Không nhớ nổi mình đã giết rồi nghỉ bao nhiều lần, mãi cho tới khi thay ca Lôi Dịch mới kéo một thân đầy máu đi về hướng phủ thành chủ. Còn chưa vào cửa đã thấy đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, trong mắt Lôi Dịch hiện lên một tia phiền chán, cha hắn lại đang cãi nhau với đám người kia…

Lôi Dịch xoay người muốn về phòng từ cửa hông nhưng lúc đi ngang qua cửa lại nghe được một giọng nói quen thuộc, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, nhấc chân đá văng cửa xông vào.

Sở Du Ninh đang lười biếng nghiêng trên ghế quý phi, bên chân cô là Cố Nam rất im lặng nhưng vô cùng ngoan ngoãn. Nghe mấy người trong đại sảnh đỏ mặt tía tai cãi nhau Sở Du Ninh nhàm chán xoa xoa hầu kết của Cố Nam.

Cố Nam tuổi còn nhỏ, yết hầu cũng không rõ, sờ lên cũng chỉ là một viên nho nhỏ, cảm giác rất đáng yêu. Hành động này của Sở Du Ninh xem như chẳng có ý nghĩa gì, chính là nhàn rỗi không có việc gì nên muốn nghịch một chút, nhưng mà Cố Nam lại chậm rãi căng thẳng cả người, vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết nhỏ lên xuống theo sự chuyển động.

Sở Du Ninh cũng không để ý chút biến hóa này, ngón tay lạnh lẽo lướt một lượt trên cổ hắn, cuối cùng lại với tay vào trong áo của Cố Nam theo cổ áo, chạm vào hồng anh ở trước ngực hắn, như phát hiện ra món đồ chơi gì mới chậm rì rì ấn ấn và nhéo nó.

Một người phụ nữ tinh xảo đến mức không giống thật đang dựa nghiêng ở trên trên ghế quý phi màu đỏ sậm, không quan tâm mà thưởng thức thiếu niên mặc đồ đen tinh xảo xinh đẹp đang quỳ gối, nhìn cảnh này đũng quần ai cũng căng thẳng nhưng mọi người cũng chỉ dám nghĩ chứ nhìn nhiều thêm một cái cũng không dám.

Lôi Dịch vừa vào cửa thì nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế, năm người quen thuộc đang ngồi ở trên ghế, có người nghiêng về phía trước vẻ mặt tức giận; có người ngồi ngay ngắn, giống như không quan tâm mà uống trà, trên thực tế đều đang quan sát mỗi người trong phòng.

Chỉ có Sở Du Ninh… cô giống như là người ở thế giới khác, ngồi ở chỗ kia rất không hợp với nơi này, nhưng mà… trên mặt cô lại là vẻ dương dương tự đắc.

Sở Du Ninh vừa mới mở miệng, chủ yếu là cảm thấy người đang nói chuyện kia giọng quá lớn, nói thẳng một câu: “Ồn muốn chết!”

Người vừa nói kia mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể không hạ giọng: “Thủ lĩnh hãy suy nghĩ kỹ lời chúng tôi vừa nói một chút.”

Rất rõ ràng ba thế lực này đã kết thành đồng minh, hơn nữa thời gian kết đồng minh có lẽ cũng không ngắn, vì để giữ thực lực cho nên trong chiến đấu này bọn họ cũng không dùng toàn lực, ba thế lực này yểm trợ cho nhau, chỉ để cho dị năng giả rải rác trong căn cứ và thế lực của Lôi gia xông vào trước.

Như vậy vừa có thể giữ được thực lực của bản thân mình vừa có thể làm Lôi gia tiêu hao, thế lực hai bên sẽ có thể cân bằng.

Lần này mấy người này tới đây thương lượng với Lôi gia về chuyện tấn công toàn diện, ý rất rõ ràng, bọn họ muốn làm một trận chiến lớn, làm Lôi gia hoàn toàn suy tàn.

Ban đầu Lục Dĩ Minh đã phân tích âm mưu của ba thế lực cho Lôi thủ lĩnh, nhưng mà ngay từ đầu Lôi thủ lĩnh đã kêu gọi mọi người chiến đấu với thây ma hết sức tâm huyết, cho nên thời điểm Lục Dĩ Minh phân tích ông ta đã không thể xuống đài được, ông ta nhất định không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

Lúc đó Lục Dĩ Minh tức giận tới mức bật cười, số liệu thương vong rõ ràng như thế bày ra ở trước mặt Lôi thủ lĩnh mà ông ta cũng không chịu tin, chẳng lẽ cứ phải để mấy người kia một hai phải mở miệng thừa nhận sao? Người lớn tuổi đều rất bảo thủ, đặc biệt là loại người như Lôi thủ lĩnh, ngay từ đầu chỉ bằng thực lực của mình ông ta đã chế tạo ra một cái căn cứ, tư duy cố hữu của ông ta đã tự hạn chế chính bản thân mình, nên cho dù cuối cùng thật sự phát hiện mình sai rồi thì cũng vì ngại mặt mũi mà không chịu thừa nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện