Sở Du Ninh nhìn thân ảnh lén lén lút lút của Triệu Tiêm Tiêm không nhịn cười, ả có biết mình rõ ràng tới mức nào hay không? Cô nhìn ả một cái, ánh mắt hơi lóe, tầm mắt đảo qua hướng Lục Dĩ Minh.

Lục Dĩ Minh cảm nhận được tầm mắt của Sở Du Ninh liền quay đầu qua, Sở Du Ninh không khỏi dừng lại một lát, sau đó làm ra vẻ như không có việc gì quay mặt đi. Lúc đối mặt với Lục Dĩ Minh Sở Du Ninh vẫn luôn rất cẩn thận, cứ như vậy cố ý thu hút sự chú ý của hắn.

Sở Du Ninh vẫn luôn biết Lục Dĩ Minh đang giám sát cô, cho nên chưa bao giờ xem nhẹ hắn, dù sao hắn cũng là dị năng giả hệ tinh thần, khi bị nhìn khẳng định sẽ có cảm giác.

Cô không biết mục tiêu của Triệu Tiêm Tiêm là ai, nhưng nếu muốn thì chỉ cần Lôi Dịch nói một câu là tốt rồi, hẳn là không đến mức phải dùng thuốc, những người khác mà nói…… Triệu Tiêm Tiêm hẳn là sẽ chướng mắt, vậy khả năng lớn nhất cũng chỉ có Lục Dĩ Minh.

Cho nên dáng vẻ của ả rõ ràng là cố ý khiến cho Lục Dĩ Minh chú ý, lấy tâm tư kín đáo của hắn hẳn là không khó phát hiện ra dị thường của Triệu Tiêm Tiêm.

Triệu Tiêm Tiêm con người này, có đầu óc có thực lực hơn nữa dị năng còn rất mạnh, nhưng ở trong mắt Sở Du Ninh, chỉ số thông minh của ả chỉ phù hợp với vẻ ngoài, tâm tư hẹp hòi quá mức kiêu ngạo, là một người rất dễ đối phó.

Nếu như Lục Dĩ Minh thật sự bị ả tính kế thành công…… Cũng được thôi, vậy chỉ có thể là do Lục Dĩ Minh tự nguyện! Xuân dược kia có lẽ là cái mà Lục Dĩ Minh chờ đợi đã lâu.

Lục Dĩ Minh quả nhiên phát hiện điều gì đó không thích hợp ở Triệu Tiêm Tiêm…

Sở Du Ninh thản nhiên để lại nồi cơm, thừa dịp lúc mọi người đều đang bận rộn và không có ai nhìn qua bên này liền quay lại xe lấy gia vị, để lại cho Triệu Tiêm Tiêm thời gian gây án.

Vừa lên xe cô lặng lẽ mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên Triệu Tiêm Tiêm chạy tới bên cạnh bàn, ả dựa theo thói quen của Lục Dĩ Minh tìm được chén của hắn, lặng lẽ nhỏ vào một ít chất lỏng.

Lục Dĩ Mình luôn chú ý bên này ánh mắt chợt lóe lên.

Lúc ăn cơm mọi người vẫn ngồi như theo thói quen bình thường, không biết Lục Dĩ Minh nghĩ như thế nào, hắn lại là người cuối cùng ngồi xuống. Nhưng cuối cùng cũng không quan trọng, tất cả mọi người vẫn rất thân thiện để đồ ăn vào cái chén đã bị bỏ thuốc cho hắn.

Thấy hắn ngồi xuống, thần kinh vẫn đang căng thẳng của Triệu Tiêm Tiêm rốt cuộc cũng thả lỏng hơn một ít. Ả sợ việc hạ thuốc sẽ ảnh hưởng đến mình, ả đã ăn xong lúc Lục Dĩ Minh còn chưa ngồi xuống bàn, chờ đến xác định Lục Dĩ Minh đã ngồi xuống ả liền buông chén đũa quay lại trong xe nghỉ ngơi.

Sắc mặt Lục Dĩ Minh bình tĩnh, sau đó trao đổi với Lâm Phong “Chén của tôi nhiều quá, ăn không hết.”

Cái tên ngốc Lâm Phong này rất tự nhiên nhận cái chén đã bị bỏ thuốc “Một lão già mà ăn cơm cả ngày cứ như mèo vậy.”

Nhìn tên ngốc Lâm Phong to con này ăn ngấu nghiến chén mì kia, Sở Du Ninh lộ ra biểu tình kinh ngạc, cô theo bản năng nhìn về phía Lục Dĩ Minh, lại đối diện với tầm mắt bình tĩnh của hắn.

Sở Du Ninh có chút xấu hổ cúi đầu, nhai kỹ nuốt chậm ăn bát mì của mình.

Sở Du Ninh vẫn luôn khiến cho mình biểu hiện ra là một người không thích nói nhiều nhưng lại không thể giấu giếm tâm sự, một bộ dáng không có tâm cơ gì, tuy rằng có một số thay đổi nhưng nhân vật cô thiết lập vẫn rất vững vàng, một chút sơ hở cũng không có.

Lục Dĩ Minh hơi híp mắt, hắn quá tin tưởng vào hai mắt và phán đoán của mình, chuyện này có lẽ không phải là âm mưu của Sở Du Ninh, cho dù có phải chịu trách nhiệm thì cũng chính là không báo trước, vậy thì…… Lục Dĩ Minh nhìn về phía Lâm Phong, Triệu Tiêm Tiêm hạ thuốc gì cho hắn? Nếu nói Triệu Tiêm Tiêm muốn mạng của hắn thì hắn không tin, người phụ nữ này đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ trừ Sở Du Ninh. Điều này…….

Sở Du Ninh vừa ăn mì vừa suy nghĩ về kế hoạch của Triệu Tiêm Tiêm, tại sao ả lại có thể khẳng định được Lục Dĩ Minh sau khi trúng dược sẽ tới tìm ả vậy? Dù sao trong đội cũng không phải chỉ có một mình ả là phụ nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện