Nhưng mà… lần này nhân loại không chỉ càng thêm yếu ớt, mà còn tham lam hơn nữa…

“Cho nên… các anh đã sáng tạo ra virus mạt thế?” Virus lây nhiễm nhân loại, đã sáng tạo ra thây ma cường đại và trung thành tuyệt đối…

Diệp Thần gật đầu: “Thây ma là tác phẩm hoàn mỹ nhất của chúng ta!” Nói tới đây anh hiểu dừng lại: “Không… phải nói, nhân loại hiện giờ mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất của chúng ta, nhân loại không chỉ chế tạo ra thây ma mà còn có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể thây ma và hải thú khiến cho chúng càng thêm hoàn mỹ.”

Sở Du Ninh hơi mím môi, đây có được xem như là khích lệ không? “Dựa theo quy mô cuộc chiến mà anh nói thì thây ma ở trên trái đất căn bản là không đủ!” Chút thây ma này có đủ nhét kẽ răng cho Trùng tộc và Tinh Thú không?

“Tất nhiên tinh cầu như trái đất không chỉ có một cái!” Diệp Thần trầm giọng trả lời: “Nhưng mà… tuy rằng vũ trụ rộng lớn nhưng không có nhiều hành tinh có thể nuôi dưỡng như nhân loại và thây ma, hầu như chỉ cần tìm được một cái như này thì cũng có thể làm cho một gia tộc phất lên nhanh chóng.”

“Cho nên… địa cầu là gia tộc của anh? Là của anh?” Mắt Sở Du Ninh hơi lóe, thứ cho cô tham lam, dựa theo cách nói của Diệp Thần, anh nhất định cũng có một thân thế đủ ngưu bức, cứ như vậy… có phải cô cũng thể thu lợi được cái gì đó từ chỗ này không?

Ai ngờ Diệp Thần lại lắc đầu: “Không… địa cầu vừa không là của gia tộc bọn anh, cũng không phải là của anh, thật ra… anh ở trong gia tộc cũng chỉ là ở một nhánh phụ râu ria không đáng nói.”

“Vậy làm sao anh có thể đến địa cầu?” Sở Du Ninh nghi hoặc hỏi. Diệp Thần cười khổ một chút: “Hẳn là… xem như ngoài ý muốn!”

Diệp Thần chán ghét chiến tranh không ngừng nghỉ cho nên đã rời khỏi gia tộc và lang thang khắp nơi, trong lúc vô tình đã phát hiện ra một người lén lén lút lút, cũng tại do anh tâm huyết dâng trào đi theo người kia tới nơi này, sau khi tới địa cầu còn bị người nọ phát hiện, suýt nữa đã chết ở trong tay người đó, cũng may mạng anh lớn nên đã trốn thoát, trọng sinh vào cơ thể thây ma Diệp Thần.

Tuy rằng cơ thể anh hỏng rồi nhưng người kia cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bị thương rất nặng, cho nên chỉ có thể nằm trong quan tài vực sâu để chữa trị. Thật ra bọn họ gọi thứ đó là hòm điều trị, quan tài chỉ là cách gọi của người Hoa Hạ.

Gặp được Sở Du Ninh là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của Diệp Thần. Cũng có thể nói, gặp được Diệp Thần là điều may mắn nhất đối với Sở Du Ninh. Sở Du Ninh có khả năng nuôi dưỡng chủng tộc của bọn họ, nhưng cô cũng không phải người duy nhất.

That ra, từ xưa đến nay, Diệp Thần và chủng tộc của anh đã gặp rất nhiều người mang khả năng này, nhưng muốn kích hoạt nó lại không phải dễ dàng như vậy, bọn họ đã nghiên cứu mấy đời cũng vẫn chưa nghiên cứu được rõ ràng, mà chỉ ghi chép lại hai người đã được kích phát khả năng.

Điều mà ngay cả Diệp Thần cũng không biết chính là tinh thần thể của anh sau khi bị thương đã nhanh chóng kích phát ra được một tần số huyền diệu, cùng với virus thây ma trong cơ thể này đã sinh ra một loại năng lượng mới.

Mà đó chính là lúc Sở Du Ninh lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Diệp Thần. Tất nhiên… tiền đề là cô dùng dị năng biến hình biến mình thành một thây ma, nếu không vẫn sẽ bị thi hóa bởi virus thây ma cường đại, cuối cùng sẽ biến thành giống như bạn gái của Diệp Thần.

Tần suất này của Diệp Thần kéo dài trong thời gian rất ngắn, chỉ khoảng một tháng, nếu như bỏ lỡ thời gian này thì Sở Du Ninh cũng không có cách nào có

thể kích hoạt năng lực này, có thể nói… tất cả mọi chuyện chồng lên nhau này chính là sự trùng hợp.

“Anh hồi phục trước người kia cho nên đã giết hắn thừa dịp hắn vẫn còn suy yếu, sau khi hắn chết để lại ấn ký tinh cầu này đã bị anh hấp thu, cho nên anh cũng đã tiếp quản mọi thứ trên tinh cầu này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện