Cảm nhận được chút đau đớn trên cổ, Phàn thiếu quay đầu đối diện với đôi mắt của Sở Du Ninh, biểu tình của cô vẫn đơn thuần, đáng yêu như cũ, tựa như một đứa nhỏ không biết chuyện đời, nhưng động tác trên tay…

Không biết vì sao, nhìn Sở Du Ninh như vậy Phàn thiếu thế mà lại cứng… theo bản năng hắn nuốt nước miếng, trong lòng không có sợ hãi cũng không có tức giận, thế mà lại dâng lên một chút hưng phấn.

Cũng bất chấp mảnh vỡ ở trên cổ Phàn thiếu đột nhiên nghiêng người đè Sở Du Ninh ở trên sô pha. Sở Du Ninh cũng không giãy giụa, thuận thế buông lỏng chai rượu vỡ ở trong tay ra.

Phàn thiếu nhìn Sở Du Ninh từ trên cao xuống, côn th*t càng thêm cứng rắn đặt chính giữa hai chân Sở Du Ninh: “Mặt mũi chị Hân của em rất đáng giá, vậy còn em? Em đoán xem, hôm nay lão tử cưỡng b/ức em ở chỗ này thì chợ đen dám nói cái gì hay không?”

Thân thể Sở Du Ninh rất ngoan, biểu tình ngây thơ trên mặt vẫn không đổi, đôi mắt sáng ngời ngoan ngoãn nhìn Phàn thiếu, giống như là căn bản không nghe hiểu lời của hắn có ý gì, cũng làm như không rõ đồ vật để ở giữa hai chân của cô là cái gì. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Phàn thiếu chỉ cần nói một câu thì tất cả phụ nữ ở chợ đen của chúng ta đều sẽ tự ngoan ngoãn dâng lên, nếu như Phàn thiếu yêu cầu chợ đen còn có thể sắp xếp giúp ngài một màn biểu diễn thú gian, nhưng mà…” Cô hơi dừng một chút, cánh tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lên cổ Phàn thiếu, bờ môi phấn nộn dán lên lỗ tai Phàn thiếu: “Ninh Ninh chỉ sợ Phàn thiếu cảm thấy không thú vị.”

Trên người Sở Du Ninh có một mùi hương hoa đào nhàn nhạt, mang theo ba phần ngây thơ, ba phần ngọt ngào, ba phần mộng ảo, còn có một phần quyến rũ như có như không…

Phàn thiếu quay đầu nhìn về phía cô, môi của hai người gần trong gang tấc càng làm cho hương hoa đào kia càng thêm nồng đậm.

Sở Du Ninh nói rất đúng, hắn là Phàn đại thiếu, muốn cái loại đàn bà nào mà chả có, mỹ nhân như nào đi chăng nữa thì cởi quần chọc vào cũng chỉ như vậy thôi.

Phàn thiếu nhìn Sở Du Ninh nằm ở dưới thân của mình, ngoan ngoãn giống như một con búp bê Tây Dương tinh xảo, thân thể của cô kề sát hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được âm h/ộ phì nộn ở trước côn th*t của mình, bây giờ chỉ cần vén váy của cô lên là hắn hoàn toàn có thể có được cô, làm dơ cô gái sạch sẽ này, chơi đùa, hủy hoại cô… nghĩ đến cái hình ảnh đó đã khiến nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà…

Phàn thiếu đưa tay ra dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Sở Du Ninh. Có lẽ… cô thật sự có thể mang đến cho hẳn một niềm vui mới…

Nghĩ đến đây Phàn thiếu buông lỏng Sở Du Ninh rồi đứng dậy: “Em cũng đừng làm tôi thất vọng. Nếu không… tôi chắc chắn sẽ làm em sống không bằng chết!”

Sở Du Ninh khẽ cười một tiếng, đứng dậy rót rượu cho hai người, nhét một ly vào trong tay Phàn thiếu sau đó giơ lên cái ly còn lại: “Trước khi Phàn thiếu cảm thấy nhàm chán thì trinh tiết của Ninh Ninh liền giao cho ngài!”

Lời này của Sở Du Ninh rõ ràng là lợi dụng Phàn thiếu, nhưng Phàn thiếu lại không tức giận, bây giờ Sở Du Ninh con mồi của hắn, ai dám động vào trước khi hắn còn chơi chưa đủ! Phàn thiếu là một phú nhị đại vô dụng, chỉ biết ăn nhậu chơi gái và cờ bạc, nhưng cũng vì nguyên nhân như thế cho nên hắn mới càng để ý đến ánh nhìn của người khác hơn.

Hai chữ “nhàm chán” này được Sở Du Ninh dùng cực kỳ tốt, cô đặt mình vào vật sở hữu của Phàn thiếu, rồi lại lặng lẽ tâng bốc Phàn thiếu, một chiêu này tuy rằng đơn giản nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với bệnh trung nhị. Sở Du Ninh nhẹ nhàng cụng ly với Phàn thiếu, sau đó uống một hơi cạn rượu trong ly.

Bề ngoài Sở Du Ninh là một cô gái nhỏ ngây thơ sạch sẽ, không biết chuyện đời, nhưng trong ngôn từ hành động của cô lại lộ ra sự khôn khéo và quyến rũ. Trong tình huống bình thường mức độ này rất khó để nắm chắc, bởi vì nhiều thêm một phần sẽ có vẻ phong trần, thiếu một phần lại trông có vẻ ngu xuẩn, chỉ có nắm chắc sự cân bằng này mới có thể sinh ra hiệu quả tốt nhất.

Cho rằng cô ấy ngây thơ tới mức không biết gì? Nhưng quay người lại liền phát hiện cô ấy rất khôn khéo và quyến rũ, bạn cho rằng cô ấy là một kỹ nữ tâm cơ phong trần? Nhưng nháy mắt lại nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy tỏ vẻ ngây thơ cùng tò mò.

Nhìn thấy Sở Du Ninh uống cạn chén rượu trong một lần, sau đó chớp đôi mắt trong veo chờ mong nhìn hắn, Phàn thiếu cười haha hai tiếng rồi cũng uống cạn ly rượu chỉ với một hớp.

Thấy mục đích đã đạt được Sở Du Ninh liếc mắt nhìn về phía góc phòng, cô biết nơi đó có thiết bị theo dõi, ở nơi này xảy ra cái gì thì ông chủ cũng đều biết tất cả. Phàn thiếu chính là bước đầu tiên để Sở Du Ninh chứng minh thực lực của mình với ông chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện