Sở Du Ninh tới căn cứ Nam Hải là để bắt Cố Nam, thuận tiện còn an ủi mấy người đàn ông của cô: “Lục Dĩ Minh đâu rồi?” Sở Du Ninh nghi hoặc hỏi, cô nhớ Lục Dĩ Minh vẫn luôn đi theo Tưởng Thanh Vũ, nhưng thời gian dài như vậy cô vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Lục Dĩ Minh.
Tưởng Thanh Vũ giống như chợt nhớ ra: “Anh đang muốn nói với em chuyện này, phía bên căn cứ Chiến Lôi xảy ra một chút chuyện cho nên Dĩ Minh đã tới đó đề xử lý, sau đó vì dị động của thây ma mà bị nhốt ở bên đó, vốn dĩ Dĩ Minh và Lôi Dịch đều ở đó thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng hôm qua Dĩ Minh lại phát tin tức cầu cứu.”
Sở Du Ninh nghe thấy thế thì nhướng mày, với bản lĩnh của Lục Dĩ Minh mà lại phải cầu cứu, rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì? “Vốn anh muốn đi gặp cậu ấy nhưng lại gặp em ở cửa.” Tưởng Thanh Vũ nhíu mày: “Nếu anh đi từ nơi này đến căn cứ Chiến Lôi có lẽ sẽ mất thời gian mấy ngày, có lẽ sẽ làm chậm trễ chuyện, không biết em có thể đi một chuyến giúp anh hay không…”
Căn cứ Chiến Lôi… đúng là lâu rồi chưa tới: “Được… để em đi xem!”
Sở Du Ninh quả thật tới đây rất nhanh, chớp mắt đã tới ngàn dặm ở ngoài căn cứ Chiến Lôi nhưng tình huống nơi này lại nằm ngoài dự kiến của cô.
Bên ngoài căn cứ Chiến Lôi cũng có rất nhiều thây ma vây quanh nhưng ở cửa cũng chất đầy thi thể thây ma không đầu, và đống chân tay cụt bị gặm rách tung toé của nhân loại, đây là… lao lên đánh?
Căn cứ Chiến Lôi thuộc về căn cứ đất liền, không khác mấy với căn cứ ở thủ đô, cho nên hành động nuôi nhốt của thây ma không quá rõ ràng, nhưng… nơi vốn dĩ được xem là an toàn sao lại biến thành như thế này?
Trong lòng Sở Du Ninh nghi hoặc, mang theo mọi người cùng nhau thuấn di vào trong căn cứ. Dựa theo trí nhớ của Sở Du Ninh nơi các cô xuất hiện hẳn sẽ là một góc không người nhưng lúc này lại bị canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ vừa xuất hiện đã bị một đống người vây quanh: “Ai!”
Nhìn thấy đội người này bị thương và cả tàn tật, nhưng dù thảm thiết như vậy thì vẫn cảnh giác như cũ cầm vũ khí chĩa vào những người khách từ bên ngoài vào.
Sở Du Ninh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Tôi muốn gặp…” Sở Du Ninh vốn định nói muốn gặp Lục Dĩ Minh, nhưng sợ hắn ở đây cũng không đủ mạnh mẽ nên cuối cùng chỉ có thể trầm giọng nó:i “Tên tôi là Sở Du Ninh, tôi muốn gặp Lôi Dịch!”
Tên của Sở Du Ninh rất nhiều người đều biết đến, dù sao thì miễn cưỡng cô cũng được xem như người của căn cứ Chiến Lôi, hơn nữa cuộc đời này của cô cũng có thể được xưng là truyền kỳ.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không thể tả nổi của Sở Du Ninh thì mấy người lập tức tin thân phận của cô: “Các người tới để chi viện sao?” Nói rồi hắn chờ mong nhìn những người trông rất có thực lực ở trước mặt.
Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cuối cùng Sở Du Ninh bị nhóm người này đưa tới phủ thành chủ, nhưng hình như bọn họ chỉ có thể dừng bước ở đây, đám người Sở Du Ninh đành phải tự mình đi vào.
Bên ngoài loạn thì ở bên trong phủ thành chủ còn loạn hơn, Sở Du Ninh liếc mắt một cái đã thấy được Lục Dĩ Minh, mà bình thường hắn vẫn khoác trên mình hình tượng nho nhã thế nhưng giờ lại nắm cổ áo của Lôi lĩnh chủ gào to: “Còn muốn chết bao nhiêu người ông mới chịu dừng tay? Chẳng lẽ ông muốn để toàn bộ người trong căn cứ Chiến Lôi bị diệt sạch hay sao!”
“Ta nói lại thêm một lần, tất cả mọi người ở trong Chiến Lôi thà rằng chết trận chứ cũng không sống một cách nhục nhã dưới miệng thây ma!” Lôi lĩnh chủ tức giận đỏ mặt gào to.
“Tôi không bảo mọi người đi chịu chết nhưng cũng không thể đánh bừa với đàn thây ma, chúng ta chỉ có vài người còn thây ma thì có bao nhiêu, cho dù chúng ta một đánh mười cũng đánh không lại đàn thây ma bất tận ở bên ngoài!” Gân xanh trên trán Lục Dĩ Minh nhảy dựng, hận không thể bổ óc lão già này ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong có cái gì.
“Cậu không cần phải nhiều lời nữa, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp với đám súc sinh kia!”
Sở Du Ninh nhướng mày, tuy cô không biết tình huống là như thế nào nhưng mà… “Vậy sao ông lại trốn ở trong phủ thành chủ để cho những người khác toi mạng ở bên ngoài?” Cô lười biếng hỏi.
Tưởng Thanh Vũ giống như chợt nhớ ra: “Anh đang muốn nói với em chuyện này, phía bên căn cứ Chiến Lôi xảy ra một chút chuyện cho nên Dĩ Minh đã tới đó đề xử lý, sau đó vì dị động của thây ma mà bị nhốt ở bên đó, vốn dĩ Dĩ Minh và Lôi Dịch đều ở đó thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng hôm qua Dĩ Minh lại phát tin tức cầu cứu.”
Sở Du Ninh nghe thấy thế thì nhướng mày, với bản lĩnh của Lục Dĩ Minh mà lại phải cầu cứu, rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì? “Vốn anh muốn đi gặp cậu ấy nhưng lại gặp em ở cửa.” Tưởng Thanh Vũ nhíu mày: “Nếu anh đi từ nơi này đến căn cứ Chiến Lôi có lẽ sẽ mất thời gian mấy ngày, có lẽ sẽ làm chậm trễ chuyện, không biết em có thể đi một chuyến giúp anh hay không…”
Căn cứ Chiến Lôi… đúng là lâu rồi chưa tới: “Được… để em đi xem!”
Sở Du Ninh quả thật tới đây rất nhanh, chớp mắt đã tới ngàn dặm ở ngoài căn cứ Chiến Lôi nhưng tình huống nơi này lại nằm ngoài dự kiến của cô.
Bên ngoài căn cứ Chiến Lôi cũng có rất nhiều thây ma vây quanh nhưng ở cửa cũng chất đầy thi thể thây ma không đầu, và đống chân tay cụt bị gặm rách tung toé của nhân loại, đây là… lao lên đánh?
Căn cứ Chiến Lôi thuộc về căn cứ đất liền, không khác mấy với căn cứ ở thủ đô, cho nên hành động nuôi nhốt của thây ma không quá rõ ràng, nhưng… nơi vốn dĩ được xem là an toàn sao lại biến thành như thế này?
Trong lòng Sở Du Ninh nghi hoặc, mang theo mọi người cùng nhau thuấn di vào trong căn cứ. Dựa theo trí nhớ của Sở Du Ninh nơi các cô xuất hiện hẳn sẽ là một góc không người nhưng lúc này lại bị canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ vừa xuất hiện đã bị một đống người vây quanh: “Ai!”
Nhìn thấy đội người này bị thương và cả tàn tật, nhưng dù thảm thiết như vậy thì vẫn cảnh giác như cũ cầm vũ khí chĩa vào những người khách từ bên ngoài vào.
Sở Du Ninh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Tôi muốn gặp…” Sở Du Ninh vốn định nói muốn gặp Lục Dĩ Minh, nhưng sợ hắn ở đây cũng không đủ mạnh mẽ nên cuối cùng chỉ có thể trầm giọng nó:i “Tên tôi là Sở Du Ninh, tôi muốn gặp Lôi Dịch!”
Tên của Sở Du Ninh rất nhiều người đều biết đến, dù sao thì miễn cưỡng cô cũng được xem như người của căn cứ Chiến Lôi, hơn nữa cuộc đời này của cô cũng có thể được xưng là truyền kỳ.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không thể tả nổi của Sở Du Ninh thì mấy người lập tức tin thân phận của cô: “Các người tới để chi viện sao?” Nói rồi hắn chờ mong nhìn những người trông rất có thực lực ở trước mặt.
Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cuối cùng Sở Du Ninh bị nhóm người này đưa tới phủ thành chủ, nhưng hình như bọn họ chỉ có thể dừng bước ở đây, đám người Sở Du Ninh đành phải tự mình đi vào.
Bên ngoài loạn thì ở bên trong phủ thành chủ còn loạn hơn, Sở Du Ninh liếc mắt một cái đã thấy được Lục Dĩ Minh, mà bình thường hắn vẫn khoác trên mình hình tượng nho nhã thế nhưng giờ lại nắm cổ áo của Lôi lĩnh chủ gào to: “Còn muốn chết bao nhiêu người ông mới chịu dừng tay? Chẳng lẽ ông muốn để toàn bộ người trong căn cứ Chiến Lôi bị diệt sạch hay sao!”
“Ta nói lại thêm một lần, tất cả mọi người ở trong Chiến Lôi thà rằng chết trận chứ cũng không sống một cách nhục nhã dưới miệng thây ma!” Lôi lĩnh chủ tức giận đỏ mặt gào to.
“Tôi không bảo mọi người đi chịu chết nhưng cũng không thể đánh bừa với đàn thây ma, chúng ta chỉ có vài người còn thây ma thì có bao nhiêu, cho dù chúng ta một đánh mười cũng đánh không lại đàn thây ma bất tận ở bên ngoài!” Gân xanh trên trán Lục Dĩ Minh nhảy dựng, hận không thể bổ óc lão già này ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong có cái gì.
“Cậu không cần phải nhiều lời nữa, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp với đám súc sinh kia!”
Sở Du Ninh nhướng mày, tuy cô không biết tình huống là như thế nào nhưng mà… “Vậy sao ông lại trốn ở trong phủ thành chủ để cho những người khác toi mạng ở bên ngoài?” Cô lười biếng hỏi.
Danh sách chương