Khi Sở Du Ninh đi theo bọn họ trở về căn cứ thì mới phát hiện căn cứ này do quân đội quản lý. Lãnh chủ là ba của Lôi Dịch, nói cách khác Lôi Dịch chính là người thừa kế của căn cứ này! Xem ra cô lại nhắm trúng cái đùi vàng rồi.
Sở Du Ninh cũng không vội ra tay quyến rũ người thừa kế, đành thành thật ở lại trong đội nấu cơm. Sau khi trở lại căn cứ Lôi Dịch cũng không tách ra, mọi người cùng nhau trở về nơi ở của cả đội. Lục Dĩ Minh sắp xếp cho Sở Du Ninh một phòng gần phòng bếp.
Phòng bếp ở dưới lầu nên hiển nhiên phòng của cô cũng ở dưới lầu. Ngoài ra phòng của 6 người kia đều ở trên lầu, nhìn vào cũng đủ hiểu ai thân ai lạ.
Sở Du Ninh cũng không thèm để ý đến, dù sao thì điều này cũng rất chi là bình thường. Đối với bọn họ mà nói chẳng qua cô chỉ là một người giúp việc thôi, cho người giúp việc ở trong một căn phòng rộng rãi như vậy đã là quá có tình người lắm rồi.
Sở Du Ninh rất ngoan. Mỗi ngày đều nấu cơm đúng giờ, chỉ cần bọn họ mang nguyên liệu để nấu về cô đều sẽ nấu nướng tỉ mỉ, không lãng phí một chút nào. Bọn họ ăn cũng rất hài lòng. Nói kỹ hơn chính là thời gian ở căn cứ này cô chuẩn bị cơm nước xong xuôi sau đó sẽ trốn về phòng của mình, rất có nề nếp và yên phận. Nhưng cô cũng biết thừa bọn họ vẫn chưa hết đề phòng.
Sở Du Ninh tương đối thân cận với Lục Dĩ Minh, có chuyện gì cũng sẽ nói với anh ta. Chuyện này cũng không ai có ý kiến.
Trải qua mấy ngày quan sát, Sở Du Ninh phát hiện mấy tên đàn ông trong đội hình như đều có chút tâm tư đối với người phụ nữ kia. Có nhiều tên thì xuất phát từ nhu cầu sinh lí, nhưng cũng có người đơn giản chỉ vì thích.
Trong đội chỉ có một người phụ nữ. Hơn nữa còn cùng nhau vào sinh ra tử nên dần dần nảy sinh lòng yêu thích cũng không có gì là lạ. Đặc biệt người phụ nữ này vừa mạnh lại vừa xinh đẹp. Cho dù có dẹp hết những cân nhắc suy xét về lợi ích thì việc thích cô ta cũng không có gì là sai.
Có điều người phụ nữ kia dường như chỉ muốn thân mật với Lôi Dịch, hai người họ cũng ở chung một phòng. Nhiều lần Sở Du Ninh thấy được trên người cô ta loang lổ dấu vết hoan ái, xem ra tình cảm của hai người này cũng không tệ lắm.
Người phụ nữ kia tên là Triệu Tiêm Tiêm, tính cách không hợp với cô. Cô ta là một người phụ nữ rất cao ngạo không thèm che dấu mà xem thường những người phụ nữ lấy sắc phục vụ đàn ông. Điều này khiến Sở Du Ninh rất chán ghét cô ta, nếu thực sự có năng lực thì ai muốn lấy sắc phục vụ người khác kia chứ. Tóm lại cô thật sự rất không thích Triệu Tiêm Tiêm, nhưng khổ nỗi là cô ta rất mạnh, thêm cái không gian không biết rộng bao nhiêu kia nữa, cũng đủ khiến người khác phải coi trọng cô ta.
“Nghe nói, ở phía Bắc lan thành phát hiện được một con thây ma hệ tinh thần cao cấp, cũng không biết phát điên cái gì mà đi tấn công mấy căn cứ xung quanh, làm những căn cứ đó tử thương thảm trọng.”
Sở Du Ninh vừa nghe được không khỏi khựng lại một chút. Cô đoán là lúc con thây ma kia trở về không thấy cô thì cho rằng cô đã bị con người gϊết chết. Cho nên mới náo loạn như vậy, dù sao thì cô cũng là thuốc giúp hắn khôi phục trí nhớ. Có thể cùng người con gái trong lòng kia nối lại tình xưa hay không đều phải dựa vào cô. Đáng tiếc, con thây ma chó má kia quá keo kiệt, đã làx tìиɦ rồi còn không chịu bắn t*nh cho cô. Nếu không cô thực sự cũng muốn ở bên hắn thêm một thời gian nữa.
Lôi Dịch dừng lại một chút rồi nói: “Tiếp tục để ý tin tức bên đó, tốt nhất là nên gϊết nó trước khi nó mạnh hơn.”
Ý nghĩ của Lôi Dịch không sai, nếu để một con thây ma đó mạnh hơn thì khẳng định sự việc càng thêm khó giải quyết. Chỉ có điều không chờ bọn họ tìm đến, con thây ma đó đã tự mình tìm tới cửa. Không chỉ có một mà nó còn kéo theo cả bầy đến.
Tất nhiên là Sở Du Ninh cũng không tự mình đa tình mà cho rằng thây ma sẽ tới tìm cô. Nghĩ đến người con gái của hắn cũng ở trong căn cứ này, ánh mắt cô lóe sáng lên. Trước kia hắn vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhìn vào, có lẽ hắn sợ bộ dạng của mình sẽ dọa đến người trong lòng.
Nhưng sau khi Sở Du Ninh rời đi, hắn không thể khôi phục như bình thường được nữa, lúc này hắn mới hùng hổ dẫn quân đến bắt người.
Sở Du Ninh cũng không vội ra tay quyến rũ người thừa kế, đành thành thật ở lại trong đội nấu cơm. Sau khi trở lại căn cứ Lôi Dịch cũng không tách ra, mọi người cùng nhau trở về nơi ở của cả đội. Lục Dĩ Minh sắp xếp cho Sở Du Ninh một phòng gần phòng bếp.
Phòng bếp ở dưới lầu nên hiển nhiên phòng của cô cũng ở dưới lầu. Ngoài ra phòng của 6 người kia đều ở trên lầu, nhìn vào cũng đủ hiểu ai thân ai lạ.
Sở Du Ninh cũng không thèm để ý đến, dù sao thì điều này cũng rất chi là bình thường. Đối với bọn họ mà nói chẳng qua cô chỉ là một người giúp việc thôi, cho người giúp việc ở trong một căn phòng rộng rãi như vậy đã là quá có tình người lắm rồi.
Sở Du Ninh rất ngoan. Mỗi ngày đều nấu cơm đúng giờ, chỉ cần bọn họ mang nguyên liệu để nấu về cô đều sẽ nấu nướng tỉ mỉ, không lãng phí một chút nào. Bọn họ ăn cũng rất hài lòng. Nói kỹ hơn chính là thời gian ở căn cứ này cô chuẩn bị cơm nước xong xuôi sau đó sẽ trốn về phòng của mình, rất có nề nếp và yên phận. Nhưng cô cũng biết thừa bọn họ vẫn chưa hết đề phòng.
Sở Du Ninh tương đối thân cận với Lục Dĩ Minh, có chuyện gì cũng sẽ nói với anh ta. Chuyện này cũng không ai có ý kiến.
Trải qua mấy ngày quan sát, Sở Du Ninh phát hiện mấy tên đàn ông trong đội hình như đều có chút tâm tư đối với người phụ nữ kia. Có nhiều tên thì xuất phát từ nhu cầu sinh lí, nhưng cũng có người đơn giản chỉ vì thích.
Trong đội chỉ có một người phụ nữ. Hơn nữa còn cùng nhau vào sinh ra tử nên dần dần nảy sinh lòng yêu thích cũng không có gì là lạ. Đặc biệt người phụ nữ này vừa mạnh lại vừa xinh đẹp. Cho dù có dẹp hết những cân nhắc suy xét về lợi ích thì việc thích cô ta cũng không có gì là sai.
Có điều người phụ nữ kia dường như chỉ muốn thân mật với Lôi Dịch, hai người họ cũng ở chung một phòng. Nhiều lần Sở Du Ninh thấy được trên người cô ta loang lổ dấu vết hoan ái, xem ra tình cảm của hai người này cũng không tệ lắm.
Người phụ nữ kia tên là Triệu Tiêm Tiêm, tính cách không hợp với cô. Cô ta là một người phụ nữ rất cao ngạo không thèm che dấu mà xem thường những người phụ nữ lấy sắc phục vụ đàn ông. Điều này khiến Sở Du Ninh rất chán ghét cô ta, nếu thực sự có năng lực thì ai muốn lấy sắc phục vụ người khác kia chứ. Tóm lại cô thật sự rất không thích Triệu Tiêm Tiêm, nhưng khổ nỗi là cô ta rất mạnh, thêm cái không gian không biết rộng bao nhiêu kia nữa, cũng đủ khiến người khác phải coi trọng cô ta.
“Nghe nói, ở phía Bắc lan thành phát hiện được một con thây ma hệ tinh thần cao cấp, cũng không biết phát điên cái gì mà đi tấn công mấy căn cứ xung quanh, làm những căn cứ đó tử thương thảm trọng.”
Sở Du Ninh vừa nghe được không khỏi khựng lại một chút. Cô đoán là lúc con thây ma kia trở về không thấy cô thì cho rằng cô đã bị con người gϊết chết. Cho nên mới náo loạn như vậy, dù sao thì cô cũng là thuốc giúp hắn khôi phục trí nhớ. Có thể cùng người con gái trong lòng kia nối lại tình xưa hay không đều phải dựa vào cô. Đáng tiếc, con thây ma chó má kia quá keo kiệt, đã làx tìиɦ rồi còn không chịu bắn t*nh cho cô. Nếu không cô thực sự cũng muốn ở bên hắn thêm một thời gian nữa.
Lôi Dịch dừng lại một chút rồi nói: “Tiếp tục để ý tin tức bên đó, tốt nhất là nên gϊết nó trước khi nó mạnh hơn.”
Ý nghĩ của Lôi Dịch không sai, nếu để một con thây ma đó mạnh hơn thì khẳng định sự việc càng thêm khó giải quyết. Chỉ có điều không chờ bọn họ tìm đến, con thây ma đó đã tự mình tìm tới cửa. Không chỉ có một mà nó còn kéo theo cả bầy đến.
Tất nhiên là Sở Du Ninh cũng không tự mình đa tình mà cho rằng thây ma sẽ tới tìm cô. Nghĩ đến người con gái của hắn cũng ở trong căn cứ này, ánh mắt cô lóe sáng lên. Trước kia hắn vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhìn vào, có lẽ hắn sợ bộ dạng của mình sẽ dọa đến người trong lòng.
Nhưng sau khi Sở Du Ninh rời đi, hắn không thể khôi phục như bình thường được nữa, lúc này hắn mới hùng hổ dẫn quân đến bắt người.
Danh sách chương