Tưởng Thanh Vũ dừng lại, nhìn vẻ mặt kia của Sở Du Ninh sao anh không hiểu cô đang bướng bỉnh, anh cười bất đắc dĩ, vươn tay nhéo nhéo mũi cô.
Vì cô đã không sao và cuộc họp vẫn còn đang tiếp tục diễn ra cho nên Tưởng Thanh Vũ định đi ra ngoài để tiếp tục, nhưng vừa định đứng dậy thì anh đột nhiên bị Sở Du Ninh ôm chặt, hai người lăn lên giường và ngay lập tức ngã xuống chăn gối đệm mềm mại, mềm mại hơn cả chăn đệm chính là cơ thể mềm mại như không có xương. Tưởng Thanh Vũ bất đắc dĩ vươn tay sửa sang lại tóc mái có chút rối ở trên trán Sở Du Ninh, cúi người sủng nịnh hôn lên trán cô: “Anh sẽ nhanh thôi.” Vừa nói vừa thầm nghĩ trong lòng có thể cắt được nội dung nào của hội nghị.
Sở Du Ninh vừa nghe thì dùng cả tay lẫn chân ôm chặt Tưởng Thanh Vũ: “Em cũng sẽ nhanh!” Nói rồi cô nâng mông lên nhẹ nhàng chạm chạm ở hạ thân của Tưởng Thanh Vũ.
Tưởng Thanh Vũ hít vào một hơi thật sâu, dù là người cực kỳ có lý trí thì trong tình huống này cũng không thể phản ứng kịp: “Nhưng bây giờ thì chưa được.
Ngoan, chờ anh trở lại.”
Sở Du Ninh hơi nghiêng đầu ủy khuất nhìn Tưởng Thanh Vũ. “Bọn họ nói gì em cũng thấy không sao cả, nhưng không thể nói em ai cũng làm chồng được!”
Cô rất kén chọn có được không, không có quyền lực, không có năng lực, không có ngoại hình đẹp thì không được đâu.
Nghe thấy lời nói của Sở Du Ninh và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô Tưởng Thanh Vũ dừng lại, anh bất đắc dĩ thở dài cúi người hôn lên môi cô, khi đôi môi chạm nhau Tưởng Thanh Vũ an ủi nói: “Đều là những lời nói bậy. Ninh Ninh của chúng ta không phải người như vậy.”
Sở Du Ninh lười nghe lời vô nghĩa này, ôm chặt cổ Tưởng Thanh Vũ để nụ hôn sâu hơn.
Thật ra Tưởng Thanh Vũ biết Sở Du Ninh không quan tâm đến ai nói cô là người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng, cô làm như vậy chỉ là để chọc tức Kiều gia chủ ở bên ngoài cửa. Nhưng nếu cô đã nói là cô để ý thì anh sẽ nhớ rõ, sau này, không cho phép một ai nói về cô như vậy nữa.
Tưởng Thanh Vũ trẻ tuổi cũng không phải người hồ nháo, huống chi bây giờ tuổi của anh cũng không còn nhỏ, hơn nữa địa vị hiện giờ lại đặc biệt, càng không thể là người đàn ông càn rỡ như vậy.
Nhưng mà cô muốn.
Cho dù người ngoài đánh giá Sở Du Ninh như thế nào thì Tưởng Thanh Vũ sẽ luôn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Sở Du Ninh khi hai người họ gặp nhau lần đầu.
Tưởng Thanh Vũ biết rõ cô là người như nào so với bất kỳ ai, nếu như có thể được lựa chọn chắc chắn cô sẽ không chọn dị năng biến hình, cho dù cái dị năng này mang đến địa vị ngày hôm nay cho cô.
Tưởng Thanh Vũ đã gặp quá nhiều người, chỉ bởi vì thức tỉnh dị năng biến hình cho nên đã trở thành một món đồ chơi, nhưng chỉ có duy nhất một mình Sở Du Ninh không cam lòng sa đọa, cô đã dùng máu và nước mắt để đổi lấy tài phú và địa vị hiện nay của mình.
Ai cũng nói cô độc ác nhưng anh lại chỉ nhìn thấy mặt dịu dàng nhất của cô, rõ ràng anh và Hạo Nguyệt đã làm tổn thương cô, nhưng cô lại suy nghĩ đủ điều cho Hạo Nguyệt chỉ vì Hạo Nguyệt đã dùng tấm lòng để đối xử với cô.
Trong mắt người khác, ba chữ Sở Du Ninh tượng trưng cho sự ngọt ngào và tàn nhẫn, nhưng trong mắt anh, cô là một cô gái nhỏ mang trong lòng sự lương thiện, đôi khi có chút ngốc nghếch, cần được che chở và yêu thương. Cho dù Sở Du Ninh hồ nháo như nào thì Tưởng Thanh Vũ cũng sẽ chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì những gì anh nhìn thấy là sự mềm mại và mong manh dưới lớp ngụy trang của cô.
Chỉ cần cô không làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý thì Tưởng Thanh Vũ sẽ luôn nghe theo cô. Không phải là muốn làm t.ình ở đây thôi sao? Không phải chỉ là để cho những người đó nhìn anh quan tâm đến cô như thế nào sao? Anh
vốn rất quan tâm và để ý đến cô, cần gì phải để người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào hay là nói như nào cơ chứ? Sau một nụ hôn sâu, đôi mắt Tưởng Thanh Vũ trầm xuống, từng nụ hôn quý trọng lần lượt nhẹ nhàng rơi xuống, hôn lên mắt, mũi, môi của Sở Du Ninh, cũng hôn vào trái tim của Sở Du Ninh.
Vì cô đã không sao và cuộc họp vẫn còn đang tiếp tục diễn ra cho nên Tưởng Thanh Vũ định đi ra ngoài để tiếp tục, nhưng vừa định đứng dậy thì anh đột nhiên bị Sở Du Ninh ôm chặt, hai người lăn lên giường và ngay lập tức ngã xuống chăn gối đệm mềm mại, mềm mại hơn cả chăn đệm chính là cơ thể mềm mại như không có xương. Tưởng Thanh Vũ bất đắc dĩ vươn tay sửa sang lại tóc mái có chút rối ở trên trán Sở Du Ninh, cúi người sủng nịnh hôn lên trán cô: “Anh sẽ nhanh thôi.” Vừa nói vừa thầm nghĩ trong lòng có thể cắt được nội dung nào của hội nghị.
Sở Du Ninh vừa nghe thì dùng cả tay lẫn chân ôm chặt Tưởng Thanh Vũ: “Em cũng sẽ nhanh!” Nói rồi cô nâng mông lên nhẹ nhàng chạm chạm ở hạ thân của Tưởng Thanh Vũ.
Tưởng Thanh Vũ hít vào một hơi thật sâu, dù là người cực kỳ có lý trí thì trong tình huống này cũng không thể phản ứng kịp: “Nhưng bây giờ thì chưa được.
Ngoan, chờ anh trở lại.”
Sở Du Ninh hơi nghiêng đầu ủy khuất nhìn Tưởng Thanh Vũ. “Bọn họ nói gì em cũng thấy không sao cả, nhưng không thể nói em ai cũng làm chồng được!”
Cô rất kén chọn có được không, không có quyền lực, không có năng lực, không có ngoại hình đẹp thì không được đâu.
Nghe thấy lời nói của Sở Du Ninh và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô Tưởng Thanh Vũ dừng lại, anh bất đắc dĩ thở dài cúi người hôn lên môi cô, khi đôi môi chạm nhau Tưởng Thanh Vũ an ủi nói: “Đều là những lời nói bậy. Ninh Ninh của chúng ta không phải người như vậy.”
Sở Du Ninh lười nghe lời vô nghĩa này, ôm chặt cổ Tưởng Thanh Vũ để nụ hôn sâu hơn.
Thật ra Tưởng Thanh Vũ biết Sở Du Ninh không quan tâm đến ai nói cô là người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng, cô làm như vậy chỉ là để chọc tức Kiều gia chủ ở bên ngoài cửa. Nhưng nếu cô đã nói là cô để ý thì anh sẽ nhớ rõ, sau này, không cho phép một ai nói về cô như vậy nữa.
Tưởng Thanh Vũ trẻ tuổi cũng không phải người hồ nháo, huống chi bây giờ tuổi của anh cũng không còn nhỏ, hơn nữa địa vị hiện giờ lại đặc biệt, càng không thể là người đàn ông càn rỡ như vậy.
Nhưng mà cô muốn.
Cho dù người ngoài đánh giá Sở Du Ninh như thế nào thì Tưởng Thanh Vũ sẽ luôn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Sở Du Ninh khi hai người họ gặp nhau lần đầu.
Tưởng Thanh Vũ biết rõ cô là người như nào so với bất kỳ ai, nếu như có thể được lựa chọn chắc chắn cô sẽ không chọn dị năng biến hình, cho dù cái dị năng này mang đến địa vị ngày hôm nay cho cô.
Tưởng Thanh Vũ đã gặp quá nhiều người, chỉ bởi vì thức tỉnh dị năng biến hình cho nên đã trở thành một món đồ chơi, nhưng chỉ có duy nhất một mình Sở Du Ninh không cam lòng sa đọa, cô đã dùng máu và nước mắt để đổi lấy tài phú và địa vị hiện nay của mình.
Ai cũng nói cô độc ác nhưng anh lại chỉ nhìn thấy mặt dịu dàng nhất của cô, rõ ràng anh và Hạo Nguyệt đã làm tổn thương cô, nhưng cô lại suy nghĩ đủ điều cho Hạo Nguyệt chỉ vì Hạo Nguyệt đã dùng tấm lòng để đối xử với cô.
Trong mắt người khác, ba chữ Sở Du Ninh tượng trưng cho sự ngọt ngào và tàn nhẫn, nhưng trong mắt anh, cô là một cô gái nhỏ mang trong lòng sự lương thiện, đôi khi có chút ngốc nghếch, cần được che chở và yêu thương. Cho dù Sở Du Ninh hồ nháo như nào thì Tưởng Thanh Vũ cũng sẽ chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì những gì anh nhìn thấy là sự mềm mại và mong manh dưới lớp ngụy trang của cô.
Chỉ cần cô không làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý thì Tưởng Thanh Vũ sẽ luôn nghe theo cô. Không phải là muốn làm t.ình ở đây thôi sao? Không phải chỉ là để cho những người đó nhìn anh quan tâm đến cô như thế nào sao? Anh
vốn rất quan tâm và để ý đến cô, cần gì phải để người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào hay là nói như nào cơ chứ? Sau một nụ hôn sâu, đôi mắt Tưởng Thanh Vũ trầm xuống, từng nụ hôn quý trọng lần lượt nhẹ nhàng rơi xuống, hôn lên mắt, mũi, môi của Sở Du Ninh, cũng hôn vào trái tim của Sở Du Ninh.
Danh sách chương