Được rồi, đây là sự khác nhau giữa Sở Du Ninh và Tưởng Thanh Vũ, nếu như đổi thành Tưởng Thanh Vũ gặp phải loại chuyện như này thì nhất định sẽ nghĩ

mọi cách để thay đổi vận mệnh của nhân loại, nhưng mà Sở Du Ninh thì không như vậy, trước tiên cô nghĩ cách để làm mình có thể lớn mạnh hơn, nếu như thừa sức lực thì lúc đó suy xét giúp đỡ nhân loại cũng không muộn.

Mấy người đàn ông của Sở Du Ninh đa phần đều bị nuôi nhốt, tỉ lệ số lượng giữa thây ma và nhân loại chênh lệch quá lớn cho nên cơ hội phản kháng của nhân loại quá xa vời.

Tưởng Thanh Vũ có thể mang theo người mở một đường máu, nhưng mà… ra rồi thì biết đi đâu? Đi tới đâu không có thây ma? Cho nên anh chỉ có thể kiên nhẫn quan sát tình hình.

Sở Du Ninh cũng không báo tin này cho mấy người đàn ông mà cô ngồi im lặng suy nghĩ, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, một cơ hội giúp cô đứng trên tất cả mọi người.

Nếu bảo cô từ bỏ cơ hội lần này vì đại nghĩa nhân loại thì khẳng định là cô không thể, nhưng nếu như muốn thực hiện thì cũng hoàn toàn không dễ dàng. Nên làm như thế nào đây…

Sở Du Ninh suy nghĩ suốt một đêm cuối cùng vẫn là quyết định đột phá từ chỗ Diệp Thần. Sau cuộc mây mưa mỗi ngày của hai người thì Sở Du Ninh ghé vào trong lòng Diệp Thần, nghịch tóc của Diệp Thần: “Theo như anh nói thì… đối với thây ma em chính là thần dược đúng không!”

Từ trước đến giờ đối mặt với nhân loại, dung nhan của Sở Du Ninh chính là vũ khí sắc bén nhất, nhưng bây giờ nếu đối mặt với thây ma thì dung nhan của cô thành vô dụng, nhưng mà trời cao đối xử với cô không tệ, cô có thể dùng tế bào cải tạo.

Nhưng mà… nhìn dáng vẻ không khác với nhân loại của Diệp Thần lại còn biết nhiều bí mật về thây ma như vậy, thì cho dù anh không phải là người đứng sau khống chế tất cả thì cũng khẳng định anh là cường giả đứng ở đỉnh. Nếu như cô đã theo anh vậy không cần phải lợi dụng cơ thể của mình để mượn sức thây ma.

Diệp Thần gật đầu: “Cho nên đừng để thây ma khác chạm vào em!”

“Vậy em như này không phải là rất nguy hiểm sao!” Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia lo lắng. Thây ma nhiều như vậy nếu như cô không muốn là có thể phản kháng được sao? “Anh sẽ bảo vệ em!” Diệp Thần siết chặt hai cánh tay ôm cô thật chặt ở trong ngực.

“Nhưng mà…” Ánh mắt Sở Du Ninh ảm đạm: “Vẫn sẽ có lúc anh không ở bên em mà.”

Diệp Thần im lặng một lát, dù có chút chần chừ nhưng mà vẫn trầm giọng nói: “Nếu không… hay là kiếm cho e một đội quân hộ vệ?”

Mắt Sở Du Ninh đột nhiên sáng lên: “Có thể sao?”

Diệp Thần hơi sửng sốt sau đó cười nhéo nhéo mũi của cô: “Về sau em muốn cái gì thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng với anh như vậy.”

Sở Du Ninh cũng cười: “Thói quen thôi!”

Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia đau lòng, anh nhẹ nhàng vỗ vào cái lưng nhắn bóng của cô, trong lòng âm thầm quyết định.

Sở Du Ninh vốn tưởng rằng Diệp Thần sẽ đưa ba con thây ma cao cấp ở bờ biển cho cô, nhưng lại không nghĩ rằng Diệp Thần lại đưa cô đi tới một thành phố cấp 1 có hơn hai ngàn vạn dân cư…

Vẫn là hành động y như lúc trước, nhưng thời gian lần này cần dài hơn, và sự ăn tươi nuốt sống và tranh đoạt giữa các thây ma cũng càng thêm thảm thiết. Có lẽ là do thời gian dài hơn cho nên lần này tỉ lệ thăng cấp rõ ràng đã cao hơn, càng làm người ta kinh ngạc chính là tất cả thây ma ở đây đều là cấp 10.

Khi một chiến đội gần một ngàn thây ma đứng ở trước mặt hai người thì Sở Du Ninh kích động đến nỗi tay cũng bắt đầu run rẩy. Đây… chính là quân đội hộ vệ mà Diệp Thần cho cô? Tất nhiên trong số những con thây ma này còn có một số tồn tại có khí thế cường đại tới mức làm cho người ta không thể nhìn thấu.

“Sau cấp 10 thì thây ma chính thức bước lên con đường lên cấp, cho nên bọn họ cần phải có năng lượng khổng lồ, thủ hạch của hải thú chính là nguyên liệu tốt nhất. Bọn họ sẽ tự mình săn thú cho nên em cũng không cần phải lo lắng vì chuyện thú hạch cho họ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện