“Sẽ…. sẽ không thể không như thế này sao?” Sở Du Ninh nức nở hỏi câu hỏi ngây thơ, giờ khắc này tâm trạng Ngụy Tử Hân phức tạp, nói thật, đã rất lâu rồi không có người nào chân chính vì cô mà đau lòng, chỉ là…..phụ nữ trong tận thế không có gia thế không có bối cảnh thì có thể như thế nào? Đan xen giữa cảm động và hài hước làm cho việc quản lý biểu cảm của Ngụy Tử Hân trong nháy mắt mất không chế.
Ngụy Tử Hân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: ‘’Trừ tôi cô còn gặp qua người biến hình nào khác không?”
Sở Du Ninh không rõ vì sao cô ta lại hỏi câu hỏi dạng này, mắt cô hàm chứa nước mắt vẻ mặt mờ mịt lắc lắc đầu. Ngụy Tử Hân bật lửa châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm “Tôi đã thấy một người, bị nhốt trong l*ng sắt mặc cho người ta tùy ý đùa bỡn, mỗi khi bị chơi đều như mất nửa cái mạng, cô ấy có ý định tự sát, nhưng lại được cứu về, chủ nhân của cô ấy vì trừng phạt mà phá nát xương cốt ở hai chân của cô ấy.”
Sở Du Ninh không dám tin mở to hai mắt nhìn, nhưng Ngụy Tử Hân lại chỉ lạnh lùng cười “Dị năng chữa bệnh thật là
thứ tốt, đã bị biến thành như vậy rồi nhưng một dị năng chữa bệnh đi xuống lại cứu trở lại…” Nói xong cô ta cúi người bình tĩnh nhìn Sở Du Ninh “Có thể tưởng tượng được không, hai chân dập nát gãy cả xương, máu thịt mơ hồ, lại bị
đàn ông cưỡng b/ức hai ngày hai đêm, lúc chỉ còn một chút hơi thở mới được cứu trở về…”
Mặt mũi Sở Du Ninh trắng bệch, hoảng sợ trừng lớn mắt, nghĩ đến trường hợp kia nước mắt suýt chút nữa rơi xuống dưới.
Ngụy Tử Hân khẽ cau mày, ý của cô vốn là làm cho Sở Du Ninh đối mặt với hiện thực, nhưng mà….. thấy cô bị dọa thành như vậy lại có chút đau lòng. Ngụy Tử Hân tắt điếu thuốc đi đến trước mặt Sở Du Ninh ôm lấy cô: “Vậy.. cô còn cảm thấy ngày tháng của hai ta không tốt nữa không?”
Cảm nhận được Ngụy Tử Hân an ủi, lúc này Sở Du Ninh mới hoàn hồn, nhưng sau một hồi ngây ngốc liền oa oa khóc lớn lên.
Ngụy Tử Hân thở dài, không một tiếng động vỗ sau lưng Sở Du Ninh, yên lặng chờ đợi cô hồi phục lại cảm xúc. Thật vất vả chờ Sở Du Ninh ngừng tiếng khóc, vậy mà Ngụy Tử Hân lại có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Sở Du Ninh im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Buổi tối ngày hôm sau, Ngụy Tử Hân khó được hôm không phải cùng đàn ông lăn giường, Sở Du Ninh nhìn cô ta một cái, hôm nay… Ngụy Tử Hân dường như rất vui vẻ, mặc dù đã che dấu rất tốt, nhưng Sở Du ninh vẫn nhận ra dường như cô ta đang chờ mong cái gì đó.
Cho đến khi cô ta tìm tới, nghiêm nghị dặn dò mọi chuyện nói “Một lúc nữa tôi dẫn cô đi gặp ông chủ, nhớ rõ là hỏi cái gì trả lời cái gì, không nói dối cũng đừng hoảng hốt.”
Ông chủ? Ánh mắt Sở Du Ninh hơi hơi lóe lên, bời vì Ngụy Tử Hân muốn gặp ông chủ nên mới vui vẻ như vậy sao? Không lâu sau Ngụy Tử Hân mang theo Sở Du Ninh đi đến văn phòng, đẩy cửa văn phòng ra, Sở Du Ninh liền nhìn thấy được người đàn ông ngồi ở sau bàn làm việc, không thể không nói…. Người này rất tuấn tú, yết hầu rõ ràng thật sự là loại đàn ông đẹp trai, nếu mà mặc quân phục, hắn chính là hình tượng quân nhân cao cấp trong truyện tranh trước tận thế.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tử Hân, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bước chân Ngụy Tử Hân hơi hơi dừng một chút, kìm hãm sự vui sướng trên người lại “Ông chủ.” Ngụy Tử Hân cung kính nói.
Ông chủ? Chẳng lẽ tên chết tiệt này không phải người đàn ông của Ngụy Tử Hân sao? Vì sao mà Ngụy Tử Hân lại gọi xa cách như vậy? Là cãi nhau, hay là tình thú? Sở Du Ninh hơi hơi khó hiểu.
Người đàn ông không nói tiếp, chỉ là lạnh nhạt nhìn Ngụy Tử Hân chờ cô tiếp tục nói.
Ngụy Tử Hân mím môi, rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, cô kéo Sở Du Ninh qua “Đây là Sở Du Ninh, cũng là nữ biến hình.”
Người đàn ông theo lời Ngụy Tử Hân nói, đem đôi mắt lạnh băng nhìn xuống người Sở Du Ninh, bởi vì sợ bị những người đàn ông của Ngụy Tử Hân theo dõi, Sở Du Ninh cố ý biến trở lại xấu xí khi ở bên cạnh Lôi Dịch kia, cho nên thứ người đàn ông nhìn thấy cũng không phải gương mặt thật của Sở Du Ninh.
Ngụy Tử Hân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: ‘’Trừ tôi cô còn gặp qua người biến hình nào khác không?”
Sở Du Ninh không rõ vì sao cô ta lại hỏi câu hỏi dạng này, mắt cô hàm chứa nước mắt vẻ mặt mờ mịt lắc lắc đầu. Ngụy Tử Hân bật lửa châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm “Tôi đã thấy một người, bị nhốt trong l*ng sắt mặc cho người ta tùy ý đùa bỡn, mỗi khi bị chơi đều như mất nửa cái mạng, cô ấy có ý định tự sát, nhưng lại được cứu về, chủ nhân của cô ấy vì trừng phạt mà phá nát xương cốt ở hai chân của cô ấy.”
Sở Du Ninh không dám tin mở to hai mắt nhìn, nhưng Ngụy Tử Hân lại chỉ lạnh lùng cười “Dị năng chữa bệnh thật là
thứ tốt, đã bị biến thành như vậy rồi nhưng một dị năng chữa bệnh đi xuống lại cứu trở lại…” Nói xong cô ta cúi người bình tĩnh nhìn Sở Du Ninh “Có thể tưởng tượng được không, hai chân dập nát gãy cả xương, máu thịt mơ hồ, lại bị
đàn ông cưỡng b/ức hai ngày hai đêm, lúc chỉ còn một chút hơi thở mới được cứu trở về…”
Mặt mũi Sở Du Ninh trắng bệch, hoảng sợ trừng lớn mắt, nghĩ đến trường hợp kia nước mắt suýt chút nữa rơi xuống dưới.
Ngụy Tử Hân khẽ cau mày, ý của cô vốn là làm cho Sở Du Ninh đối mặt với hiện thực, nhưng mà….. thấy cô bị dọa thành như vậy lại có chút đau lòng. Ngụy Tử Hân tắt điếu thuốc đi đến trước mặt Sở Du Ninh ôm lấy cô: “Vậy.. cô còn cảm thấy ngày tháng của hai ta không tốt nữa không?”
Cảm nhận được Ngụy Tử Hân an ủi, lúc này Sở Du Ninh mới hoàn hồn, nhưng sau một hồi ngây ngốc liền oa oa khóc lớn lên.
Ngụy Tử Hân thở dài, không một tiếng động vỗ sau lưng Sở Du Ninh, yên lặng chờ đợi cô hồi phục lại cảm xúc. Thật vất vả chờ Sở Du Ninh ngừng tiếng khóc, vậy mà Ngụy Tử Hân lại có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Sở Du Ninh im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Buổi tối ngày hôm sau, Ngụy Tử Hân khó được hôm không phải cùng đàn ông lăn giường, Sở Du Ninh nhìn cô ta một cái, hôm nay… Ngụy Tử Hân dường như rất vui vẻ, mặc dù đã che dấu rất tốt, nhưng Sở Du ninh vẫn nhận ra dường như cô ta đang chờ mong cái gì đó.
Cho đến khi cô ta tìm tới, nghiêm nghị dặn dò mọi chuyện nói “Một lúc nữa tôi dẫn cô đi gặp ông chủ, nhớ rõ là hỏi cái gì trả lời cái gì, không nói dối cũng đừng hoảng hốt.”
Ông chủ? Ánh mắt Sở Du Ninh hơi hơi lóe lên, bời vì Ngụy Tử Hân muốn gặp ông chủ nên mới vui vẻ như vậy sao? Không lâu sau Ngụy Tử Hân mang theo Sở Du Ninh đi đến văn phòng, đẩy cửa văn phòng ra, Sở Du Ninh liền nhìn thấy được người đàn ông ngồi ở sau bàn làm việc, không thể không nói…. Người này rất tuấn tú, yết hầu rõ ràng thật sự là loại đàn ông đẹp trai, nếu mà mặc quân phục, hắn chính là hình tượng quân nhân cao cấp trong truyện tranh trước tận thế.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tử Hân, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bước chân Ngụy Tử Hân hơi hơi dừng một chút, kìm hãm sự vui sướng trên người lại “Ông chủ.” Ngụy Tử Hân cung kính nói.
Ông chủ? Chẳng lẽ tên chết tiệt này không phải người đàn ông của Ngụy Tử Hân sao? Vì sao mà Ngụy Tử Hân lại gọi xa cách như vậy? Là cãi nhau, hay là tình thú? Sở Du Ninh hơi hơi khó hiểu.
Người đàn ông không nói tiếp, chỉ là lạnh nhạt nhìn Ngụy Tử Hân chờ cô tiếp tục nói.
Ngụy Tử Hân mím môi, rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, cô kéo Sở Du Ninh qua “Đây là Sở Du Ninh, cũng là nữ biến hình.”
Người đàn ông theo lời Ngụy Tử Hân nói, đem đôi mắt lạnh băng nhìn xuống người Sở Du Ninh, bởi vì sợ bị những người đàn ông của Ngụy Tử Hân theo dõi, Sở Du Ninh cố ý biến trở lại xấu xí khi ở bên cạnh Lôi Dịch kia, cho nên thứ người đàn ông nhìn thấy cũng không phải gương mặt thật của Sở Du Ninh.
Danh sách chương