Nói đến đây Sở Du Ninh lấy ra thông tin về lớp học của Cố Nam: “Chứng minh rằng nơi đó có người mà cậu ấy quan tâm.” Sở Du Ninh lấy ra một tấm ảnh lớp chụp hôm đại hội thể thao, trong ảnh tuy gương mặt của Cố Nam không có biểu tình giống như Cố Đông nhưng mà vẫn luôn nhìn một hướng, theo hướng đó Sở Du Ninh khoanh vòng một cô gái nhỏ cười tươi như hoa.
“Khi mạt thế đến bọn họ ở bên nhau, tôi suy đoán dựa theo tâm lý của thanh thiếu niên thời kỳ trung nhị* thì nếu như cô gái nhỏ này gặp nguy hiểm thì khẳng định Cố Nam sẽ cứu cô ấy, nếu như Cố Nam không thức tỉnh dị năng thì có lẽ cậu ấy sẽ chết vì cứu cô gái nhỏ đó, còn nếu cậu ấy có thể thức tỉnh dị năng thì nhất định sẽ hộ tống cô gái nhỏ kia tới chỗ mà cô ấy muốn đi.”
(*Chunibyo = Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì.
Tại Việt Nam, trung nhị bệnh đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.)
Sở Du Ninh không để tâm tới gương mặt đã đen như đít nồi của Cố Đông, cô biết mỗi một câu của cô Cố Đông đều không thích nghe, nhưng không có cách nào, đây là sự thật.
“Nhìn ở phương diện cô gái nhỏ này, cô ấy là người Đông Bắc, người nơi đây rất hiếu thuận, nếu như không chết ở thời kỳ đầu mạt thế vậy rất có khả năng cô ấy sẽ nghĩ mọi cách để về quê.”
Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đông: “Phỏng đoán này là cái có xác suất cao nhất trong hàng trăm khả năng có thể xảy ra, tôi đề nghị anh nên tìm theo phương hướng này đầu tiên.”
Cố Đông lạnh lùng nhìn Sở Du Ninh, nhìn tới mức khiến Ngụy Tử Hân cũng đứng ngồi không yên, nhưng mà Sở Du Ninh vẫn bình tĩnh đối mặt với hắn như cũ, cuối cùng Cố Đông đứng lên: “Cô phải đi với tôi!”
“A!” Sở Du Ninh có chút sững sờ: “Không được đâu, tôi còn phải đi tìm em gái với Hân tỷ nữa…”
Cố Đông đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Du Ninh, Ngụy Tử Hân vội vàng đứng lên kéo Sở Du Ninh một cái: “Em cứ đi với ông chủ đi, em gái chị thì chị tự đi cũng được mà.”
Sở Du Ninh nhíu mày: “Nếu em đi cùng thì hiệu suất có thể cao hơn một chút…”
Ngụy Tử Hân hung hăng nhéo cô một cái: “Em mau đi với ông chủ đi…”
Sở Du Ninh im lặng một lát rồi mới không tình nguyện nói: “Thôi được rồi…”
Khi Sở Du Ninh trở về theo Ngụy Tử Hân thì có rất nhiều cao thủ đi cùng, nhưng lúc rời đi với Cố Đông lại chỉ có hai người bọn họ.
“Ông chủ…” Sở Du Ninh có chút xấu hổ: “Tôi có một câu không biết có nên nói hay không.”
Ông chủ lạnh lùng nhìn về phía Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh khẽ mỉm cười: “Cố Nam rõ ràng không muốn dính dáng gì tới người Cố gia, chúng ta cũng không biết cậu ấy đã thức tỉnh dị năng gì, vạn nhất ông chủ tìm được mà không bắt được cậu ấy, hoặc là kể cả có bắt được nhưng cậu ấy cũng sẽ có khả năng là sẽ chạy đó? Tôi đề nghị là anh nên đem theo vài người, thuận tiện đem theo cả bạch nguyệt quang của cậu ấy về, như thế cậu ấy sẽ không thể chạy đâu.”
Thôi được rồi, thật ra Sở Du Ninh cũng không phải lo lắng cái này, chỉ là cô sợ lúc tên GAY này nhìn thấy em trai rồi thì trong mắt lại không chứa nổi người khác, lỡ như ném cô lại thì làm sao bây giờ, nghe nói hiện tại Đông Bắc cực kỳ lạnh, cô không muốn bị ném ở đó đâu.
Cố Đông im lặng trong chốc lát, cuối cùng mang theo bốn người. Nhìn bốn người này không phải là người thích nói chuyện, có dung mạo trông rất phổ thông, Sở Du Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Sở Du Ninh nhìn lộ tuyến Cố Đông vạch ra liền ngạc nhiên… Đây là… phải đi qua căn cứ Chiến Lôi sao… Cô có cái vận khí quỷ gì đây, mỗi lần làm nhiệm vụ cứ phải quay lại chỗ ban đầu một lần! Thôi vì để bảo đảm an toàn Sở Du Ninh liền biến thành một cậu nhóc khô quắt, có Cố Đông ở đây cô cũng không dám biến thân mình quá đẹp, nhỡ đâu hắn lại nổi lên thú tính thì…! Trước khi ra khỏi cửa Sở Du Ninh đã đồng ý với Diệp Thần để hắn đi theo ở phía sau bọn họ, cẩn thận nhắc nhở hắn một chút kẻo bị lộ. Có Diệp Thần ở đây thì sự an toàn của cô càng thêm bảo đảm hơn.
Cố Đông lái một chiếc xe việt dã, cũng không quá xa hoa, nhìn qua còn có chút kín đáo. Cái này căn bản không phù hợp với giá trị con người của hắn, phải biết rằng nhóm Lôi Dịch ra cửa còn phải lấy một chiếc xe khá sang trọng đáy.
Cảm giác chặng đường này chắc chắn 80% sẽ gian khổ, nhưng Sở Du Ninh cũng không nói cái gì. Dù sao… có nói thì chắc gì người ta sẽ để ý. Bọn họ lái hai chiếc xe, Sở Du Ninh không chút khách khí ngồi ở ghế phó lái của Cố Đông.
Ở trong suy nghĩ của Sở Du Ninh dị năng của Cố Đông sâu không lường được, lại còn CMN là một tên GAY nữa, ở bên hắn cũng không cần phải quá chú ý an toàn.
Cố Đông lạnh nhạt liếc Sở Du Ninh một cái, cũng không nói cái gì.
“Khi mạt thế đến bọn họ ở bên nhau, tôi suy đoán dựa theo tâm lý của thanh thiếu niên thời kỳ trung nhị* thì nếu như cô gái nhỏ này gặp nguy hiểm thì khẳng định Cố Nam sẽ cứu cô ấy, nếu như Cố Nam không thức tỉnh dị năng thì có lẽ cậu ấy sẽ chết vì cứu cô gái nhỏ đó, còn nếu cậu ấy có thể thức tỉnh dị năng thì nhất định sẽ hộ tống cô gái nhỏ kia tới chỗ mà cô ấy muốn đi.”
(*Chunibyo = Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì.
Tại Việt Nam, trung nhị bệnh đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.)
Sở Du Ninh không để tâm tới gương mặt đã đen như đít nồi của Cố Đông, cô biết mỗi một câu của cô Cố Đông đều không thích nghe, nhưng không có cách nào, đây là sự thật.
“Nhìn ở phương diện cô gái nhỏ này, cô ấy là người Đông Bắc, người nơi đây rất hiếu thuận, nếu như không chết ở thời kỳ đầu mạt thế vậy rất có khả năng cô ấy sẽ nghĩ mọi cách để về quê.”
Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đông: “Phỏng đoán này là cái có xác suất cao nhất trong hàng trăm khả năng có thể xảy ra, tôi đề nghị anh nên tìm theo phương hướng này đầu tiên.”
Cố Đông lạnh lùng nhìn Sở Du Ninh, nhìn tới mức khiến Ngụy Tử Hân cũng đứng ngồi không yên, nhưng mà Sở Du Ninh vẫn bình tĩnh đối mặt với hắn như cũ, cuối cùng Cố Đông đứng lên: “Cô phải đi với tôi!”
“A!” Sở Du Ninh có chút sững sờ: “Không được đâu, tôi còn phải đi tìm em gái với Hân tỷ nữa…”
Cố Đông đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Du Ninh, Ngụy Tử Hân vội vàng đứng lên kéo Sở Du Ninh một cái: “Em cứ đi với ông chủ đi, em gái chị thì chị tự đi cũng được mà.”
Sở Du Ninh nhíu mày: “Nếu em đi cùng thì hiệu suất có thể cao hơn một chút…”
Ngụy Tử Hân hung hăng nhéo cô một cái: “Em mau đi với ông chủ đi…”
Sở Du Ninh im lặng một lát rồi mới không tình nguyện nói: “Thôi được rồi…”
Khi Sở Du Ninh trở về theo Ngụy Tử Hân thì có rất nhiều cao thủ đi cùng, nhưng lúc rời đi với Cố Đông lại chỉ có hai người bọn họ.
“Ông chủ…” Sở Du Ninh có chút xấu hổ: “Tôi có một câu không biết có nên nói hay không.”
Ông chủ lạnh lùng nhìn về phía Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh khẽ mỉm cười: “Cố Nam rõ ràng không muốn dính dáng gì tới người Cố gia, chúng ta cũng không biết cậu ấy đã thức tỉnh dị năng gì, vạn nhất ông chủ tìm được mà không bắt được cậu ấy, hoặc là kể cả có bắt được nhưng cậu ấy cũng sẽ có khả năng là sẽ chạy đó? Tôi đề nghị là anh nên đem theo vài người, thuận tiện đem theo cả bạch nguyệt quang của cậu ấy về, như thế cậu ấy sẽ không thể chạy đâu.”
Thôi được rồi, thật ra Sở Du Ninh cũng không phải lo lắng cái này, chỉ là cô sợ lúc tên GAY này nhìn thấy em trai rồi thì trong mắt lại không chứa nổi người khác, lỡ như ném cô lại thì làm sao bây giờ, nghe nói hiện tại Đông Bắc cực kỳ lạnh, cô không muốn bị ném ở đó đâu.
Cố Đông im lặng trong chốc lát, cuối cùng mang theo bốn người. Nhìn bốn người này không phải là người thích nói chuyện, có dung mạo trông rất phổ thông, Sở Du Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Sở Du Ninh nhìn lộ tuyến Cố Đông vạch ra liền ngạc nhiên… Đây là… phải đi qua căn cứ Chiến Lôi sao… Cô có cái vận khí quỷ gì đây, mỗi lần làm nhiệm vụ cứ phải quay lại chỗ ban đầu một lần! Thôi vì để bảo đảm an toàn Sở Du Ninh liền biến thành một cậu nhóc khô quắt, có Cố Đông ở đây cô cũng không dám biến thân mình quá đẹp, nhỡ đâu hắn lại nổi lên thú tính thì…! Trước khi ra khỏi cửa Sở Du Ninh đã đồng ý với Diệp Thần để hắn đi theo ở phía sau bọn họ, cẩn thận nhắc nhở hắn một chút kẻo bị lộ. Có Diệp Thần ở đây thì sự an toàn của cô càng thêm bảo đảm hơn.
Cố Đông lái một chiếc xe việt dã, cũng không quá xa hoa, nhìn qua còn có chút kín đáo. Cái này căn bản không phù hợp với giá trị con người của hắn, phải biết rằng nhóm Lôi Dịch ra cửa còn phải lấy một chiếc xe khá sang trọng đáy.
Cảm giác chặng đường này chắc chắn 80% sẽ gian khổ, nhưng Sở Du Ninh cũng không nói cái gì. Dù sao… có nói thì chắc gì người ta sẽ để ý. Bọn họ lái hai chiếc xe, Sở Du Ninh không chút khách khí ngồi ở ghế phó lái của Cố Đông.
Ở trong suy nghĩ của Sở Du Ninh dị năng của Cố Đông sâu không lường được, lại còn CMN là một tên GAY nữa, ở bên hắn cũng không cần phải quá chú ý an toàn.
Cố Đông lạnh nhạt liếc Sở Du Ninh một cái, cũng không nói cái gì.
Danh sách chương