Có thể lên cấp thật đúng là một niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn, đây là Sở Du Ninh như vậy, nếu như đổi thành Ngụy Tử Hân làm t.ình với Diệp Thần nhiều lần như vậy, có lẽ đã sớm nhảy lên mấy cấp. Cho nên nói cái thứ được gọi là tư chất này… thật sự không so được, cũng may vận khí của Sở Du Ninh không tồi, có thể ôm được cái đùi bự Diệp Thần này.

Bởi vì là vụng trộm đi ra ngoài cho nên hai người cũng không dám làm tận hứng, Diệp Thần dịch chuyển đưa cô trở về phòng.

Lại đi thêm một ngày thì cuối cùng đoàn người đã tới thủ đô. Bởi vì mạt thế đến mọi người đều nghĩ ở thủ đô mới là nơi an toàn nhất, cho nên tất cả đều tìm mọi cách để đi tới thủ đô, nhưng người càng ngày càng nhiều, trong đó căn bản không sắp xếp được, không còn cách nào, tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực thành lập một căn cứ ở ngoại thành với sự trợ giúp của quân đội.

Làm Sở Du Ninh ngạc nhiên chính là bức tường ở ngoại thành được xây dựng mô phỏng theo cấu trúc của Vạn Lý Trường Thành, bằng cách này đã tạo ra một cái thành lũy dễ thủ khó công chuyên môn dùng để đối phó với những thây ma bình thường, còn về thây ma cao cấp vậy chỉ có thể để dị năng giả ra mặt.

Sở Du Ninh nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe, nơi này vô cùng hỗn loạn, ven đường có một người đàn ông say rượu, vừa đi lung lay vừa đùa giỡn với người đàn bà quyến rũ đứng bên đường. Nhưng… trong hỗn loạn dường như lại mang theo trật tự, mặc dù gã đàn ông say rượu nhưng cũng chỉ dám ba hoa vài câu ở miệng.

Người đàn bà bị đùa giỡn cũng không sợ hãi, vừa cười duyên vừa nhẹ nhàng lả lơi bọn họ, sau đó lắc lư đi qua bọn họ. Gã đàn ông say rượu quay lại nhìn chằm chằm vào mông của người đàn bà đó, cũng không quên quay về phía cô ta huýt sáo một cái, người đàn bà cũng không quay đầu lại chỉ là đưa lưng về phía bọn họ và phất phất tay.

Vừa nhìn đã biết người đàn bà này là gái bán hoa, nhưng… không giống những người đàn bà ở các căn cứ khác bán thân vì miếng ăn, các cô gái này… giống như là gái bán hoa ở trước mạt thế, quyến rũ, tự tin, giống như chẳng cần lo lắng chuyện sinh tử, cũng không sợ bị đàn ông tra tấn.

Lúc ở bên ngoài thành xe của Ngụy Tử Hân cũng không bị ngăn lại để kiểm tra, nhưng khi tiến vào nội thành thì không như vậy, một người mặc quân trang cầm một đồ vật trông như nhiệt kế ấn vào mấy người, sau đó có âm thanh tích tích vang lên sau đó đồ vật kia sáng lên đèn màu xanh, sau đó người lính kia phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể

vào.

“Đây là dụng cụ kiểm tra đo lường virus thây ma, bởi vì do tài nguyên khan hiếm cho nên không thể sử dụng rộng rãi khắp nơi.” Ngụy Tử Hân nhẹ giọng giải thích.

Sau khi vào thành xe tiếp tục chạy, hai giờ sau dừng lại ở trước một câu lạc bộ tư nhân yên tĩnh. Sở Du Ninh hơi sửng sốt: “Đây là nơi cô nói sao?” Nhìn thế nào cũng không thấy giống như là một cái hộp đêm.

Ngụy Tử Hân lại chỉ cười cười không nói gì, mấy người vừa mới xuống xe đã có mấy người đẹp đến chào đón bọn họ đều là các mỹ nhân có dáng người, diện

mạo và khí chất đều vô cùng xuất chúng, Ngụy Tử Hân nhìn cũng không nhìn, dẫn Sở Du Ninh trực tiếp lướt qua các cô gái đi vào.

Câu lạc bộ là một dãy biệt thự lâm viên có quy mô rất lớn, ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô mà lại có thể có quy mô lớn như vậy cũng đã đủ để chứng minh thực lực của ông chủ. Nhưng mà… trong mắt Sở Du Ninh hiện lên nghi hoặc, nhưng mà cái này có xứng đáng với sự bá đạo của Ngụy Tử Hân không? Không đến mức đi…

Sở Du Ninh đi theo Ngụy Tử Hân vào thang máy, phát hiện cô ta cũng không lên tầng mà là ấn B1, nhưng mà… nhìn mũi tên hướng xuống kia vẫn đang nhấp nháy, chậm chạp không có ý dừng lại, ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, trong tòa nhà này có thứ gì đó!! Lúc thang máy lại lần nữa mở ra, từng âm thanh náo nhiệt ồn ào truyền đến, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa lãng phí bên ngoài bước chân của Sở Du Ninh hơi ngừng.

Đôi mắt Ngụy Tử Hân mang ý cười và duỗi tay về phía Sở Du Ninh nói “Hoan nghênh tới tiêu hồn động!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện