Mặc dù Sở Du Ninh đang nghiêm túc làm đề thi nhưng tiểu huy*t cực kỳ khó chịu, tuy rằng thần trí cô không rõ ràng, nhưng vẫn theo bản năng sử dụng dị năng, miệng tử cong từ từ biến thành cái miệng nhỏ nhắn tham lam, cố gắng từng chút mút quy đ*u của Lục Dĩ Minh.

Một giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Lục Dĩ Minh. Hiện giờ hắn chỉ muốn trực tiếp làm chết tiểu yêu tinh này, nhưng vì hắn đã hứa sẽ để cô làm bài thi cho nên hắn không thể thất hứa.

Lục Dĩ Minh hít một hơi thật sâu, kìm nén ham muốn đang trào dâng trong cơ thể.

Nhưng Sở Du Ninh hoàn toàn không biết tiết chế, tử c*ng cô thế mà lại có một con rắn nhỏ vươn ra liếm lên mã mắt nhạy cảm của hắn.

Lục Dĩ Minh cắn chặt răng, gân xanh trên trán nhảy dựng, như thế này thì ai mà chịu nổi? Két! Tiếng ghế dựa ma sát với đất vang lên, Sở Du Ninh bị côn th*t của Lục Dĩ Minh cắm vào đẩy lên bàn: “Thầy Lục!” Sở Du Ninh hét lên một tiếng.

“Đã hết giờ!” Lục Dì Minh nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nắm lấy eo của Sở Du Ninh điên cuồng đâm vào.

“A” Sở Du Ninh thoải mái gào thét, cô cũng đã phải chịu đựng dày vò, nhưng cô vẫn đang bị bài thi trên giấy của mình ám ảnh, không thể nhanh như vậy được!

Lục Dĩ Minh cũng lười nghe Sở Du Ninh nói, trực tiếp nhét vào trong tử c*ng đáng giận của cô.

Sở Du Ninh tức giận đánh vào cánh tay của hắn: “Anh nói dối! Anh… A… Đừng mà… nhẹ một chút…”

Lục Dĩ Minh trực tiếp vươn tay ra bịt miệng cô, rút côn th*t ra rồi cắm vào, gần như dùng hết sức bình sinh, nhất thời trong lớp vang lên âm thanh bạch bạch bạch.

Cũng không biết đã qua bao lâu, khi động tác của Lục Dĩ Minh ngày càng nhanh thì cuối cùng cả hai cũng đã đạt đến cao trào.

Đầu óc của Sở Du Ninh càng thêm rối rắm, ngoại trừ khoái cảm thể xác thì cô không nhớ ra được cái gì, còn kỳ thi sao? Kỳ thi là cái gì vậy?

Lục Dĩ Minh đè Sở Du Ninh xuống bàn, ôm chặt lấy cô, thật lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lục Dĩ Minh đột nhiên ghé sát vào bên tại Sở Du Ninh và nói: “Em xem, bạn học của em sẽ nghĩ gì về em?”

Sở Du Ninh vô thức ngẩng đầu lên, thấy tất cả các bạn cùng lớp đều đang kinh ngạc nhìn mình thì đầu cô như bị nổ mạnh.

Lục Dĩ Minh nhếch khóe miệng cười thầm: “Bạn học Sở bị điểm kém, nên mới bị thầy Lục…” Lục Dĩ Minh thấp giọng khàn khàn nói ra mấy chữ cuối cùng: “cưỡng gian”.

“Đánh rắm!” Sở Du Ninh hét lên và quay sang Lục Dì Minh: “Điểm của tôi không tốt? Tôi là học sinh giỏi nhất trong trường đấy! Anh mới học không giỏi! Cả nhà anh mới học không giỏi!”

Có thể là quá tức giận cho nên Sở Du Ninh đã phá vỡ xiềng xích tinh thần lực của Lục Dĩ Minh và đã tỉnh lại, nhưng câu nói đầu tiên của cô sau khi tỉnh lại lại là như thế này!!!

Lục Dĩ Minh sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được mà cười haha: “Ừ, ừ, em học giỏi nhất!”

Sở Du Ninh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay người vươn tay thu thập giấy tờ, anh làm ra vấn đề gì? Làm sao tôi có thể thi trượt!

Lục Dĩ Minh nhướng mày, vung tay hất tờ giấy xuống đất, sau đó côn th*t lại dựng lên.

“Biến đi!” Sở Du Ninh thò tay tuốt Lục Dĩ Minh, quyết tâm giật lấy bài kiểm tra, nhưng Lục Dĩ Minh sao có thể cho cô cơ hội này, nắm lấy vai cô và giam cô dưới thân mình, hung hăng đâm vào cho đến khi Sở Du Ninh lại đến gần vực thẳm của dục vọng.

Hai người ở trong mộng làm bao nhiêu lần Sở Du Ninh hoàn toàn không nhận biết nổi, sau khi cô tỉnh lại thì tức giận đến mức muốn trực tiếp giết ch*t tên cẩu Lục Dĩ Minh: “Lục Dĩ Minh ở thủ đô sao?”

Tưởng Thanh Vũ nhìn Sở Du Ninh tức giận thì sửng sốt: “Cậu ấy vừa gọi cho anh, nói với anh là cần phải đi làm một nhiệm vụ bí mật rồi.”

Nhiệm vụ bí mật? Sở Du Ninh trùng mắt: “Ở đâu?”

“Anh ấy không nói.” Tưởng Thanh Vũ nghi ngờ nhìn Sở Du Ninh: “Sao vậy? Anh ta chọc giận em như thế nào?” Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo Sở Du Ninh ôm vào trong lòng.

Sở Du Ninh đến gần trong lòng của Tưởng Thanh Vũ, đập tay xuống bàn: “Em là người đứng đầu toàn trường, đứng thứ hai trong thành phố. Điểm của em sao mà thấp được!”

Tưởng Thanh Vũ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong tiềm thức vẫn an ủi Sở Du Ninh một chút: “Đúng vậy! Ninh Ninh của chúng ta học giỏi nhất, Lục Dĩ Minh sao có thể so được với em!” “Khốn nạn!” Sở Du Ninh cuối cùng vẫn cứ tức giận mà mắng một câu. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện