Hỗn loạn ở phía bên nhóm của Lôi Dịch Sở Du Ninh cũng thấy được, nhưng cô cũng không để ý, cô đã quá rõ ràng tính cách của mấy người kia cho nên cái gì xảy ra cô cũng có thể đoán trước được.
Nhưng phía bên của ông chủ lại làm cô rất tò mò, mỗi ngày Cố Đông đều nhìn Cố Nam đi theo Phạm Tuyết giống như một con chó, trong lòng hắn không cảm thấy tức giận sao? Sở Du Ninh cảm thấy ông chủ giống như đang chờ đợi điều gì đó… Nhưng mà… đang chờ cái gì vậy? Cho đến khi…
Trong lúc vô tình Sở Du Ninh thấy ông chủ nhận một cuộc điện thoại, sau đó toàn bộ thế giới giống như bị đông cứng lại, Sở Du Ninh không hiểu tại sao lại như vậy, trong phút chốc cô cảm giác như mình bị không khí ép cho vỡ vụn.
Nhưng loại cảm giác này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, lúc nó biến mất Sở Di Ninh có cảm giác như mình sống sót sau tai nạn, cô nhìn quanh bốn phía nhưng mà lại phát hiện người khác cũng không để ý đến sự khác thường ở nơi này, xem ra… là do mình đứng gần quá.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Cái gì đã khiến cho Cố Đông mất kiểm soát dị năng của mình như thế? Vào ban đêm, Sở Du Ninh nhìn thấy Cố Đông với vẻ mặt bình tĩnh lôi Cố Nam với vẻ mặt ngu ngốc đi, tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng Cố Đông cũng định dạy dỗ lại em trai của hắn, dù sao cái bộ dáng theo chân Phạm Tuyết giống như chó của cậu ta đúng là quá khó nhìn, nhưng cũng chỉ có Sở Du Ninh biết rằng: cúc hoa của Cố Nam chính là khó giữ được.
Mãi cho tới ngày hôm sau lúc đến giờ xuất phát rồi mà vẫn không thấy hai người đó trở về, Lôi Dịch đợi một lát rồi nhíu mày, đi tới chỗ Sở Du Ninh: “Ngụy tiểu thư…”
Sở Du Ninh cũng chả thèm liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái, giơ tay ngăn lại mấy lời Lôi Dịch định nói: “Nếu như Lôi đội trưởng sốt ruột thì có thể đi trước.”
Đi trước sao? Ánh mắt Lôi Dịch đột nhiên lóe lên. Bọn họ thường xuyên đi ở bên ngoài làm đủ loại nhiệm vụ, tất nhiên là vừa lên đường đã phát hiện ra điều không thích hợp, Lục Dĩ Minh nói, chẳng đợi bọn họ đến gần thì tất cả những con thây ma hay là dị thú đều chạy trốn, mặc dù đi qua rất nhiều rừng cây có thực vật biến dị nhưng mà những thực vật biến dị đó cũng an tĩnh như gà, nhìn qua còn tưởng chỉ là thực vật bình thường.
Bọn họ biết đây là bởi vì trong đội của Sở Du Ninh có tồn tại cực kỳ mạnh mẽ cho nên mới làm thây na và dị thú né tránh từ sớm. Nếu như có thể lên đường bình an thì làm gì có ai lại muốn gặp phải nguy hiểm đâu, thôi thì đợi một lát nữa rồi đi cũng được.
Mãi đến tận buổi chiều tất cả mọi người mới nhìn thấy Cố Đông đang ôm Cố Nam hôn mê trở về, Cố Đông vẫn còn rất tốt nhưng trên người Cố Nam lại tràn
ngập hương vị tinh d*ch nồng đậm, mọi người đều cảm thấy choáng váng, đặc biệt là Phạm Tuyết.
Phạm Tuyết hoảng sợ nhìn Cố Đông, cô ta giống như hiểu ra cái gì nhưng lại không dám tin tưởng.
Cố Đông cố ý ôm Cố Nam đi qua chỗ của Phạm Tuyết, sau đó đi về hướng xe.
Mất một lúc Phạm Tuyết mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Cậu ấy bị làm sao vậy? Anh đã làm gì cậu ấy vậy?” Sở Du Ninh che mặt, con nhỏ ngu xuẩn này lại dám ở trước mặt tất cả mọi người hỏi Cố Đông đã làm gì Cố Nam…
Bước chân Cố Đông dừng lại, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Phạm Tuyết, câu chữ rất rõ ràng, dùng giọng nói mà tất cả mọi người ở đây có thể nghe được nói ra: “Bị ch*ch!”
Phạm Tuyết bất ngờ mở to hai mắt không dám tin nhìn Cố Đông, Cố Đông lại xoay người ôm Cố Nam đi lên xe.
Sở Du Ninh rất thức thời mở cửa xe phía sau ra, Cố Đông chỉ lạnh nhạt liếc Sở Du Ninh một cái, sau đó ôm Cố Nam ngồi vào ghế sau.
Trước đây vẫn luôn là Cố Đông lái xe, nhưng bây giờ Cố Đông ôm Cố Nam không muốn buông tay cho nên cũng chỉ có thể là Sở Du Ninh lái xe.
Sở Du Ninh nhìn phía sau qua kính chiếu hậu lại thấy Cố Đông nhìn Cố Nam với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, Cố Nam đã làm cái gì chọc giận Cố Đông đúng không?
Cảnh vừa rồi cũng rất thú vị, con nhỏ ngu ngốc Phạm Tuyết rõ ràng cũng đã biết xảy ra cái gì, lại còn muốn hỏi Cố Nam làm sao ở trước mặt tất cả mọi người, cô ta không nghĩ làm như vậy sẽ xúc phạm tới tự tôn của Cố Nam sao? Còn có Cố Đông nữa…
Phạm Tuyết ngu ngốc thì cũng thôi đi nhưng mà Cố Đông cũng đâu phải đồ ngu, tại sao hắn lại còn trả lời ở trước mặt mọi người dù biết chuyện gì sẽ xảy ra như vậy?
Điều duy nhất Sở Du Ninh có thể nghĩ được chính là lúc Cố Nam phản kháng Cố Đông đã nói cái gì đó cho nên đã chọc giận Cố Đông, khiến cho Cố Đông phải dùng cách thức kịch liệt như vậy để tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người.
Nhưng phía bên của ông chủ lại làm cô rất tò mò, mỗi ngày Cố Đông đều nhìn Cố Nam đi theo Phạm Tuyết giống như một con chó, trong lòng hắn không cảm thấy tức giận sao? Sở Du Ninh cảm thấy ông chủ giống như đang chờ đợi điều gì đó… Nhưng mà… đang chờ cái gì vậy? Cho đến khi…
Trong lúc vô tình Sở Du Ninh thấy ông chủ nhận một cuộc điện thoại, sau đó toàn bộ thế giới giống như bị đông cứng lại, Sở Du Ninh không hiểu tại sao lại như vậy, trong phút chốc cô cảm giác như mình bị không khí ép cho vỡ vụn.
Nhưng loại cảm giác này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, lúc nó biến mất Sở Di Ninh có cảm giác như mình sống sót sau tai nạn, cô nhìn quanh bốn phía nhưng mà lại phát hiện người khác cũng không để ý đến sự khác thường ở nơi này, xem ra… là do mình đứng gần quá.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Cái gì đã khiến cho Cố Đông mất kiểm soát dị năng của mình như thế? Vào ban đêm, Sở Du Ninh nhìn thấy Cố Đông với vẻ mặt bình tĩnh lôi Cố Nam với vẻ mặt ngu ngốc đi, tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng Cố Đông cũng định dạy dỗ lại em trai của hắn, dù sao cái bộ dáng theo chân Phạm Tuyết giống như chó của cậu ta đúng là quá khó nhìn, nhưng cũng chỉ có Sở Du Ninh biết rằng: cúc hoa của Cố Nam chính là khó giữ được.
Mãi cho tới ngày hôm sau lúc đến giờ xuất phát rồi mà vẫn không thấy hai người đó trở về, Lôi Dịch đợi một lát rồi nhíu mày, đi tới chỗ Sở Du Ninh: “Ngụy tiểu thư…”
Sở Du Ninh cũng chả thèm liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái, giơ tay ngăn lại mấy lời Lôi Dịch định nói: “Nếu như Lôi đội trưởng sốt ruột thì có thể đi trước.”
Đi trước sao? Ánh mắt Lôi Dịch đột nhiên lóe lên. Bọn họ thường xuyên đi ở bên ngoài làm đủ loại nhiệm vụ, tất nhiên là vừa lên đường đã phát hiện ra điều không thích hợp, Lục Dĩ Minh nói, chẳng đợi bọn họ đến gần thì tất cả những con thây ma hay là dị thú đều chạy trốn, mặc dù đi qua rất nhiều rừng cây có thực vật biến dị nhưng mà những thực vật biến dị đó cũng an tĩnh như gà, nhìn qua còn tưởng chỉ là thực vật bình thường.
Bọn họ biết đây là bởi vì trong đội của Sở Du Ninh có tồn tại cực kỳ mạnh mẽ cho nên mới làm thây na và dị thú né tránh từ sớm. Nếu như có thể lên đường bình an thì làm gì có ai lại muốn gặp phải nguy hiểm đâu, thôi thì đợi một lát nữa rồi đi cũng được.
Mãi đến tận buổi chiều tất cả mọi người mới nhìn thấy Cố Đông đang ôm Cố Nam hôn mê trở về, Cố Đông vẫn còn rất tốt nhưng trên người Cố Nam lại tràn
ngập hương vị tinh d*ch nồng đậm, mọi người đều cảm thấy choáng váng, đặc biệt là Phạm Tuyết.
Phạm Tuyết hoảng sợ nhìn Cố Đông, cô ta giống như hiểu ra cái gì nhưng lại không dám tin tưởng.
Cố Đông cố ý ôm Cố Nam đi qua chỗ của Phạm Tuyết, sau đó đi về hướng xe.
Mất một lúc Phạm Tuyết mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Cậu ấy bị làm sao vậy? Anh đã làm gì cậu ấy vậy?” Sở Du Ninh che mặt, con nhỏ ngu xuẩn này lại dám ở trước mặt tất cả mọi người hỏi Cố Đông đã làm gì Cố Nam…
Bước chân Cố Đông dừng lại, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Phạm Tuyết, câu chữ rất rõ ràng, dùng giọng nói mà tất cả mọi người ở đây có thể nghe được nói ra: “Bị ch*ch!”
Phạm Tuyết bất ngờ mở to hai mắt không dám tin nhìn Cố Đông, Cố Đông lại xoay người ôm Cố Nam đi lên xe.
Sở Du Ninh rất thức thời mở cửa xe phía sau ra, Cố Đông chỉ lạnh nhạt liếc Sở Du Ninh một cái, sau đó ôm Cố Nam ngồi vào ghế sau.
Trước đây vẫn luôn là Cố Đông lái xe, nhưng bây giờ Cố Đông ôm Cố Nam không muốn buông tay cho nên cũng chỉ có thể là Sở Du Ninh lái xe.
Sở Du Ninh nhìn phía sau qua kính chiếu hậu lại thấy Cố Đông nhìn Cố Nam với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, Cố Nam đã làm cái gì chọc giận Cố Đông đúng không?
Cảnh vừa rồi cũng rất thú vị, con nhỏ ngu ngốc Phạm Tuyết rõ ràng cũng đã biết xảy ra cái gì, lại còn muốn hỏi Cố Nam làm sao ở trước mặt tất cả mọi người, cô ta không nghĩ làm như vậy sẽ xúc phạm tới tự tôn của Cố Nam sao? Còn có Cố Đông nữa…
Phạm Tuyết ngu ngốc thì cũng thôi đi nhưng mà Cố Đông cũng đâu phải đồ ngu, tại sao hắn lại còn trả lời ở trước mặt mọi người dù biết chuyện gì sẽ xảy ra như vậy?
Điều duy nhất Sở Du Ninh có thể nghĩ được chính là lúc Cố Nam phản kháng Cố Đông đã nói cái gì đó cho nên đã chọc giận Cố Đông, khiến cho Cố Đông phải dùng cách thức kịch liệt như vậy để tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người.
Danh sách chương