, vào khoảng nửa đêm có kẻ trộm lẻn vào trong phòng bắt cóc nàng đi, còn đám thị vệ cùng đi với nàng đã đều bị bất tỉnh bởi vì trong thức ăn có bỏ thuốc mê, sau đó bị đao pháp lưu loát cắt cổ.
Một nhà chủ tiệm cũng biến mất theo Nghiêu Xu Đình bị bắt cóc, không hề thấy tăm hơi bóng dáng nữa.
Sau khi Nghiêu Mộ Dã hỏi rõ nguyên nhân, ấn đường đều chau lại gắt gao, hỏi: "Uất Trì Đức Hiền đâu?"
"Sau khi tiểu Tướng quân nghe được tin tức, lập tức dẫn theo thuộc hạ đi phong tỏa bến tàu và trạm dịch ở khắp nơi, hẳn là đang ở thực phường kia tìm kiếm manh mối tung tích bọn bắt có đi!"
Giọng nói Nghiêu Mộ Dã lạnh lùng: "Nếu có thể nhẫn nại ẩn náu ở Bắc địa mở cửa tiệm hai năm, đương nhiên đã để tâm đến Nghiêu Xu Đình, kế hoạch bắt cóc lần này chu đáo, sao có thể chạy trốn từ bến tàu trạm dịch, chỉ sợ là có đường trốn khác, kêu Uất Trì Đức Hiền trở về, trẫm có chuyện nói với hắn."
Đến khi Uất Trì Đức Hiền cảm nhận được, chỉ bằng thời gian một đêm, sắc mặt của người thanh niên này đã trở nên cực kỳ khó coi.
Nghiêu Mộ Dã lạnh lùng nhìn muội phu đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, hung hăng cho hắn một cái tát, nói; "Nói, vì sao Nghiêu Xu Đình lại tức giận bỏ đi?"
Hiện tại trong lòng Uất Trì Đức Hiền đã sinh ra một trận lửa, hắn đã đích thân đến hiện trường, cả phòng cả tiệm đều là máu, chỉ độc không thấy bóng dáng Nghiêu Xu Đình, lúc này đừng nói Bắc đế đánh hắn một cái tát, đến ngay chính hắn còn muốn hung hăng cho mình một trận.
"Không biết Đình nhi nghe được tiếng gió từ nơi nào, nói thần nuôi nữ nhân ở bên ngoài, cho nên làm loạn với thần....."
Nghe nói hắn ta đến đây, Nghiêu Mộ Dã cũng đoán được lý do đại khái, tính tình của muội muội hắn thế nào, hắn hiểu rất rõ, lại thêm việc ngựa ốm[1] Dương Châu của Bạch Thất thiếu gia năm đó kíc.h thích, nên đối với việc nam nhân nuôi người bên ngoại càng không thể nhẫn nhịn.
[1] 瘦马 (ngựa ốm); Ý chỉ những cô gái đi quyến rũ đàn ông.
Hiện tại đột nhiên nghe được lời đồn, ước chừng là muốn làm loạn với Uất Trì Đức Hiền, mà từ trước đến nay vị muội phu này là người nói không nhiều lắm, có lẽ là không dỗ muội muội cho tốt, để mặc nàng ra khỏi phủ.
"Khốn kiếp! Nó muốn ra khỏi phủ ngươi liền tùy nó? Chẳng lẽ không biết có khi nữ nhân đi rồi sẽ không về nữa?"
Đối với điểm này, Bắc đế thật sự là đã có cơ hội thiết thân khắc cốt, chỉ hận bản thân không sớm răn dạy muội phu loại tối kỵ này, thế nên hôm nay gặp phải việc ngoài ý muốn không kịp trở tay thế này.
Uất Trì Đức Hiền nghe xong khiển trách của Hoàng đế, mặt không cảm xúc, chính là bàn tay kia lại xiết đến gắt gao: "Thần nhất định cứu Đình nhi trở về."
Nghiêu Mộ Dã mạnh mẽ hít một hơi, cảm thấy về tin đồn nhảm của muội phu cũng là không thể hiểu nổi, ước chừng là bị người có tâm cố tình thiết kế, hắn bình ồn lại tâm tư, mở miệng nói: "Mất công tàn sát rồi bắt cóc như vậy, tính mạng Xu Đình hẳn là tạm thời không đáng ngại, lại không biết bọn bắt có chuẩn bị đưa ra cái loại yêu cầu gì đây."
Đúng như suy đoán của Nghiêu Mộ Dã vậy, vào đêm tàn sát ở thực phường kia, Nghiêu Xu Đình đang hôn mê bất tỉnh bị bọc trong tấm thảm, giấu trong khoang thuyền của một chiếc thuyền nhỏ đặc chế, vận chuyển thẳng đến Nam địa.
Một nam nhân bọc kín áo choàng dày nặng đã sớm đứng ở đầu thuyền, chờ tiếp ứng món hàng hóa đặc biệt này.
Đợi tới khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nghiêu Xu Đình lộ từ trong tấm thảm ra, cằm càng có vẻ nhọn hơn, lộ ra vài phần trắng bệch vô lực. Người nọ đặt ngón tay lên má Nghiêu Xu Đình chà sát mấy cái xong lập tức bế người lên, đi về hướng xe ngựa.
Đến khi xe ngựa một đường tránh rung chuông dừng lại trước cửa một tòa phủ trạch có chút lâu năm, người nọ lập tức ôm Xu Đình vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ xuống xe.
Chính là đi chưa được mấy bước đã nghe từ sau cánh cửa có người bình tính hỏi: "Đi đâu vậy?"
Ánh sáng từ đèn lồng treo trên cửa hắt xuống, chiếu rọi một thân hình cao gầy, một nam tử văn nhã đang đứng chờ ở phía trước.
"Đại ca......"
Hiện tại cũng coi như là Bạch Thất thiếu gia đã thoát khỏi dáng vẻ ngây ngô lúc trước, càng đã là một mình gánh vác một phương, thân là một trụ cột vững vàng trong nhóm tướng quân trẻ tuổi, nhưng mỗi lần đối mắt với đại ca nhà hắn, là vẫn là không đủ tự tin như cũ.
Bạch Thủy Lưu từ từ bước đến, vén tấm vải che mặt nữ tử lên nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay, lại đột nhiên dùng một chút lực, hung hăng cho đệ đệ hắn một cái tát.
"Làm loạn, khổ tâm ẩn nấp nhiều năm, đệ lại chỉ vì muốn bắt lấy Nghiêu Xu Đình mà hủy đi mấy phần sản nghiệp trong chốc lát!"
Sau khi Bạch Thủy Thanh gắng gượng ăn một cái tát, nói: "Đệ biết đại ca có ý ám sát Nghiêu Mộ Dã, hoặc là cướp lấy Viện Ngọc Châu như thịt đầu quả tim của hắn. Chính là hai người kia chưa bao giờ xuất hiện trong thực phường. Nghiêu Mộ Dã càng là coi chừng cực nghiêm đối với nữ nhân kia của hắn, căn bản là không có dư ra cơ hội nào. Vậy thay vì biến thực phường thành quân cờ chết thì chi bằng cướp một người về đây."
Cũng không thấy Bạch Thủy Lưu giống muốn trách móc vị thất đệ mà hắn tương đối nể trọng này quá nặng nề, cảm thấy lần này hắn ta đúng là đã làm loạn, nhíu mày nói: "Đệ không thể nào một lần đã bắt được Nghiêu Mộ Dã, chỉ bắt muội muội hắn về, là đang muốn khơi mào chiến tranh giữa Nam Bắc triều sao?"
Bạch Thất thiếu gia hơi hơi mỉm cười, trên mặt là vẻ âm trầm khó nói nên lời: "Sỉ nhục năm đó khó mà rửa cho sạch, xin ca ca tha thứ cho đệ làm theo cảm tính, còn về bên phía Bắc địa kia, đệ đã sắp xếp người đòi tiền chuộc, làm việc theo tác phong thổ phỉ, có chỗ nào liên quan đến Nam địa chứ?"
- ------------
Danh sách chương