Lúc Sở Du Ninh tỉnh lại thì Thẩm Hạo Nam đang ôm cô rất chặt, cái thứ ở trong quan tài có khả năng là cũng mệt mỏi cho nên rất yên tĩnh.

“Nơi này rốt cuộc có cái gì?” Sở Du Ninh yết ớt hỏi. Thẩm Hạo Nam im lặng một lát: “Một cái xác.” “Xác?” Sở Du Ninh ngạc nhiên.

“Trước mạt thế cũng chỉ một bộ thi thể bình thường, nhưng sau mạt thế thì đã sống lại.” Thẩm Hạo Nam trầm giọng nói.

Bình thường thì hạ thể thây ma bằng cách này à? Nhưng mà tưởng tượng cái xác ướp này cũng không có gì khác với thây ma thì Sở Du Ninh lại không cảm thấy sợ hãi nữa, chỉ là thây ma thôi, toàn bộ thế giới đều có, có gì mà phải sợ đâu.

“Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi kiếm một chút thức ăn về cho cô.” Ngày hôm qua Thẩm Hạo Nam bị mất lý trí bởi sự ganh ty, lập tức đã quyết định đem Sở Du Ninh bắt tới chỗ này cũng không chuẩn bị bất kỳ một cái gì, những cái khác không nói, đồ ăn đồ uống cũng hoàn toàn không có.

Sở Du Ninh bắt lấy Thẩm Hạo Nam tỏ vẻ nhu nhược đáng thương nói: “Tôi không muốn ở lại chỗ này một mình…” Suốt một đêm bị quan tài ma tấn công màng nhĩ, vẫn phải để lại cho chút mặt mũi đi.

Thẩm Hạo Nam nhìn Sở Du Ninh, duỗi tay xoa xoa gương mặt xinh đẹp không chân thật của cô im lặng một lát rồi nói: “Mang cô ra ngoài rồi tôi có thể đem cô về được nữa sao?”

Ở trong lòng Thẩm Hạo Nam, Sở Du Ninh lắm mưu nhiều kế, có thể trở thành người giao thủ được với Lục Dĩ Minh, nếu như mang cô ra ngoài, có lẽ đi chẳng được bao xa cô sẽ trốn thoát được, chỉ bằng điểm này Thẩm Hạo Nam cũng sẽ không mang cô ra ngoài.

Thẩm Hạo Nam cũng không đợi Sở Du Ninh trả lời, hắn dùng áo choàng cẩn thận bọc cô cho thật kỹ rồi biến mất trong nháy mắt.

Ánh mắt của Sở Du Ninh chợt lóe, Thẩm Hạo Nam ẩn thân, hay là biến mất? Dị năng của hắn rốt cuộc có tác dụng gì? Lôi Dịch và Lục Dĩ Minh có biết dị năng bóng tối của hắn mạnh tới cỡ này không? Nếu như không biết… vậy tại sao Thẩm Hạo Nam lại muốn giấu giếm? Sở Du Ninh đã từng cảm thấy Thẩm Hạo Nam vẫn luôn mặc áo choàng vô cùng thần bí, nhưng sau khi tới lúc hắn cởi áo choàng thì cảm thấy hắn rất ấu trĩ, còn bây giờ… cô lại cảm thấy hắn thần bí.

Lúc Sở Du Ninh đang suy nghĩ thì Diệp Thần đã tìm tới, nhìn gương mặt quen thuộc của Diệp Thần Sở Du Ninh nhẹ nhàng thở ra. Lúc trước có Thẩm Hạo Nam ở đây cho nên Diệp Thần chỉ có thể tìm một nơi mà dị năng hệ bóng tối

không thể ảnh hưởng tới, chờ sau khi Thẩm Hạo Nam rời đi, khả năng kiểm soát dị năng hệ bóng tối cũng ở nơi này dần dần yếu đi thì Diệp Thần mới có thể tìm tới đây.

Diệp Thần kéo áo choàng ra, nhìn thấy trên cơ thể Sở Du Ninh tràn đầy những dấu vết loang lổ, hắn nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia sát ý: “Tôi đi giết hắn!”

“Không cần!” Sở Du Ninh lắc đầu, đùa cái gì vậy, cô đã bị Thẩm Hạo Nam ngủ hai lần, giết hắn chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao. “Giữ lại vẫn còn có tác dụng!” Dị năng hệ bóng tối… trông có vẻ cũng rất hữu ích. Diệp Thần cũng không nói cái gì nữa, lúc muốn mang cô đi lại ngừng lại: “Cố Đông tới.”

Nói xong Diệp Thần lại bọc áo choàng lại cho Sở Du Ninh thật kỹ rồi mới lắc mình rời đi.

Cố Đông bay lơ lửng từ chỗ lối vào… ở trong ánh sáng yếu ớt chậm rì rì tới chỗ quan tài, thoạt nhìn còn giống quỷ hơn là cái xác ở trong quan tài. Cho nên… vì sao hắn bay được?

Sở Du Ninh đột nhiên có thêm một bước hiểu sâu hơn với dị năng, khác với những dị năng phổ biến như là kim mộc thủy hỏa thổ, những dị năng đặc biệt có lẽ mạnh hơn.

Cố Đông lạnh nhạt liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, sau đó mới lạnh băng nói: “Quá yếu!”

Sở Du Ninh mím môi, dị năng yếu thì sao, cô là dựa vào đầu óc để kiếm cơm có được không!

Thực ra Sở Du Ninh đã rất cố gắng, nhưng lần này cô lại đụng phải Thẩm Hạo Nam, tục ngữ nói rất đúng, loạn quyền đánh chết người, gặp phải cái tên này không quan tâm bất kỳ cái gì mà chỉ cậy mạnh cho nên cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện