Tâm trạng của Triệu Tiêm Tiêm rất không tốt, thứ nhất là dị năng của ả bị khoá một thời gian dài, cơ thể không được dị năng tẩm bổ cho nên càng ngày càng
suy yếu, thứ hai là nhìn bộ dáng Lý Nhiên cười tươi như hoa, vô cùng ưu nhã làm ả chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Thực ra Triệu Tiêm Tiêm hoàn toàn có thể từ chối hôn lễ này. Nếu như hắn muốn cưới người khác thì cứ cưới đi, bà đây cũng không phải không ai thèm. Nhưng mà… dị năng của ả hiện giờ đang bị khoá, muốn cởi thì phải dựa vào căn cứ Chiến Lôi, dù sao thì Cao Dương dầu muối đều không chịu ăn, hay là tiến sĩ K thần bí ở thủ đô, ả đều không thể tự mình làm gì được.
Hơn nữa bây giờ ả không khác gì một người bình thường, muốn an toàn đi tới thủ đô thì vẫn cần phải có tiểu đội Lôi Dịch hộ tống. Cho nên… ả không thế xé rách da mặt với Lôi Dịch, ít nhất bây giờ là không thể.
Nhưng mặc dù ả nghĩ được như vậy nhưng mà nhìn thấy cái bản mặt hồng hào kia của Lý Nhiên vẫn nhịn không được mà tức giận. Ả có thể cưới Lôi Dịch cùng với Lý Nhiên nhưng ả cũng cần phải tỏ thái độ của mình cho nên mới có việc cả chặng đường ả đều xụ mặt.
Khác hẳn với Triệu Tiêm Tiêm, mặt mày của Lý Nhiên lại tươi như hoa, tại vì sắc mặt của Triệu Tiêm Tiêm không tốt cho nên không ai muốn lượn lờ trước mặt ả tự tìm xúi quẩy, nên đã tới trước mặt Lý Nhiên để nói chuyện. Lý Nhiên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ta dịu dàng biết lý lẽ, hành xử vô cùng tự tin khiêm tốn, không hề hống hách một chút nào, quả thực là bộ dáng hoàn hảo của người phụ nữ làm chủ gia đình.
Khi Lý Nhiên nói chuyện cũng âm thầm liếc mắt nhìn Triệu Tiêm Tiêm một cái, sau đó dời ánh mắt đi ngay lập tức. Một cái liếc mắt này ngay cả Triệu Tiêm Tiêm cũng không phát hiện ra, nhưng mà… Sở Du Ninh lại nhìn thấy. Nói thật, Lý Nhiên tuy dối trá nhưng lại không ác độc, đặc biệt là lúc cô ta ở trước mặt những đứa trẻ, vừa cẩn thận vừa dịu dàng, Sở Du Ninh nhìn ra được là cô ta thật lòng yêu quý những đứa trẻ đó.
Mấy ngày nay ở trong căn cứ Chiến Lôi Sở Du Ninh cũng nghe được Lý Nhiên đã thành lập một cô nhi viện, trong đó cũng không có nhiều trẻ em, nhưng mà mỗi một đứa đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng, Sở Du Ninh cũng đã từng thấy Lý Nhiên cầm những quyển sách trân quý để dạy cho mấy đứa trẻ đó đọc sách viết chữ.
Nhìn Lý Nhiên như vậy rồi lại nhìn Triệu Tiêm Tiêm, thế mà ả ta lại ẩn giấu sự toan tính trong đáy mắt… ả lại đang tính kế cái gì đây? Lúc Sở Du Ninh còn đang nghi ngờ thì Lục Dĩ Minh bưng chén rượu đi tới, hắn gật nhẹ đầu với Cố Đông rồi sau đó nói nhỏ ở bên tại Sở Du Ninh: “Có nhớ việc tôi đã lấy cái vòng khoá dị năng ở căn cứ Cao Dương không? Là giáo sư Lý làm đấy.”
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái.
Lục Dĩ Minh cười cười: “Tôi cảm thấy tinh thần lực ở trên cái vòng đó có chút kỳ lạ cho nên đã lấy những mảnh vòng tay đó, sau đó tôi đã phát hiện..” Lục Dĩ Minh hạ giọng, cố ý làm ra vẻ thần bí nói: “Cái đoạn tinh thần lực kỳ lạ kia thuộc về chính giáo sư Lý.”
Giáo sư Lý sao có thể là dị năng giả, bây giờ dị năng giả rất phổ biến và dị năng giả hệ tinh thần tuy hiếm nhưng cũng không phải không có, giáo sư Lý hoàn toàn không cần phải giả vờ là một người bình thường. Trừ phi… dị năng của ông ta có vấn đề.
Thấy bộ dáng suy tư của Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh vừa lòng cười: “Tôi nghi ngờ, dị năng của giáo sư Lý không thuộc về ông ta…”
Sở Du Ninh đột nhiên nhìn về phía Lục Dĩ Minh, đôi mắt trừng lớn mang theo kinh ngạc, không phải là của mình? Vậy chính là cướp đoạt của người khác, giáo sư Lý vậy mà lại có kỹ thuật cướp đoạt dị năng của người khác sao? Chờ chút!
Sở Du Ninh vội vàng nhìn về phía Lý Nhiên, chẳng lẽ… Giáo sư Lý và Lý Nhiên có âm mưu cướp đoạt dị năng của Triệu Tiêm Tiêm? Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên, nếu như thật sự có thể làm được thì hai cha con này sẽ trở thành người chiến thắng lớn nhất, thử nghĩ xem, không phải mỗi một nhân vật lớn đều là dị năng giả, những người đó có tiền, có quyền, sao có thể cam tâm bị thế giới này đào thải…
Giáo sư Lý chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại được săn đón vô cùng. Như vậy xem ra… căn cứ Chiến Lôi cũng chỉ là một ván cầu của giáo sư Lý mà thôi.
Sở Du Ninh lắc lắc chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đã thuần thục kỹ thuật rồi sao?”
suy yếu, thứ hai là nhìn bộ dáng Lý Nhiên cười tươi như hoa, vô cùng ưu nhã làm ả chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Thực ra Triệu Tiêm Tiêm hoàn toàn có thể từ chối hôn lễ này. Nếu như hắn muốn cưới người khác thì cứ cưới đi, bà đây cũng không phải không ai thèm. Nhưng mà… dị năng của ả hiện giờ đang bị khoá, muốn cởi thì phải dựa vào căn cứ Chiến Lôi, dù sao thì Cao Dương dầu muối đều không chịu ăn, hay là tiến sĩ K thần bí ở thủ đô, ả đều không thể tự mình làm gì được.
Hơn nữa bây giờ ả không khác gì một người bình thường, muốn an toàn đi tới thủ đô thì vẫn cần phải có tiểu đội Lôi Dịch hộ tống. Cho nên… ả không thế xé rách da mặt với Lôi Dịch, ít nhất bây giờ là không thể.
Nhưng mặc dù ả nghĩ được như vậy nhưng mà nhìn thấy cái bản mặt hồng hào kia của Lý Nhiên vẫn nhịn không được mà tức giận. Ả có thể cưới Lôi Dịch cùng với Lý Nhiên nhưng ả cũng cần phải tỏ thái độ của mình cho nên mới có việc cả chặng đường ả đều xụ mặt.
Khác hẳn với Triệu Tiêm Tiêm, mặt mày của Lý Nhiên lại tươi như hoa, tại vì sắc mặt của Triệu Tiêm Tiêm không tốt cho nên không ai muốn lượn lờ trước mặt ả tự tìm xúi quẩy, nên đã tới trước mặt Lý Nhiên để nói chuyện. Lý Nhiên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ta dịu dàng biết lý lẽ, hành xử vô cùng tự tin khiêm tốn, không hề hống hách một chút nào, quả thực là bộ dáng hoàn hảo của người phụ nữ làm chủ gia đình.
Khi Lý Nhiên nói chuyện cũng âm thầm liếc mắt nhìn Triệu Tiêm Tiêm một cái, sau đó dời ánh mắt đi ngay lập tức. Một cái liếc mắt này ngay cả Triệu Tiêm Tiêm cũng không phát hiện ra, nhưng mà… Sở Du Ninh lại nhìn thấy. Nói thật, Lý Nhiên tuy dối trá nhưng lại không ác độc, đặc biệt là lúc cô ta ở trước mặt những đứa trẻ, vừa cẩn thận vừa dịu dàng, Sở Du Ninh nhìn ra được là cô ta thật lòng yêu quý những đứa trẻ đó.
Mấy ngày nay ở trong căn cứ Chiến Lôi Sở Du Ninh cũng nghe được Lý Nhiên đã thành lập một cô nhi viện, trong đó cũng không có nhiều trẻ em, nhưng mà mỗi một đứa đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng, Sở Du Ninh cũng đã từng thấy Lý Nhiên cầm những quyển sách trân quý để dạy cho mấy đứa trẻ đó đọc sách viết chữ.
Nhìn Lý Nhiên như vậy rồi lại nhìn Triệu Tiêm Tiêm, thế mà ả ta lại ẩn giấu sự toan tính trong đáy mắt… ả lại đang tính kế cái gì đây? Lúc Sở Du Ninh còn đang nghi ngờ thì Lục Dĩ Minh bưng chén rượu đi tới, hắn gật nhẹ đầu với Cố Đông rồi sau đó nói nhỏ ở bên tại Sở Du Ninh: “Có nhớ việc tôi đã lấy cái vòng khoá dị năng ở căn cứ Cao Dương không? Là giáo sư Lý làm đấy.”
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái.
Lục Dĩ Minh cười cười: “Tôi cảm thấy tinh thần lực ở trên cái vòng đó có chút kỳ lạ cho nên đã lấy những mảnh vòng tay đó, sau đó tôi đã phát hiện..” Lục Dĩ Minh hạ giọng, cố ý làm ra vẻ thần bí nói: “Cái đoạn tinh thần lực kỳ lạ kia thuộc về chính giáo sư Lý.”
Giáo sư Lý sao có thể là dị năng giả, bây giờ dị năng giả rất phổ biến và dị năng giả hệ tinh thần tuy hiếm nhưng cũng không phải không có, giáo sư Lý hoàn toàn không cần phải giả vờ là một người bình thường. Trừ phi… dị năng của ông ta có vấn đề.
Thấy bộ dáng suy tư của Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh vừa lòng cười: “Tôi nghi ngờ, dị năng của giáo sư Lý không thuộc về ông ta…”
Sở Du Ninh đột nhiên nhìn về phía Lục Dĩ Minh, đôi mắt trừng lớn mang theo kinh ngạc, không phải là của mình? Vậy chính là cướp đoạt của người khác, giáo sư Lý vậy mà lại có kỹ thuật cướp đoạt dị năng của người khác sao? Chờ chút!
Sở Du Ninh vội vàng nhìn về phía Lý Nhiên, chẳng lẽ… Giáo sư Lý và Lý Nhiên có âm mưu cướp đoạt dị năng của Triệu Tiêm Tiêm? Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên, nếu như thật sự có thể làm được thì hai cha con này sẽ trở thành người chiến thắng lớn nhất, thử nghĩ xem, không phải mỗi một nhân vật lớn đều là dị năng giả, những người đó có tiền, có quyền, sao có thể cam tâm bị thế giới này đào thải…
Giáo sư Lý chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại được săn đón vô cùng. Như vậy xem ra… căn cứ Chiến Lôi cũng chỉ là một ván cầu của giáo sư Lý mà thôi.
Sở Du Ninh lắc lắc chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đã thuần thục kỹ thuật rồi sao?”
Danh sách chương