Sở Du Ninh đón nhận rất nhiều nụ hôn, nhưng đây là lần duy nhất mang theo ngón tay của mình. Môi lưỡi Lục Dĩ Minh tuy mềm mại triền miên, nhưng lại ẩn giấu chứa đựng sự bá đạo, môi lưỡi của cô bị hắn khuấy động một cách bị động, dường như biến thành một bãi nước. Môi lưỡi mẫn cảm có thể cảm nhận được đầu ngón tay trắng nõn, tinh tế. Đầu ngón tay mẫn cảm lại có thể cảm nhận được hai loại xúc cảm đầu lưỡi khác nhau.

Cảm giác như vậy làm eo Sở Du Ninh mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ ở trong lòng Lục Dĩ Minh, Lục Dĩ Minh thừa cơ đem đôi tay gắt gao cuốn lấy cô, dường như muốn nhét cô vào trong cơ thể của mình.

Sở Ninh ướt, huy*t nhỏ tê ngứa khó nhịn, theo bản năng cọ cọ cây gậy th*t giấu ở dưới quần Lục Dĩ Minh, ngực cũng như có như không chạm vào đỉnh ngực hắn.

Lục Dĩ Minh luôn luôn giỏi về khống chế cảm xúc lúc này hai tròng mắt bịt kín một tầng hơi nước, tay hắn vẫn buộc chặt như cũ, gắt gao ôm chặt Sở Du Ninh vào trước người không có giới hạn, dưới thân cũng phối hợp với động tác của Sở Du Ninh, khẩn trương cọ xát đỉnh huy*t, hắn cảm giác được cô ướt át, không chỉ chính bản thân cô ướt, còn khiến cho quần hắn ướt.

Khẩn trương… cái từ này đối với Lục Dĩ Minh mà nói rất xa lạ. Nhưng mà… cảm giác này thật không tồi.

“Ưm…” Sở Du Ninh khó nhịn rên rỉ ra tiếng, dường như thúc giục Dĩ Minh làm thêm chút gì đó. Lục Dĩ Minh cũng không làm cô thất vọng, duỗi tay giữ lại váy cô, từng tấc, từng tấc một kéo lên phía trên, cho đến khi sờ đến đùi cô. Đùi Sở Du Ninh thật sự non mềm trơn trượt, còn mang theo chút lạnh lẽo nhè nhẹ, sờ lên giống như chất lượng tinh tế của dương chi bạch ngọc.

Lục Dĩ Minh so với phần lớn dị năng giả đều khác nhau, tay hắn bảo dưỡng rất tốt, một chút vết chai cũng không có, ngón tay thon dài phối hợp với lòng bàn tay dịu dàng từng tấc một theo đùi của cô cọ xát tiến lên, dường như không bỏ được không muốn buông tha một tý da thịt nào trên đùi cô, lại gấp đến mức không chờ nổi muốn đi tìm hoa huy*t thần bí nhất kia.

Rốt cuộc… tay Lục Dĩ Minh đi tới bắp đùi cô, ngón tay thon dài thật cẩn thận cọ xát khe thịt trên quần lót của cô, hắn thậm chí có thể cảm giác được huy*t nhỏ của cô gấp đến không chờ nổi mà đóng mở, từng chút đem quần lót kẹp vào.

Lục Dĩ Minh rốt cuộc nhịn không được, toàn bộ bàn tay hung dữ nắm lấy huy*t nhỏ của Sở Du Ninh một phen.

“A!” Sở Du Ninh ngửa đầu rên rỉ một tiếng, cơ thể run bần bật đẹp như vậy, đẹp đến mức làm cho người ta muốn một ngụm nuốt cô xuống. Lục Dĩ Minh rốt

cuộc nhịn không được, một phen kéo quần lót của Sở Du Ninh xuống, lại gấp gáp chờ không nổi cởi bỏ quần của mình, nâng một chân Sở Du Ninh lên tính nhét vào.

Bỗng nhiên, một cảm giác cương cứng vừa quen thuộc vừa xa lạ làm Lục Dĩ Minh sững người ở đó. Tình dục trong mắt Sở Du Ninh tàn lụi, trò đùa dai thực hiện được tràn đầy vẻ vui sướng nồng đậm.

Lục Dĩ Minh trầm mặt nhíu mày, chưa từ bỏ ý định duỗi tay ra nhéo nhéo. Quả nhiên… là kê kê nhỏ (con chim nhỏ). Làm hắn không dám tin tưởng chính là, kê kê nhỏ non mềm kia dưới sự dịu dàng của hắn, vậy mà còn cứng…

Cả người Lục Dĩ Minh cứng đờ buông Sở Du Ninh ra, cẩn thận vì cô sửa sang lại làn váy cho tốt, hắn nhờ hành động này để bình phục cảm giác kinh sợ trong lòng, cũng để ép xuống dục vọng mãnh liệt: “Xem như em lợi hại!”

“Ha hả…” Sở Du Ninh cười, quay đi quay lại vẫn cười, cô giơ chân đá xuống, đem quần lót còn treo ở trên cổ chân đá rơi xuống: “Dám tính kế bà đây vậy phải có thời điểm nghênh đón ý định trả thù!”

Lục Dĩ Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, suýt nữa bị tươi cười đẹp đẽ của cô làm cho mù mắt, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia sủng nịnh: “Giáo sư Lý kia ngoại trừ có kỹ thuật cướp đoạt dị năng này, đều ăn phần người khác nhai để dư lại, sau khi trở về thành phố nắm được tất cả thông tin trong tay, liền xử lý đi.”

Sở Du Ninh nhướng mày: “Đã biết…”

Lục Dĩ Minh vừa nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, vừa không nhanh không chậm đem cây gậy th*t còn cứng nhét vào trong quần thắt đai lưng hoàn chỉnh lại: “Ngoan ngoãn ở thành phố chờ anh, anh sẽ nhanh chóng trở về.”

Người này da mặt đủ dày, nói giống như Sở Du Ninh là người vợ trẻ ở nhà chờ đợi hắn vậy. Sở Du Ninh trợn trắng mắt, rời đi không thèm quay người lại.

Lục Dĩ Minh cười nhìn bóng dáng Sở Du Ninh biến mất ở trước mắt, lúc này mới cúi người đem quần lót trên mặt đất nhặt lên nhét vào túi quần, quần lót ướt đẫm khiến cho quần của hắn cũng bị làm ướt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện